Ân Tố Tố

Chương 20



Phần 20

Cố Hàn Uyên đi ra khỏi Lang Hoàn Phúc Địa, thì bắt gặp từ nơi xa một nam một nữ đang thân mật ôm nhau trò chuyện dưới ánh trăng sáng tỏ, hắn âm thầm bí mật đến gần đó lắng nghe.

Thì ra chính là hai người so kiếm lúc còn trên Vô Lượng kiếm phái, Đông tông Can Quang Hào cùng Tây tông Cát Quang Bội, lúc so kiếm Can Quang Hào cố ý nhường thua để cho Cát Quang Bội thắng, hai người ngầm phát sinh tình cảm, gặp lúc Thần Nông bang đến tận cửa kiếm chuyện, hai người quyết định cùng nhau bỏ trốn.

Cát Quang Bội không thẹn là một cành hoa Vô Lượng kiếm phái, thời điểm nàng so kiếm thì chưa có cảm thấy đầy đủ, lúc này bộ dáng thẹn thùng mỹ diễm tuyệt luân, lông mày như vầng trăng non, một đôi mắt hạnh, sống mũi như ngọc, môi anh đào đỏ thắm, xuân ý dạt dào, nhan sắc dù chưa đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, lại là có hơn mấy phần mỹ mạo tiểu gia bích ngọc, lúc này hai người đang huynh huynh muội muội…

Can Quang Hào một tay vừa ôm chặt, một tay duỗi vào bên trong cái yếm Cát Quang Bội thân thiết nói.

– Từ nay phía sau, cũng không phân biệt cái gì Đông tông Tây tông, hai ta kết làm thông gia, hợp thể làm một.

Chỉ nghe Cát Quang Bội thấp giọng nói.

– Đừng… Đừng như vậy.

Cát Quang Bội rõ ràng còn có chút kháng cự…

Can Quang Hào lại hết sức nóng vội nói.

– Muội theo ta, nếu sau này ta phụ lòng, sẽ rơi vào trong đầm nước này, biến thành vương bát đản…

Lúc này Can Quang Hào bàn tay thuận theo đã leo lên lên đỉnh đôi bầu vú ngạo nhân của, nắm Cát Quang Bội xoa bóp đỉnh núi ngạo nghễ kia.

– Ưm…

Cát Quang Bội rên lên một tiếng rồi ngã xuống trong lòng Can Quang Hào, bàn tay lại tiếp tục cởi bỏ dây lưng vạt áo của nàng, vén lên cái yếm, đôi môi gắt gao mút vào bầu vú, khoái cảm như mưa làm cho Cát Quang Bội lộ ra vẻ dễ chịu…

– Hừ… Vô Lượng kiếm phái gặp nạn, các ngươi không nghĩ tới bảo vệ sư môn, ngược lại còn kết cấu cùng nhau bỏ trốn, lá gan cũng không nhỏ.

Cố Hàn Uyên cũng không có hứng thú nhìn cảnh tượng xuân cung đồ sống động này, có chút gằn giọng lên tiếng nói.

Hai người liền thấy vị tông sư lúc ban ngày tại Kiếm Hồ Cung dễ như trở bàn tay đánh bại sư phó của họ, hoảng sợ hết hồn, lại thấy hình dạng của Cố Hàn Uyên quá kinh khủng, tựa như ác quỷ địa ngục hiện đến lấy mạng.

Can Quang Hào là loại người tham sống sợ chết, vội vàng giảng giải.

Thần Nông bang thế lớn, chúng ta không thể làm gì khác hơn, với lại không biết tiền bối ở đây, đã quấy rầy thanh tu tiền bối, xin hãy tha tội…

Nói xong cũng hoảng sợ giống như Cát Quang Bội quỳ trên mặt đất dập đầu.

Hai người bọn họ không biết Thần Nông bang bao gầm cả Tư Không Huyền đã bị Cố Hàn Uyên đánh gãy một cánh tay, trên thực tế đối với Vô Lượng kiếm phái đã không còn có gì uy hiếp, cho nên mới đần độn chạy đến nơi đây, Cố Hàn Uyên đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện này, nói sâu xa.

– Muốn bản tọa bỏ qua cho các ngươi cũng là dễ dàng, bất quá chỉ ta có thể buông tha một người, chỉ cần bỏ ra tính mạng của một người xem như bồi tội, đến cùng ai chết thì tự các ngươi quyết định.

Nói xong yên tĩnh đứng nhìn xem hai người tự định đoạt.

Chỉ thấy Can Quang Hào liền có quyết đoán, rút ra trường kiếm đâm về phía Cát Quang Bội, cũng may Cát Quang Bội đã có phòng bị, cho nên không có liền bị một kiếm đâm chết, nhưng Can Quang Hào thực lực vốn là so Cát Quang Bội mạnh hơn một phần, hắn lại chiếm lấy tiên cơ trước, ép sát Cát Quang Bội lúc này cực kỳ nguy hiểm.

