Ân Tố Tố

Chương 49



Phần 49

Ngày hôm sau, Cố Hàn Uyên giả vờ hôn mê thanh tỉnh lại, vết thương trên thân đã được băng bó, chỉ là kiểu dáng băng bó này làm cho hắn dở khóc dở cười, rối loạn một mảnh bó chặt đập tại trên thân thể.

– Ngươi đã tỉnh?

Lành lạnh thanh âm dễ nghe truyền đến.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiểu Long Nữ dung nhan tuyệt thế kia quả nhiên đúng là một kiệt tác hoàn mỹ.

Liếc nhìn qua trong góc, Chân Chí Bình đang bị trói chặt thỉnh thoảng còn bị Dương Quá đạp một cước, Dương Quá vốn đang oán hận đạp lấy Chân Chí Bình không còn có năng lực phản kháng, đột nhiên thấy ớn lạnh cả người, nhịn không được rùng mình một cái.

Đồng thời hắn cũng phát hiện Cố Hàn Uyên đã tỉnh táo lại, liền mỉm cười đi tới.

– Cảm ơn ngươi đã cứu cô cô, bằng không mà nói…

Nói đến đây Dương Quá hận hận liếc mắt nhìn Chân Chí Bình.

Cố Hàn Uyên hình dáng khó khăn đứng dậy, nhìn xem Tiểu Long Nữ lúc này nàng không nói chuyện.

Tiểu Long Nữ vốn còn một bộ rõ ràng thanh lãnh, nhưng thời gian dần qua sắc mặt cũng trở nên quẫn bách.

– Được rồi, tại hạ cũng không so đo chuyện cô nương lấy oán trả ơn, đâm tại hạ một kiếm đâu…

Tiểu Long Nữ vốn trong lòng áy náy, nghe được Cố Hàn Uyên nói lời này, áy náy lại thâm sâu thêm vài phần, nghĩ thầm lời này còn không bằng mình bị hắn đâm ngược lại đây này…

Cố Hàn Uyên trong nội tâm cũng muốn theo từ trên thân Tiểu Long Nữ đâm ngược trở về cho nàng một cái, nhưng chính là đâm vào bên dưới… hạ thể của nàng là tốt rồi…

Dương Quá cũng nhìn ra giữa hai người có chút lúng túng, mở miệng hòa hoãn:

– Vị đại ca kia, cô cô ta cũng không phải cố ý. Đúng rồi, tại hạ là Dương Quá, đây là sư phụ Tiểu Long Nữ, đại ca là ai Làm sao lại chạy đến bên ngoài cổ mộ này?

Dương Quá lanh lợi, hơn nữa tuổi nhỏ những việc đã trải qua cũng làm cho hắn có nhiều đa nghi.

– Tại hạ Cố Hàn Uyên là đệ tử của phái Võ Đang, vốn là muốn tới bái kiến Toàn Chân phái, nhưng ngoài ý muốn chứng kiến một đệ tử Toàn Chân phái có bộ dạng lén lút, liền âm thầm bám theo sau, không nghĩ tới lại thấy được một màn đại hí, Toàn Chân phái thật đúng là dạy dỗ tốt xuất ra hảo đồ đệ.

Cố Hàn Uyên cũng biết bỗng nhiên hắn chạy đến Cổ Mộ, nơi cấm địa của Toàn Chân phái, đó là một sự tình rất quái lạ, vì để tránh cho bị truy cứu, liền đem mũi nhọn chuyển hướng về phía Chân Chí Bính.

Quả nhiên Dương Quá sau khi nghe được, cũng không còn để ý đến Cố Hàn Uyên vì sao có mặt tại nơi đây, lại đi lên đạp một cước trên chân của Chân Chí Bính, còn Chân Chí Bình lúc này thì thê thảm, khóe miệng tràn ra máu tươi, y phục rách rưới, chật vật không chịu nổi.

