Ân Tố Tố

Chương 133



Phần 133

Cố Hàn Uyên nhìn thấy Lý Thanh La cũng là hai mắt tỏa sáng, Lý Thanh La tướng mạo cùng Vương Ngữ Yên rất giống nhau, da trắng nõn nà, mắt hạnh má đào, phong thái yên nhiên, phiêu dật như mộng, bờ môi son gọt giũa được như danh họa tuyệt thế, cao thẳng quỳnh tị, sáng lóng lánh đôi mắt thu thủy phản chiếu, lông mi thật dài, thân thể mỹ diệu yêu kiều mượt mà hấp dẫn, đôi bầu vú hùng vĩ cao cao nổi bật, bờ eo nhỏ nhắn, cũng nhìn ra nàng tuyệt đối có cặp đùi đẹp, thiếu chút tiên khí Vương Ngữ Yên, nhưng lại nhiều phần thành thục phong vận, mặc dù có chút sương gió của năm tháng, vẫn không thay đổi mỹ mạo bao nhiêu, cùng Vương Ngữ Yên đứng chung một chỗ, chỉ giống như là một tỷ tỷ hơi có vẻ chút lạnh lùng, chính xác xinh đẹp lạ thường.

Cưu Ma Trí đồng dạng kinh ngạc nhìn thấy bọn hắn đến, nếu đã là bại lộ, cũng không sợ hãi, trước đây tại Yến Tử Ổ đã từng gặp Mộ Dung Phục, cho nên đối với võ công của Mộ Dung Phục cũng phán đoán được, lão không cho rằng mình sẽ thua Mộ Dung Phục…

Cưu Ma Trí không nhận ra Cố Hàn Uyên, lúc này mặc dù hắn phối thêm kiếm, nhưng mà hình dáng của hắn lại không hề giống người trong giang hồ dãi nắng dầm mưa, mà là giống như một quý công tử, cũng càng không biết hắn chính là Vô Thiên, bằng không thì Cưu Ma Trí bây giờ liền đã cân nhắc như thế nào chạy trốn thì tốt hơn.

Lý Thanh La vừa nhìn thấy Mộ Dung Phục liền nhờ giúp đỡ nói:

– Mộ Dung Phục… ngươi nhanh lên đem lão Phiên Tăng này đuổi đi, lão muốn chạy tới Lang Hoàn Ngọc Động nhà ta học trộm võ công.
– Cưu Ma Trí… ngươi muốn nhìn xem bí tịch võ công trong Hoàn Thi Thủy Các không thành, lại còn cưỡng ép cửu mụ của ta mang đến Lang Hoàn Ngọc Động để nhìn lén bí tịch, thật coi Mộ Dung gia này không người hay sao? Những giang hồ nhân sĩ kia thừa dịp cháy nhà đến hôi của hẳn cũng là do ngươi dẫn tới… xem chiêu!

Mộ Dung Phục linh quang chợt lóe phỏng đoán đoán được sự thật sự ý tưởng của Cưu Ma Trí, bất quá công phu trong tay của Mộ Dung Phục thì không ra hồn.

Cưu Ma Trí vốn cho rằng xông ra cái danh hiệu Bắc Kiều Phong Nam Mộ Dung thì Mộ Dung Phục chắc chắn phải có võ công cực cao, nhưng mà mới giao thủ mấy chiêu liền bị lão phát hiện Mộ Dung Phục chính là miệng cọp gan thỏ, ngày cả có Vương Ngữ Yên từ bên cạnh chỉ điểm cũng không có ý nghĩa, mấy tên gia tường của Mộ Dung Phục gặp hắn thân ở thế yếu, vội vàng tiến lên hỗ trợ, nhưng mà vẫn chẳng ăn thua gì, lại thêm mấy chiêu trôi qua Cưu Ma Trí liền đem nhóm người của Mộ Dung Phục đánh ngã trên đất.

– Ha ha… đường đường Nam Mộ Dung chỉ là hư danh, dựa vào nữ tử từ ở bên cạnh chỉ điểm, cùng thêm mấy người hỗ trợ, cũng không khá hơn chút nào, Mộ Dung gia khí số đã hết.

