Quan Tri huyện
Chương 33
Vũ bộ đầu lần này không nhịn được, trừng mắt trâu lên: “Ta tin lời đại lão gia, không có đại lão gia thần cơ diệu toán thì sao phá được vụ án này, còn thu được cả thuế. Đám người các ngươi ai có bản lĩnh này, đứng ra đây cho lão tử xem.”
Hung danh Vũ bộ đầu ở nhà môn trải qua bao nhiêu năm gây dựng, thế là kẻ dưới không dám hó hé gì nữa.
“Khi đại lão gia điều tra vụ án, Vũ mỗ từng đảm bảo, trong nha môn tuyệt đối không có ai làm chuyện không bằng súc sinh này. Nếu không ta khấu đầu tạ tội với đại lão gia. Giờ sự thực cho thấy ta sai rồi, hung thủ chính là Đinh phó bộ đầu, mắt chó của ta nhìn lầm hắn, ta phải tạ tội với đại lão gia.” Vũ bộ đầu là người bộc trực thẳng tính, không mưu mô vòng vèo, hôm qua hắn chống đối lại Lãnh Nghệ vì hắn không phục, nhưng hôm nay Lãnh Nghệ khiến hắn phục rồi, hắn không chơi trò lá mặt lá trái, quỳ ngay xuống dưới sân tuyết, dập đầu ba cái:
Lãnh Nghệ từ trên nguyệt đài đi xuống đỡ hắn: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, chuyện này không trách bộ đầu.”
“Đại lão gia, thực sự là lỗi của thuộc hạ.” Vũ bộ đầu đứng dậy, chỉ tay một vòng: ” Các ngươi cũng có lỗi, lần trước vì chúng ta làm việc bất lực, mới khiến tiền thuế thu về bị đạo tặc lấy mất. Đại lão gia cảm thông các ngươi gian khổ, không bắt các ngươi gánh vác, phải một mình nhận trách nhiệm. Vì số tiền bị mất quá lớn, đại lão gia mới bất đắc dĩ dùng tiền công của các ngươi bù vào.”
“Đáng lý mà nói, hộ vệ bất lực để mất tiền thuế, đáng bị đuổi đi, còn phải bồi thường. Nhưng đại lão gia một mình gánh lấy, giờ tạm thời mượn tiền mọi người thôi, sau này sẽ trả, thế còn chưa phải là chí nhân chí nghĩa à? Các ngươi tự hỏi lương tâm mình xem, hay lương tâm bị chó tha rồi? Lần này lão tử nói trước, kẻ nào làm việc lơ là chểnh mảng, đừng trách lão tử trở mặt.”
Tống bộ đầu cũng đứng lên đầu hàng lớn tiếng nói: “Vũ bộ đầu nói không sai, trong lòng mọi người đều có một cái cân, làm việc phải bằng lương tâm. Đại lão gia nhân hậu với mọi người, các ngươi cũng phải đáp lại tương xứng mới đúng. Kẻ nào lương tâm bị chó tha thì xéo hết đi, nha môn không cần mấy kẻ như thế. Lần này nếu tiền thuế để xảy ra vấn đề nữa, tất cả mọi người phải gánh chịu, đại lão gia muốn gánh thay các ngươi cũng không có sức nữa đâu.”
Đám tạo đãi, thư lại phía dưới cúi gằm mặt không còn dám thái độ gì nữa, quả thực bằng lương tâm mà nói, đánh mất tiền thuế, bọn họ cũng có phần trách nhiệm. Chẳng qua vì tri huyện mới tới, uy tín chưa có, lại liên tiếp xảy ra chuyện, trong nha môn có tin đồn y chẳng thể ở lại đây lâu, chúng mới to gan như thế.
Lãnh Nghệ hài lòng, rốt cuộc cũng có thể yên tâm một chút rồi: “Mọi người ngày đêm trông chừng tiền thuế, ta là người đứng đầu một huyện, đương nhiên không thể tụt lại phía sau. Ta và chuyết kinh sẽ cùng mọi người trông tiền thuế.”