Núp trong bóng tối Chung Linh mặc dù không biết Cố Hàn Uyên làm vậy là có cái mục đích gì, nhưng thấy Can Quang Hào vô sỉ cũng làm cho choáng váng, một giây khắc trước nồng tình mật ý, sau đó một giây khắc sinh tử tương bác, mắt thấy Cát Quang Bội dần dần chống đỡ không nổi, Cố Hàn Uyên liền hóa làm một làn hắc ảnh phóng tới sau lưng Can Quang Hào, tung ra một cước đá trúng vào trên lưng của Can Quang Hào, ngay tức khắc đánh vỡ tâm mạch, thân xác liền rơi vào trong đầm nước.

– Hừ… cuối cùng ngươi vẫn là làm đại vương bát đản a.

Cát Quang Bội nhìn thấy Cố Hàn Uyên ra tay giết cũng Can Quang Hào giúp mình, nàng cho là mình sẽ được thả, nhưng nàng còn chưa kịp buông lỏng thì thấy hắn lại nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng cả kinh, nơm nớp lo sợ mở miệng nói.

– Can Quang Hào đã chết, xin tiền bối buông tha cho vãn bối…
– Can Quang Hào chết không phải là do ngươi giết, nên không tính là bồi tội, ngươi vẫn là còn thiếu ta một mạng…

Cố Hàn Uyên liền không nhận nợ, tâm trí Cát Quang Bội tâm lạnh run hơn phân nửa, cũng không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ biết quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Cố Hàn Uyên nhìn nàng cầu xin tha thứ, bởi vì tình huống kinh hoàng xảy ra liên tiếp, Cát Quang Bội không có thời gian kéo lại vạt áo, một bên cái yếm vẫn còn lệch qua, hơn nữa bầu vú trắng ngọc không che giấu được vẫn còn triển lộ ra ngoài, như là mới gọi ánh mắt của người…

– Ban sáng tại Kiếm Hồ Cung ta không có nhìn kỹ, không nghĩ tới ngươi cũng có mấy phần xinh đẹp…

Hắn sâu kín cười một tràng.

– Muốn bản tọa bỏ qua cho ngươi cũng được, người biết phải nên làm như thế nào rồi chứ?

Cát Quang Bội không ngốc, thấy ánh mắt của hắn nhìn soi mói trên thân thể của mình, nghe nói qua như thế, liền biết Cố Hàn Uyên là có ý muốn gì.

Nàng có chút do dự, dù sao dù thời điểm cùng Can Quang Hào nồng tình mật ý thì nàng cũng đã là động tình, nếu cục diện không có thay đổi thì nàng cũng đã để cho Can Quang Hào chiếm tiện nghi rồi…

Lúc này chịu lấy người uy hiếp, trong tâm cho dù không cam lòng, nhưng cũng không phải là cái gì quá đáng sợ…

Cố Hàn Uyên gặp nàng do dự, dứt khoát bổ thêm nhất đao.

– Hoặc ngươi muốn liều mạng theo hắn làm một đôi uyên ương, bản tọa có thể thành toàn chó ý nguyện của ngươi.

Đến cùng vẫn là cầu sinh chiếm thượng phong.

– Vậy thì ngươi chính mình tới đây…

Cố Hàn Uyên nhìn nàng, chỉ là nhàn nhạt nói một câu như vậy.

Phong cảnh trước mắt kỳ thật cũng không thể khiến cho Cố Hàn Uyên có quá nhiều gợn sóng, có phần hắn tập trung chú ý ở trên thân Chung Linh đang ẩn nấp nhìn xem kia, lúc này Chung Linh đang dùng tay che kín miệng, miễn cho tiếng kêu sợ hãi thốt ra…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

Cố Hàn Uyên hôn lên gương mặt mịn màng như mỡ, vành tai cùng cái cổ trắng ngần Cát Quang Bội, chốc sau, Cố Hàn Uyên lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của Cát Quang Bội, nàng không có trốn tránh, nhưng cũng không có nghênh hợp, hắn dùng đầu lưỡi tại đôi môi khiêu khích đầu lưỡi của nàng, một tay phủ trên bộ ngực, cả người nàng run lên, đôi mi thanh tú nhíu lại, hắn nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn, tuy cách cái yếm nhưng vẫn cảm giác được rất rõ nhũ phong mềm mại, thân tâm đều sướng khoái, lúc hắn cởi cái yếm màu xanh của nàng, hai bầu vú trơn nhẵn mượt mà cằng tròn hiện ra ngay trước mắt, da thịt tuyết trắng sáng bóng như ngọc, nhũ phong đầy đặn có chút phập phồng, hai hạt bồ đào hồng nhuận trên đỉnh tựa hồ đã có chút nhô cao lên, hơi thở của nàng nhanh dần, có lẽ là trước đó nàng đã động tình khì thân mật cùng Can Quang Hào, nên cũng dễ bắt nhịp hơn, Cố Hàn Uyên khe khẽ đùa giỡn hai hạt bồ đào mê người, trên mi Cát Quang Bội tựa như có chút phiền não, phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, hắn cũng đem nụ hoa ngậm vào trong miệng, nàng lại “um” một tiếng, Cố Hàn Uyên dùng đầu lưỡi trong miệng cấp tốc kích thích, lại dùng ham răng cắn nhẹ, Cát Quang Bội cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng.