Cưu Ma Trí càn rỡ cười lớn.

– Lão tăng xem ra cũng nể mặt lệnh tôn, hôm nay không lấy tính mệnh của ngươi, nhưng mà ngươi cũng đừng có quấy rầy lão tăng nhìn xem bí tịch, Mộ Dung công tử tùy tiện a.

Thì ra Cưu Ma Trí xem ra không ai ra gì, liền muốn dứt khoát ở trong Lang Hoàn Ngọc Động, làm tu hú chiếm lấy tổ chim khách.

Mộ Dung Phục thần sắc mờ mịt, liên tục tao ngộ bạo kích, làm cho lòng tự tin của hắn bị hao tổn nghiêm trọng.

– Cố đại ca, cầu đại ca giúp đỡ biểu ca a.

Vương Ngữ Yên nhìn thấy Mộ Dung Phục mới mấy chiêu liền rơi vào kết quả như vậy, vội vàng cầu trợ Cố Hàn Uyên, ở trong đầu hắn lớn lên, bây giờ cầu mình ra tay, thật là trợ giúp Mộ Dung Phục hay là lại đả kích hắn đây?

Tình ý này thật là làm cho người nhức đầu.

Vương Ngữ Yên lời nói khiến cho Cưu Ma Trí cùng Lý Thanh La đều chú ý đến trên thân Cố Hàn Uyên.

Lý Thanh La nhíu mày.

Trong lòng tràn đầy nghĩ đến Đoàn Chính Thuần, Lý Thanh La cũng là một trong số ít đối với tướng mạo Cố Hàn Uyên không ưa thích, bởi vì đối với bất kỳ nam nhân nào nàng bây giờ cũng có cảm giác không tín nhiệm, nàng gặp Vương Ngữ Yên đối với Cố Hàn Uyên xưng hô thân cận, vô ý thức cũng cảm thấy bất mãn.

– Các hạ là ai?

Cưu Ma Trí có chút hiếu kỳ, lão dễ như trở bàn tay liền đánh bại Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên lại đi cầu trợ một tên tuổi trẻ Cố Hàn Uyên thì có ích lợi gì?

– Tại hạ Cố Hàn Uyên.

Cố Hàn Uyên thản nhiên đem Anh Hùng kiếm rút ra khỏi vỏ.

– Anh Hùng Kiếm Cố Hàn Uyên?

Cưu Ma Trí nóng lòng không đợi được, lão thích nhất chính là khiêu chiến những nhân sĩ cao thủ nổi tiếng ở Trung Nguyên.

– Lão tăng cũng muốn nhìn xem các hạ so với Nam Mộ Dung có thể mạnh hơn mấy phần…

Cưu Ma Trí lên tay chính là âm thầm sử dụng Vô Tướng Kiếp Chỉ, bất quá lại bị Cố Hàn Uyên dùng Anh Hùng kiếm nhẹ nhàng ngăn lại, Cưu Ma Trí lấy làm kinh hãi, liên tiếp sử dụng tuyệt kỹ Thiếu Lâm mà học trộm được…

Cố Hàn Uyên lại là không chút hoang mang dùng Ẩn Tích Mai Danh đem từng chiêu đón lấy, Cưu Ma Trí cuối cùng đã kiến thức Cố Hàn Uyên lợi hại, không dám tiếp tục dùng tuyệt kỹ Thiếu Lâm nữa, lấy ra bản lĩnh tuyệt học Hỏa Diễm Đao.

Đao khí Hỏa Diễm Đao tán ra tứ phía, hư thực tương hợp, tốc độ cực nhanh bắn về phía Cố Hàn Uyên.

“Xoẹt… xoẹt…”

Cố Hàn Uyên khẽ cười.

