Ân Tố Tố

Chương 28



Phần 28

Đoàn Diên Khánh cùng Chung Vạn Cừu đang canh giữ ở phía ngoài mật động, nhưng không thấy bóng dáng của Cam Bảo Bảo, lúc này Chung Vạn Cừu đem một mâm đồ ăn từ khe cửa đưa vào, hẳn là đã bỏ vào Hợp Hoan tán…

Cố Hàn Uyên cũng không do dự, từ phía sau mật thất dùng Thê Vân Tung nhảy lên nóc mật thất, lấy ra ma kiếm dễ như trở bàn tay khoét cắt ra cửa sổ trên nóc, Đoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh đang nghi hoặc trên đỉnh đầu như thế nào đột nhiên truyền đến tiếng động, thì thấy Cố Hàn Uyên đã nhảy xuống.

Lúc này Đoàn Dự đã chuẩn bị lấy thức ăn trên cái mâm ra ăn, chợt nhìn thấy Cố Hàn từ phía trên cao rơi xuống, kinh hỉ nói.

– Vô Thiên tiên sinh, tới cứu ta sao?
– Nhỏ giọng một chút, ngươi trước đến gần cửa canh chừng hai người canh giữ bên ngoài…

Nguyên lai vừa rồi Đoàn Dự có chút lớn tiếng, làm kinh động đến hai người phía ngoài, Đoàn Dự gật đầu đi tới cách cái cửa sắt, đối phó qua loa với Đoàn Diên Khánh cùng Chung Vạn Cừu.

Mộc Uyển Thanh nhìn xem Cố Hàn Uyên đột nhiên như từ trên trời giáng xuống, hai mắt lại có chút tỏa sáng, nàng vốn là khi nghe được chủ ý ác độc của Đoàn Diên Khánh và Chung Vạn Cừu hai người, trong lúc tuyệt vọng, lại một lần nữa được Cố Hàn Uyên cứu được, vốn là nàng đang có chút tâm tư phức tạp, lúc này chỉ cảm thấy hai người quả nhiên duyên phận chưa hết.

– Ngươi tới cứu ta?

Mộc Uyển Thanh xấu hổ nhỏ giọng hỏi.

– Hắc Mân Côi chạy tới cầu ta cứu chủ nhân nó.

Cố Hàn Uyên quả quyết chụp nồi cho Hắc Mân Côi.

Mộc Uyển Thanh bị chẹn họng một ngụm, hận không thể dùng ám tiễn bắn ghim hắn thành con nhím, nàng cũng không biết Chung Linh làm thế nào chịu được cái miệng này của hắn.

Lúc này Đoàn Dự đã hồ lộng được Đoàn Diên Khánh yên tĩnh trở lại, mặc dù có chút hiếu kỳ tại sao sắc mặt Mộc Uyển Thanh lại khó coi, hỏi Cố Hàn Uyên.

– Chúng ta làm sao ra ngoài đây?
– Giao cho ta a.

Cố Hàn Uyên nói xong, đưa tay nắm bắt bả vai Đoàn Dự, mang theo hắn nhảy phóng lên cao, với khinh công tâm thường thì không thể nào làm được cái loại sự tình này, ngay cả có được Lăng Ba Vi Bộ cũng không thể nào, nhưng mà Cố Hàn Uyên lại có Thê Vân Tung, chuyên dùng cho thẳng từ trên xuống hoặc từ dưới lên thẳng trên cao…

Sau khi đưa Đoàn Dự ra ngoài xong, lại nhảy vào trong mật thất, Mộc Uyển Thanh an tĩnh nhìn xem hắn, trong đôi mắt thu thuỷ tựa như mờ sương, Cố Hàn Uyên chỉ cảm thấy mỹ nhân xinh đẹp tới mức thực sự là khó đỡ, bị nàng chăm chú nhìn, cho dù hắn mang cái mặt nạ quỷ vẫn là chột dạ không hiểu.

Mộc Uyển Thanh vốn là cho là Cố Hàn Uyên cũng sẽ giữ một khoảng cách tựa như giống Đoàn Dự nắm lấy bả vai mang đi, không ngờ hắn lại là ôm chặt nàng vào trong lòng hắn, một tay đỡ lấy đến bám vào khe mông, một tay vòng qua trước ngực siết lấy cả hai bầu vú của nàng, còn chưa có phản ứng lại liền đã bị hắn mang phóng lên trên nóc mật thất…

Mộc Uyển Thanh xấu hổ trừng mắt với Cố Hàn Uyên, chỉ nghe được hắn ở bên tai lưu lại một câu…

– Cái nào cũng rất là co dãn, nhớ bảo trì rèn luyện.