Hạt đầu vú đỏ sẫm trong miệng Cố Hàn Uyên càng thêm săn cứng lên, tay của Cố Hàn Uyên từ trên ngực nàng chậm rãi hạ xuống, tại trên rốn nàng khiêu khích, tiếp đó hạ xuống len vào bên dưới cái tiểu nội khố của nàng, Cát Quang Bội giống con cừu non khiếp sợ, đôi chân của nàng có chút giãy giụa phản kháng, rồi lại có vẻ giống như vô lực vậy, trong lúc vô lực giãy giụa này, bên dưới cái tiểu nội khố cũng là màu xanh của nàng đã bị Cố Hàn Uyên lột sạch, hai tay của hắn tiếp tục du hành trên thân thể mê người của nàng, Cố Hàn Uyên làm như vậy bởi vì hắn muốn từng bước phá vỡ tâm tình của nàng.

Chỉ sau một lúc, đôi ngươi của Cát Quang Bội trống rỗng vô thanh nhỏ lệ, bàn tay vô lực phản kháng nắm chặt vào thảm cỏ bên dưới, Cố Hàn Uyên chứng kiến trong mắt nàng hiện lên một nỗi đau thương, bàn tay Cố Hàn Uyên hướng đến trên cái âm đạo của nàng dò xét, thân thể mềm mại chấn động, cặp đùi thon khép lại, giống như chống đỡ người bên ngoài đến xâm lấn vậy…

Giờ phút này, mặt Cát Quang Bội đỏ bừng, liều mạng khép chặt đùi lại, đây là cách phản kháng duy nhất mà nàng có thể làm, mặc dù xem ra có vẻ bất lực, tay Cố Hàn Uyên tiến vào bên trong cái khe âm đạo ấm áp, thảm lông đen của nàng rậm rạp, sờ vào cảm giác như một mảng mao nhung, ngón tay hắn nhẹ nhàng ve vuốt, chỉ chốc lát rồi tiếp tục đi xuống, thân thể Cát Quang Bội chợt căng thẳng một chút, Cố Hàn Uyên từ phía trên đôi bầu vú của nàng luân phiên mút hút, ta tay khẽ hí lộng văn vê hạt châu âm hạch nàng, Cát Quang Bội chỉ có thể đè nén xúc động trong cơ thể, từ cửa âm động đã xuất hiện một mảng âm dịch ươn ướt…

Cố Hàn Uyên khoan khoái hít một hơi, cũng không tốn nhiều miệng lưỡi với nàng nữa, tách đôi chân tuyết trắng đang khép chặt ra, Cát Quang Bội xấu hổ khe khẽ kêu lên một tiếng, hạ thân lộ ra rõ ràng trước mắt của hắn, phía trên gò mu là một vùng phương thảo đen nhánh bao trùm lên bí địa đào nguyên mê người, như ẩn như hiện, càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn, những đường cong thân thể động lòng người của nàng, vừa có chút nở nang, lại càng có vẻ tựa như có chút thành thục bạo mãn, da thịt mềm mại như sương như tuyết, bàn tay ngọc trơn nhẵn sáng bóng, song nhũ bạo mãn kiên đĩnh, eo thon săn chắc uyển chuyển như cành liễu, bụng dưới bằng phẳng không có chút thịt thừa nào, cái mông tròn trịa nở nang, cặp đùi thon dài khép chặt, lúc này đã bị Cố Hàn Uyên tách rộng ra hai bên, hắn quỳ gối xuống giữa hai chân nàng, quy đầu bắt đầu thăm dò đến cửa miệng âm động, Cát Quang Bội “um” nhẹ một tiếng…

Quy đầu Cố Hàn Uyên vẫn tiếp tục chậm rãi thám hiểm mà không vội xâm nhập vào hang động, Cát Quang Bội bị kích động có chút run rẩy, hai tay hắn dùng lực nắm lấy song nhũ của nàng mà xoa bóp, chốc sau yết hầu Cát Quang Bội nhịn không được, um… um… hai tiếng, hạ thân đã xuất ra lượng lớn âm dịch, thân thể càng thêm càng mềm nhũn.

Cố Hàn Uyên vẫn là nhấm nháp mỹ vị, đến khi cảm thấy bên dưới miệng âm động của nàng đã là một mảnh ướt át trong suốt, mông eo hắn liền ưỡn rới, quy đầu tiến vào đường hang chật chội, thân thể Cát Quang Bội có chút tránh né, Cố Hàn Uyên giữ chặt lấy nàng, không cho thân thể nàng nhúc nhích, bờ eo dùng sức đẩy côn thịt vào trong.

