Quan Tri huyện
Chương 252
Bạch Hồng được Lãnh Nghệ dìu lên giường phòng ngủ, nhưng nàng không nằm xuống mà ngồi khoanh chân trên giường, cho tay vào lòng, lấy ra chiếc bình sứ màu hồng, mở rút đổ viên thuốc đỏ rực uống vào. Lãnh Nghệ thấy trên bàn có ấm trà, rót ra cốc đưa cho nàng, Bạch Hồng uống vào, khép mắt dưỡng thần.
Lãnh Nghệ cả đêm kịch chiến, những chỗ không có giáp bảo vệ trúng không ít vết thương, thần kinh căng thẳng thời gian dài làm y kiệt quệ, chỉ muốn mặc kệ mọi thứ nằm xuống ngủ. Nhưng y dùng ý chí kiên cường chống lại cảm dỗ đó, tận lúc này vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, y đứng sát cửa sổ, mở he hé một khe nhỏ, chú ý động tĩnh bốn xung quanh, thi thoảng nhìn về phía Bạch Hồng.
Không biết Bạch Hồng làm thế nào, Lãnh Nghệ thậm chí chẳng nghe thấy tiếng nàng thở. Nhìn mái tóc dài của nàng lúc này xõa ra như dòng thác cuồn cuộn chảy, phối hợp toàn thân áo trắng tạo thành tương phản mạnh mẽ, lúc này Lãnh Nghệ mới cảm thụ được vẻ đẹp của nàng hợp với màu trắng thế nào.
Lãnh Nghệ chỉ xao động thoáng chốc, nhanh chóng trấn định lại, cởi súng bắn tỉa xuống, trong căn phòng tù mù, thuần thục tháo súng cất đi. Vậy là đã bắn ba viên rồi, mỗi viên đạn bắn ra, Lãnh Nghệ cảm giác chia lìa một người bạn vậy, bảy lần nữa thôi, nó sẽ mãi mãi im lìm nằm đó rồi, thực sự không nỡ chút nào.
Chỉ còn lại ngọn lửa lay động là thứ duy nhất cử động trong phòng, hai người trong phòng, nữ diễm lệ tuyệt luân, nam tuấn tú cương nghị, mỗi người ngồi một nơi như hai người không liên quan.
Qua rất lâu chỉ nghe ọe một tiếng, Lãnh Nghệ đang ngồi trên mặt đất mở choàng mắt ra, chỉ thấy máu phun ra từ miệng Bạch Hồng, dính lên áo trắng trông vô cùng kinh khiếp, vội chạy tới: “Sao rồi?”
“Không sao, ổn rồi, đây là máu bầm do ám kính một chưởng của hắn gây ra, huyết mạch của ta thông suốt, cho nên mới phun được ra ngoài, không sao nữa rồi.” Bạch Hồng lấy khăn lau vết máu, nở nụ cười nhẹ: ” Ngươi đi nghỉ đi, nơi này an toàn lắm, đừng lo.”
“Cô mới cần nghỉ ngơi nhất đấy.” Lãnh Nghệ xếp gối, đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn lên, nhìn nàng hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, mặc mình an bài, có lẽ trong lòng nàng là trái tim đã chết, không khỏi thương xót, nhất thời không rõ mình nghĩ gì, cúi xuống hôn lên chiếc trán trắng mịn: ” Nhắm mắt lại, ngủ đi, sáng mai thức dậy sẽ là cuộc sống mới.”
Nói xong rời đi, ra tới cửa phòng mới nghe được hai tiếng “cảm ơn” rất nhỏ.
Đây là trạch viện biệt lập có tường cao bao quanh, phần nhà ở chia làm hai, một căn nhà hai tầng giành cho chủ nhân và một căn nhà nhỏ gần cổng của phó nhân. Lãnh Nghệ xách va li tới căn phòng ngủ có vẻ là thư phòng, nằm xuống ghế tựa mà ngủ.
Hôm sau Lãnh Nghệ thức dậy khá sớm, y đã lấy lại được thói quen nhiều năm, mở mắt ra không ngờ thấy một phong thư để trên ngực, nết chữ đẹp đẽ chỉ có hai chữ Bạch Hồng. Vội vàng mở ra xem, chỉ thấy viết: Ta đi trước đây, Gia Trân được ta an bài người tới đón rồi. Cứ ở lại nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau có người đưa ngươi về Đại Tống. Trân trọng!