Tiểu Long Nữ vốn là ít nói, lúc này nàng đối mặt Cố Hàn Uyên thì lúng túng, vì vậy một mực không có lên tiếng, chỉ đến khi nhắc đến Chân Chí Bình thì mới hướng về phía đó liếc mắt nhìn, nàng cảm thấy mình may mắn, đồng thời đối với Cố Hàn Uyên lại càng áy náy thêm một lần…

– Long cô nương, tại hạ biết rõ cô nương không cố ý, nên không có ý tứ so đo, nhưng mà đệ tử của Toàn Chân phái gây ra chuyện bại hoại ra như vậy, há không đòi lại cái công bằng cho cô nương sao?

Cố Hàn Uyên vốn là muốn chèn ép Toàn Chân phái, phái Võ Đang tại Tống quốc lực ảnh hưởng không cao, cũng có rất lớn nguyên nhân là lâu nay bị Toàn Chân phái lấn át, hiện tại Chân Chí Bình làm ra sự tình này, quả thực là dùng làm công cụ để hắn thu hoạch danh vọng tốt nhất.

– Ngươi… muốn làm như thế nào?

Tiểu Long Nữ một lòng chỉ muốn hồi báo ân tình của Cố Hàn Uyên, để đền bù việc mình làm ngộ thương cho hắn, chỉ cần chuyện gì không quá phận thì nàng đều là đáp ứng.

– Mong là Long cô nương đi theo tại hạ một chuyến đến Trùng Dương cung, không có người làm chứng, chỉ sợ Toàn Chân phái sẽ không nhận lấy cái sổ sách này…

Dương Quá nghe được Cố Hàn Uyên nói, liền cũng tỏ vẻ muốn cùng đi.

– Được rồi, vậy xin hai vị giải quyết giùm cái mảnh vải băng lộn xộn trên người của tại hạ một chút đi…

Cố Hàn Uyên thấy chuyện nghiêm túc đã nói xong, nhìn xem Tiểu Long Nữ cười nói, có thể đem hắn băng bó thành như vậy, tám, chín phần đây là kiệt tác của Tiểu Long Nữ không rành thế sự.

Tiểu Long Nữ nghe được Cố Hàn Uyên trêu chọc lại thêm quẫn bách, trong nội tâm nàng thở dài một hơi, đồng thời đối với hắn cũng đã có một chút hảo cảm, dù sao hắn đã không so đo sự tình nàng làm ngộ thương, lại còn muốn vì nàng mà đi đến Toàn Chân phái cường thế như vậy mà đòi công đạo, một thân chính khí khiến cho người rất khó không có ấn tượng…

Nhìn lại hắn tướng mạo tuấn lãng, lúc ấy trong đêm thì chưa thấy rõ, bây giờ cảm thấy Cố Hàn Uyên lại so với Dương Quá còn anh tuấn hơn vài ba phần, dù cho không phải chỉ qua nét mặt thì có thể làm thay đổi được tâm tình, nhưng nhìn thấy người đẹp mắt, thiên tính liền ít nhiều gì cũng có một phần hảo cảm.

Đây cũng là Tiểu Long Nữ lần đầu tiên ngoại trừ Dương Quá, đối với nam nhân khác bên ngoài sinh ra hảo cảm…

Đến khi Cố Hàn Uyên sửa sang tốt xong, ba người mang theo Chân Chí Bình liền đi đến Trùng Dương cung.

– Cố đại ca, phái Võ Đang hình như là môn phái ở tại Minh quốc? Như thế nào lại chạy đến Tống quốc vậy?

Dương Quá đối với sự tình bên ngoài vẫn luôn hiếu kỳ, bởi vậy gặp Cố Hàn Uyên thoải mái, nên luôn hỏi đến chuyện bên ngoài.