– Á…

Cát Quang Bội kêu lên một tiếng, miệng mở ra, Cố Hàn Uyên thừa thế cúi người hôn lên đôi môi của nàng, đầu lưỡi tiến vào trong, bên dưới côn thịt nhẹ nhàng chuyển động không ngừng trong âm động, thân thể Cát Quang Bội càng lúc càng nhu nhược, mơ hồ như mềm nhũn ra, nàng đã mặc cho Cố Hàn Uyên muốn làm gì thì làm…

Cố Hàn Uyên hạ thân lại trầm mạnh xuống, côn thịt đã tiến sâu vào đến tận gốc trong hang động ấm áp của Cát Quang Bội, trong họng nàng “Ai ui” một tiếng, bớ eo nẩy lên chút ít, sau khi côn thịt Cố Hàn Uyên tiến tới tận cùng, đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, hai tay dùng sức nắm chặt thảm cỏ dại bên dưới thân nàng…

Cố Hàn Uyên dùng phương pháp cửu thiển nhất thâm, không vào hẳn cũng không ra thiêu đậu nàng, âm động của nàng không ngừng xuất thủy, dần dần Cát Quang Bội tiến tới sướng khoái, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên kiều mị, da thịt trên người nàng dần chuyển sang màu phấn hồng, bờ eo đã vặn vẹo, cái mông nâng lên nghênh hợp động tác của hắn, Cố Hàn Uyên cảm thấy một cỗ khoái ý, một loại khoái cảm chinh phục, toàn thân áp lên thân thể mềm mại của nàng, quy đầu côn thịt đã đâm xuyên chạm tới hoa tâm, làm cho bờ mông Cát Quang Bội không ngừng vặn vẹo, thảm cỏ đen rậm rạp tại trên gò mu nàng ma sát với với hạ thân hắn vô cùng thoải mái…

Cố Hàn Uyên bắt đầu có tiết tấu tang nhanh, làm cho Cát Quang Bội phát ra thanh âm rên rỉ vui sướng từ tận đáy lòng, đôi chân thon dài kẹp chặt lấy eo của hắn, Cố Hàn Uyên dùng lực ra sức đâm con thịt ra vào, cứ như vậy một hồi thì thân thể Cát Quang Bội liền cứng ngắc, sâu trong hoa tâm ấm áp bạo mãn chợt co lại, một trận khoái cảm bùng nổ, tiếp đó âm tinh nóng bỏng phun mạnh ra tưới vào quy đầu, Cố Hàn Uyên giảm lại tốc độ nhấm nháp cái tư vị Cát Quang Bội hưởng thụ cao triều, lúc này đôi chân mượt mà của nàng từ trên eo Cố Hàn Uyên vô lực trượt xuống, thân thể nàng xụi lơ thở dốc dồn dập, thần sắc vô cùng sướng khoái thỏa mãn.

Cát Quang Bội sau khi dư vận cao triều qua đi, chỉ sau chốc lát nàng đã hồi phục tâm trí, phát giác côn thịt Cố Hàn Uyên vẫn còn cương cứng, sau đó thần thái kiều mị mắt phượng khẽ nhắm, hiển nhiên nàng vẫn muốn tiếp nhận thêm lần nữa.

Cố Hàn Uyên lật người nàng lại, làm cho nàng quỳ bó xuống, một tay hắn giữ eo nàng, một tay nâng lên cây côn thịt, mạnh mẽ lại tiến vào âm động, hạ thể của hắn đánh mạnh vào bờ mông của nàng, phát ra thanh âm “phạch… phạch”.

Cố Hàn Uyên trong lòng kích động, ra sức càng mạnh hơn, trên người Cát Quang Bội mồ hôi cũng chảy ra tạo thành một mảng trong suốt trên da thịt nàng, môi nàng mím chặt dùng sức vểnh cao cái mông lên để cái âm động được tiếp nhận côn thịt càng sâu hơn, từ trong yết hầu phát ra thanh âm kiều mị mơ hồ…

Sau cuộc vân vũ quay cuồng, Cố Hàn Uyên đứng dậy, chậm rãi rút ra, tại cửa âm động hồng hồng khép mở, từ bên trong phun ra hỗn hợp dương tinh cùng cùng âm tinh thật là mê người, Cát Quang Bội không biết đã lên vu sơn hành vân bố vũ lần thứ mấy, chỉ biết là một đêm xuân tiêu, tận tình thừa hoan, sảng khoái sung sướng vô cùng.

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

Lúc này Chung Linh đang dùng tay che miệng, miễn cho tiếng kêu thốt ra, nàng không nghĩ tới chỉ là hiếu kỳ Cố Hàn Uyên hơn nửa đêm đi ra ngoài để làm gì, cuối cùng lại nhìn thấy đến chuyện kích thích như vậy…

Cố Hàn Uyên theo từ uy hiếp hai người kia tự giết lẫn nhau, rồi đến lúc hắn giết chết Can Quang Hào, lại đến bức bách Cát Quang Bội, một màn này quả thực chính là không ngừng khiêu chiến lấy điểm mấu chốt thiện lương của Chung Linh, hắn không ngừng muốn đột phá điểm mấu chốt này của nàng, vì thế hắn thấy chi bằng sớm để cho nàng sớm nhìn thấy cảnh tượng này để đẩy nhanh bước đột phá…

Chung Linh tuy rằng nghe Cố Hàn Uyên tự nói hắn là người xấu, nhưng trước đó nàng thấy đây chẳng qua là hắn nói dối với mình, tuy rằng hắn ưa thích chiếm tiện nghi mình, nhưng mà tuy rằng hắn có bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong thì lại luôn quan tâm và bảo vệ làm nàng động tâm, thậm chí có lúc nàng còn cảm thấy Cố Hàn Uyên mạnh miệng nhưng mềm lòng nhìn qua rất đáng yêu.