Hắn dùng chiêu Danh Động Nhất Thì dễ dàng xuyên thấu sơ hở của Hỏa Diễm Đao, liền lưu lại trên cánh tay Cưu Ma Trí một vết thương sâu đủ thấy xương, Cưu Ma Trí liền lùi mấy bước, vội vàng nắm bắt Lý Thanh La làm con tin, một bên cánh tay run lên nhè nhẹ, trong nháy mắt vừa rồi lão như có loại cảm giác đối mặt Vô Thiên, trong lòng liền sợ hãi.

Cưu Ma Trí cũng không còn giống như trước đây càn rỡ khí diễm, lão nhìn xem Cố Hàn Uyên trong ánh mắt ngưng trọng, nói:

– Không hổ là Anh Hùng Kiếm, quả nhiên lợi hại, so với Nam Mộ Dung chỉ là hư danh thì mạnh đến mức không tưởng nổi…

Thuận tiện lại đạp Mộ Dung Phục một cước.

– Quốc sư quá khen.

Cố Hàn Uyên khiêm tốn hữu lễ, tựa như vừa rồi không có gì quan trọng, chỉ là tiện tay mà thôi, bộ dáng vân đạm phong khinh này làm cho Vương Ngữ Yên nhìn thấy.

Một đôi mắt đẹp có chút dị sắc liên tục, chủ yếu vẫn là có sự so sánh quá mức mãnh liệt, Mộ Dung Phục được nàng một mực sùng bái còn không có qua được mấy chiêu liền bị Cưu Ma Trí đánh bại, mà Cưu Ma Trí thì không thể chống được bao lâu tại trên tay Cố Hàn Uyên. Dạng này chẳng phải là chứng tỏ Cố Hàn Uyên so với Mộ Dung Phục mạnh không chỉ là một cấp bậc, Vương Ngữ Yên từ nhỏ sống trong một hoàn cảnh khép kín, nàng nhận biết nam nhân không nhiều, Mộ Dung Phục anh tuấn tiêu sái, võ công bất phàm, lại có chí lớn, cho nên Vương Ngữ Yên từ nhỏ liền ái mộ hắn, cũng là xuất từ thiên tính nữ nhân mộ mạnh, nhưng mà từ khi đi ra giang hồ thì mới dần dần phát hiện Mộ Dung Phục không có ưu tú như trong tâm trí mình tưởng như vậy.

Nhất là bên cạnh còn có một Cố Hàn Uyên tăng cường không chỉ gấp bao nhiêu lần sức mạnh, loại cảm giác tương phản này vô cùng mãnh liệt, làm cho Vương Ngữ Yên đối với Mộ Dung Phục cho dù ái mộ cũng khó tránh khỏi có chút dao động.

Lý Thanh La thì kinh ngạc, nàng vốn không hài lòng Mộ Dung Phục, giờ đây thấy Vương Ngữ Yên cùng Cố Hàn Uyên có thái độ thân mật, lập tức liền có thêm chút tâm tư, nàng thấy hắn dễ như trở bàn tay liền đánh bại Cưu Ma Trí, ánh mắt nàng lấp lóe…

Mà chính là vì điều này nên Cố Hàn Uyên mới cố ý bỏ mặc Mộ Dung Phục để cho Cưu Ma Trí đánh không còn manh giáp…

– Quốc sư thả Vương phu nhân ra, thì tại hạ sẽ để cho các hạ rời đi.

Cố Hàn Uyên có hai thân phận thì Cưu Ma Trí đều đã gặp qua, bây giờ hiệu quả nhất chính là Cưu Ma Trí đem chính danh tiếng của hắn đánh ra bên ngoài, chứ không phải chỉ là quay tròn tại phụ cận Thái Hồ, danh tiếng càng lớn, chỗ tốt cũng càng lớn, điều này đồng dạng quy công cho thanh danh của mình, bằng không một hạng người vô danh đột nhiên xuất hiện, ai sẽ coi ra gì, bây giờ cũng giống như thế, Cố Hàn Uyên nói sẽ bỏ qua Cưu Ma Trí, lão cũng không hề nghi ngờ, ngay tại chỗ liền thả Lý Thanh La ra.

– Lão tăng có nhiều quấy rầy, xin cáo từ.

