Quan Tri huyện

Chương 23



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 23: Không thể bỏ đi

Lãnh Nghệ lấy súng, nhẹ nhàng mà chuẩn xác lắp ghép trong đêm, lắp băng đạn vào… Trong băng còn tròn 10 viên đạn bắn tỉa. Lúc đó y chấp hành nhiệm vụ giải cứu con tin bị giam giữ trong biệt thự xây dựng giữ vùng rừng núi, qua nỗ lực của chuyên gia đàm phán, những kẻ bắt cóc đã đầu hàng, cho nên y chưa bắn viên đạn nào. Có điều y cũng chỉ có đúng 10 viên đạn này thôi, không có đạn, khẩu súng tốt đến mấy cũng chẳng ích lợi hơn một khúc gỗ vừa tay. Cho nên chỉ có thể dùng vào lúc cần thiết nhất.

Ngoài ra khẩu súng này có nòng giảm thanh, cho dù trong đêm khuya như thế này, tiếng súng cũng không gây kinh động.

Lãnh Nghệ lên đạn, rắc một tiếng, vô số người nghê âm thanh này sẽ bất giác hoảng sợ, tim đập mạnh. Còn tay súng bắn tỉa thì cần thiết nhất phải giữ trạng thái thật bình ổn, giảm thiểu ảnh hưởng tới ngắm bắn, dù là nhịp tim đập. Y đã không nhớ hết bao nhiêu lần lặp đi lặp lại động tác lên đạn, sau đó điều chỉnh trạng thái, liên trở thành thói quen, nhịp tim y dần bình ổn lại.

Tiếp đó là lắp nóng giảm thanh, lại lắp ống nhòm đêm, xuyên qua khe cửa sổ quan sát bên ngoài. Không thấy ai cả, tiếng bước chân cũng biến mất.

Lãnh Nghệ êm ru thả mình xuống đất, vẫn đi chân đất trên sàn đá lạnh buốt mà sắc mặt không thay đổi, lom khom người đi tới bên cửa nghe ngóng, cũng không thấy động tĩnh. Tiếp tục di chuyển tới cửa sổ phía sau, quan sát không thấy ai, đeo súng bắn tỉa lên vai, đu người ra khỏi cửa sổ, gió lạnh thấu xương, hai mắt y như chim ưng nhìn quanh như không có cảm giác gì. Vù một cái, bóng người như mèo hoang chạy qua đường, tới bên cây hoa quế cực lớn, nhanh nhẹn trèo lên trên.

Mưa đã ngừng, gió càng thêm lạnh, Lãnh Nghệ mặc quần áo đơn, song y trải qua huấn luyện rồi, không phải không thấy lạnh, mà y chịu đựng được. Lãnh Nghệ dựa lưng vào cành cây, chân chia ra đứng trên hai cành cây ổn định thân thể, nâng súng bắn tỉa, ra soát toàn bộ nha môn.

Nha môn ban ngày rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, nhưng tới đêm chỉ còn lại nhà tri huyện, sư gia mà y mời tới cùng cả trông cửa, những người khác đều đi rồi. Thêm vào truyền thống quan không sửa nha môn, cho nên nha môn nào cũng sập xệ đổ nát, khung cảnh khủng bố, vì vậy xưa nay trong nha môn thường có câu chuyện ma ám.

Trong ống nhòm đêm xanh mờ mờ của Lãnh Nghệ, không thấy một ai.

Bản lĩnh lớn nhất của tay súng bắn tỉa là sự kiên nhẫn, chờ đợi mục tiêu xuất hiện, đợi cơ hội bắn tốn nhất, lúc đó chỉ một viên đạn là đủ.

Không gian tĩnh mịch, bóng đêm dày đặc, chỉ có tiếng gió ù ù xuyên qua tán cây, hành lang. Lãnh Nghệ như con cú mèo đợi chuột đồng xuất hiện, toàn thân tập trung cao độ, nhưng không nhúc nhích mảy may.

Rốt cuộc y cũng thấy rồi, một bóng người đang trèo tường cao của nội trạch ra ngoài. Khi kẻ đó ngồi trên tường quay đầu lại, khuôn mặt của hắn hiện lên rõ ràng trong ống ngắm của Lãnh Nghệ, đáng tiếc hắn buộc chiếc khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt tam giác như rắn độc, rất âm u lạnh lẽo.

Lại đợi thêm lát nữa, người áo đen đã vượt tường rời nha môn.

Lãnh Nghệ không rời vị trí ống ngắm chầm chậm lia qua từng tấc đất trong nhà môn một lượt, không phát hiện ra điều gì mới lại đeo súng lên lưng, leo xuống, về phòng ngủ.