Hiện tại đột nhiên thấy được diện mục chân thật của hắn, thì không hề giống như mình nghĩ về hắn tốt đẹp như vậy, lọc kính bị đánh vỡ, Chung Linh khó tránh khỏi tâm tư bắt đầu dao động, không biết sao, khóe mắt nàng hiện lên nước mắt, lặng im chảy xuống trên đôi gò má…

Rõ ràng từ ngày hai người quen biết đến bây giờ liền một ngày cũng không rời qua.

Lần đầu gặp mặt trên xà nhà, tuy rằng lúc đó nàng hoảng sợ, lại còn bị hắn chiếm được tiện nghi sờ soạng lung tung, rồi lại không hiểu cảm thấy hai người tâm đầu hợp ý, lúc ấy không gian chỉ một màu hồng phấn đến bây giờ vẫn còn mới mẻ trong tâm trí của nàng, lúc bị Thần Nông bang bắt lấy, trong nội tâm nàng chỉ muốn Cố Hàn Uyên có thể đến tới cứu nàng, rồi thật đúng hắn đã đến cứu vớt, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn để cho nàng hả giận, dù cho kết cục đối với Thần Nông bang, nàng cũng có chút không đành lòng, nhưng cũng khó dấu trong nội tâm cao hứng.

Rồi giây khắc hắn ôm nàng phóng xuống đáy vực, thời gian tốt đẹp như dừng lại, lần đầu tiên nàng đối với một người như vậy động tâm, lúc bên ngoài Lang Hoàn Phúc Địa, khi hai người ôm nhau nàng đã minh bạch nội tâm của mình, cảm giác mình rút cuộc không thể ly khai hắn.

Càng là nhớ lại, nước mắt cũng rơi càng nhiều.

Môi dưới không biết lúc nào đã bị cắn rỉ ra máu.

Bởi vì lo lắng sẽ bị Cố Hàn Uyên phát hiện, Chung Linh lúc này không dám lên tiếng, cũng không dám nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

Thẳng đến Cố Hàn Uyên mang theo Cát Quang Bội đến bên đầm nước bên trên rửa mặt thu thập tàn cuộc, Cát Quang Bội biết là nơi này hoang vắng không người, nàng với hắn đã phát sinh đến mức như vậy, cho nên cũng không còn e ngại, cứ thế trần truồng cùng hắn đến bên bờ đầm nước…

Đến lúc này Chung Linh mới tìm được cơ hội, mang theo tràn đầy bi thương chạy mất…

Khi Cố Hàn Uyên nhìn xem Cát Quang Bội khom lưng cúi đầu rửa mặt, thuận theo cái mông no tròn cao cao nhếch lên vậy sáng bóng, bên dưới khe mông cái khe thịt âm đạo hẹp dài thật nhỏ lộ rõ, cửa âm động ẩm ướt nhơ nhớp đỏ hồng có chút hơi sưng sưng, chợt cảm thấy Cát Quang Bội trên bờ mông của mình lại có cái đồ vật cương cứng cạ vào khe mông, nàng giật mình quay đầu lại, hai con ngươi vũ mị nhìn lấy Cố Hàn Uyên, lắp bắp nói:

– Ngươi… ngươi… còn muốn như thế nào nữa?

Cố Hàn Uyên dùng hai tay nhẹ vỗ cặp mông của nàng, tà mị nói:

– Đẹp quá cái mông này! Ta muốn tiếp tục a…
– Ai ui…

Kiều hừ một tiếng, Cát Quang Bội lông mày nàng nhíu lại, hai tay chống trên bờ đất, nguyên lai một tay Cố Hàn Uyên giữ lại cái mông của nàng, một tay cầm lấy cây côn thịt đã nhanh chóng cương cứng lại, đem nửa người dưới dùng sức một cái, côn thịt cứng rắn lại một lần nữa cắm vào cái âm động khêu gợi tiểu huyệt. Diệt Tuyệt sư thái tận tình dâm đãng trước sau uốn éo sáng ngời cặp mông nghênh hợp của Cát Quang Bội thân thể không ngừng trước sau nhấn mạnh vào…

Hắn dùng sức đỉnh đâm về phía trước, Cát Quang Bội cũng kiệt lực dùng cái mông vặn vẹo đón ý nói hùa! Cát Quang Bội rất nhanh đã hưng phấn đến mức tứ chi bách hài rung động không thôi, xuân tình sục sôi, âm dịch lại ứa ra, tiếp theo là từng trận trận tê dại, khoái cảm liên tục.

– Um… ừ… đó… đó… cứ như vậy…

Đỏ tươi cái miệng anh đào liên tiếp phát ra tiếng rên làm nam nhân thiên hạ mất hồn bởi tiếng kiều gáy, tiếng nước “ọp… ọp…” chọc vào âm động càng là thanh thúy vang dội, thân thể hai người như keo sơn kết hợp thật đúng là một đôi cẩu nam nữ.

