Ân Tố Tố

Chương 4



Phần 4

Sáng ngày hôm sau lúc Ân Tố Tố tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn mê mang một hồi, phảng phất muốn xác nhận tối hôm qua chuyện phát sinh ra hết thảy có phải hay không chỉ là một giấc mộng. Nhưng mà cảm giác bên dưới hạ thể cái âm hộ vẫn còn hơi sưng ửng đỏ, đôi chân bủn rủn lại không ngừng nhắc nhở lấy nàng chuyện kia đều thật sự…

Khi ánh mắt Ân Tố Tố thanh minh mới xuất hiện, chân vừa bước xuống giường suýt nữa ngã nhào trên đất, nàng lầm bầm mắng lấy.

“Tiểu hỗn đản… quá thô bạo với nhân gia a.”

Hồi tưởng lại chuyện giao cấu tối hôm qua làm cho người tim đập đỏ mặt, Ân Tố Tố thầm mắng cơ thể mình bất tranh khí lại không kiềm chế được khoái hoạt, bất quá cũng không thể trách nàng, vốn là đang vào niên kỷ hổ lang chi niên, tại trên Băng Hỏa đảo kể từ lúc sinh hạ Trương Vô Kỵ, sau đó Tạ Tốn tâm bệnh điên dại cũng dần bớt đi, đã chuyển vào bên trong sơn động ở chung cùng phu phụtrương Thúy Sơn, Ân Tố Tố, có điều Tạ Tốn sau khi đôi mắt bị mù thì thính lực trở nên bén nhạy dị thường, nếu thời điểm đang giao hoan mà bị lão nghe được động tĩnh thì chỉ sợ Tạ Tốn phát lại bệnh điên, trong khi Băng Hỏa đảo tính cả Trương Vô Kỵ thì có bốn người, cũng không có bao nhiêu không gian tư ẩn, đã vậy sau khi sinh ra Trương Vô Kỵ lại càng là đem trọng tâm sinh hoạt chuyển tới trên người Vô Kỵ, giữa Ân Tố Tố cùng Trương Thúy Sơn chí ít có hơn 10 năm đã không gần gũi chung đụng, bây giờ chợt đụng phải Cố Hàn Uyên thân thể khỏe mạnh lại trẻ tuổi anh tuấn, vì thế khó tránh khỏi trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.

Ân Tố Tố lắc lắc đầu, giống như là muốn đem toàn bộ hình ảnh trong đầu xua tan sạch sẽ, sau khi tỉnh hồn lại, tại bên dưới cái gối lấy ra một bình thuốc nhỏ, nhớ lại lúc Cố Hàn Uyên làm xong việc, giữa lúc nàng còn mơ mơ màng màng thì nghe được Cố Hàn Uyên nói.

– Trước kia dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ đả thương Du Đại Nham chính là người phái Kim Cương môn Tây Vực, phái Kim Cương môn Tây Vực thì đầu phục Mông Cổ, có nhiều môn hạ đệ tử bám vào dưới trướng Nhữ Dương Vương phủ. Năm xưa muốn chiếm lấy Đồ Long Đao chính là mưu đồ của Nhữ Dương Vương phủ, với ý đồ đảo loạn võ lâm Trung Nguyên. Còn bình thuốc này chính là bí dược độc môn của Kim Cương môn Tây Vực có tên là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, chuyên trị liệu thương thế gãy xương, cho dù là xương vỡ cũng có thể nối tiếp lại được, có nó là có thể trị hết thương tổn của Du Đại Nham, cho dù nói rõ với Du Đại Nham chân tướng chuyện năm đó, có thể không hoàn toàn hóa giải cừu hận, nhưng ít nhất nhất định sẽ tha thứ cho phu nhân, về phần giải thích vì sao trong tay có được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao ta nghĩ đối với phu nhân sẽ không phải là vấn đề gì.

