Ân Tố Tố

Chương 34



Phần 34

Chung Linh cảm thấy Cố Hàn Uyên có cảm xúc rất là keo kiệt, hoặc là nếu được hắn nhân thức sẽ được hắn yêu thương, hoặc là chỉ có thể biến thành đồ chơi của hắn, đây là thời gian qua trong khoảng cách gần tiếp xúc với hắn, nàng quan sát rồi cho ra kết luận.

Mẫu thân Cam Bảo Bảo của nàng gần đây ra sức hầu hạ hắn, thậm chí còn lôi kéo Chung Linh cùng một lượt lên giường với hắn, bình thường trong sinh hoạt càng là tuyệt đối y thuận, chiếu cố hắn cẩn thận, so với trước kia Cam Bảo Bảo đối với Chung Vạn Cừu, chỉ cảm thấy giữa người và người mà sự chênh lệch có đôi khi thật sự chẳng khác nào giữa loài vật và người, nhưng vẫn là như cũ, không có thể làm cho Cố Hàn Uyên tháo cái mặt nạ quỷ xuống để nhìn thấy diện mạo chân thật của hắn…

Chênh lệch đối đãi như vậy thậm chí cũng làm cho nội tâm Chung Linh có chút sợ hãi, chính mình thật sự đáng giá để hắn tín nhiệm sao?

Cho nên tối nay nàng muốn thuyết phục Mộc Uyển Thanh, ngoại trừ muốn Mộc Uyển Thanh đừng có đi đường quanh co, càng nhiều hơn là hy vọng có người có thể giúp nàng chia sẻ một chút áp lực, Mộc Uyển Thanh mặc dù có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng có thể nghe ra Chung Linh là đang vì nàng, trong lòng cảm động đồng thời lại càng hiếu kỳ hơn.

Hai nàng trò chuyện càng lúc càng xâm nhập đến cả chuyện tư mật…

Lúc này Cố Hàn Uyên cũng không biết trong phòng Mộc Uyển Thanh hai nàng đang nói cái gì, hắn đang tại trong màn đêm yên tĩnh im lặng tiềm hành lấy, với tu vi cảnh giới khinh công của hắn, một Trấn Nam Vương phủ nho nhỏ thì chẳng khác gì như đi vào chỗ không người.

Một đường tránh đi thị vệ tuần đêm, liền đi tới phía hậu viện.

Hậu viện chỉ có đám nha hoàn thị nữ một chút cũng không biết võ công, cho nên càng là không có phát giác ra được, bởi vì trước đây có thăm dò nói bóng nói gió nghe được từ Đoàn Dự, cho nên hắn dễ dàng tìm được gian phòng của Đao Bạch Phượng.

Đao Bạch Phượng cùng Đoàn Chính Thuần hai người mặc dù ở riêng đã nhiều năm, về sau nàng lại dọn đi đến Ngọc Hư quan, nhưng hậu viện vương phủ vẫn lưu lại gian phòng của Đao Bạch Phượng, ngay tại sát vách gian phòng của Đoàn Chính Thuần.

Nếu như Đoàn Chính Thuần không đổi gian phòng pha phía gần gian phòng của Mộc Uyển Thanh, thì có thể rất dễ dàng phát giác ra được động tĩnh.

Cố Hàn Uyên tai thính mắt tinh, cho nên vừa tới ngoài cửa phòng Đao Bạch Phượng thì nghe được thanh âm cổ quái làm cho hắn trong lòng liền tràn đầy dục hỏa, Cố Hàn Uyên nhẹ nhàng có chút dùng sức, đẩy cửa phòng ra, người bên trong phòng rõ ràng bởi vì lúc này quá bận rộn cho nên không có chút nào phát giác…

Bất quá hắn thật không có ý cho là Đao Bạch Phượng phong tao dâm đãng khi đang thủ dâm, dù sao tính theo niên kỷ của Đoàn Dự, cũng có gần hai mươi năm nàng có thể không có gần gũi với nam nhân, đã vậy nàng lại quanh năm suốt tháng giận dỗi Đoàn Chính Thuần nên dọn đến ở tại Ngọc Hư quan.

Vừa rồi thật vất vả mới chuyển về tới Trấn Nam Vương phủ mấy ngày, nhưng ngày nào cũng có sự tình nháo tâm.