– Ai ui… ai ui…

Một chốc sau Cát Quang Bội dồn dập sướng khoái thở gấp lấy, lớn tiếng kêu la nói:

– A… ta chịu không được a… sướng chết… nhanh muốn… mất…

Nàng cũng đã triệt để trầm luân rồi, không thèm quan tâm đến thanh âm dâm đãng của mình có truyền ra đến ngoài sơn cốc hay không, một thân che kín sáng trong mồ hôi, Cố Hàn Uyên đắc ý, côn thịt càng dùng sức đút vào, mang đến kích thích cho Cát Quang Bội lại thêm một luồng sóng đẩy hướng đỉnh nhọn cao trào.

Cát Quang Bội toàn thân tê dại, dục tiên dục tử, từ nơi cửa âm động, hai mảnh non nớt mép nhỏ theo côn thịt đút vào trở mình tiến vào nhảy ra, nàng thư sướng được toàn thân co rút, đại lượng âm tinh nóng hầm hập nôn tiết, bỏng đến quy đầu Cố Hàn Uyên một hồi tê dại. Nàng mắt khẽ nhếch, khóe môi lộ ra thỏa mãn cùng bộ dạng thống khổ, đến khi Cố Hàn Uyên cảm nhận được hoa tâm của nàng co rút lại mút lấy quy đầu, hắn liền rất nhanh tăng tốc độ kéo ra đưa vào lấy, rốt cục cũng cầm giữ không được, quy đầu cực đại mỗi lần đều mãnh liệt va chạm hoa tâm mềm mại, hắn chạy nước rút càng lúc càng nhanh, Cát Quang Bội khoái hoạt rên rỉ to lên, rốt cục lại nữa rồi lần nàng đạt cao trào.

Sau khi tiết thân Cát Quang Bội liều mình giơ lên cặp mông đón ý nói hùa Cố Hàn Uyên đang chạy nước rút những lần cuối cùng, khoái cảm tiến đến chớp mắt, hắn toàn thân thư sướng, tinh môn mở rộng ra, nóng hổi dương tinh cuồng phun, đổ đầy bên trong âm động Cát Quang Bội thật sâu trong hoa tâm, nàng cũng thật sâu cảm nhận được từng cổ nhiệt lưu mạnh mẽ bắn xuống…

– Á… a… a…

Cát Quang Bội si như say thở hổn hển cúi gục trên bờ đất đầm nước…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

Cố Hàn Uyên mặc dù không biết Chung Linh đoạn thời gian vừa rồi kia đến cùng suy nghĩ cái gì, bây giờ chắc hẳn là nàng rất thương tâm a?

Hắn lắc đầu xua tan tâm tình rất phức tạp của mình, bắt đầu kiểm kê thu hoạch.

Lộ ra diện mục tâm trí chân thật xấu xa của mình, cấp đánh giá SS, 5400 điểm nhân vật phản diện.

Trước mắt thì hệ thống đánh giá hàng loạt Chung Linh lại tung lên cấp SSS, tích lũy được 15100 điểm nhân vật phản diện, cũng tạm thời không thể nhận lấy.

Từ trước tới nay, đây là lần lấy được điểm nhân vật phản diện cao nhất.

Vậy là nói theo cách khác, chiến lược sau khi tấn công chiếm đóng, rồi mới bại lộ ra diện mục chân thật xấu xa đúng là có thể thu được đại lượng điểm nhân vật phản diện.

Chỉ bất quá làm như vậy thì cần gánh chịu nguy hiểm, vì cái khả năng từ yêu sinh hận có tính chất thay đổi rất lớn.

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

Cát Quang Bội đồng dạng hiến dâng cấp đánh giá A, 1700 điểm nhân vật phản diện.

Nàng cùng Đoàn Dự quan hệ cũng chỉ bất quá là gặp qua một lần mà thôi, nhan sắc cũng không cao lắm, miễn cưỡng có thể để vào mắt, trên thực tế điểm nhân vật phản diện đã cho như thế là cao rồi, hơn nữa đoán chừng thu hoạch của Cát Quang Bội không đến lần thứ hai, bất quá cũng không vấn đề gì, vốn Cát Quang Bội chỉ là công cụ để hắn nhằm vào trên thân Chung Linh mà thôi.

Hắn cũng nói ra cho Cát Quang Bội biết về tình hình của Thần Nông bang đã là hơn phân nửa tàn phế cho nên không còn là môi uy hiếp với Vô Lượng kiếm phái, bảo nàng nên quay trở về Vô Lượng kiếm phái đi…

Sau đó hắn liền hướng phương hướng Chung Linh chạy đi đuổi theo, địa hình Đại Lý vẫn còn hoang dã phức tạp, Chung Linh đã chạy thẳng một mạch, nàng lại là người địa phương Đại Lý, so Cố Hàn Uyên thì nàng quen thuộc đường đi hơn nhiều lắm.