Ân Tố Tố nhìn xem trong tay Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao lại lầm bầm: “Coi như là ngươi còn có chút lương tâm”

Sau đó miễn cưỡng đứng dậy mặc lại trang phục, thu thập tàn cuộc, cũng may là tối hôm qua Trương Thúy Sơn suốt một đêm vẫn chưa về, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng, nếu tối hôm bị hắn nhìn thấy tràng cảnh trong phòng mình đang rên rỉ khoái hoạt thì xong đời rồi.

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

Cố Hàn Uyên lúc này đang tại trong sương phòng của mình kiểm kê thu hoạch đêm qua cùng với hoàn thiện kế hoạch kế tiếp về sau…

Đêm qua Cố Hàn Uyên thu hoạch ngoại trừ thể xác tinh thần vui vẻ, càng quan trọng hơn chính là thu được khoản đệ nhất nhân vật phản diện, đánh giá siêu cấp, 3500 điểm cho nhân vật phản diện làm cho Cố Hàn Uyên thu được màu mỡ…

Cố Hàn Uyên cảm thấy cái đánh giá này rất đúng trọng tâm. Thứ nhất là hành động đêm qua thập phần phù hợp với hành vi tiêu chuẩn nhân vật phản diện, thứ hai, Ân Tố Tố là mẫu thân của nhân vật chính Trương Vô Kỵ, mối quan hệ liên quan thập phần thân cận, thứ ba là Ân Tố Tố có tiếng đệ nhất mỹ nữ, nhan sắc xinh đẹp thập phần có thể làm cho người chết vì nàng. Vì thế 3500 điểm nhân vật phản diện nhận có đến đúng là thoải mái.

Cho Ân Tố Tố dược vật Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao vẻn vẹn chỉ tốn chi phí hết 50 điểm nhân vật phản diện, quá tiện nghi làm cho người tắc lưỡi. Quả nhiên chỉ cần là đồ vật có tồn tại thì giá cả liền sẽ tiện nghi rất nhiều…

Tiếp lấy Cố Hàn Uyên bắt đầu dùng điểm nhân vật phản diện làm cho mình tăng cao tu vi, thực lực hậu thiên sơ kỳ quả thực là làm mất mặt cho người xuyên việt…

Cố Hàn Uyên từ hậu thiên sơ kỳ lên tới hậu thiên trung kỳ chi phí mất 200 điểm nhân vật phản diện, liền có thể rõ ràng cảm thấy nội lực trong cơ thể, vai u thịt bắp tăng một vòng, mà từ hậu thiên trung kỳ tăng lên tới hậu thiên hậu kỳ lại mất thêm 300 điểm nhân vật phản diện, nội lực trong cơ thể vừa thô vừa tăng lên một vòng, nội lực lưu động từ một tia biến thành một tia, rõ ràng ngưng tụ rất nhiều.

Lại từ hậu thiên hậu kỳ tăng lên tới hậu thiên đỉnh phong mất 400 điểm nhân vật phản diện, nội lực thêm lần nữa mở rộng, hơn nữa có thể ẩn ẩn cảm nhận được hai mạch Nhâm Đốc đang bị tắc nghẽn, tuyệt đại đa số đệ tử thiên phú của các môn phái cơ bản cả một đời đều mắc kẹt tại ở đây, còn đối với Cố Hàn Uyên mà nói thì chỉ cần lại thêm một lần tốn điểm, quả nhiên chi phí mất hết thêm 800 điểm nhân vật phản diện thì đi thẳng đến tiên thiên sơ kỳ, hắn một hơi vượt qua người bình thường phải mất khổ công mười năm không ngừng tu luyện mới thành…

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

Lúc Cố Hàn Uyên đem tu vi tăng lên tới tiên thiên sơ kỳ thì có thể rõ ràng cảm thấy nội lực trong cơ thể giống như là dòng suối nhỏ đã biến thành dòng sông lao nhanh, không chỉ lớn mạnh mấy lần, lại còn tự phát xung kích lên hai mạch Nhâm Đốc.