Đầu tiên là là mấy tình nhân của Đoàn Chính Thuần đến đại náo Trấn Nam Vương phủ, rồi sự việc Đoàn Dự còn suýt nữa cùng Mộc Uyển Thanh thành thân, tiếp lấy tại Vạn Kiếp cốc không ngờ đụng phải Đoàn Duyên Khánh là người mà nàng không nguyện ý nhìn thấy nhất, tiếp đó chính là Cam Bảo Bảo tao ngộ trúng phải Hợp Hoan tán làm cho nàng vừa khoái ý, lại vừa tịch mịch hư không…

Khoái ý là so với trước đây nàng tìm gặp Đoàn Duyên Khánh giao cấu để trả thù Đoàn Chính Thuần, thì càng được giải hận nhiều hơn khi nhìn thấy tình địch bị phải tao ngộ như thế…

Lại tịch mịch hư không, đó là lúc thấy Cam Bảo Bảo nằm ở trong lòng Cố Hàn Uyên, toàn thân đỏ hồng với một bộ dáng vô cùng hạnh phúc thỏa mãn…

Ngoài ra chính là lúc đó còn nghe Chung Vạn Cừu nói ” Đoàn Chính Thuần, ngươi dạy dỗ nhi tử của mình thật là lợi hại, động tĩnh ở bên trong mật thất vang dội rất lâu rất là lâu, Mộc Uyển Thanh có thể đã bị hắn làm cho kiệt sức mà chết ở bên trong rồi…” hình dung lại mấy câu ” rất lâu rất là lâu, làm cho kiệt sức…” thì khó tránh khỏi có chỗ liên tưởng đến cảnh tượng, rồi một mực hôm nay lúc ban ngày lại gặp mặt cùng với chính tên nhân vật đó, tâm tư của nàng có chút rối loạn, cuối cùng chỉ có thể giả vờ đối với Chung Linh bất mãn, ra vẻ ít nói chuyện mà thôi.

Cũng may Đoàn Chính Thuần cũng không có hoài nghi cái gì, vì thế lúc đến buổi tối nàng tự giải quyết tịch mịch hư không của mình thì cũng là có thể lý giải được.

Đao Bạch Phượng thân thể bỗng nhiên nóng lên, phát nhiệt, cái cảm giác bên dưới hạ thể trống rỗng làm cho nàng thập phần khó chịu, nàng một đôi bàn tay trắng nõn liền sờ lấy trên thân thể của mình, nhẹ gãi dao động, chỉ là cái loại dùng tay tự mơn trớn này giống như khảy đàn lại giống như nhu hòa càng thêm khiêu khích, cũng không có làm cho nàng phát tiết được, đồng thời câu dẫn ra trong nội tâm nàng ẩn núp nhu cầu nguyên thủy!

Với tay lấy ra cái đồ vật kia, thân thể Đao Bạch Phượng trên giường uốn éo chuyển động, giữa hai chân nàng suối cốc khô cằn đã lâu, cũng đã là xuân thủy âm dịch chảy ra tràn lan…

Đao Bạch Phượng bỗng nhiên từ trên giường run rẩy nẩy lấy hạ thể, một thân uyển chuyển bạo lộ trong không gian, màu đỏ cái yếm đem một đôi tuyết phong cao cao đứng vững, một thân tuyết trắng băng cơ ngọc da trắng nõn đến làm cho người có chút mê muội!

Cố Hàn Uyên chờ xem xong một màn này thì mới lên tiếng nói.

– Vương phi đã tự thỏa mãn xong chưa?

Thanh âm đột nhiên xuất hiện làm Đao Bạch Phượng bị dọa thất kinh bay cả hồn phách, làm rơi cả cái công cụ có hình dáng côn thịt của mình xuống đất, Cố Hàn Uyên nhìn cái đồ vật rớt xuống đất, tò mò hỏi một câu.

– Vương phi có thể nói cho bổn tọa biết cái đồ vật này là làm bằng cái gì mà toàn bộ trắng noãn bóng loáng, là ngà voi hay là sừng tê?