Vì thế trong thời gian ngắn hắn truy không ra, mãi cho đến lúc trời tờ mờ sáng lú tại bên bờ song Thương Lan mới tìm gặp được Chung Linh, khi Cố Hàn Uyên nhìn thấy thân ảnh của nàng thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong bất tri bất giác, Chung Linh cô nương khả ái này vẫn là chiếm ở trong lòng Cố Hàn Uyên vị trí không ít, mặc dù lúc hắn đang gây sự sẽ không nương tay, nhưng vẫn là khó tránh khỏi có chút cảm xúc bận tâm đến nàng…

Trong lúc tìm kiếm Cố Hàn Uyên lúc vẫn lo lắng đến nàng có thể hay không xảy ra bất trắc gì, hơn nữa nàng còn một hơi chạy xa như vậy, cũng biết là nàng giận không chỗ phát tiết, chỉ thấy Chung Linh đang ngồi ở trên một tảng đá cực lớn bên bờ sông…

Lúc này nàng tay ôm lấy đầu gối, trong lòng bàn tay nắm lấy những hòn đá nhỏ, thỉnh thoảng liền hướng lòng sông ném một viên đá, mỗi lần ném một viên đá, trong miệng còn lẩm bẩm.

– Hỗn đản… bại hoại… đại phôi đản…

Vốn trên khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ lúc này lại tràn đầy ủy khuất, Cố Hàn Uyên thầm than, giống như lần đầu tiên gặp mặt nàng, hắn lặng yên không một tiếng động phóng lên ngồi bên cạnh Chung Linh, tiếp đó đưa tay đặt ở trên mái tóc nàng vỗ về.

– Làm gì mà chạy xa như vậy?

Chung Linh tựa như đã sớm biết Cố Hàn Uyên sẽ tìm tới, một chút kinh ngạc cũng không có, nàng chỉ cầm trong tay những viên đá đá nhỏ còn lại ném hết ném vào làn nước, đem khuôn mặt vùi vào trong khuỷu tay úng thanh úng khí thút thít…

– Đại ca ca còn tìm tới đây làm cái gì? Sao không đi theo nữ nhân khác đi?
– Nữ nhân? Chỉ là trêu đùa mà thôi…

Cố Hàn Uyên khẽ cười.

– Trêu đùa? Vậy Linh nhi cũng là thứ để cho đai ca ca trêu đùa sao?

Chung Linh ngẩng đầu lên lã chã khóc.

Cố Hàn Uyên đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt trơn mềm của nàng.

– Với Linh muội thì khác…

Chung Linh cũng không phản kháng.

– Không giống nhau nơi nào?
– Ta thích muội…

Cố Hàn Uyên không có tiếp tục dây dưa, nói thẳng ra.

Chung Linh trong nháy mắt đỏ bừng, ấp úng lấy…

– Thật sự sao?
– Thật sự…
– Linh Nhi cũng thích đại ca ca…

Chung Linh dũng cảm nhìn chăm chú lên cái mặt nạ quỷ đang lộ ra hai mắt thâm thúy kia.

– Sẽ không sợ sao?
– Không…
– Dù cho về sau, ta có thể còn làm rất nhiều chuyện xấu?
– Vẫn không sợ, bởi vì đại ca ca vốn chính là tên đại bại hoại rồi…
– Cho dù là Linh nhi không thụ nổi?
– Linh Nhi sẽ cố gắng tiếp thụ.
– Vậy Linh nhi sợ cái gì?
– Sợ đại ca ca không cần Linh Nhi.

Nhìn xem Chung Linh giống như Cố Hàn Uyên nói không cần nàng, thì nàng liền có thể lập tức khóc òa lên vậy, hắn thở dài một hơi…

Rồi đưa tay bóc cái mặt nạ quỷ ra.

– Ta họ Cố, gọi Cố Hàn Uyên, là người xấu…

Chung Linh mắt trợn tròn mà nhìn xem tướng mạo chân chính của Cố Hàn Uyên, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười ôn hòa, trong đôi mắt càng là ôn nhu khó mà thấy được ở ai khác…

– Linh Nhi vụ buôn bán này có lời rồi…

Chung Linh hoàn toàn không thể chuyển dời ánh mắt mình, trong miệng nhẹ giọng nỉ non.

Cố Hàn Uyên có chút buồn cười mà nhìn xem một mặt ngây ngẩn của Chung Linh, ngón cái nhẹ xoa môi dưới của nàng bị chính nàng cắn rướm máu…

– Làm sao lại tự cắn môi mình chảy máu?
– Um… phải không? Linh nhi không nhớ rõ.
– Ta giúp muội tiêu độc a.
– Tiêu độc như thế nào? Linh nhi không có trúng độc a.
– Chính là như thế này đây…

Cố Hàn Uyên cúi đầu, thân ảnh của hai người bắt đầu hợp lại, lúc này mặt trời mới mọc lên, trên lòng sông lộ ra màu đỏ cam, sáng sớm ánh thái dương nhu hòa chiếu tại trên thân hai người, đẹp đến mức giống như là một bức tranh.

