Ân Tố Tố

Chương 18



Phần 18

Bất đồng chính là Chung Linh không đem giày đưa cho Đoàn Dự đem về cốc báo cho mẫu thân, mà là từ trên đầu lấy xuống một sợi dây cột tóc giao cho hắn, Cố Hàn Uyên cảm thấy vui mừng, giày đối với một tiểu cô nương thì quá mức mập mờ, nàng không có đem giày đưa cho Đoàn Dự, chứng minh nàng cũng không có thích hắn, mà cao lắm chính là quan hệ bằng hữu mà thôi.

Đoàn Dự sau khi đi, Cố Hàn Uyên nhìn thấy Chung Linh vẫn là một mặt không phục đối với bang chủ Tư Không Huyền của Thần Nông bang.

– Lão tốt nhất thả ta ra, bằng không một khi Vô Thiên ca ca quay trở lại, thì các ngươi liền xong đời.

Chung Linh bởi vì quen biết Cố Hàn Uyên, nhất là biết được sự lợi hại của hắn, nên đủ mạnh miệng, nàng thấy Đoàn Dự có thể không kịp thời quay trở lại cứu nàng, vẫn không lắng an nguy của mình.

Cố Hàn Uyên nghe được lời nói, Chung Linh có chút dở khóc dở cười, chính mình thật vất vả ẩn núp ở chỗ tối, ngươi lại khắp nơi tuyên dương ta tồn tại, đúng là náo không thành dạng nào, mặc dù thân phận Vô Thiên bây giờ tại Minh quốc rất nổi danh, cơ hồ người các đại môn phái đều biết đến hắn. Nhưng đây lại là Tống Quốc, tin tức không có truyền đi nhanh như vậy, vì thế Tư Không Huyền hoàn toàn không biết Vô Thiên là ai, đương nhiên sẽ không sợ hắn, ngược lại còn thấy Chung Linh không biết trời cao đất rộng, liền muốn ra tay giáo huấn nàng.

Cố Hàn Uyên đột nhiên thấy trên chân mình có động tĩnh, thì ra Thiểm Điện Điêu lại vụng trộm chạy tới bên cạnh hắn, lúc này đang cắn ống quần giật lấy, tựa như ra hiệu nhờ hắn đi cứu chủ nhân của nó.

Cố Hàn Uyên Thầm than thật phiền phức.

Lúc này bàn tay của Tư Không Huyền sắp tát vào trên mặt Chung Linh, nàng sợ hãi rụt lại đầu, nhắm mắt lại, trong lòng lại suy nghĩ.

“Vô Thiên đại ca, mau lại đây mau cứu muội…”

Nàng không biết có phải là lời cầu nguyện của mình có tác dụng hay không, mà trên mặt không có truyền đến cảm giác đau, lại còn nghe được tiếng Tư Không Huyền hét thảm, dọa đến mở mắt ra.

Liền thấy lão một cánh tay đã bị rũ cụp xuống, đang dùng một tay khác giữ lấy bả vai, khuôn mặt thật là thống khổ e sợ, tỉnh hồn lại Chung Linh nhìn thấy một thân ảnh bên cạnh mình, vẫn là một thân trang phục màu đen, mang theo mặt nạ quỷ kia, khí chất trên người càng lúc càng âm lãnh, nhưng hết lần này tới lần khác Chung Linh lại cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như thái dương xuất hiện trong đêm đen, làm ấm áp sâu sắc nhân tâm, lối xưng hô có chút thay đổi càng thêm thân mật hơn…

– Vô Thiên ca ca! Hì hì… muội biết ca ca sẽ đến cứu Linh Nhi mà…

Cố Hàn Uyên đem con Thiểm Điện Điêu ôm trong ngực giao cho Chung Linh.

– Là Thiểm Điện Điêu hướng đến ta cầu cứu đấy.

Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận chính mình một mực đi theo ở phía sau hai người, lấy cái nồi đen lớn chụp tại trên đầu Thiểm Điện Điêu, cũng may Thiểm Điện Điêu trí tuệ không có cao như vậy để mà phản đối, lúc này nó đang vui vẻ tại trên bầu vú của Chung Linh ủi tới ủi lui…

Chung Linh cũng không đem lời nói Cố Hàn Uyên coi là thật, liền biết hắn khẩu thị tâm phi, rõ ràng hắn rất quan tâm đến mình, mà lại làm ra một bộ dáng lãnh khốc.

– Thiểm Điện Điêu thật ngoan, lát nữa ta sẽ bắt cho ngươi mấy con tiểu linh xà ăn.

Chung Linh trấn an Thiểm Điện Điêu xong, chớp đôi mắt to hướng Cố Hàn Uyên cáo trạng.

– Vô Thiên ca ca, bọn hắn khi dễ Linh Nhi.

Tư Không Huyền vốn là đang sợ hãi lấy Cố Hàn Uyên, chớp mắt phía trước lão liền chỉ thấy được một làn hắc ảnh thoáng qua, còn chưa có thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì cánh tay của mình đã bị gãy.

Lúc này nghe được Chung Linh cáo trạng, trên mặt mồ hôi lạnh cuồng chảy ra.

– Tiền bối, tại hạ không có biết vị cô nương là muội muội của tiền bối, xin tiền bối nhìn xem chúng ta cũng không có thương tổn quá mức đến nàng, mà tha mạng…

Cố Hàn Uyên lạnh lùng nhìn về lão, hắn đã ra sân, thì cũng không có nhiều cố kỵ.

– Vừa rồi thời điểm ngươi bắt Linh Nhi muội, đả thương nàng một cánh tay, một người bồi tội thì không đủ, ta đã đánh gãy một tay của ngươi, thì tạm tha ngươi một mạng, còn toàn bộ người Thần Nông giúp ngươi ở đây, cũng phải tự đoạn một tay, ta mới có thể thả cho các ngươi một con đường sống.

Chung Linh tại bên cạnh nghe qua thì rất xúc động, vậy mà nói là là do Thiểm Điện Điêu cầu cứu, ngay cả mình bị thương cánh tay trước đó cũng đều biết, thật là khẩu thị tâm phi.

– Thần Nông bang đã hiệu mệnh tại Linh Thứu cung, xin tiền bối phân thượng Thiên Sơn Đồng Mỗ mà buông tha chúng ta.

Tư Không Huyền vì bảo trụ cánh tay, đành phải lấy ra Linh Thứu cung, trên thực tế Thiên Sơn Đồng Mỗ làm gì mà để ý đến Tư Không Huyền một nhân vật tầm thường như thế.

– Ngươi cũng không cần mang Thiên Sơn Đồng Mỗ ra dọa bản tọa, sớm muộn gì bản tọa cũng lên trên Linh Thứu cung chiếu cố nàng.

Cố Hàn Uyên nghe được tên Thiên Sơn Đồng Mỗ, trong mắt một vòng tinh quang thoáng rực sáng qua, Linh Thứu cung vốn là vật trong túi của hắn.

– Nếu các ngươi không muốn tự đoạn một cánh tay, vậy bản tọa sẽ giúp cho…

Tư Không Huyền còn muốn tiếp tục xin tha thứ, nhưng đột nhiên thấy hoa mắt, bả vai liền trầm xuống.

“Bụp…”một tiếng, nguyên cả cánh tay đã bị Cố Hàn Uyên kéo xuống đứt rời, tiếng kêu thảm thiết của lão vừa phát ra, liền nghe được từ giữa sân những tiếng kêu thê thảm liên tiếp tương tự vang xa, nguyên lai tất cả bang chúng có mặt ở đây đều bị đứt gãy một cánh tay, trên đất rơi xuống đầy những cánh tay cùng máu tươi chảy xuôi, nhìn thấy làm người vô cùng sợ hãi, ngay cả Chung Linh mặt cũng lộ vẻ không đành lòng.