Nói xong làm một cái phật lễ liền rời khỏi Lang Hoàn Ngọc Động.

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

Cưu Ma Trí sau khi rời đi, Cố Hàn Uyên tiến lên giải huyệt cho Lý Thanh La, Lý Thanh La rất hài lòng đối với Cố Hàn Uyên mỉm cười, lập tức bách mị bộc phát, Cố Hàn Uyên đột nhiên cảm thấy mỹ nhân đẹp như vậy, thì có đầu óc hay không, cũng không có quan trọng, vẫn làm cho người rất là thèm muốn…

Lý Thanh La lại nhìn xem Mộ Dung Phục đang từ trên đất chật vật bò dậy, trong lòng liền bất mãn biết bao nhiêu có, nổi giận nói:

– Đường đường Mộ Dung gia cùng với mấy gia tường, cũng đánh không lại một người, bây giờ so với ngày trước đã quá cách biệt…

Mộ Dung Phục sắc mặt khó coi, nhưng cũng biết Lý Thanh La nói không sai, hoàn toàn không cách nào phản bác, đành yên lặng chịu giáo huấn.

– Các ngươi tại sao đột nhiên lại xuất hiện tại Lang Hoàn Ngọc Động?

Đây là chỗ Lý Thanh La nghi ngờ nhất, bởi vì phương hướng bọn hắn tiến vào không phải là lối vào của Lang Hoàn Ngọc Động.

Bất quá vấn đề này là từ Cố Hàn Uyên giải đáp:

– Trước đó tại hạ đi theo Mộ Dung công tử để xác nhận mộ phần Mộ Dung Bác, vào trong đó nhìn xem thì không có vật gì, về sau ngoài ý muốn phát hiện một cửa ngầm, theo mật đạo đó liền tiến vào nơi đây.

Lý Thanh La nghe xong liền biết là chuyện gì xảy ra, trừng mắt nhìn Mộ Dung Phục cả giận nói:

– Hay lắm! Mộ Dung gia thực sự là có bản lĩnh, Mộ Dung Bác chết giả thoát thân, còn vụng trộm muốn chạy đến Lang Hoàn Ngọc Động học trộm võ công, đúng là không biết liêm sỉ!

Mộ Dung Phục sắc mặt càng khó coi hơn thêm vài phần, lời này của Lý Thanh La, hắn cũng phản bác không được, khi nhìn thấy mật đạo thông hướng đến Lang Hoàn Ngọc Động thì hắn liền đoán được ý định của Mộ Dung Bác, chỉ là do có Cố Hàn Uyên tại chỗ này, nên không có cách nào giấu diếm.

Lý Thanh La lông mày dựng thẳng, hướng về phía Mộ Dung Phục quát lên:

– Mang theo gia tướng của người quay trở về Yến Tử Ổ đi!

Cố Hàn Uyên âm thầm lắc đầu, Lý Thanh La đối với Mộ Dung Phục có thái độ như vậy, là nam nhân thì ai cũng đều nhịn không được, khó trách cuối cùng Mộ Dung Phục không có chút nào cố kỵ Vương Ngữ Yên mà muốn giết Lý Thanh La.

Mộ Dung Phục cũng cảm thấy không mặt mũi nào tiếp tục ở lại, liền dứt khoát mang theo mấy tên gia tướng rời đi.

Cố Hàn Uyên cũng hướng về phía Vương Ngữ Yên cười nói:

– Ngữ Yên, ta cũng coi như hoàn thành ước định đem muội đưa về Mạn Đà sơn trang, sau này sẽ còn gặp lại.

Vương Ngữ Yên bị Cố Hàn Uyên đột nhiên xưng hô thân mật như vậy thì sắc mặt ửng đỏ xấu hổ, nhưng cũng không có dâng lên cảm thụ khó chịu, dịu dàng nói tạ:

– Cố đại ca, cảm ơn đại ca…
– Vương phu nhân, cáo từ.