Toàn bộ quá trình thập phần thuận lợi, tựa như nhẹ nhàng đâm thủng một lớp màng giống như liền đột phá rồi hai mạch nhâm đốc hạn chế.

Hai mạch Nhâm Đốc một khi đột phá, phảng phất xuyên suốt thiên địa chi kiều, linh khí trong thiên địa bắt đầu từ huyệt Bách Hội tiến vào Đốc Mạch, lưu đến huyệt Hội Âm sau lại từ Nhâm Mạch đi qua một vòng hóa thành nội lực, cuối cùng tụ hợp vào Đan Điền.

Tiên Thiên cảnh giới không hổ là chi danh tiên thiên, nội lực trực tiếp chuyển hóa mà thành từ linh khí thiên địa, so với cảnh giới hậu thiên lúc hấp thu năng lượng trong thân thể nhanh hơn rất nhiều, cũng tinh thuần hơn rất nhiều.

Động tĩnh Cố Hàn Uyên lúc đột phá rất nhỏ, cùng ở tại trong tiểu viện Trương Thúy Sơn hoàn toàn không có ai phát giác.

Đột phá đến cảnh giới tiên thiên sơ kỳ, điểm nhân vật phản diện của Cố Hàn Uyên chỉ còn lại có 750 điểm, số điểm nhân vật phản diện liền lưu lại, để mấy ngày sau sử dụng dùng cho kế hoạch hoàn thiện…

Cố Hàn Uyên không có tiếp tục lãng phí thời gian trong khi tu luyện, dù sao chỉ cần kiếm lấy điểm của nhân vật phản diện, cảnh giới tu vi tăng lên hoàn toàn không cần uổng phí sức lực. Hơn nữa, người không đứng đắn ai mà cứ nghiêm túc tu luyện a…

Lúc này trong sân đột nhiên bắt đầu huyên náo…

Cố Hàn Uyên đi ra ngoài thì nhìn thấy, nguyên lai là suốt mấy canh giờ không thấy bóng dáng Ân Tố Tố tới cùng đám người Trương Thúy Sơn trò chuyện, lúc này nàng mới xuất hiện, đem chuyện tâm tình áy náy đối với việc phản bội Trương Thúy Sơn mà thất thân với Cố Hàn Uyên, hoàn toàn giấu ở tận đáy lòng, bình thản không có lộ ra một chút dấu vết nào.

Cố Hàn Uyên nhìn xem khí sắc Ân Tố Tố hồng nhuận, khuôn mặt kiều diễm ướt át, thân mặc một bộ trang phục váy lụa màu hồng đào, cùng so sánh với ngày hôm qua trẻ lại rất nhiều, hắn lộ ra mỉm cười hài lòng.

Lúc này đám người Trương Thúy Sơn cũng đang kinh ngạc với khí sắc biến hóa của Ân Tố Tố, thì nàng nói lấp liếm cho qua đoạn thời gian trước vì lo lắng kinh hãi nên sắc mặt không tốt, tối hôm qua cuối cùng mới ngủ được ngon giấc làm lý do.

Ân Tố Tố khóe mắt liếc qua nhìn thấy Cố Hàn Uyên thì thân người căng thẳng, nhìn xem trên miệng với nụ cười hài lòng thỏa mãn, trong lòng nàng cảm thấy xấu hổ giận dữ, nhưng lập tức liền trầm tĩnh lại, làm như không thấy hắn, lúc nói chuyện với nhau lời nói cũng xuyên suốt bình thường…

Cố Hàn Uyên cảm thán Ân Tố Tố trấn định, trầm ổn, không hổ là năm xưa đó có danh tiếng giang hồ yêu nữ Ma giáo, nếu là về sau có thể sử dụng nàng vì mình mà nói, nàng có thể giúp đỡ được không ít chuyện…

Sau khi hàn huyên, Ân Tố Tố đi thẳng vào vấn đề.

– Du Tam ca, có thể hay không muội cùng tam ca nói chuyện riêng?

