Cuộc chiến giữa các vị thần
Chương 20
Nghịch Nam Long theo tên lính canh bay mãi mới tới được chính điện.
Chính điện cao như tòa nhà năm tầng, to khủng khiếp, trước sân đặt một cái đỉnh cực lớn, từ trong đỉnh lửa đỏ bốc cao ngút trời nhìn rất đáng sợ.
Mười vị Diêm Vương to như người khổng lồ, ngồi trên mười cái ghế tạo thành một hàng ngang ở chính điện, ánh mắt nhất tề hướng về một con người nhỏ bé đang đứng chắp tay sau đít, bộ dạng ung dung.
Nghịch Nam Long nhận ra người ấy là Thông Thiên giáo chủ, vừa mừng vừa thương tiếc:
– Giáo chủ, ngài chết rồi à?
Thông Thiên giáo chủ cười lớn:
– Ta chết sao được? Ta tạm thoát xác xuống đây giúp ngươi đi qua ải này nhanh hơn chút ít mà thôi.
– Tạ ơn giáo chủ đã quan tâm.
Thông Thiên giáo chủ nhìn lên mười vị Diêm Vương, chắp tay nói:
– Các vị Diêm Vương, các vị nếu không phải là bằng hữu thì cũng là hậu bối của ta, nay ta có một tiểu hữu nhân nghĩa, chính trực tên là Nghịch Nam Long chẳng may tử nạn, muốn nhờ các vị mở đường cho nó nhanh chóng xuống Hoàng Tuyền, tiến nhập luân hồi. Được vậy thì ta vô cùng cảm tạ.
Vốn từ trước đến nay các vị Diêm Vương hiếm khi xuất hiện cùng một chỗ mà có sự phân công công việc rõ ràng. Chỉ khi nào có bậc Đại Tiên chết đi, hồn xuống Âm Phủ thì mười vị mới tập trung lại để phán xét công tội. Ngày hôm nay Thông Thiên giáo chủ đại giá quang lâm, các vị Diêm Vương nể mặt nên phải cùng nhau tiếp đón.
Vị Diêm Vương ngồi chính giữa là Địa Tạng Vương Bồ Tát, cũng là người cai quản cõi U Minh đáp lời, giọng ồm ồm:
– Được Thông Thiên giáo chủ nhờ vả, chúng ta không dám chậm trễ. Nay cho phép Nghịch Nam Long bỏ qua phần phán xử, đến thẳng sông Hoàng Tuyền. Nhưng sông Hoàng Tuyền nằm dưới sự cai quản của Mạnh Bà nương nương. Mạnh Bà nương nương là người khó tính không nghe ai bao giờ, sợ rằng đến đó lại phải đợi lâu. Mạnh Bà nương nương là sư mẫu của Thông Thiên giáo chủ, không biết giáo chủ có thể tác động được không?
Thông Thiên giáo chủ nói:
– Giúp người thì giúp cho trót. Ta đi cùng thằng bé này đến gặp sư mẫu vậy.
Nói rồi hai người cúi chào mười vị Diêm Vương, vượt qua chính điện, thẳng đến Hoàng Tuyền.
Trên đường, lại thấy các linh hồn xếp thành hàng dài ngút ngàn. Thông Thiên giáo chủ kéo Nghịch Nam Long bay vọt qua các linh hồn này, chẳng mấy chốc đã được bờ sông Hoàng Tuyền.
Sông Hoàng Tuyền ngắn và nhỏ hơn sự hình dung của Nghịch Nam Long rất nhiều. Bề ngang sông chắc không quá mười mét, chiều dài không quá hai trăm mét, về cơ bản là một con lạch tối đen, nước sông tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Đứng ở đầu bờ là một người phụ nữ mặc áo choàng trắng dáng vóc cao lớn, mái tóc dài xõa kín mặt.
Thông Thiên giáo chủ thấy bà ta, vội quỳ xuống lạy:
– Kính chào sư mẫu nương nương.
Người phụ nữ cất giọng the thé:
– Thông Thiên, là ngươi đấy à?
– Chính là con đây.
– Có phải Hồng Quân lão tặc tử phái ngươi đến giễu cợt ta chăng?
– Không phải. Đã lâu rồi đồ nhi không được gặp lão nhân gia, hôm nay dẫn thằng nhỏ này đến, muốn xin nương nương cho nó vượt hàng qua sông Hoàng Tuyền mà không phải uống bát canh ấy.
– Ngươi nói chuyện buồn cười ghê. Ai cũng phải uống canh ta nấu hết.
Thông Thiên giáo chủ đứng lên, bảo:
– Nghịch Thiên Kiếp sắp đến. Đồ nhi nghĩ rằng một khi Nghịch Thiên Kiếp giáng xuống thì khắp tiên giới này không ai có thể sống sót. Thằng bé này mang trong mình hơi thở của Nghịch Thiên Đế, là niềm hy vọng duy nhất của tất cả chúng ta. Kính mong sư nương vì lợi ích của Tam giới mà cho phép thằng bé này được hưởng chút đặc quyền.
Mạnh Bà hướng đầu về phía Nghịch Nam Long, quát lớn:
– Hừ, hơi thở của Nghịch Thiên Đế? Ta căm ghét tên khốn ấy. Năm xưa nó đi qua trước mặt ta không biết bao nhiêu lần mà ta không hề hay biết, mãi sau mới phát hiện ra dấu vết mờ nhạt trên sông Hoàng Tuyền. Để ta xem hơi thở của Nghịch Thiên Đế là cái giống gì.
Nói rồi, Mạnh Bà giơ tay, hút linh hồn của Nghịch Nam Long lại gần, ngửi chàng từ đầu đến chân.
…
Còn tiếp…