Sau đó nàng đã rơi xuống trên đất, lúc này Mộc Uyển Thanh ngay trước mặt Đoàn Dự không tiện phát tác, nếu như bỏ qua nàng lúc này trên khuôn mặt đỏ ửng thì đúng là có lực sát thương không được phát tác…

Cố Hàn Uyên ra dấu hai người đi trước, hai người cũng không phản ứng gì, âm thầm từ phía sau mật thất chạy trốn, lúc này Cố Hàn Uyên dùng Thần Niệm Định Vị biểu hiện Vân Trung Hạc đang đuổi theo một người cũng có bị gán lên Thần Niệm Định Vị.

Chính là đêm qua hắn vừa âm thầm gán lên thân Cam Bảo Bảo, đương nhiên bao quát luôn cả Tần Hồng Miên cùng Đao Bạch Phượng trên thân cũng có tương tự.

Đầu đuôi cũng là bởi vì Chung Linh đã trở về nhà, lại thêm đêm qua diễn ra sự việc giữa các nữ nhân và Đoàn Chính Thuần, cho nên Cam Bảo Bảo liền có tâm tư cũng muốn tranh giành tình lang…

Sự việc tính toán hôm nay cũng có một phần của nàng, dù sao nếu thành công chuyện giữa Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh, thì chẳng khác gì cùng lúc đánh ngã được hai tình địch, cho nên nàng sẽ đi theo sau Chung Vạn Cừu tới trông giữ mật thất.

Bất quá trong lúc nàng chưa rời đi thì bị Vân Trung Hạc để mắt tới, vào thời điểm này Vân Trung Hạc vốn là không muốn làm thêm phức tạp mà phá hư kế hoạch của lão đại Đoàn Diên Khánh.

Nhưng bởi vì lúc trước bị Cố Hàn Uyên chém đứt hai ngón tay, lại ngẫu nhiên phát hiện lúc đó cô nương Chung Linh đi cùng Cố Hàn Uyên chính là nữ nhi của Cam Bảo Bảo, cho nên Vân Trung Hạc mặc dù không dám hướng đến động thủ Cố Hàn Uyên, thậm chí cũng không dám hướng đến Chung Linh hạ thủ, nhưng đối với việc hạ thủ Cam Bảo Bảo lại không có nhiều băn khoăn như vậy, lại vừa có thể đánh gãy được mối thù.

Thấy Cam Bảo Bảo lạc đàn chưa kịp đi cùng Chung Vạn Cừu, hắn liền nhẫn nại không được, đối với nàng sử dụng Hợp Hoan tán, Cam Bảo Bảo mặc dù lúc gặp Vân Trung Hạc thì có cảnh giác, nhưng cũng không ngờ đến hắn lại bạo gan như vậy, chọn thời điểm nàng vừa cách khoảng với trượng phu Chung Vạn Cừu thì liền hạ thủ, nàng bởi vì có Chung Vạn Cừu đi ở phía trước, lòng cảnh giác khó tránh khỏi hạ xuống, kết quả là bị trúng chiêu trong tay Vân Trung Hạc.

Cam Bảo Bảo bị Vân Trung Hạc đuổi đến, hoảng hốt chạy bừa ngã nhào trên đất, nàng hoảng sợ nhìn xem Vân Trung Hạc đang ép tới gần, bởi vì đã trúng Hợp Hoan tán nên toàn thân vô lực, Vân Trung Hạc cười phóng đãng nói ra.

– Vân mỗ từ ngay ra mắt thấy được Vạn phu nhân, liền đã mong nhớ ngày đêm, Chung Vạn Cừu kia có tài đức gì mà có thể hưởng được diễm phúc nhân gian như vậy chứ, lúc đo ta hứa trong lòng, có một ngày ta Vân Trung Hạc sẽ giết phu đoạt thê, mưu sự chưa kịp tới, thì hôm nay trời đất xui khiến để cho ta lại đoạt thê của hắn trước…
– Ngươi không sợ sẽ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của lão đại ngươi sao?

Cam Bảo Bảo thừa biết bây giờ mặc kệ là nhắc đến Chung Vạn Cừu hay là Đoàn Chính Thuần cũng đều không dùng được, còn chi bằng hy vọng Vân Trung Hạc có thể cố kỵ một chút đến kế hoạch của Đoàn Diên Khánh.