Đóng cửa sổ, leo lên xà nhà, trong bóng đêm thuần thục tháo súng bắn tỉa, cho vào va li, rồi tụt xuống về giường.

Lãnh Nghệ biết mình phơi gió hơn nửa tiếng, người rất lạnh, sợ hơi lạnh đó đánh thức Trác Xảo Nương, vì thế nằm ở mép giường.

Nằm im trên giường lắng nghe lần nữa, không có âm thanh nào lạ, song vẫn chưa yên tâm. Tình hình nguy hiểm hơn y dự liệu ban đầu rất nhiều, quả nhiên là tên trung niên ở khách sạn còn đồng bọn, không biết hắn biết đồng bọn chết chưa, có nghi ngờ gì mình không?

Dù thế nào thì mình cũng bị chúng giám thị chặt chẽ rồi, cảm giác này không tốt chút nào.

Mới đầu Lãnh Nghệ chỉ muốn kiếm một bộ quần áo thời đại này, tiện thể “mượn” ít tiền là tốt nhất, đóng giả vị tri huyện kia là ý tưởng đột xuất, lúc đó còn thấy sao mà may mắn thế, có người giống hệt mình, ai mà ngờ chuốc lấy rắc rối cỡ bự thế này, đúng là làm gì có bánh ngon từ trên trời rơi xuống chứ, pho mát miễn phí chỉ có ở bẫy chuột.

Thực ra bây giờ mình bỏ đi, thiên hạ lớn như thế, chẳng lo đám người kia tìm được, y có khối cách ngụy trang, nhất là khác biệt hình thể nữa. Cùng lắm thì chạy khỏi Đại Tống, còn phải sợ à?

Ý nghĩ đó thoáng hiện ra trong đầu đã bị Lãnh Nghệ gạt phắt đi, chưa nói cái gì khác, nếu bây giờ mình đi rồi, chắc chắn mọi phiền toái sẽ đổ vào “cô vợ nhỏ” nằm bên, chẳng nói cái gì khác, riêng khoản nợ kia đã đủ đè chết nàng.

Sao y có thể làm thế được!

“Mình là Lãnh Nghệ! Mình là Lãnh Nghệ.”, Trong lòng thầm nhủ mấy lần như thế rồi nhắm mắt lại ngủ rất nhanh.

Trời tờ mờ sáng, đồng hồ sinh học đánh thức Lãnh Nghệ, dựa theo thói quen giờ này y bắt đầu rèn luyện 45 phút tới 1 tiếng. Nhưng y không biết thói quen của vị tri huyện kia là gì, nên nằm im không dám tùy tiện thức dậy.

Đợi thêm chừng một tiếng nữa, trời sáng hơn, Trác Xảo Nương cũng đã dậy, mắt lim dim nhìn người bên cạnh, Lãnh Nghệ đã nhắm mắt lại khi nàng trở mình, vờ ngủ say, có điều lộ một khe hở quan sát nàng.

Thế là được chứng kiến cảnh Trác Xảo Nương tay chống nửa người, hơi cúi xuống nhìn y, áo lót màu hồng thêu một cành mai, một bên dây đeo áo lót lơi lệch, y bắt gặp làn da trơn mượt của bầu ngực, quả đào kia đã tạo thành đường cong tuyệt mỹ chuyển dần từ đào non sang đào chín, vô cùng mời gọi.

Ngửi thấy mùi thơm thân thể nàng truyền tới, Lãnh Nghệ thấy cổ họng khô rang, muốn nhắm hẳn mắt lại, nhưng lại muốn quan sát xem nàng định làm gì, đưa tầm mắt chếch lên, tập trung vào mặt nàng, chứ không phải là chỗ mê người kia.

Y nhìn thấy Trác Xảo Nương khẽ cắn môi, từ từ đưa tay tới ngực mình.

Chẳng lẽ nàng ấy đã nhìn ra điều gì khác thường rồi sao?

Lòng Lãnh Nghệ trầm xuống, khi tay Trác Xảo Nương sắp chạm vào mình, y cố tình trở mình về phía nàng.

Trác Xảo Nương giật bắn mình rụt tay lại, ngây ngốc nhìn y, chốc lát sau lại nhẹ nhàng từ dưới chân Lãnh Nghệ bò qua. Mau chóng mặt quần áo, bắt đầu bận bịu. Lúc đó Lãnh Nghệ lén thở ra một hơi, trong lòng không khỏi hiện lên cảnh xuân vừa rồi, lẫn lộn suy nghĩ, rốt cuộc hành động vừa rồi của nàng có ý gì? Có phải nàng phát hiện điểm gì bất thường nên muốn kiểm tra không?

Chương trước Chương tiếp