Ân Tố Tố
Chương 10
Thọ đản của Trương Tam Phong trăm tuổi cứ vậy mà kết thúc, mặc dù bởi vì có quan hệ đến Trương Vô Kỵ, nên xem như là thọ đản không hoàn mỹ, nhưng Tống Viễn Kiều cũng đã hết sức hài lòng.
Tống Viễn Kiều mặt tươi cười đối với Cố Hàn Uyên nói.
– Hàn uyên, không nghĩ tới ngươi lại âm thầm đột phá đến cảnh giới tiên thiên, tam đệ bị tàn phế nhiều năm, đối với các để tử quan tâm không đủ, sau này nếu là có cần gì về võ học hoặc là các phương diện sinh hoạt thì lúc nào cũng có thể thỉnh giáo với ta và mấy vị sư bá, sư thúc của người, chuyện hôm nay cũng làm rất tốt, sau này nếu ra ngoài hành tẩu giang hồ hãy nhớ kỹ đừng có làm mất đi uy danh của phái Võ Đang.
– Tiểu điệt có thể đột phá đến cảnh giới tiên thiên cũng là may mắn mà nhờ có đại sư bá phá lệ cho tiểu điệt có quyền hạn ra vào trong tàng thư các, bằng không tiểu điệt cũng không có được như ngày hôm nay.
Cố Hàn Uyên đương nhiên biết ý tứ của Tống Viễn Kiều, đang lo lắng lòng trung thành của hắn đối với phái Võ Đang không đủ, nên mới nhắn nhủ, thật đúng là Cố Hàn Uyên đối với vấn đề này cũng không quản đến, nếu trông cậy vào một người muốn làm trùm phản diện như hắn mà đối với môn phái có lòng trung thành thì chỉ là chuyện vớ vẩn. Dĩ nhiên lúc này hắn đối với thân phận đệ tử phái Võ Đang thì cũng coi như hài lòng, lúc này thực lực phái Võ Đang rất mạnh, có thể nương nhờ được không ít chuyện, thế chính là đã đủ.
Tống Viễn Kiều hài lòng gật đầu, đối với đệ tử khiêm tốn hữu lễ hắn luôn luôn ưa thích, huống chi Cố Hàn Uyên lại có thiên phú cực cao, là tương lai về sau của phái Võ Đang, nên càng thêm thích thú, ngay cả Tống Thanh Thư là đệ tử đời thứ nhất có võ công xuất sắc nhất trong thế hệ, cũng đã ném đi liền không có nhớ tới…
– Vậy bây giờ ngươi cùng ta đi nhìn qua Vô Kỵ bên kia ra sao rồi?
– Được… đại sư bá… tiểu điệt cũng đang lo lắng tình trạng của Vô Kỵ sư đệ.
Lời này đương nhiên là nói dối, nếu như không có việc xảy ra ngoài ý muốn thì Trương Vô Kỵ chắc chắn là không chết được, mà chủ yếu là hắn muốn đi qua gặp Ân Tố Tố, tranh thủ đêm nay lại lấy được thêm chút điểm nhân vật phản diện, để qua một thời gian ngắn nữa chuẩn bị rời khỏi núi Võ Đang, lúc này võ công của hắn vẫn còn là kém chút.
Tại trên đường đi đến hậu viện, thì hệ thống lại cho đánh giá, bất quá lần này là sự kiện thọ đản trăm tuổi của Trương Tam Phong được đánh giá cấp SS, thu được 5000 điểm nhân vật phản diện.
Thật tính ra duy nhất hệ thống cũng có tính điểm uy danh của hắn, chính là vì vẫn còn duy trì uy danh của phái Võ Đang, do đó hắn nhận được điếm cấp đánh giá thấp nhất cũng là cấp bậc SS cũng coi như hợp lý.
Sự kiện càng lớn thì càng thu được lợi tức cực cao, ví như đó là chuyện về sau lục đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh, đến lúc đó nếu như hắn đem lục đại môn phái cùng Minh giáo hủy diệt tại trên Quang Minh đỉnh mà nói, không biết chừng có thể nhận được đánh giá từ hệ thống cấp SSS điểm thu được từ nhân vật phản diện?
