Quan Tri huyện
Chương 3
Thành Tường là cảnh sát hình sự, tiếp xúc với xác chết nhiều lắm, khối hiện trường án mạng còn kinh khủng buồn nôn hơn thế này cơ, nên y không sợ. Thế nhưng chứng kiến một cái xác chết giống hệt mình lại là phạm trù khác hoàn toàn, làm y rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc từ chân lên đỉnh đầu, toàn thân nổi hết da gà da cóc, kinh hãi nhảy lùi ra sau loạng choạng chạm phải cái gì đó, thế là oạch một cái làm y ngồi xuống giường.
Bốn bề im ắng, tiếng động nhỏ này làm Thành Tường dọa sợ bản thân, nhất thời nín thở không dám phát ra một tiếng động nào.
Trong căn phòng nhỏ chỉ có ngọn đèn dầu len lét chiếu sáng không qua ba mét, có hai người, một ngồi trên giường, một nằm dưới đất, một sống, một chết.
Quỷ dị nhất là, hai người này giống hệt nhau, chỉ khác mỗi bộ trang phục mặc trên người.
Làm sao có thể?
Thành Tường ngồi đó chưa hết hoảng sợ, cảnh tượng này làm y có cảm giác có một khuôn mặt trắng bệnh vô hồn đang nở nụ cười đáng sợ sau lưng.
Cút!
Lòng thầm quát khẽ, tay vung lên xua đi hình ảnh tưởng tượng, tay vô tình quét phải bọc hành lý, làm đồ đạc trong đó văng ra, trước mắt y xuất hiện một tấm bái thiếp.
Chỉ thấy ngoài tấm bái thiếp ghi mấy chữ bằng tiếng phồn thể, rất nhiều nét, y láng máng nửa đọc nửa đoán ra là “Quyền tri Âm Lăng huyện Lãnh Nghệ cẩn điệp”.
Tuy không hiểu hết chữ trên đó, nhưng nếu tấm thiếp này của viên quan kia, vậy thì tên hắn là Lãnh Nghệ, quan chức không tệ, là tri huyện Âm Lăng. Tri huyện là cái chức quan nhỏ xíu, chẳng đáng kể, nhưng đứng đầu một huyện, coi như cũng là vua một cõi.
Không biết nguyên do gì thúc đẩy, mắt Thành Tường đảo qua đảo lại giữa thi thể và phong bái thiếp, sau đó rút ra xem, chỉ thấy viết “Cẩn chi hậu tham Ba Châu tri phủ phục thính tài chỉ. Cẩn phụ ngân 10 lượng. Mộc ân vãn sinh Lãnh Nghệ khấu đầu.”
Mặc dù thử cổ văn kỳ quái cùng chữ phồn thể phức tạp làm y đọc chữ hiểu chữ không nhưng cũng đủ thông tin, người tên Lãnh Nghệ kia là tri huyện, chuẩn bị đi bái phỏng tri phủ Ba Châu, bái thiếp chưa đưa đi, hoặc là người ta không chịu gặp nên trả lại. 10 lượng bạc trong cái hộp sơn đen kia là lễ vật.
Lúc này đã bình tĩnh lại, Thành Tường quan sát viên quan kia, tướng mạo thực sự rất giống, mới đầu vì kiểu tóc khác hẳn nhau nên y không chú ý. Thực sự là càng nhìn càng giống, không chỉ vóc dáng tương đương, ngay cả độ dài râu cùng độ dày cũng không nhau… Bởi vì công tác quá bận rộn nên một thời gian dài rồi Thành Tường chưa cạo râu, rồi thêm bảy tám ngày qua lang thang đồi núi hoang vắng. Với lại y còn có tính hời hợt qua loa, thường xuyên quên cạo râu mà bị lãnh đạo phê bình, nói y diện mạo không chỉnh tề.
Thành Tường cũng có mấy người bạn gái, người cuối cùng vì y sống lôi thôi quá mà chia tay.
Thế nào mà khiến y và viên quan này giống hệt nhau, nếu mà đội cái mũ lên, từ phần mai trở xuống không thể nhận ra được.
Đúng, chỉ cần đội mũ lên, sẽ không ai nhận ra khác biệt giữa bọn họ.