Vũ bộ đầu chắp tay: “Đại lão gia, nơi này có nhiều người như thế, đại lão gia không cần tới đây canh đâu, có thuộc hạ đốc sát, xem kẻ nào dám lười biếng.”
Lãnh Nghệ lắc đầu, làm gương mặt đau khổ: “Không phải ta không tin mọi người, mà nói thật nhé, ta bị trộm tới sợ rồi, nếu không tự mình trông coi, ta không yên tâm, nghỉ không nổi.”
Phía dưới lác đác tiếng cười, không khí bớt nặng nề đi không ít.
Đổng sư gia sống lâu thành tinh, bản lĩnh gì không có, chứ rất hiểu cách đối nhân xử thế, góp ý ngay: “Đại lão gia, nếu vậy hãy đưa tiền thuế vào nội trạch, mọi người sẽ bảo vệ xung quanh, đại lão gia và phu nhân cũng có thể trông coi, như thế chẳng phải vẹn toàn sao ạ?”
Tống bộ đầu vỗ tay lớn tiếng khen: “Hay, sư gia nói hay lắm, nội trạch nhỏ hơn, lại có tường cao hơn, tiện bảo vệ, như thế một con muỗi cũng đừng hòng bay qua.”
Như thế báo vệ được cả tiền bạc lẫn người, Lãnh Nghệ tất nhiên tán đồng: “Cứ làm như thế đi.”
Vì vậy đám nha dịch liền vận mấy rương bạc, tiền đồng vào nội trạch, để hẳn trong phòng ngủ của Lãnh Nghệ. Sau đó Vũ bộ đầu phân công, đem một nửa dân tráng, thư lại thủ ở ngoại vị nội trạch, dựa vào số đông vây chặt nơi này. Đồng thời lại chọn những bộ khoái biết võ công bố trí ở những vị trí trọng yếu trong nội trạch, mỗi người phụ trách một khu vực. Còn bản thân hắn và Tống bộ đầu chia ra phụ trách chỉ huy trong ngoài nội trạch. Nhà môn mấy ngày tới sẽ ngừng xử lý công vụ, trừ khí có việc khẩn cấp giáo cho Đổng sư gia xử trí.
Tối ngày hôm đó, Trác Xảo Nương như con chuột nhỏ chạy qua chạy lại giữa mấy cái rương tiền trong phòng, thi thoảng ngó cái nọ, sờ cái kia. Đợi khi trượng phu về, nàng cao hứng nói: “Quan nhân, có số tiền này phải chăng nhà ta có thể trả toàn bộ số tiền nợ rồi không?”
Khi đó Trác Xảo Nương không ở bên cạnh, nên không biết lai lịch số bạc này, Lãnh Nghệ cười khổ: “Số bạc này là tiền thuế chúng ta phải thu để nộp lên. Tiền thuế thu được trước kia bị trộm mất, mặc dù ta dùng tiền nha môn để nộp thay, nhưng chưa đủ, nợ vẫn phải trả. Có điều nàng đừng lo, ta sẽ có cách.”
Nụ cười Trác Xảo Nương héo đi đôi chút, nhưng nàng vui vẻ ngay được: “Thiếp tin, đám bộ khoái đó bao nhiêu lâu không phá nổi án, chàng ra tay một cái là phá được ngay, nếu không phải quan nhân vướng víu chuyện tiền thuế thì đã xong từ sớm rồi.”
Nàng nghĩ thế cũng tốt, Lãnh Nghệ không phải giải thích nhiều vì sao mình có bản lĩnh như thế lại đợi tới bây giờ.
Hai người nói chuyện thêm một lúc thì đêm khuya, đóng cửa, nghe gió tuyết bên ngoài chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó Lãnh Nghệ vẫn mặc quần áo ngủ, cũng không ôm Trác Xảo Nương. Tiểu cô nương cũng đơn giản, chỉ sợ trượng phu không sủng ái mình nữa, nhưng hôm nay trượng phu đưa mình đi theo, rất quan tâm săn sóc, nên nàng không nghĩ nhiều nữa, thỏa mãn nằm ngủ bên cạnh Lãnh Nghệ.