Ân Tố Tố

Chương 52



Phần 52

Cố Hàn Uyên đúng là nói theo dạng mặt trái mặt phải, một câu “uy chấn giang hồ” liền đem đám người phái Toàn Chân gác ở trên lửa nướng.

Thật ra Lý Mạc Sầu nổi danh tàn bạo hung ác, nàng bị người vây công đánh thì cũng không có gì kỳ quái chút nào, có thể nói Lý Mạc Sầu là người có tính chất thực chiến, nếu gặp phải kẻ mạnh hơn mình thì nàng cũng có thể nhẹ nhàng đào thoát, còn nếu gặp gỡ kẻ có võ công ngang bằng với mình, thì lại có thể thông qua kinh nghiệm mà chiến thắng.

Trước đó bởi vì không biết Toàn Chân Kiếm của Tôn Bất Nhị sắc bén, nên ngoài ý muốn bị chém đứt cây phất trần, bằng không mà nói mặc dù ở thế yếu, nhưng muốn cầm xuống nàng thì lực vẫn còn không đủ.

Lý Mạc Sầu lúc này nghe Cố Hàn Uyên nhắc đến muốn vì mình lấy lại thể diện, liền cảm thấy trước đó đối với Tiểu Long Nữ ghen ghét giảm đi hơn phân nửa.

Nhìn thân ảnh hắn càng là nhịn không được, nói:

– Ta gọi Lý Mạc Sầu.

Sau khi nói xong lại có chút hối hận, dù sao thanh danh của nàng xưa nay không có tốt đẹp gì, nghe được tên của nàng thì người khó tránh khỏi sẽ có cái nhìn a…

Quả nhiên Cố Hàn Uyên lông mày nhíu một cái, sau đó một tiếng thở dài.

– Nguyên lai là Xích Luyện tiên tử, không hổ là chi danh tiên tử.

Lý Mạc Sầu thây hắn chỉ là khen mỹ mạo của mình, mặc dù hắn nhíu mày nhưng cũng không có lộ ra thần sắc khó chịu, thậm chí một tiếng kia thở dài kia ngầm chất chứa nghe ra đau lòng.

Lý Mạc Sầu nhịn không được hỏi:

– Ngươi không kinh sợ ta sao? Trên giang hồ thanh danh của ta không có tốt gì…
– Người đáng hận tự có chỗ đáng thương, những gì người khác nhìn thấy chỉ là bề nổi, họ sẽ không bao giờ cảm nhận được những cảm xúc bên trong, vì vậy, nếu chưa từng trải qua cảm xúc của người khác thì đừng bao giờ buộc tội hay phán xét, giang hồ truyền ngôn có mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng dù sao lạm sát kẻ vô tội thì cũng không tốt.

Cố Hàn Uyên lời này nói xong giống như rất có đạo lý, kỳ thực chính là chẳng khác nào tự nói về bản thân của hắn, chỉ là lời nói này đối với Lý Mạc Sầu có lực sát thương cực lớn.

Nàng lúc mới ra giang hồ đã từng hồn nhiên ngây ngô, cũng có qua tấm lòng hiệp nghĩa, có phải là thành dạng như thế này đâu? Đó là từ lúc gặp phải Lục Triển Nguyên thì mới biến hóa như vậy…

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Lý Mạc Sầu lại nổi lên thủy quang, người thành niên sợ nhất chính là đột nhiên xuất hiện người khác thấu hiểu cảm xúc tâm tư của mình, cho nên rất dễ dàng sụp đổ trong nháy mắt.

– Có phải Lý tiên tử bởi vì vừa rồi bị phái Toàn Chân làm bị thương mà đau đớn? Tại hạ sẽ vì Lý tiên tử mà trút giận là được rồi…

Cố Hàn Uyên một bộ nhìn thấy Lý Mạc Sầu muốn rơi lệ mà lo lắng nàng lúng túng, nên nói trở thành nàng bị thương đau đớn mà muốn khóc…

Lý Mạc Sầu quả nhiên nhìn ra ý tứ của Cố Hàn Uyên, thấy hắn khéo hiểu lòng người, trong lòng lại sinh ra cảm giác là hận mình gặp hắn thì đã trễ.