– Đó là là vì ta muốn thưởng ngoạn thiên hạ, cái gọi là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nếu xa rời thực tế mà nói, bất luận là lối suy nghĩ hay là võ công rất khó mà có tiến bộ, hơn nữa những năm qua thiên hạ đại loạn, đạo mất ma dài, giang hồ cùng với triều đình loạn lạc lộ ra, thế cục của các nước cũng thập phần khẩn trương, tại hạ cho dù không có năng lực tế thế cứu dân, nhưng cũng là muốn làm ra được chút ít chuyện…

Cố Hàn Uyên tận lực hướng ý nghĩa cao thượng nói, kỳ thật chính hắn rất rõ ràng, cho tới bây giờ những chuyện hắn đã làm, cũng đều là vì dã tâm của mình.

Dương Quá thì mặt lộ vẻ sùng bái.

Tiểu Long Nữ liếc nhìn Cố Hàn Uyên nhiều hơn, nàng cảm thấy người nam nhân này quả nhiên không giống người bình thường.

– Cố đại ca, vậy đại ca đã đi qua những địa phương nào rồi? Kể cho đệ nghe một chút sự tình trên giang hồ đi.

Dương Quá đến cùng vẫn là đối với chuyện giang hồ cảm thấy hứng thú.

Bắt lấy Cố Hàn Uyên mà bắt đầu kể cho Dương Quá nghe qua tình huống giang hồ của các nước, nói ra những sự tình ầm ầm sóng dậy để kích khởi hứng thú của Dương Quá.

Bởi vì nếu như Dương Quá một mực lưu lại Cổ Mộ mà nói, Tiểu Long Nữ cũng tuyệt đối sẽ không ly khai khỏi Cổ Mộ đấy, nhưng Dương Quá là một người coi trọng hồng trần, lúc trước bởi vì vội vàng tập võ, cho nên không cảm thấy buồn tẻ không thú vị, hiện tại đã hiểu ra con đường bên ngoài trước mặt tràn đầy ngũ sắc rực rỡ hấp dẫn.

Mà chỉ cần lừa dối để cho Dương Quá ly khai, thì như vậy Cố Hàn Uyên sẽ có lý do mang theo Tiểu Long Nữ rời khỏi Cổ Mộ.

Quả nhiên, không bao lâu Dương Quá liền một bộ hào hứng theo sát Cố Hàn Uyên thảo luận hàn huyên, trong mắt của hắn như phát ra hào quang.

Tiểu Long Nữ ngay từ đầu nghe được cũng có vài phần hứng thú, nhưng mà về sau chứng kiến Dương Quá bộ dạng quá hưng phấn, thì nàng lại có chút ít sầu lo, nàng không muốn rời khỏi Cổ Mộ, nhưng có linh cảm mình cũng ngăn không được Dương Quá, mình vẫn có thể ở trong Cổ Mộ chờ đợi hắn, nhưng mà Tôn bà bà trước khi lâm chung từng đem Dương Quá gửi gắm cho mình, nếu để cho hắn một mình hành tẩu giang hồ thì lại khó tránh khỏi lo lắng với lời hứa trước phần mộ Tôn bà bà.

Hai người đang nói cao hứng, Dương Quá cũng hướng đến Cố Hàn Uyên nói qua sự tình của Quách Tĩnh và Hoàng Dung, tuy rằng Dương Quá rất chán ghét Hoàng Dung, nhưng mà đối với Quách Tĩnh thì rất kính nể sùng bái.

Cố Hàn Uyên nghe được tin tức này, liền lộ ra suy tư, hắn đã có phương pháp xử lý dù cho Tiểu Long Nữ không muốn, nhưng cũng có thể lừa gạt làm cho Dương Quá rời khỏi Cổ Mộ rồi.

Một đường hướng đến Trùng Dương cung đi đến, lại phát hiện trên đường một một đệ tử Toàn Chân phái cũng không có.

Thẳng đến tiếp cận sơn môn, thì nghe được phía trước truyền đến tiếng đánh nhau.

Chương trước Chương tiếp