Cố Hàn Uyên hôn lên miệng Chung Linh, cuồng loạn vươn cái lưỡi vào miệng nàng quấy lấy, động tác càng lúc càng lớn mật, hắn dẫn dắt Chung Linh đi lên từng đợt rồi lại từng đợt tình cảm mãnh liệt, tham lam mút hút đan vào đầu lưỡi của nàng, bàn tay hắn nắm chặt bầu vú xử nữ kiều đĩnh ôn nhu vuốt, xoa nắn.

Chung Linh má ngọc ửng đỏ như lửa, thẹn thùng mặc kệ cái lưỡi nóng quấn lấy đầu lưỡi non mềm ngọt ngào của nàng cuồng duyện lãng hút, bên trong cái yếm, bàn tay hắn luồn vào văn vê hai đầu núm hồng nhỏ đã dựng đứng có chút nhô đầu ra, lúc này nàng đã là mị nhãn như tơ, mi đại hàm xuân…

Cũng không biết trải qua bao lâu, bên dưới hạ thể Chung Linh đã tiết ra một mảnh âm dịch tươi mới thấm dính đầy bên dưới đáy cái tiểu nội khố bằng lụa kia, dù là hắn không hề đụng chạm đến bên dưới thân nàng, lúc này nàng mới đẩy Cố Hàn Uyên ra, tựa ở trong ngực hắn thở dốc…

– Bờ môi còn đau không?
– Không còn đau.

Chung Linh lắc đầu.

Mái tóc nàng cọ xát ngực Cố Hàn Uyên, làm cho hắn có chút ngứa.

– Linh Nhi về sau có thể gọi là Cố ca ca không?
– Vào thời điểm không có người ngoài thì có thể.
– Vì cái gì mà Cố đại ca không muốn để cho người khác biết thân phận của Cố ca ca a?

Chung Linh đã sớm tò mò…

– Ta là đệ tử phái Võ Đang.

Ngay cả tên và tướng mạo hắn cũng đều để cho Chung Linh biết, thì thân phận đệ tử phái Võ Đang cũng không cần giấu giếm.

– A…

Chung Linh khẽ nhếch miệng nhỏ giật mình kêu, nàng không nghĩ tới hắn lại có một đáp án như vậy, bất quá cũng lập tức hiểu được, rõ ràng là đệ tử phái Võ Đang danh môn chính phái, hắn lại làm chuyện người xấu, cũng khó trách phải ẩn giấu thân phận của mình.

Chung Linh nhưng cũng bởi vì Cố Hàn Uyên thản nhiên nói ra hết sự thật nên trong lòng ngọt ngào, chỉ cảm thấy thân phận là cái gì, bây giờ cũng không trọng yếu.

– Vậy bây giờ Cố ca ca có cái gì chuyện cần làm không vậy?
– Đi tìm Đoàn Dự…
– Tìm Đoàn đại ca? Vì cái gì?
– Um?

Cố Hàn Uyên nhìn chằm chằm ánh mắt Chung Linh, cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn xem nàng, Chung Linh mặc dù không biết vì cái gì, nhưng cảm thấy có chút chột dạ.

Đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên, chẳng lẽ hắn ghen tị?

– A, không đúng… là Cố đại ca đi tìm tên ngốc tử kia, có chuyện gì không?

Chung Linh ở trong lòng cười trộm lấy, cảm thấy Cố Hàn Uyên có đôi khi thật sự là rất khả ái.

– Giải thích ra thì thật phiền toái, tóm lại chính là ta muốn từ ở trên người hắn mưu đồ vài thứ.

Cố Hàn Uyên không có phát giác ý nghĩ trong lòng của Chung Linh, nàng cũng không để ý đến chuyện Đoàn Dự nữa, chỉ cảm thấy nếu như Cố Hàn Uyên có muốn nói, thì nàng liền nguyện ý nghe, còn nếu như hắn không muốn nói, nàng cứ ngoan ngoãn đi theo hắn là tốt rồi…

Cố Hàn Uyên đem mặt nạ đeo lên, rồi ôm Chung Linh nhảy xuống khỏi tảng đá ngầm lớn kia.

Chung Linh mặc dù có chút tiếc nuối bây giờ không thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Hàn Uyên, nhưng cũng không có nói gì, nàng tươi cười, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn…

– Cứ đi như thế này thì rất nóng.
– Buổi sáng mát mẻ, nóng một chút cũng rất tốt.
– Như vậy không tiện đi nhanh…
– Cứ đi chậm một chút có tốt hơn không?

Cố Hàn Uyên bất đắc dĩ, mặc dù một bên bầu vú của nàng cạ vào cánh tay tạo ra xúc cảm thoải mái, nhưng mà cứ đi như thế này, thì không biết lúc nào mới có thể tìm thấy được Đoàn Dự, hắn đem Chung Linh ôm ngang lên, mặc cho tiếng kêu sợ hãi của nàng, vận lên khinh công, Chung Linh mặc dù ngay từ đầu có chút bị hù dọa, nhưng rất nhanh liền đắm chìm tại trong cảm giác nhanh như điện chớp, hai tay rất phối hợp mà ôm chặt cổ Cố Hàn Uyên.

Chương trước Chương tiếp