Chỉ có thể nói thế gian này trí tuệ là vô tận, vào niên đại đó đã có những thứ đồ vật này rồi, làm ra hình dáng rất giống với cây côn thịt chân chính…

Đao Bạch Phượng miễn cưỡng dùng cái chăn che đậy thân thể của mình lại, nhìn thấy ánh mắt Cố Hàn Uyên, lại thêm lời nói của hắn, hiển nhiên là là hắn đã đến bên trong gian phòng của mình thời gian không ngắn rồi, trong lúc nhất thời xấu hổ giận dữ muốn chết.

– Vô Thiên… ngươi làm gì mà ở chỗ này! Chẳng lẽ không sợ ta hô người sao?

Tuy rằng bộ dáng thanh sắc câu lệ vẫn không che giấu được Đao Bạch Phượng đang sợ hãi.

– Bổn tọa thật sự là hiếu kỳ, với tràng diện này, đến cùng là bổn tọa sợ bị người nhìn thấy hay là vương phi sợ bị người nhìn đến?

Cố Hàn Uyên không có sợ hãi.

– Ngươi đến cùng có mục đích gì? Nếu như không có chuyện gì thì hãy rời đi ngay…

Đao Bạch Phượng quả nhiên chột dạ, không còn nói đến cái gì gọi người.

– Đúng là có chính sự muốn cùng trao đổi cùng với vương phi, chỉ là không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn này, xem như là đã có lời rồi…

Cố Hàn Uyên cười nói.

– Chính sự?

Đao Bạch Phượng làm gì mà tin lời nói Cố Hàn Uyên, trao đổi nói chính sự nhất định phải đêm khuya chạy đến trong phòng nàng đàm luận? Nàng là đứa trẻ ba tuổi sao?

– Bởi vì bổn tọa ngẫu nhiên nghe được một câu giống như thơ nhưng không phải thơ, giống như vần lại không phải là vần đó là:

“Thiên long tự ngoại, bồ đề thụ hạ, khiếu hoa lạp tháp, quan âm trường phát.”.

Lời nói của Cố Hàn Uyên có chút xa xăm, lại như có chút quỷ dị, Đao Bạch Phượng nghe được lời nói của hắn, sắc mặt liền đại biến, vốn đang đỏ thắm trong nháy mắt liền tái nhợt.

– Tiếp đó bổn tọa nhất thời hiếu kỳ liền đã tra ra một chút, thì phát hiện một bí mật lớn, không nghĩ tới Đoàn Chính Thuần một đời phong lưu, kết quả là lại nuôi nhi tử của cừu nhân.

Cố Hàn Uyên không có treo khẩu vị Đao Bạch Phượng lâu, nhanh chóng đem át chủ bài lật ra.

Đao Bạch Phượng lúc này đã hốt hoảng, bàn tay cũng vô lực nắm chặt cái chăn.

Cố Hàn Uyên nhìn qua da thịt của nàng lộ ra bên ngoài cũng phải cảm khái, trong đêm vẫn hiện ra bạch quang sáng ngời, không hổ chi danh là Bạch Ngọc Quan Âm.

– Bổn tọa mặc dù không quan tâm đến cảm thụ của Đoàn Chính Thuần, nhưng mà việc này nếu lộ ra ánh sáng thì đối với vương phi và Đoàn Dự sẽ bị tổn thương rất lớn. Bổn tọa cũng không phải là đại ác nhân, chỉ cần vương phi đáp ứng điều kiện của bổn tọa, thì có thể vì vương phi mà giấu diếm không để cho ai biết được…

Đao Bạch Phượng mặc dù lính cảm Cố Hàn Uyên không có ý tốt, nhưng mà người đang chết chìm thì sẽ không để ý đến là tay mình nắm bắt được có phải là rơm rạ hay không?

– Ngươi có điều kiện gì?

Cố Hàn Uyên liếc mắt nhìn cái công cụ trên đất còn dính lấy âm dịch của nàng, nghiền ngẫm nở nụ cười.

– Bổn tọa chỉ là muốn vương phi có thể thử qua một chút, thử xem cái công cụ này so với của bổn tọa thì cái nào dùng tốt hơn.

Đao Bạch Phượng sau khi nghe xong, sắc mặt vốn là có chút hòa hoãn lần nữa trở nên khó coi.

– Đây chính là mục đích của ngươi sao?
– Đây chính là hợp tác cả hai cùng có lợi không phải sao? Cái công cụ kia vô tri vô giác, thì có gì hứng thú? Có gì mà thỏa mãn được?

