Quan Tri huyện

Chương 55



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 55: Cẩn thận đề phòng

Lại nói chuyện ngày hôm đó đám Vũ bộ đầu dọc đường bị tập kích, tiền thuế bị mất, phạm nhân bị giết, Vũ bộ đầu vội cưỡi ngựa về huyện Âm Lăng báo tin dữ, được biết đại lão gia đã dẫn phu nhân thường phục thị sát rồi. Ngay trong đêm cưỡi ngựa chạy tới Ba Châu, chuẩn bị bàn giao phạm nhân trước. Mặc dù phạm nhân đã chết, nhưng chết cũng phải bàn giao báo cáo, ai ngờ phu thê đại lão gia cũng tới Ba Châu rồi, hay tin vừa mừng vừa hổ thẹn, vội vội vàng vàng dẫn người tới nơi.

Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu thấy Lãnh Nghệ từ trên xe lừa đi xuống, mặc kệ trước cửa khách sạn người qua kẻ lại, quỳ sụp xuống khóc lóc: “Đại lão gia, bọn thuộc hạ vô năng, tiền thuế bị cường phỉ cướp mất rồi…”

Nói rồi dập đầu như giã tỏi, đám dân tráng, tạo đãi cũng quỳ xuống, mặt ai nấy như đưa đám, chuyến này xong rồi, đánh mất số tiền lớn như thế, nhẹ cũng là phải đền tới khuynh gia bại sản, chưa nói tới xử phạt.

Lãnh Nghệ sớm dự liệu được chuyện này, nhưng khi biết quả nhiên tiền thuế lại bị cướp lần nữa không khỏi kinh hãi, lần này huyện nha Âm Lăng huy động toàn bộ ba ban nha dịch, nhân số trên ba mươi người, vậy mà vẫn không bảo vệ nổi tiền thuế!

Có thể thấy đám cường phỉ kia không phải kẻ tầm thường, phải lấy 120 phần trăm tinh thần ứng phó.

Lãnh Nghệ đi tới đỡ bọn họ lên: “Đứng dậy cả đi, mau lên… Thương thế ra sao, có đáng ngại không? Có ai bị sao không?”

Vũ bộ đầu càng hổ thẹn: “Đa tạ đại lão gia quan tâm, có vài huynh đệ bị thương không nặng, không lo tới tính mạng.”

Lãnh Nghệ yên tâm: “Được rồi, vào khách sạn rồi nói, các ngươi quỳ ở đây còn ra thể thống gì.”

Xung quanh đã có rất nhiều bách tính tụ tập chỉ trỏ bọn họ bình luận rồi, Vũ bộ đầu vội vàng đứng dậy, dẫn người khác theo Lãnh Nghệ vào đại sảnh khách sạn.

Lãnh Nghệ dặn Giả chưởng quẩy an bài chỗ ở cho đám nha dịch, bọn họ hiện giờ túng thiếu, chỉ có thể ở trong phòng chung ở hậu viện, chỉ là Đổng sư gia được an bài ở thượng phòng bên cạnh y.

An bài xong xuôi gọi Vũ bộ đầu và Đổng sư gia tới phòng mình đóng cửa lại, không giấu họ nữa, mở rương vàng ra.

Đổng sư gia và Vũ bộ đầu nhìn rương đầy ăm áp vàng thì trố mắt, Lãnh Nghệ nhỏ giọng kể vắt tắt chuyện trải qua, hai người nghe số tiền bị cướp đi chỉ là giả thì mừng khôn siết. Chẳng ai tức giận vì bị đại lão gia lừa, mà có loại cảm giác đang rơi xuống vách núi thì được gốc cây đỡ lại. Cả hai cùng đứng dậy khom người: “May nhờ đại lão gia anh minh, nếu không bọn thuộc hạ muôn chết không đủ chuộc tội.”

Lãnh Nghệ thần sắc vẫn rất nghiêm trọng: “Bây giờ tiền thuế còn chưa nộp lên nha môn tri phủ, chúng ta chưa nhẹ nhõm được đâu. Một mặt không thể để tin này lộ ra ngoài, phải bảo mật. Đồng thời an bài phương án đề phòng, tránh đồ bị cướp lần nữa, nếu không, chúng ta sẽ thực sự khóc không ra nước mắt đấy.”