Nếu như sự tình thuận lợi mà nói, thì không cần giấu giếm thêm nữa, dù sao Dư Đại Nham đã bị tàn phế nhiều năm, tứ chi xương vỡ đã dài lệch ra, nếu dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao trị liệu thì tất nhiên phải đánh gãy xương bóp nát thêm một lần nữa, đến lúc đó động tĩnh tuyệt đối sẽ không nhỏ, so với việc âm thầm trị liệu, chi bằng nói rõ ngay từ đầu…

Du Đại Nham khi nhìn thấy Ân Tố Tố thì sắc mặt liền bắt đầu khó coi, trầm mặc làm như không thấy, đêm qua sau khi suy nghĩ một đêm, mặc dù không có cam lòng, nhưng cố kỵ tình nghĩa huynh đệ đành phải cưỡng chế lại tâm tình khó chịu, vạn vạn không nghĩ tới Ân Tố Tố lại chủ động tới cửa đưa ra đề nghị đàm luận đơn độc.

Tất nhiên lựa chọn đơn độc đàm luận, chính là nói lại chuyện năm đó, Du Đại Nham cũng muốn biết chân tướng sự thật, bằng không mười mấy năm qua chịu cảnh tàn phế, cho dù chết đi cũng là không thể nhắm mắt.

Du Đại Nham sau khi đồng ý, vài tên đệ tử khiêng hắn mang về trong phòng, Ân Tố Tố theo sát phía sau, không có phản ứng lúc Trương Thúy Sơn nghi ngờ hỏi đến.

Mấy tên đệ tử mang Du Đại Nham tới bên trong phòng thì đi ra ngoài đồng thời đóng cửa phòng lại, toàn bộ trong viện lập tức yên tĩnh trở lại.

Đám người Trương Thúy Sơn nhìn nhau…

Cố Hàn Uyên hứng thú quan sát đến tình hình, mặc dù biết đại thể sẽ không xảy ra ngoài chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng vẫn hiếu kỳ nhìn xem diễn biến cuối cùng sẽ hóa thành cục diện dạng gì.

Qua sau một hồi, từ trong phòng Du Đại Nham đột nhiên truyền ra tiếng khóc của hắn, vừa có bi phẫn, nhưng càng nhiều vẫn là sự giải thoát tâm tình.

Đám người bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới bình thường Du Đại Nham ngạnh hán thừa nhận sự tàn phế đau đớn, bây giờ lại mềm yếu khóc ra như vậy.

Đám người Trương Thúy Sơn vốn là hiếu kỳ không biết hai người bên trong hội đàm cái gì đó, lúc này nghe được tiếng khóc Du Đại Nham thì đứng ngồi không yên, liền xâm nhập vào bên trong phòng.

Chỉ thấy Du Đại Nham tại nằm trên ghế nhắm mắt khóc, còn Ân Tố Tố trong tay cầm lấy lọ thuốc, mặt lộ vẻ tràn đầy áy náy.

Mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới con người rắn rỏi như sắt thừa nhận tàn phế đó giờ lại thống khổ nằm khóc như vậy…

– Tố Tố, muội đã nói gì với Tam ca vậy?

Trương Thúy Sơn biết chắc là bởi vì Ân Tố Tố nói cái gì nên mới đưa đến tràng cảnh bây giờ.

Ân Tố Tố không thể làm gì khác hơn, là đem chuyện lúc trước đối với Du Đại Nham kể ra.

– Ngũ ca, trước kia sự tình Đồ Long Đao có nội tình khác, muội bây giờ giảng giải chân tướng sự thật cho Du tam ca biết rõ, trước kia Thiên Ưng giáo nhận được tin tức Du tam ca lấy được Đồ Long Đao, liền mưu đồ cướp đoạt, về sau Du tam ca bị trúng Văn Tu châm chi độc của muội, muội lúc đó không muốn đắc tội với phái Võ Đang, liền nhờ Đô Đại Cẩm của Long môn tiêu cục hộ tống Du tam ca trở về núi Võ Đang, nhưng không nghĩ tới trên đường lại bị tập kích, dẫn đến Du tam ca bị Đại Lực Kim Cương Chỉ đánh gãy tứ chi…

Trương Thúy Sơn nghe đến đó mắt đã rưng rưng, không thể tin được quát hỏi.