Hai người rất nhanh đi đến hậu viện.
Các trưởng lão, thất hiệp đều đang vây quanh ở một bên ngoài cửa một gian sương phòng chờ đợi, khi mọi người nhìn thấy Tống Viễn Kiều cùng Cố Hàn Uyên đều tới chào hỏi, nhất là đối với Cố Hàn Uyên thì bọn họ cảm thấy hiếu kỳ, vô thanh vô tức đã đột phá đến tiên thiên, lại một còn có ngữ khí trấn áp làm kinh người.
Chân Vũ quan Xung Hư đạo trưởng, Bạch Vân quán Ngu Trà chân nhân, Thượng Thanh quan Thiên Hư đạo trưởng, Ngọc Hư quan Mã Chân đạo trưởng đối với Cố Hàn Uyên đều ít nhiều cũng có hữu hảo, phần lớn là đều muốn Cố Hàn Uyên có thể cùng đám đệ tử hậu bối có nhiều hơn trao đổi về võ học.
Mộc đạo nhân mặc dù mặt ngoài cũng rất hòa ái thân thiết, nhưng Cố Hàn Uyên có thể rõ ràng cảm thấy trong mắt của lão đối với chính mình kiêng kị, chỉ sợ là lo lắng Cố Hàn Uyên trưởng thành quá nhanh, sẽ làm ảnh hưởng kế hoạch sau này của lão…
Võ Đang thất hiệp thi hầu như ai cũng đều đã gặp qua Cố Hàn Uyên, mặc dù lúc đó không có phát hiện sự bất phàm của hắn, nhưng cũng đều đang vì hắn mà cao hứng, nhất là Mạc Thanh Cốc đối với Cố Hàn Uyên hảo cảm nhiều nhất, vỗ vỗ bờ vai của hắn một mực tán dương, dù sao Mạc Thanh Cốc tính tình nhiệt huyết, hôm nay tao ngộ với các đại môn phái tới cửa bức bách vốn là nhẫn nhịn đầy bụng tức giận rồi, sau nhìn thời điểm thấy Cố Hàn Uyên chọc tức Không Văn, dễ dàng giống như là trời đang rất nóng, uống được một bình băng đá thống khoái tràn trề, Trương Thúy Sơn mặc dù tâm đang lo cho Trương Vô Kỵ, nhưng cũng bước tới hời hợt trao đổi vài câu.
Cố Hàn Uyên nhìn xem Trương Thúy Sơn, trong lòng khó tránh khỏi có chút quái dị, đây là trượng phu của Ân Tố Tố, nữ nhân mà mới cách đây vài ngày đã giao cấu cùng với mình, cũng may trên mặt hắn không lộ ra dấu vết gì, khiêm tốn hữu lễ.
Bên cạnh thời điểm Ân Tố Tố nhìn thấy Trương Thúy Sơn trượng phu mình cùng Cố Hàn Uyên trao đổi, trong lòng cổ quái thì khỏi phải nói, một kẻ vô sĩ trẻ tuổi đã đè mình ra gian dâm, nhưng nếu muốn nói nhiều khó chịu thì có nhiều khó chịu, nhưng muốn nói có sướng khoái thì lại có nhiều sướng khoái…
Đã vậy làm Ân Tố Tố nhìn thấy Cố Hàn Uyên đang đứng gần Trương Thúy Sơn, ánh mắt lại hướng phía mình ra ám thị, thì tim của nàng đã đập lọt mấy nhịp, cũng may Cố Hàn Uyên không có tiến lên cùng nàng nói gì, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, một lát sau Ân Tố Tố mới hiểu vì sao vừa rồi Cố Hàn Uyên ánh mắt ám chỉ, suy xét một lúc, có thể là hắn muốn gặp riêng nàng tự mình trao đổi gì đó…
Kỳ thực nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Cố Hàn Uyên…
Ân Tố Tố cảm thấy giữa Cố Hàn Uyên cùng Vô Thiên có liên quan, bằng không vì cái gì mà Vô thiên vừa vặn tiến vào tới cửa điện, còn mang đến tin tức của Tạ Tốn cùng thanh Đồ Long Đao, nếu là không có Vô Thiên, dù cho Cố Hàn Uyên hôm nay có thể mắng chửi Không Văn, đã thương Không Trí, cao lắm là tạo thành cục diện người phái Võ Đang cùng ngươi các đại môn phái chết sống sống mái với nhau, lúc ấy cho dù vượt qua kiếp nạn, thì sau này phiền toái kéo đến cũng không ít.