– Ha ha, Vạn phu nhân thật đúng là ngây thơ, sau khi bắt được Đoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh nhốt vào bên trong mật thất, thì giá trị của phu phụ các ngươi đã là vô dụng, trước đây Chung Vạn Cừu lại còn đối với chúng ta gào thét, cho dù hôm nay không có chuyện này, thì sau này Tứ Đại Ác Nhân chúng ta cũng sẽ tìm đến giết hắn.

Vân Trung Hạc rất có tâm tình giải thích cho Cam Bảo Bảo một chút, hắn vốn là loại người ưa thích đem người bức đến tuyệt cảnh sau đó lại cầm xuống đối phương, về phương diện này thì hắn cùng Cố Hàn Uyên lại có tính chất đồng hành chung nhau, đáng tiếc đồng hành cũng là oan gia.

Lúc này Cam Bảo Bảo đã dần dần khống chế không nổi dục tính trong cơ thể, còn sót lại chút thần trí, nàng chỉ có thể cầu mong có người đến cứu nàng, trên thực tế nàng cũng biết đó là vô vọng…

Vân Trung Hạc cách nàng càng lúc càng gần, trong nội tâm nàng cảm giác tuyệt vọng cũng càng tăng lên, đang lúc nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, thì nghe được một tiếng hét thảm của Vân Trung Hạc.

– Á…

Một ngón tay bị chặt đứt từ trước mắt nàng rơi xuống, mấy giọt máu tươi cũng đang nhiễu xuống nhỏ ở trên gò mà nàng, chỉ thấy một thân hắc y nam tử, mang theo mặt nạ quỷ Tu La đang đứng ở trước mặt mình.

Trong tay hắn một thanh trường kiếm màu tím, mũi kiếm đang đọng lấy máu tươi.

– Vân Trung Hạc, ngươi lại đụng phải bản tọa, lần này xem ngươi lẩn trốn như thế nào đây…

Cố Hàn Uyên âm thanh lạnh lùng nói.

– Hả… Vô Thiên… lại là ngươi…

Vân Trung Hạc sợ hãi nhìn Cố Hàn Uyên.

Về phần Vân Trung Hạc biết được danh xưng Vô Thiên là trong lúc đi bắt Đoàn Dự, thì nghe được từ chỗ của Tứ Đại Gia Thần của Đoàn gia, lần đầu tiên gặp Chung Linh thì bị đoạn mất hai ngón tay, hôm nay muốn hạ thủ lại Cam Bảo Bảo lại bị đoạn mất thêm một ngón tay, hành trình Đại Lý lần này Vân Trung Hạc đã bị thua thiệt lớn.

Hiện tại Vân Trung Hạc đã không có tâm tư cân nhắc đến chuyện ngón tay, chứng kiến Cố Hàn Uyên xuất thủ thì biết rất rõ ràng võ công giữa hai người quá chênh lệch, cho dù Vân Trung Hạc có khinh công tuyệt đỉnh, nhưng mà trong lúc đào tẩu, có thể trong nháy mắt sẽ bị giết ngay tại chỗ…

Cố Hàn Uyên lúc này chỉ là giơ kiếm chỉ phía Vân Trung Hạc, cũng không ra tay cũng không buông tha cho hắn đi.

Bởi vì Cố Hàn Uyên đang chờ…

Đột nhiên hắn thầm nghĩ…

“Đã tới lúc rồi.”

Nguyên lai là Cam Bảo Bảo chịu không được dược tính, lúc này đã dựa sát Cố Hàn Uyên dây dưa, nàng có cảm giác trong cơ thể đang bốc lên nhiệt hỏa, đó là một loại vừa thống khổ vô cùng khó chịu, cái loại thống khổ thể hiện ra bên ngoài là sự khao khát nhục dục, nàng đang thèm khát bên dưới hạ thể của mình được cây côn thịt nam nhân mạnh mẽ nhồi vào để giải tỏa cái loại thống khổ xót ngứa này, dần dần, lâm vào huyễn cảnh, Cam Bảo Bảo đã mấy lần suýt đưa tay xé rách y phục của mình, chỉ vì còn lại một chút tâm trí mà nàng vẫn còn cố cắn răng chịu đựng kìm nén xuống.

Vân Trung Hạc vừa nhìn thấy liền biết tận dụng thời cơ, lúc này liền vận khởi khinh công bỏ trốn mất dạng, Cố Hàn Uyên nhìn theo bóng lưng Vân Trung Hạc, cảm thụ được đôi bầu vú Cam Bảo Bảo đang cọ xát trên thân của mình mềm mại xúc cảm, trong lòng cảm khái lấy.

“Quả nhiên Vân Trung Hạc là một công cụ dùng để lợi dụng rất hiệu quả a…”

Chương trước Chương tiếp