– Tố Tố! Không ngờ tới lúc ấy đúng là muội đã làm hại Tam ca tàn phế…

Đây là Ân Tố Tố từ lúc cùng Trương Thúy Sơn thành gia lập thất lần đầu tiên bị Trương Thúy Sơn lớn tiếng, nhìn xem trong ánh mắt Trương Thúy Sơn mang theo xoắn xuýt tuyệt vọng, nàng biết rõ nếu như sự tình dựa theo lời nói của Cố Hàn Uyên phát triển, kết cục nhất định sẽ đúng theo như lời nói của hắn là Trương Thúy Sơn sẽ tự sát, nguyên bản đêm qua thấy trong lòng áy náy mình có lỗi với Trương Thúy Sơn, trong lòng lại bình phục hơn, nếu không nhờ có Cố Hàn Uyên thì kết quả đã là bi thảm hơn nhiều…

– Trở lại nói về Thiên Ưng giáo, bởi vì sự tình năm đó dính líu liên quan đến muội, vì vậy phụ thân và sư huynh của muội một mực điều tra chân tướng, cuối cùng thì cũng biết được kẻ đối với Du Tam ca xuất thủ chính là người của Kim Cương môn Tây Vực, võ công Kim Cương môn Tây Vực là theo từ Thiếu Lâm mà ra, nên họ am hiểu Đại Lực Kim Cương Chỉ, Đại Lực Kim Cương Chưởng, năm đó đúng là tập kích Dutam ca đã dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ đánh đoạn tứ chi của Du tam ca, Kim Cương môn Tây Vực làm vậy vì chính là muốn vén lên bức màn làm cho Thiên Ưng giáo cùng phái Võ Đang sống mái chết sống với nhau. Bởi vì sau lưng Kim Cương môn Tây Vực chính là Nhữ Dương Vương Phủ của Mông Cổ, bao gồm cả việc Đồ Long đao đều là ý đồ âm mưu để võ lâm Trung Nguyên phân tranh.

Ân Tố Tố một hơi đem chân tướng sự thật nói ra, mặc dù bên trong tăng thêm chút hoang ngôn liên quan tới Thiên ưng giáo, nhưng quả thật là Thiên Ưng giáo có điều tra chân tướng sự việc này, nhưng trên thực tế một chút tiến triển cũng không có được, dù Thiên Ưng giáo tại cảnh nội Minh quốc có thế lực rất lớn, nhưng cánh tay vẫn duỗi không đến bên Mông Cổ…

– Kim Cương môn Tây Vực? Khó trách những năm gần đây này Thiếu Lâm một mực phủ nhận sự tình năm đó, không nghĩ tới còn có loại nội tình như thế này.

Tống Viễn Kiều thần tình ngưng trọng, qua nhiều năm chuyện của Du Đại Nham là tâm bệnh của Tống Viễn Kiều, hơn nữa cũng bởi vì vậy mà cùng Thiếu Lâm kết thù kết oán, song phương quan hệ thập phần căng thẳng…

– Nhữ Dương Vương phủ, Kim Cương môn Tây Vực, thù này nhất định phải báo.

Mạc Thanh Cốc trẻ tuổi khí thịnh, tính nóng như lửa, sau khi biết rõ chân tướng liền nghĩ đến chuyện báo thù cho Du Đại Nham, nhưng cũng may là Mạc Thanh Cốc cũng hiểu lý lẽ, không có đem Ân Tố Tố cùng dẫn vào trong đó, dù sao năm xưa nàng cũng thật tâm muốn đem Du Đại Nham đưa về núi Võ Đang.

– Cho nên vì vậy năm đó có phải là muội đã tiêu diệt cả nhà Long Môn tiêu cục?