Vũ bộ đầu mấy hôm nay vì chuyện này không dám về nhà, lo bạc tóc, như rắn mất đầu chạy khắp Ba Châu nghe ngóng, giờ thấy như được tái sinh, toàn thân tràn trề sinh lực, vỗ ngực như đánh trống: “Lần này dù liều cái mạng này thuộc hạ cũng nhất quyết bảo vệ chu toàn cho số tiền thuế.”

Hắn có cơ sở tự tin, đây là phủ thành Ba Châu không phải chốn đồng không mông quạnh, với lực lượng trong tay, sợ gì kẻ nào.

“Ngươi chỉ có thể ngầm bảo vệ thôi, cố gắng đừng để người khác biết, cũng không cần phải lên đây trông coi, dễ bại lộ mục tiêu. Chỉ có đặt ở nơi đạo tặc không biết mới là an toàn nhất.” Lãnh Nghệ dặn dò, người này thẳng thắng bộc trực, có thể tin tưởng, nhưng nói về động não thì không yên tâm lắm, không thể không nói rõ:

“Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ cảnh giới phía dưới.” Nói rồi Vũ bộ đầu đứng dậy cáo từ ngay, đi xuống lệnh nha dịch đều thay thường phục, bảo vệ khách sạn.

Trời tối dần, phố xá lên đèn, Ba Châu vào buổi tối còn rực rỡ hơn ban ngày, nhất là khu vực phồn hoa trước khách sạn, cứ như người trong thành đều đổ hết ra đường vậy, từ lầu cao tới quán bé ở hai bên đường, không đâu là không treo đèn kết hoa, cửa lớn rộng mở. Trên phố có cả đội nhạc sự đến biểu diễn, tiếng ca dập dìu, nhưng chỉ khiến Lãnh Nghệ thấy hư hư ảo ảo như trong mộng.

Lãnh Nghệ mở cửa sổ sau ra, nhìn thấy không ít “kẻ khả nghi” đi qua đi lại bên ngoài, chính là đám tạo đãi nha môn huyện Âm Lăng, chỉ biết vỗ vỗ trán, thôi thì ít ra cũng có tác dụng làm chuông cảnh báo sớm đi.

Ba Châu tuyết không lớn, nhưng trời vẫn lạnh căm căm, Trác Xảo Nương đang ngồi trên giường vá quần áo. Lãnh Nghệ thì cầm một cuốn sách chép tay, thứ này y tìm được trong đống thư tín, sách vở ở thư phòng huyện nhà.

Trác Xảo Nương không biết chữ, Lãnh Nghệ có thể thoải mái mà xem sách. Song có một điều khiến Lãnh Nghệ bất an, đó là thư pháp của vị tri huyện kia, mặc dù y cũng từng tập bút lông, nhưng làm sao so được với người thời cổ ngày ngày cầm bút viết, hơn nữa nét chữ hai người khác nhau rất nhiều, chẳng biết luyện tập có giúp ích gì được không?

Chưa nói cái đó, hiện giờ xem sách cũng khá vất vả, văn chương ngữ nghĩa thời cổ so với thời hiện đại khác biệt quá xa, y vừa xem vừa đoán ý, khó không khác gì phá án.

Mà lại chẳng thể hỏi ai.

Lãnh Nghệ xem sách không quá tập trung, chẳng biết nghĩ gì mà thở dài, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Trác Xảo Nương khéo léo thắt nút một đầu sợi chỉ, đưa lên miệng cắn đứt chỉ thừa, đôi mắt dịu dàng liếc về phía trượng phu xem sách. Không ngờ chạm phải ánh mắt của Lãnh Nghệ, nàng lập tức hoảng hốt né tránh.

Nhìn thiếu nữ mới mười bày mười tám mà đã ra dáng cô vợ nhỏ này, tuy Lãnh Nghệ vẫn chưa thể nào tiếp nhận được việc coi nàng như thê tử của mình, nhưng trong lòng y vẫn không khỏi hơi rung động. Từ lúc tới đây, mỗi bước chân đều như đi trên băng mỏng, chỉ có những lúc ở bên Trác Xảo Nương mới có cảm giác yên ổn thế này. Vì nàng là cô gái đơn giản, y chính là toàn bộ niềm hạnh phúc của nàng, chỉ cần ở bên y thế này thôi, nàng cũng thấy thỏa mãn rồi.

Tuyết lại bắt đầu rơi, không lớn, lất pha lất phất, kèm theo cơn gió trái tính trái nết bay loạn khắp nơi, dù cửa phòng đã đóng chặt, vẫn cảm nhận được hơi lạnh len lỏi vào trong.

Chương trước Chương tiếp