Tiểu Long Nữ nhìn xem hai người trao đổi, mặc dù không hiểu là vì cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, nàng phiền muộn vì trước đó hắn nói vì mình mà đến gặp toàn Chân giáo để đòi công đạo, như thế nào đột nhiên lại trở thành trút giận cho sư tỷ?

Hồng Lăng Ba thì đôi mắt buông xuống, có chút ủ rũ.

Phái Toàn Chân người vốn là bởi vì Cố Hàn Uyên nói theo dạng âm dương quái khí mà xôn xao, lúc này lại thấy hắn không xem ai ra gì mà nói muốn vì Lý Mạc Sầu xuất khí, nhao nhao nóng giận, còn có mấy danh đệ tử khẩn cầu Toàn Chân thất tử ra tay giáo huấn Cố Hàn Uyên.

Mã Ngọc vốn không muốn đem xung đột mở rộng, nhưng mà lúc này chúng đệ tử xúc động, nếu không làm bày tỏ ra vẻ thì thật sự uy danh của phái Toàn Chân hoàn toàn biến mất.

Về phần Khâu Xứ Cơ đối với chính mình một chiêu bị thua, sự tình vẫn là canh cánh trong lòng, bình thường là một cao thủ mà ngay cả đến đệ tử trẻ tuổi của Võ Đang phái một chiêu đã không chịu đựng được, không hoài nghi nhân sinh mới là lạ, lúc này ngay cả vết thương cánh tay không để tâm xử lý.

Mã Ngọc suy nghĩ một lúc vẫn là quyết định ra tay.

– Tất nhiên Cố thiếu hiệp nếu muốn lĩnh giáo võ công phái Toàn Chân, thì xin mời…

Nói xong liền gọi đám người hạ tràng, Toàn Chân thất tử bởi vì Cố Hàn Uyên cuồng vọng mà phẫn nộ, chẳng qua là cảm thấy mất mặt nếu lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít mà thôi, nhưng bây giờ Cố Hàn Uyên lên tiếng khiêu chiến, há có thể không thành toàn cho hắn.

Thật ra thì Toàn Chân thất tử cũng đã quen lấy nhiều khi ít loại sự tình này, chỉ là muốn có cái cớ để mà rat ay, Khâu Xứ Cơ thấy thế cũng không còn xoắn xuýt sự tình một chiêu bị thua, qua loa băng bó vết thương liền cùng năm người khác tiến lên đứng cùng với nhau.

Đàm Xử Đoan chết sớm, cho nên trên thực tế Toàn Chân thất tử chỉ còn có sáu người thôi, Tiểu Long Nữ cùng Lý Mạc Sầu thấy phái Toàn Chân dùng sáu người vây công một người, liền muốn tiến lên hỗ trợ.

Hai nàng lần này lại có một lần ăn ý.

Cố Hàn Uyên hướng các nàng ánh mắt ra hiệu yên tâm.

Hai nàng thấy vậy liền đành lui về, nghĩ thầm nếu đến lúc hắn gặp nguy hiểm thì xuất thủ tương trợ cũng không muộn, bất quá hai nàng liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tiểu Long Nữ một mặt bình tĩnh, Lý Mạc Sầu lại là bao hàm thâm ý.

Khâu Xứ Cơ muốn tìm trở về mặt mũi, cho nên cũng là người đầu tiên xuất thủ, lão đổi lấy tay trái không có thụ thương dùng ra Toàn Chân Kiếm Pháp, lão tập luyện Toàn Chân Kiếm Pháp đã nhiều năm, tay trái miễn cưỡng sử kiếm cũng được, nhưng mà uy lực thì thực sự chỉ là gắng gượng.