Ngược lại bởi vì có Vô Thiên xuất hiện, trên người Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố phiền phức lập tức liền biến mất, nếu như không phải lúc này đang lo lắng cho tính mạng của Trương Vô Kỵ, Ân Tố Tố ngược lại rất muốn tìm cơ hội để cảm tạ Cố Hàn Uyên.
Mọi người đứng tại ngoài cửa sương phòng, đợi tầm một canh giờ sau, cửa phòng cuối cùng bị mở ra, Trương Tam Phong bước ra ngoài cửa, tất cả mọi người vây lại, hỏi thăm tình huống Trương Vô Kỵ.
Trương Tam Phong giải thích Trương Vô Kỵ bị đánh trúng chính là Huyền Minh Thần Chưởng, nếu bình thường thì hóa giải hàn độc cũng dễ dàng, nhưng Trương Vô Kỵ tuổi còn trẻ, nội công tu vi còn quá yếu, nên ngăn không được hàn độc của Huyền Minh Thần Chưởng xâm lấn vào trên đến trên đỉnh môn, tâm khẩu cùng đan điền, cho dù là lấy Trương Tam Phong có tu vi cảnh giới Lục Địa Thần Tiên cũng không có giảm bớt được một phần nào hàn độc, mà chỉ có thể dùng lấy nội lực thâm hậu che chắn lại tâm mạch của Trương Vô Kỵ, tạm thời trấn áp hàn độc trong người Trương Vô Kỵ.
Bây giờ chỉ có một cách là mỗi canh giờ đổi lấy một tông sư vận công giúp cho Trương Vô Kỵ, thử xem có thể thông qua thời gian dài đối kháng, làm hao mòn hàn độc có được hay không…
Đám người nghe xong không có phản đối, người đầu tiên đi vào gian phòng là Mộc đạo nhân, những người không có đến cảnh giới tông sư thì sẽ không cần chờ ở nơi này, vì thế những người còn lại lại an ủi phu phụ Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố rồi thì tán đi.
Trương Tam Phong gọi Cố Hàn Uyên lại, đối với chuyện hắn giấu diếm tu cũng không có cái gì bất mãn, chỉ là nói cho hắn biết, nếu bên trong võ học có nan đề gì, thì lúc nào cũng có thể tìm mình thỉnh giáo, rõ ràng Trương Tam Phong đối với Cố Hàn Uyên cũng hết sức coi trọng, dù là biết Cố Hàn Uyên có chút tâm cơ, nhưng chỉ cần tâm của hắn hướng đến Võ Đang, cũng không phải cái vấn đề gì lớn.
Cố Hàn Uyên đương nhiên cung kính nghe lấy, chính xác hắn cũng có không ít vấn đề muốn thỉnh giáo với Trương Tam Phong, hắn mặc dù bây giờ đã nhận được sở học ngoại công rất nhiều, nhưng cảnh giới cũng mới là cấp bậc nhập môn, hơn nữa nếu tu vi cảnh giới nội công tăng vọt quá nhanh, sẽ mang lại rất nhiều nghi hoặc, điểm của nhân vật phản diện cũng chỉ có thể tăng cao tu vi, nhưng lại không có cho được sự thông hiểu…
Trương Tam Phong sáu đó đi nghỉ ngơi, Cố Hàn Uyên cũng không có ở đây lâu, lúc đi ngang qua người Ân Tố Tố, nhỏ giọng nói câu…
– Đêm nay giờ tý, hãy đến nơi cây đại thụ mà trước đó mấy ngày đã gặp.