Ân Tố Tố

Chương 54



Phần 54

Bảy người sắc mặt khó coi, không nghĩ tới Thiên Cương Bắc Đẩu trận cứ như vậy bị phá giải…

Triệu Chí Kính thậm chí còn cảm thấy loại phá giải này có chút quen thuộc, bởi vì trước kia Quách Tĩnh cũng là dùng phương pháp tương tự dùng để phá Thiên Cương Bắc Đẩu trận, cuối cùng vẫn là Mã Ngọc vẫn có phong phạm, đem thương thế xử lý xong, sau đó hướng về Cố Hàn Uyên chắp tay nói:

– Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Cố thiếu hiệp võ công cao cường, phái Toàn Chân đã nhận thức, Long cô nương… phái Toàn Chân nhận lỗi, Chân Chí Bính cũng tùy ý để cho cô nương xử trí.

Thắng thì tất cả đều dễ nói chuyện, thua tất nhiên không bảo vệ được Chân Chí Bính, thay vì chờ cho đối phương mở miệng, chi bằng trực tiếp giao ra, thì còn có thể vớt được một chút mặt mũi.

Chỉ có Khâu Xứ Cơ vẫn không cam lòng, thậm chí còn muốn tiếp tục bày ra Bắc Đẩu Đại Trận vây công Cố Hàn Uyên, chỉ là Bắc Đẩu Đại Trận cần đến chín mươi tám người chia ra làm mười bốn Thiên Cương Bắc Đẩu trận, tương đương chín mươi tám người vây công một người, đây quả thật là nói thì dễ, mà nghe thì khó, nếu truyền đi thì mất nhiều hơn được…

Hơn nữa sẽ nháo loạn lên, tất nhiên là cùng Võ Đang phái khai chiến, lấy thực lực hai phái mà nói, phái Toàn Chân chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Cố Hàn Uyên thấy mục đích của mình cũng đã đạt được, cũng không có tiếp tục hùng hổ dọa người.

– Vẫn là Đan Dương Tử tiền bối hiểu rõ lý lẽ, vãn bối hôm nay có nhiều quấy rầy, xin hãy tha lỗi.

Nói xong quay trở lại chỗ Tiểu Long Nữ, nhìn xem dung nhan tuyệt thế nàng.

– Long cô nương, vậy dự định xử trí Chân Chí Bính như thế nào đây?

Tiểu Long Nữ có chút mê mang, dù sao nàng cũng không có bị gì tổn thương thân thể, trong lòng mặc dù có chút sinh khí nhưng đã trôi qua, chỉ còn lại bởi vì ngộ thương Cố Hàn Uyên mà đối với hắn áy náy, cuối cùng nàng quay đầu nhìn xem Cố Hàn Uyên, quyết định đem quyền lựa chọn giao cho hắn, mặc kệ kết quả như thế nào đều tiếp nhận.

Trong bất tri bất giác Tiểu Long Nữ đã đối với Cố Hàn Uyên có sự tín nhiệm, sau khi người với người cùng chung hoạn nạn đã có được đó là lòng tin.

– Ngươi muốn xử trí như thế nào thì liền cứ xử trí như thế đó…

Cố Hàn Uyên mỉm cười, đối với thuyết pháp của nàng thì hết sức hài lòng.

– Đã là như vậy, tại hạ sẽ không để cho Long cô nương vấy bẩn tay.

Tiểu Long Nữ nghe được Cố Hàn Uyên nói như vậy, cũng không có gì phản ứng, chỉ là trong lòng kỳ thật vẫn là có một chút thất lạc, bất quá nàng chưa kịp cảm giác mất mát dâng lên, thì nghe được âm thanh Cố Hàn Uyên trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.

– Liền để cho tại hạ thay cho Long cô nương ra tay…

Cố Hàn Uyên nói xong một cước đá vào thanh kiếm phái Toàn Chân đang nằm trên đất không biết là trường kiếm của ai.

Trường kiếm phá không, trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực Chân Chí Bính.

Chân Chí Bính trong lòng đã mang theo tử chí, thậm chí còn muốn tự sát nếu có cơ hội, lúc này bị Cố Hàn Uyên nhất kiếm xuyên ngực, cũng xem như là đã được giải thoát, đáng tiếc thẳng đến khi nhắm mắt cũng không có nhìn thấy Tiểu Long Nữ quay đầu nhìn mình…

Hắn lại thấy Tiểu Long Nữ kinh ngạc nhìn đến Cố Hàn Uyên khí chất nam nhân kia đột nhiên đại biến, trong mắt hình như có tinh quang lập loè, Chân Chí Bính cười khổ, nghĩ thầm quả nhiên Long cô nương dạng này, chỉ có nam nhân ưu tú như vậy mới xứng với nàng…

Hắn mang theo tiếc nuối rồi tắt thở.