Cố Hàn Uyên trên mặt nạ quỷ lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường.

– Vô sỉ…

Đao Bạch Phượng thần sắc kháng cự.

Cố Hàn Uyên phát ra tiếng cười tà mị quen thuộc.

– Vương phi… chắc cũng không muốn Đoàn Chính Thuần biết được Đoàn Dự không phải là do mình thân sinh ra a?

Lời này đã hoàn toàn phá hủy tâm trí của Đao Bạch Phượng.

Cái bí mật này giấu diếm nhiều năm bị bại lộ dưới ánh mặt trời, làm cho nàng tựa như là con nhím bị lật bụng ra, không có lông nhìm nào bố trí phòng vệ vậy, nàng oán hận trừng mắt nhìn Cố Hàn Uyên.

– Ngươi… thắng.

Nói xong liền dứt khoát vén lên cái chăn…

Cố Hàn Uyên liền hai tay theo từ trên vai Đao Bạch Phượng trượt hướng trước ngực của nàng, một nắm chặt bầu vú đầy đặn rất tròn vừa sờ lại văn vê, nàng rùng mình một cái, thân thể mềm mại vặn vẹo muốn né tránh nam nhân đang khinh bạc trên người, lại thình lình bị hắn chăm chú hôn lên cặp môi thơm, Cố Hàn Uyên một tay đem y phục trên người mình thoát ra trống trơn, trần trụi trên thân nằm ở trên thân thể Đao Bạch Phượng, lúc này nàng đã rơi lệ đầy mặt rồi, Cố Hàn Uyên thì không chần chờ, côn thịt kiên định hữu lực hướng về mục tiêu từng phân một đâm tới.

– Ui…

Cảm giác được côn thịt mình tiến nhập một cái hang động chặt khít, bên trong âm động Đao Bạch Phượng ẩm ướt ấm áp, lại làm cho côn thịt của hắn trở nên càng thêm cứng rắn, theo côn thịt Cố Hàn Uyên xâm lấn, đến lúc này hạ thân hai người chăm chú kết hợp vào nhau, Đao Bạch Phượng lông mày tựa hồ bởi vì thống khổ mà nhíu chặt lấy, nhưng nàng lại không có bất kỳ phản kháng nào…

– Hắn không thể mang đến cho vương phi khoái lạc, nhưng bổn tọa thì có thể…

Trong lúc nói chuyện, hạ thân Cố Hàn Uyên chậm chạp có lực động lên đút thêm sâu côn thịt vào trong âm động nàng…

– Um… nhẹ một chút… á…

Thời gian dần qua, Cố Hàn Uyên cảm thấy dưới thân Đao Bạch Phượng hô hấp đã là dồn dập, thân thể liên tiếp cao thấp phập phồng, không tự giác đã nghênh hợp với nam nhân ở trên người mình đang vận động, nàng lúc này thẹn thùng mặt đỏ bừng, mị nhãn khép hờ, thở hổn hển càng lúc càng thô, cái miệng nhỏ nhắn nửa khép nửa mở y.

– Vương phi ưa thích loại cảm giác này sao?

Cố Hàn Uyên cúi đầu tại bên tai Đao Bạch Phượng nhẹ giọng nói.

Trong phòng động tĩnh lớn dần, đáng tiếc Đoàn Chính Thuần từ sát vách dọn đi, hoàn toàn không biết gì cả.

Đao Bạch Phượng nhắm mắt không nói, nhưng là trong miệng lại kìm không được phát ra từng tiếng hoan ái yêu kiều:

– Ui a… ui… ui… a…

Cố Hàn Uyên thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa, mà từ nhẹ nhàng biến thành mưa to gió lớn tập kích, thân thể biên độ lớn lên xuống, côn thịt mỗi một lần đều tiến vào thật sâu chạm đến hoa tâm của nàng, Đao Bạch Phượng vung vẩy lấy tóc dài tả hữu đong đưa lấy, một đôi bàn tay chăm chú bắt lấy cánh tay Cố Hàn Uyên, mỗi một lần va chạm đều mang đều làm cho tiếng rên rỉ của nàng tràn ngập lực hấp dẫn, cái âm thanh rên rỉ của nàng vô cùng dễ nghe, âm tiết tổ tạo thành một ái dục nhộn nhạo sung sướng vô hạn.

Chương trước Chương tiếp