Cố Hàn Uyên sử một chiêu kiếm trong Mạc Danh liền làm cho khiến cho Khâu Xứ Cơ phải lui kiếm trở về tự thủ, nếu không có Mã Ngọc từ bên cạnh xuất kiếm hỗ trợ ngăn trở thì đã lại bị đả thương…

Toàn Chân thất tử tu luyện cùng nhau nhiều năm, cho nên phối hợp ăn ý không cần phải nói, dù cho chưa có bày ra Thiên Cương Bắc Đẩu trận, thì vẫn có thể bổ sung sơ hở của nhau một cách nhuần nhuyễn…

Nếu chỉ dùng cảnh giới tiên thiên đỉnh phong để đấu với bọn họ thì Cố Hàn Uyên trong nhất thời cũng không có biện pháp gì để nắm giữ được…

Hắn dùng chiêu Ẩn Tính Mai Danh quét qua một vòng ngăn cản những thanh trường kiếm đang dồn dập đâm tới, thế trận giằng co một lúc, Toàn Chân thất tử cuối cùng cũng lộ ra sơ hở, trong Toàn Chân thất tử thì Tôn Bất Nhị có võ công thấp nhất, có Toàn Chân Kiếm trong tay, cao thủ bình thường không phải là đối thủ của nàng, nhưng mà Cố Hàn Uyên đồng dạng cũng có thần binh Anh Hùng Kiếm nên không hề sợ Toàn Chân Kiếm của nàng.

Tôn Bất Nhị cùng Diệt Tuyệt sư thái giống nhau, hơn phân nửa công phu đều dựa vào lợi khí trong tay, trên thực tế chiêu thức kiếm pháp thì cũng không tính cao, trước đây Cố Hàn Uyên đã dựa vào Anh Hùng kiếm cùng ỷ Thiên kiếm của Diệt Tuyệt sư thái giằng co với nhau, chớ đừng nói chi là Tôn Bất Nhị võ công lại không bằng Diệt Tuyệt sư thái.

Lúc này Tôn Bất Nhị bởi vì có thói quen ỷ vào Toàn Chân Kiếm vô cùng sắc bén nên liều lĩnh có chút khinh địch, trong lúc này lại cùng những người khác có chút tách rời ra, Cố Hàn Uyên cũng không khách sáo với nàng, sử dụng một chiêu Kiếm Hỏa Vô Danh uy lực cực lớn, thanh Anh Hùng kiếm cùng Toàn Chân Kiếm chạm vào nhau, vang lên một tiếng kinh thiên động địa, thanh Toàn Chân Kiếm bắn ngược về, suýt nữa bổ vào trên mặt Tôn Bất Nhị, dù cho miễn cưỡng tránh khỏi, nhưng trên bờ vai của nàng cũng bị kéo lê một làn vết máu.

Toàn Chân thất tử thấy Toàn Chân Kiếm của Tôn Bất Nhị bị đánh rơi, cực kỳ hoảng sợ, vội vàng tiến lên bảo vệ nàng.

Cố Hàn Uyên cũng không truy kích, nhìn xem đám người đối diện khẩn trương, mặt không đổi sắc giống như vừa rồi không có hao phí kình lực gì…

Toàn Chân thất tử sắc mặt có chút khó coi, sáu người đồng thời vây công một người suốt thời gian dài mà không thể cầm xuống không nói, còn suýt nữa Tôn Bất Nhị bị tổn thương nặng.

Mã Ngọc thở dài, hôm nay mặc kệ kết quả như thế nào, danh tiếng phái Toàn Chân tất nhiên đã bị đe dọa, ít nhất phải thắng đối phương một trận, may ra mới có phần nào đòi lại mặt mũi.

– Bày Thiên Cương Bắc Đẩu trận ra.

Mấy người còn lại của Toàn Chân thất tử giật mình, dù sao Thiên Cương Bắc Đẩu trận là dùng để đối phó với cấp tông sư Ngũ Tuyệt.

Cố Hàn Uyên chỉ mới dùng cảnh giới tiên thiên đỉnh phong mà thôi, cư nhiên bị ép đụng đến Thiên Cương Bắc Đẩu trận, tương đương xem như uy lực kiếm pháp của hắn đã là cấp tông sư.

Chương trước Chương tiếp