Câu chuyện tình yêu
Chương 57
Sau buổi đi chơi xả stress đó đám chúng tôi lao vào các lớp luyện thi. Chúng tôi ôn khối D1 thi gồm toán – văn – Anh.
Anh thì sở đoản của tôi, Dù từng được con Trúc Quỳnh kèm riêng tôi dữ lắm mà cũng không đỡ nổi. Tôi kiếm cớ đón đưa Như Quỳnh là chủ yếu chứ khó giỏi trong 1 sớm 1 chiều.
Ngữ Văn – Toán thì Cô giáo Thảo, cô giáo Thu Phương mở lớp riêng tại nhà. Dù sao ngày trước mấy cô nhai nát bộ đề điểm thi cũng maximum nên cũng phần nào nắm được hướng đề.
Tối nay lên đồ chạy con xe qua đón Như Quỳnh tới nhà bà la sát luyện thi môn Toán. Nhà bà ở khu HS lần đầu vào nhà thấy khá ngợp về đồ giàu, chưa tới mức lâu đài như Huyền My nhưng cũng biệt thự kế bên sông.
Bà la sát ở 1 mình vì phần lớn thời gian ba mẹ ở Hà Nội công tác. Lâu lâu mới về nhà thăm con gái 1 lần.
Đi qua phòng khách nhìn tấm ảnh gia đình treo trên tường, ngắm nhìn người đàn ông uy nghi đứng giữa hình như tôi từng gặp tại nhà Ông Nội vào dịp nào đó rồi. Nhìn kỹ ngoại hình trông khá giống Thu Phương, 1 sao 2 sao chậc hàm Trung Tướng, bên cạnh cũng 2 hàm đại tá sao hoa cả mắt.
Bảo sao tính tình bà la sát này như con nhà binh vậy.
Bà la sát mặc nguyên cây đồ công sở đón chúng tôi, váy ngắn, tất đen nhìn khá bánh cuốn.
Trong lòng tôi nảy ý nghĩ xấu xa, không biết bà la sát có người yêu chưa nhỉ. Trên giường bà la sát có rên rỉ như những cô gái bình thường hay sẽ chủ động hành hạ bạn tình mình.
Mải thất thần ngắm nhìn cặp giò trong đôi tất đen, cảm nhận được sát khí ngước lên bà la sát đang trợn trừng nhìn tôi. Chắc bình thường cũng chẳng mấy người dám làm vậy.
Má dữ như quỷ, có đẹp cho cũng méo thèm. Nhìn Như Quỳnh của tôi kìa, dịu dàng làm sao.
Bà La Sát dữ dằn, học bà thì đúng siêu áp lực. Lỡ giải sai tý bà chửi không trượt phát nào, mắc nhục trước lớp luôn. Nhưng bù lại qua tay bà mấy lứa học sinh đều điểm siêu cao. Vậy nên học sinh xin vào lớp vẫn nườm nượt. Thậm chí giành nhau vì bà cũng không dạy đông chủ yếu vài đứa học sinh cưng với quen biết mới xin được vào lớp này.
Mỗi ngày đón Như Quỳnh đi học sao đời nó đẹp quá trời đi thôi. Nhìn đâu cũng thấy yêu đời:
“Cuộc sống này, có bao nhiêu điều đẹp, từ cây bông cho đến đôi dép, cây đẹp, nhà đẹp, ngoài đường các em gái đang chạy xe trên đường Nguyễn Trãi e thẹn nhìn con hehe”
Vừa thả chậm tốc độ vừa lẩm bẩm rap thì cũng tới cổng nhà Như Quỳnh, rút điện thoại gọi nàng ra thì em ấy bảo em đi tới nhà cô Thu Phương trước rồi. Giọng em hơi là lạ.
Quái nhỉ đi mà không báo, mà thôi kệ lại bon bon tới nhà bà Thu Phương.
Bình thường chở Như Quỳnh vừa đi vừa tám chuyện đi mất hơn 30p, nay đi 1 mình 15 phút tới nơi rồi.
Vừa vào lớp mặc kệ ánh mắt bà la sát tôi ngồi kế Như Quỳnh:
“Hello ấy, sao nay đi không đợi tớ”
Như Quỳnh hơi mất tự nhiên ngập ngừng bảo:
“Nay người nhà tớ đón đi học từ nay cậu không phải chờ tớ nữa đâu”
Ặc, sai sai đâu ta ơi. Cả buổi học tôi hồn vía ở đâu nghe chữ đc chữ mất. Chờ mãi đồng hồ cũng điểm 21h30 cả lớp đi về.
Tôi ra cổng Như Quỳnh đang chờ người nhà.
“Lên xe tớ chở về khỏi phiền người nhà, đằng nào cũng tiện mà”
“Tớ xin lỗi Gia, từ nay 2 đứa mình chắc ít gặp nhau thôi”
“Sao vậy”
Như Quỳnh cúi mặt lí nhí. Cô Thu Phương bảo tớ còn 1 tháng nữa nên tránh xa cậu tập trung học hành, tớ nó 2 đứa mình là bạn bình thường k có sao hết. Cô nổi giận gọi báo người nhà tớ, nay mẹ tớ cấm luôn tớ 😭 Cậu đừng buồn nhà tớ không có ý gì đâu chỉ muốn tớ tập trung ôn thi tốt thôi.
Tôi im lặng, như yên bình trong mắt bão, chẳng ai hiểu lúc tôi cảm thấy sắp bùng nổ tôi thường yên tĩnh nhất.