Lãnh Nghệ bật dậy đi nhanh về phía phòng ngủ, chỉ thấy giường không được gấp gọn gàng, đi nhanh ra sân, cửa đóng kín, không một bóng người.
Chẳng lẽ nụ hôn hôm qua của mình đã làm nàng bỏ đi hay sao? Lãnh Nghệ có chút tự trách, nàng là người kiêu ngạo, đáng lẽ mình không nên tỏ ra thương hại như vậy, cũng mong nàng có thể vượt qua chuyện này.
Ông già Di Tang mang bữa sáng tới, món ăn Đại Tống, tay nghề không tệ, chỉ có điều Lãnh Nghệ chẳng muốn ăn chút nào cả.
Buồi chiều Gia Trân tới, thấy y bình an, cao hứng tới mắt đỏ hoe.
Ba ngày sau đó, toàn thành vẫn lùng sục tìm người, chỗ bọn họ là khu nhà giàu, tuy cũng có người tới nhưng việc khám xét rất qua loa, nên trôi qua bình yên.
Tới ngày thứ tư, ông già Di Tang đánh xe tới mời Lãnh Nghệ và Gia Trân lên xe, bọn họ sau đó nhập vào một đội thương buôn Di Tang rời thành. Thành Di Tang vẫn cảnh giới nghiêm ngặt, nhưng bọn họ thuận lợi thông qua.
Chặng đường về ung dung hơn nhiều, có xe để ngồi, có rượu có thịt để ăn, ban đêm cũng không cần thấp thỏm canh gác. Đó là một đoàn thương buôn bình thường, bọn họ cho rằng hai người Lãnh Nghệ chỉ đi nhờ về Đại Tống cho an toàn, đối xử rất thân thiện.
Đường đi về không giống lần trước tới đây, lần trước vì cầu bị lũ cuốn nên Lãnh Nghệ và Gia Trân đi đường vòng, thế nên không đi qua thôn nhỏ kia, cũng không đi qua nơi ở của Lạp Mỗ và huynh đệ La Bố, Ba Trát. Lãnh Nghệ cũng không muốn phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.
Chuyến đi này không quá dài, nhưng có rất nhiều cảm xúc, Lạp Mỗ, Trác Mã đều là nữ tử khiến y nhớ mãi, sự nhiệt tình của mục dân và phong tục kỳ lạ của họ… Tất nhiên còn có cả đêm quyết chiến hung hiểm và nụ hôn lên trán Bạch Hồng.
Tới gần biên cảnh Đại Tống thì bọn họ gặp mưa ngày một nhiều, qua quan ải, chia tay với đội thương buôn Di Tang, họ sẽ tới Ba Châu. Lãnh Nghệ và Gia Trân cưỡi ngựa về thành Âm Lăng, lúc này mây đen bao phủ tầng không, mưa lớn như trút.
Lãnh Nghệ quay về dùng mặt thật của mình, đi qua cổng thành binh sĩ đều nhận ra, quỳ hô tri huyện đại lão gia.
Cơn mưa lớn như trút làm đường xá thành Âm Lăng vắng hẳn, đa phần mọi người đã trú dưới các mái hiên, cùng nhau chửi bới thời tiết, huyện thành Âm Lăng có địa thế cao, mưa nhiều cũng chẳng lo ngập lụt, có lẽ đây là ưu điểm duy nhất của tòa thành nghèo khó này. Tuy thế nhiều thôn ở vị trí thấp có thể nguy hiểm, chưa nói tới mưa nhiều cũng có thể gây sạt lở núi.
Vừa về một cái, đầu óc Lãnh Nghệ bất tri bất giác đặt bản thân vào vị trí của tri huyện rồi, y thực sự không thấy mình thích hợp làm quan, quyền lực không khiến y hứng thú mấy, lại chẳng thể thuyết phục bản thân chỉ hưởng thụ không cần làm việc như Liêu tri phủ, đúng là thiệt thòi.
Ngày tháng cùng Trác Xảo Nương sống trong núi sâu, hay cưỡi ngựa trên thảo nguyên mới là cuộc sống Lãnh Nghệ yêu thích.