Trương Thúy Sơn nghe được chân tướng sự thật, trong mắt tuyệt vọng giảm đi chút ít, nhưng bất kể nói thế nào chuyện Du Đại Nham bị tàn phế thì Ân Tố Tố vẫn thoát không ra liên quan, hơn nữa cũng vì sự việc Long môn tiêu cục bị diệt môn, đồng dạng mang đến cho phái Võ Đang rất nhiều phiền phức, Thiếu Lâm từ sự việc này đã mấy lần tạo áp lực lên phái Võ Đang.

Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/

– Đúng là chính muội làm, dù sao tổn thương của Du tam ca không phải là bản ý của muội, bọn hắn hộ tống gây bất lợi, cho dù có chết cũng chưa hết tội.

Ân Tố Tố nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Trương Thúy Sơn, rất thản nhiên mà thừa nhận, dù sao nói cho cùng nàng là yêu nữ Ma Giáo, tàn nhẫn mới đúng là tính cách thật của nàng. Tiếp theo tay nàng duỗi ra lọ thuốc, mở ra bàn tay lộ ra bên trong Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao.

– Đây là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao mà Thiên Ưng giáo thu được từ Kim Cương môn Tây Vực, chuyên trị liệu thương thế gãy xương, cho dù xương vỡ lâu năm cũng có thể tiếp nối lại được, sau khi dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thì tứ chi của Du tam ca liền có thể khôi phục lại bình thường, chỉ là kinh mạch đứt gãy và võ công thì tạm thời chưa có cách nào khôi phục lại.

Đám người nghe được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao có thể trị lành hết cho tứ chi Du Đại Nham thì vô cùng kinh hỉ.

– Quá tốt rồi, tam ca được cứu rồi.

Ân Lê Đình cao hứng nói…

Trương Thúy Sơn sau khi nghe qua chân tướng sự thật thì cả người căng cứng, đến bây giờ nghe câu cuối cùng thì cũng buông lỏng tâm tình xuống. Mặc dù sắc mặt vẫn là không tốt, trong lòng vẫn còn có khúc mắc, nhưng mặc kệ như thế nào, có thể vãn hồi sự việc Ân Tố Tố phạm vào sai lầm thì cũng tốt.

– Ngũ đệ, chuyện năm xưa cũng đừng trách đệ muội, ta có thể được đứng lên lần nữa thì rất mãn nguyện rồi, ta đã tha thứ cho đệ muội, ngươi cũng đừng có lại canh cánh trong lòng.

Du Đại Nham tâm tình đã bình phục, huống chi hy vọng có thể một lần nữa được đứng lên, cũng không xoắn xuýt đến cừu hận, mắt thấy sắc mặt Trương Thúy Sơn vẫn không dễ nhìn, liền mở miệng khuyên bảo.

– Nhưng mà dù sao thì Tố Tố đã làm hại tam ca phải chịu tàn phế suốt mười mấy năm, nỗi đau đớn này há lại cứ như vậy thì xem như có thể trả xong sao?

Trương Thúy Sơn vẫn không bỏ xuống được khúc mắc trong lòng.

Du Đại Nham cũng không bỏ xuống được, nhưng mà không bỏ xuống thì phải làm như thế nào đây? Sự tình đã phát sinh, huống chi Ân Tố Tố còn mang đến Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao có thể chữa trị tứ chi, bây giờ cần gì lại phải gây tổn thương tình nghĩa của phu phụ bọn họ để có được cái gì nữa đâu?

Ân Tố Tố thấy Trương Thúy Sơn nhất quyết không buông ra, lại nghĩ tới đêm qua mình phải chịu thất thân cho Cố Hàn Uyên, ủy khuất trong lòng làm khóe mắt nàng từng giọt nước mắt trượt xuống trên đôi gò má, nàng liền đem Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao đưa tới trong tay Trương Thúy Sơn, nức nở nói.