Cố Hàn Uyên cuối cùng hướng Lý Thanh La hành lễ cáo biệt, hắn đi theo Mộ Dung Phục cùng trở về Yến Tử Ổ.

Sau khi Cố Hàn Uyên rời đi, Lý Thanh La cứ như vậy nhìn xem Vương Ngữ Yên, thẳng đến khi Vương Ngữ Yên trở nên quẫn bách thì nàng mới hỏi:

– Cố Hàn Uyên này có lai lịch như thế nào? Ngươi hãy nói cho nương nghe một chút.
– Cố đại ca lần đầu tiên con nhìn thấy hắn là tại Hạnh Từ Lâm, lúc đó Cố đại ca dựa vào một số tin tức rời rạc mà ráp nối lại thì liền giúp cho Tiêu Phong suy đoán ra được cừu nhân của hắn, ngay cả chuyện cô trượng giả chết cũng đều bị hắn đoán được, về sau tại nơi xay bột đã cứu chúng ta… Nương… con nói cho nương biết, Cố đại ca cơ hồ cái gì biết, cái gì cũng đều hiểu, từ thi từ ca phú càng là hạ bút thành văn.

Vương Ngữ Yên vừa nhắc tới Cố Hàn Uyên thì mới phát hiện hắn lại ưu tú như vậy, bên trong ánh mắt cũng bất tri bất giác liền nổi lên thủy quang.

– Vậy Ngữ Yên ngươi ưa thích hắn sao?

Lý Thanh La có chút cổ quái nhìn xem Vương Ngữ Yên bộ kia tôn sùng Cố Hàn Uyên…

– A? Con… con… ưa thích là biểu ca, đối với Cố đại ca chỉ là sùng bái…

Vương Ngữ Yên thẹn thùng phủ nhận.

– Mộ Dung Phục chí lớn nhưng tài mọn, không phải đối tượng phù hợp, vi nương càng coi trọng Cố Hàn Uyên, hơn nữa hắn cùng ngươi cũng có chút thân cận, nếu có thể được thì ngươi cố ý tiếp xúc với hắn nhiều hơn một chút.

Lý Thanh La cũng không miễn cưỡng, nhưng ít ra thì chính nhìn thấy mười Mộ Dung Phục cũng không sánh được một Cố Hàn Uyên, chẳng qua Lý Thanh La không có thẳng thắn nói ra Cố Hàn Uyên so với Mộ Dung Phục thì tốt hơn nhiều…

Vương Ngữ Yên mới đầu có thể vẫn còn rất khó ý thức được, lúc này nàng thật bắt đầu cân nhắc khả năng cùng Cố Hàn Uyên ở chung với nhau, lại phát hiện vậy mà cũng không phải là khó tiếp nhận, ý nghĩ này làm cho nàng khó mà ức chế lại ửng hồng lên khuôn mặt.

Cố Hàn Uyên cũng không biết mẫu tử hai người đang đàm luận về mình, lúc này hắn đã đi theo Mộ Dung Phục về tới Yến Tử Ổ…

Mộ Dung Phục thấy Cố Hàn Uyên chưa có rời đi thì mừng rỡ, mặc dù hắn rơi xuống cục diện bây giờ là do chính Cố Hàn Uyên ban tặng, nhưng cái gọi là đế vương tâm thuật làm cho hắn thấy được giá trị của Cố Hàn Uyên, cho nên lúc này đối mặt với Cố Hàn Uyên thì càng cực điểm lôi kéo, nói gần nói xa đều đối với Cố Hàn Uyên thổi phồng.

– Cố thiếu hiệp kiếm pháp thực sự là quỷ thần khó lường, tại hạ vô cùng sâu sắc bội phục.

Lời này Mộ Dung Phục là chân tâm thật ý, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Cố Hàn Uyên cười nói:

– Mộ Dung công tử có muốn học không?

Mộ Dung Phục bị Cố Hàn Uyên hỏi làm cho kinh ngạc, nhưng sự giáo dưỡng tốt vẫn là làm cho hắn trả lời không chê vào đâu được.