Không ai nhận ra đâu.
Hay là… hay là mình…
Một ý nghĩ cực kỳ táo bạo nảy ra khiến tim Thành Tường đập mạnh, hồi hộp kích thích, ngồi ngây ra, lúc này trong đầu y có đấu tranh giằng xé, có dằn vặt, cuối cùng Thành Tường quyết đoán hành động. Mau chóng cởi cảnh phục của mình ra, cởi quan phục của thi thể, trang phục của người xưa rườm rà, lớp trong lớp ngoài rất rắc rối, nhưng nếu chỉ lấy phần áo ngoài cùng thôi thì y vẫn ứng phó được.
Sau khi thay đổi xong trang phục, Thành Tường đẩy thi thể xuống dưới bàn che đi, sau đó tới bên cửa, áp tai vào cánh cửa ngõ nghe ngóng. Bên ngoài không có động tĩnh gì, rút then cửa ra, mở một khe hẹp, hành lang tối mù mù cái đèn lồng treo đầu kia chỉ đủ nhìn đường, y hắng giọng uy nghiêm gọi: “Này, điếm tiểu nhị, điếm tiểu nhị đâu?”
Dưới lầu có người đáp ” tới đây!”, Sau đó nghe thấy tiếng rầm rầm ở cầu thang, Thành Tường cẩn thận khép cửa lại. Tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa, sau đó có người gõ cửa gọi: ” Đại lão gia, có chuyện gì ạ?”
Hay, có vẻ giọng mình và viên quan kia giống nhau, tên điếm tiểu nhị không nhận ra, đây là bài kiểm tra nhỏ của Thành Tường thôi. Thật ra y sợ nhất là giọng khác nhau, hành vi cử chỉ khác nhau thì có nhiều cách lý giải, ví dụ như do hoàn cảnh, do cảm xúc tác động, nhưng giọng nói cũng khác thì không ai tin.
Thành Tường nghe ngóng người nơi này nói chuyện cả ngày rồi, bọn họ dùng tiếng địa phương, khác xa với tiếng phổ thông của y, mặc dù y nghe hiểu được người ta nói gì, nhưng y không thể nói được bằng kiểu giọng đó. May mà có vẻ tên này cũng nói giống mình, thật trùng hợp.
Kỳ thực Thành Tường không biết là, bất kể ngươi người ở đâu, nói tiếng gì, muốn làm quan thì phải dùng loại tiếng nói chung ở kinh thành, chính là thứ phát triển thành tiếng phổ thông sau này.
Thành Tường không hiểu điều ấy, nhưng lại phát hiện chuyện lạ, vì sao một tên điếm tiểu nhỉ lại dám dùng giọng điệu gắt gỏng này nói chuyện với quan viên? Dù là nửa đêm bị đánh thức cũng không thể có thái độ này chứ? Thành Tường hừ một tiếng: “Mang cho ta một chậu nước nóng, kiếm thêm con dao cạo.”
“Vâng.” Điếm tiểu nhị đáp lời muốn đi, chợt nhớ ra: ” Dao cạo ạ? Ở đây không có dao cạo.”
“Thì mau đi tìm.”
“Lúc tối lửa tắt đèn thế này đi đâu mà tìm, thứ đó chỉ chùa miếu mới có.”
Cũng đúng, thời xưa trừ hòa thượng và ni cô ra, tất cả mọi người đều để râu tóc, vì râu tóc máu thịt đều do cha mẹ ban cho, tùy tiện tổn hại là bất hiếu. Thế nên không ai có dao cạo, chỉ chùa miếu mới có là hợp lý.
Thành Tường nhanh chóng hiểu ra sai lầm của bản thân, sửa lời: “Vậy kiếm cho ta một cái kéo.”
“Vâng.” Điếm tiểu nhị trước khi đi còn làu bàu: ” Tiền phòng không trả nổi lại lắm trò.”
Hắn nói tuy nhỏ, nhưng Thành Tường đang căng thẳng áp tai vào cửa lắng nghe vẫn nghe thấy hết, không khỏi ngẩn người, tên tri huyện này không trả tiền phòng à? Trong rương có một cái hộp đầy ắp bạc cơ mà.