– Ngũ ca, phu phụ chúng ta vốn là một thể, bây giờ ngũ ca muốn thành toàn tình nghĩa với huynh đệ, cứ lấy tính mạng của muội trả lại cho Du tam ca đi a.

Nói xong nàng liền ngửa đầu nhắm mắt lại, tùy cho nước mắt chảy xuống trên mặt, thần sắc mang theo một tia giải thoát cùng một dạng tuyệt vọng.

Trương Thúy Sơn trầm mặc một lúc, rồi rút ra thanh trường kiếm để trên bàn, chỉ hướng cổ họng Ân Tố Tố.

– Hảo… hảo!
– Ngũ đệ!
– Ngũ ca!

Đám người không nghĩ tới lại phát triển thành trạng thái dạng này, vội vàng khuyên bảo Trương Thúy Sơn.

– Ngũ đệ! Ta đã tha thứ cho đệ muội, đệ cần gì dồn ép không tha như vậy chứ?

Du Đại Nham đã nghĩ thông suốt, lại không nghĩ rằng Trương Thúy Sơn lại chui vào đi vào ngõ cụt, vội vàng khuyên hắn. Dù sao thuốc chữa trị tứ chi vẫn là Ân Tố Tố mang tới, nếu lại để cho Trương Thúy Sơn giết nàng đền mạng, không nói tới chuyện hủy đi tình huynh đệ, chính mình trong lòng cũng bị thấy khó dễ, đến lúc đó còn có thể yên tâm thoải mái dùng đến thuốc của nhân gia đưa cho sao?

Ân Tố Tố đang nhắm mắt chờ chết, nhưng mà chân tướng năm đó đã nói rõ ràng, thứ nhất kẻ cầm đầu là Nhữ Dương Vương phủ Mông Cổ cùng Kim Cương môn Tây Vực, thứ hai tứ chi Du Đại Nham có thể cứu, hóa giải cừu hận giữa mình và hắn, vì thế không đến nỗi lộ ra một bộ đau đớn thê thảm.

Cũng chính vì điều này là duyên cớ Cố Hàn Uyên hoàn toàn không lo lắng đến sinh tử của Ân Tố Tố.

Trương Thúy Sơn kỳ thực vốn không có sát ý, chỉ là nhất thời bị cảm xúc tác động mà thôi, lúc này được các huynh đệ khuyên can, cho nên chỉ là tức giận ném đi thanh trường kiếm trong tay, liền phóng ra ngoài cửa, hiển nhiên trong lúc nhất thời không muốn nhìn thấy Ân Tố Tố.

– Ngũ đệ!
– Ngũ ca!

Đám người đuổi theo không kịp.

– Ai, đệ muội, nàng cũng đừng trách ngũ đệ, hắn từ nhỏ đã kiêu ngạo, làm người lại chính trực không thiên vị, trọng tình trọng nghĩa, trong thời gian ngắn không thể nghĩ thông suốt mà thôi.

Vẫn là lớn tuổi nhất Tống Viễn Kiều mở miệng khuyên bảo.

Ân Tố Tố đã mở ra đôi mắt, ánh mắt như tro tàn khiến cho mọi người tại đây nhìn thấy trong lòng cũng là run lên.

– Tống đại ca, cảm ơn các đại ca quan tâm, tâm tính của ngũ ca muội hiểu.

Nàng nói xong thất hồn lạc phách rời đi.

Ân Tố Tố chẳng có mục đích đi vô định tại trên núi Võ Đang, ánh mắt thất thần, mất đi cao quang, bất tri bất giác đi vào trong núi vắng, nàng trên miệng nói lý giải hiểu được, nhưng trong lòng lại đau đớn vạn phần, dù sao mình vì đền bù phải trả giá nhiều như vậy, vẫn bị Trương Thúy Sơn không quản đến tình cảm phu phụ, lấy mệnh cùng nhau bồi, trong lòng bi thương khó nói lên lời.

Bước chân Ân Tố Tố dần dần ngừng lại, tại bên dưới một gốc đại thụ tỏa mát đưa tay gạt lệ, làm thế nào cũng ngăn không được hai dòng nước mắt.