Cố Hàn Uyên đi đến Chung Linh trước mặt, nâng lên cánh tay trái nàng bị trật khớp, đẩy kéo một phát, liền khôi phục lại, Chung Linh co duỗi vài cái thì thấy đã bình thường không có trở ngại gì, trên mặt lộ ra nụ cười thanh thuần, hai tay ôm lấy cánh tay Cố Hàn Uyên, gò má không e dè mà cọ xát.

– Đi thôi.

Cố Hàn Uyên không nhìn khắp nơi đang kêu gào thảm thiết, mang theo Chung Linh rời đi, đi không bao xa, Chung Linh nhớ tới tràng diện vừa rồi mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, chần chờ một lát sau mở miệng hỏi.

– Vô thiên ca ca, Thần Nông bang mặc dù khi dễ Linh Nhi, nhưng mà đem tất cả người của bọn họ đều đoạn mất cánh tay, có chút ít quá tàn nhẫn hay không?
– Ta là người xấu, tàn nhẫn là chuyện đương nhiên, nếu sợ thì muội hãy cách xa ta đi…

Chung Linh nghe xong Cố Hàn Uyên nói, do dự một cái chớp mắt, đỏ lên khuôn mặt, đưa cánh tay vòng càng chặt hơn, bầu vú mỹ hảo đầy xúc cảm của nàng ma sát trên bả vai, làm cho Cố Hàn Uyên thân như cứng lại…

– Linh nhi không sợ đâu, muội không tin Vô Thiên ca ca sẽ làm thương tổn Linh nhi.

Cố Hàn Uyên tại trong mặt nạ cười khổ, đồng thời hơi có chút hối hận, về phần đến cùng hối hận cái gì, ngay cả Cố Hàn Uyên chính mình cũng không có minh bạch.

– Linh Nhi, muội đã thoát khốn, chi bằng về nhà mình đi a, bên ngoài quá nguy hiểm.

Gần đây Đại Lý đang bên ranh giới phong xáo trộn, sự tình phát sinh rất nhiều, Chung Linh nếu là thành thật về nhà thì tốt hơn nhiều, chỉ là vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, nàng bây giờ một khắc cũng không muốn rời khỏi Cố Hàn Uyên.

– Muội chưa muốn về nhà, Vô thiên ca ca có thể mang theo Linh nhi được không? Linh nhi cam đoan không gây phiền phức.

Chung Linh nũng nịu năn nỉ lấy.

Cố Hàn Uyên trầm ngâm, chốc lát sau, bất đắc dĩ nói.

– Đi theo có thể, nhưng mà không được tự tiện hành động, có những chuyện muội không thể làm, mà chỉ ngoan ngoãn nhìn xem, nếu làm không làm được như vậy, ta sẽ liền bỏ muội lại.
– Được… Linh nhi nhất định nghe theo lời, Vô Thiên ca ca yên tâm đi. Hì hì.

Chung Linh thấy Cố Hàn Uyên đáp ứng, nụ cười trên mặt càng lúc càng rực rỡ.

– Vậy chúng ta bây giờ sẽ đi đâu đây?
– Cứ đi theo ta đi là được…

Cố Hàn Uyên mang theo Chung Linh quay lại Vô Lượng kiếm phái, tránh né qua tất cả mọi người, sau đó đi thẳng tới vách đá cấm địa.

– Ôm chặt, ta mang theo muội xuống dưới.

Cố Hàn Uyên đem nàng ôm ngang lên, một tay đỡ lấy bờ mông săn chắc, một tay giữ lấy phía sau lưng của nàng, Chung Linh ngoan ngoãn hai tay vòng tại trên cổ của Cố Hàn Uyên, yên tâm ngửi lấy khí tức dương cương trên người Cố Hàn Uyên.

Lúc rơi xuống vực sâu, phong thanh tiếng rì rào, nàng chỉ cảm thấy giữa trời đất bao la, giây khắc này không có gì tốt đẹp hơn…

Chương trước Chương tiếp