Mộ Dung Phục bất đắc dĩ cười nói:

– Cố thiếu hiệp cứ nói đùa, kiếm pháp cường đại như vậy, làm sao có thể tùy tiện truyền ra bên ngoài chứ…

Cố Hàn Uyên vừa nhìn liền biết Mộ Dung Phục chắc chắn là đã động lòng.

– Thật ra không phải là không thể dạy cho Mộ Dung công tử.
– Thật sự? Không biết Cố thiếu hiệp có điều kiện gì? Chỉ cần tại hạ có thể làm được, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Mộ Dung Phục lúc biết Cố Hàn Uyên quả thật có ý định dạy cho mình, liền bị kích động ưng thuận hứa hẹn, kể từ lúc nhìn thấy kiếm pháp của Cố Hàn Uyên, hắn đã không còn xem trọng võ học chân truyền của mình nữa, nếu quả như thật có thể học được kiếm pháp Cố Hàn Uyên chính là đáng đổi với Đẩu Chuyển Tinh Di thì cũng không có vấn đề.

Chỉ là Cố Hàn Uyên lại chướng mắt Đẩu Chuyển Tinh Di, nói cho cùng bất quá cũng chỉ là một kỹ xảo tá lực đả lực mà thôi, còn thật nếu muốn học, còn chi bằng trở về một chuyến Võ Đang, tìm Trương Tam Phong học Thái Cực Quyền, nghĩ đến Trương Tam Phong chắc sẽ không cự tuyệt…

Đẩu Chuyển Tinh Di dùng để ngược đãi lại người là một hảo thủ, chỉ là nếu một khi đụng tới người so với mình mạnh hơn, thì ngược lại dễ dàng lộ ra sơ hở, rơi vào phản phệ, cái gọi là Dĩ Bỉ Chi Đạo Hoàn Thi Bỉ Thân đúng ra là bởi vì Mộ Dung Bác học trộm võ công khá nhiều nên mới xông ra tới cái danh hào nào.

Cùng Mộ Dung Phục thật ra là không có nửa xu quan hệ.

– Tại hạ sở học kiếm pháp gọi Mạc Danh Kiếm Pháp, trọng ý chứ không trọng chiêu, cái gọi là chiêu thức chẳng qua chỉ là một khái niệm, lúc đối địch có thể trong vòng vài chiêu thức, thì nhìn thấy hiểu được kiếm pháp của đối phương, có thể đem tinh yếu kiếm pháp của đối phương hoàn toàn lãnh hội, tiếp đó có thể dùng Mạc Danh Kiếm Pháp ra tay trước, ví như nếu như đối phương có mười chiêu kiếm pháp, nếu dùng Mạc Danh kiếm pháp hiểu được thấu đáo, liền có thể sáng chế ra chiêu kiếm thứ mười một, sẽ mạnh hơn đối phương chỉ có mười chiêu kiếm pháp, bây giờ Mộ Dung công tử có thể tùy ý sử dụng một loại kiếm pháp để thử xem một chút.

Mộ Dung Phục nghe qua thần sắc chấn động, không nghĩ tới trên thế gian này lại còn có kiếm pháp kỳ ảo như, so với hắn Dĩ Bỉ Chi Đạo Hoàn Thi Bỉ Thân thì càng cao hơn một bậc.

Nghe được Cố Hàn Uyên bảo hắn tùy tiện sử dụng một loại kiếm pháp, hắn cũng không cự tuyệt, lập tức liền sử xuất Liễu Thành Kiếm Pháp tấn công về phía Cố Hàn Uyên.

Cố Hàn Uyên cũng không cần dùng Anh Hùng kiếm, tiện tay mượn một thanh kiếm cùng Mộ Dung Phục đối chiến, không bao lâu liền đã thấu hiểu được Liễu Thành Kiếm Pháp, trở tay sử dụng một chiêu nhìn bề ngoài rất giống Liễu Thành Kiếm Pháp liền đem thành trường kiếm trong tay Mộ Dung Phục đánh văng lên trên không ba vòng…

Chương trước Chương tiếp