Đột nhiên nàng lại nhìn thấy trước mắt nhiều một cái khăn tay trắng thuần, vô ý thức nhận lấy rồi nhìn lại, thì ra đúng là Cố Hàn Uyên.

Mặc dù hắn lạnh lùng, nhưng vẫn bị Ân Tố Tố nhạy bén nắm bắt được trong đôi mắt của hắn giấu giếm một chút đau lòng.

– Lau sạch nước mắt đi a, đôi mắt đẹp như vậy đừng để cho vì khóc mà sưng lên…

Mặc dù thanh âm này vẫn như tối hôm qua băng lãnh, nhưng Ân Tố Tố nghe qua phảng phất tại trong ngày mùa đông thì nhận được một làn nắng ấm, vốn tâm đã lạnh như băng dần dần ấm lên.

– Ngươi tới nơi này làm cái gì?

Ân Tố Tố bên cạnh vừa lấy khăn tay lau nước mắt, vừa biết mà còn hỏi.

– Tốt xấu gì cũng có một đêm tình nghĩa phu thê, nhìn thấy Trương phu nhân khóc thương tâm đến như vậy, ta tới dỗ dành một chút không được sao?

Cố Hàn Uyên cười nhạt, ngữ khí lại khôi phục ngả ngớn như trước đây.

– Phi! Trong mõm chó không mọc ra được ngà voi! Ai cùng ngươi là phu thê chứ…

Ân Tố Tố lau khô nước mắt, sau nghe được lời nói Cố Hàn Uyên thì mắng tới, lại không có phát giác được trong giọng nói của mình lại có một dạng hờn dỗi như vậy.

– Ta biết trượng phu của phu nhân là Trương Thúy Sơn, không cần nhấn mạnh câu nói như vậy…
– Ta coi hắn là trượng phu, nhưng lại không biết hắn có còn xem ta là thê tử hay không đây?

Ánh mắt Ân Tố Tố mờ mịt, rõ ràng chuyện phát sinh phía trước đối với nàng là một dạng tổn thương cực lớn.

– A, tính cách của Trương Thúy Sơn thì phu nhân so với ta tinh tường hơn, chẳng qua là nhất thời không nghĩ ra, chỉ xúc động mà thôi. Đến ngày mai hắn nhất định sẽ tìm gặp phu nhân tạ lỗi…

Cố Hàn Uyên có vẻ như an ủi nói, trên thực tế lại là có thâm ý khác. Nếu như hắn không có nói câu ngày mai Trương Thúy Sơn sẽ đến tìm gặp Ân Tố Tố tạ lỗi, thì cho dù Trương Thúy Sơn không có chủ động mở miệng nói tạ lỗi, Ân Tố Tố cũng sẽ trước tiên đưa tới bậc thang cho hắn, mà bây giờ Ân Tố Tố đã nghe xong lời này, có chuẩn bị trước trong lòng đối phương sẽ tạ lỗi trước, tư thái của nàng sẽ ngược lại biến cao, liền không có khả năng mở miệng trước đưa bậc thang cho Trương Thúy Sơn nữa, đây chính là cái gọi tâm lý chênh lệch như là giữa sông và biển vậy.

– Không nghĩ tới ngươi vậy mà lại nói lời hữu ích cho ngũ ca…

Cố Hàn Uyên xì khẽ một tiếng.

– Ta mặc dù sẽ vì đồ vật mình mong muốn, mà không từ thủ đoạn nào, nhưng cũng không đến nỗi không có phẩm chất mà tại sau lưng người hời hợt đâm thêm hơn mấy câu.

Nói bóng nói gió kỳ thực cũng là bởi vì hời hợt, cho nên không có ý nghĩa gì, huống chi lúc này mặt ngoài Cố Hàn Uyên nói lời hữu ích, nhưng trên thực tế lại đem cục diện dẫn đạo đến phương hướng càng có lợi hơn đối với mình.

Chương trước Chương tiếp