Tiểu Long Nữ lúc này tim đập tăng nhanh, bởi vì nàng biết Cố Hàn Uyên là vì cái gì mới có thể trở nên lạnh nhạt tàn khốc như vậy, mặc dù thời gian chung đụng rất ngắn, nhưng trong lúc này quả thật nàng đã bị hắn hấp dẫn, thậm chí tâm tư còn nảy sinh ra, nếu như hắn nguyện ý lưu lại Cổ Mộ tốt biết bao nhiêu.

Lý Mạc Sầu gặp Cố Hàn Uyên trong nháy mắt khí chất biến hóa, trong lòng cũng chấn động, nghĩ thầm thì ra hắn cũng có phương diện bang lãnh như thế a, bất quá vẫn là sinh ra một tia ghen ghét đối với Tiểu Long Nữ, nhưng mà một tia ghen ghét nay chưa kịp mở rộng, thì khí chất Cố Hàn Uyên lạnh lùng trở lại dáng vẻ ôn hòa ấm lòng nhìn nàng.

– Lý tiên tử, oán khí đã hết chưa?

Lý Mạc Sầu nhìn xem trong mắt Cố Hàn Uyên phản chiếu lấy thân ảnh của mình, cho dù trong tâm băng lãnh cũng bị ấm hóa, lại suy nghĩ kỳ thực hắn cũng rất tốt, trên mặt hơi nổi lên đỏ ửng, lầm bầm:

– Ân…

Hồng Lăng Ba tại bên cạnh thấy quái dị, nàng cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng với dáng vẻ của Lý Mạc Sầu, tựa hồ sư thúc cùng sư phụ của nàng đều bị mỗi tiếng nói, mỗi cử động của Cố Hàn Uyên gây nên cảm xúc chập chùng, hoặc là lật sóng thành biển dấm chua, Hồng Lăng Ba nhìn xem Cố Hàn Uyên tuấn lãng phi phàm khí vũ hiên ngang, vì thế cảm thấy mình bị hắn hấp dẫn thì cũng rất bình thường, không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt nàng cũng có chút nóng lên.

Kỳ thực đó chính là Cố Hàn Uyên đã dùng nghệ thuật lấy lòng cả ba nàng…

Dương Quá trải qua ngay từ đầu gặp được Cố Hàn Uyên thì đủ loại cảm xúc treo lên, lúc đánh phái Toàn Chân thì cảm thấy hả dạ thoát ra ác khí, cũng là vô cùng sùng bái Cố Hàn Uyên, nhưng mà sau đó lại càng thấy được khó chịu, tựa hồ từ lúc Cố Hàn Uyên xuất hiện, ánh mắt của Tiểu Long Nữ liền dần dần thay đổi vị trí từ hắn qua trên thân Cố Hàn Uyên.

Rõ ràng ngay cả Lý Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ là địch nhân, mỗi lần gặp mặt chính là tranh đấu, cũng đem ánh mắt đó dành cho Cố Hàn Uyên, tựa như trở nên thùy mị vậy, Dương Quá trong lòng cảm thấy mất mát, thì ra Tiểu Long Nữ cũng không phải vĩnh viễn chỉ nhìn chăm chú lên chính mình.

Đột nhiên đối với tâm tư rời khỏi Cổ Mộ đi ra ngoài giang hồ xông xáo lại dày đặc thêm mấy phần, không chỉ là bởi vì hướng tới, mà còn có ý định trốn tránh.

Lý Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ lúc này hiếm thấy gặp mặt mà không có tranh đấu, trên đường Lý Mạc Sầu cùng Cố Hàn Uyên trò chuyện nói về sự việc trên giang hồ, ngẫu nhiên thậm chí có thể nghe được tiếng cười duyên của nàng.

Chỉ có Tiểu Long Nữ thì cảm thấy thanh âm này của Lý Mạc Sầu chói tai.

Đám người một đường đi đến trước Cổ Mộ, Tiểu Long Nữ cắt đứt bầu không gian đang hài hòa…

– Sư tỷ, thật xin lỗi… tỷ không thể vào trong Cổ Mộ.

Lý Mạc Sầu nghe được Tiểu Long Nữ hai hàng lông mày dựng thẳng, nàng vốn đang không có ý định tiến vào Cổ Mộ, lúc này chợt nhớ lại sư phụ bất công, tâm tư không cam lòng cùng ghen ghét lại quay trở về.

– Dựa vào cái gì mà ta không thể vào trong Cổ Mộ?
– Sư tỷ… tỷ đã rời khỏi Cổ Mộ, cần gì phải trở lại chứ…

Tiểu Long Nữ vẫn là bộ trong trẻo lạnh lùng.

– Hảo, ta không tiến Cổ Mộ cũng có thể, vậy sư muội hãy đem Ngọc Nữ Tâm Kinh giao ra cho ta, ta sẽ đi ngay…

Lý Mạc Sầu vốn không muốn tại trước mặt Tiểu Long Nữ chịu thua, nhưng mà liếc mắt nhìn bên cạnh thấy Cố Hàn Uyên vẻ mặt hiếu kỳ, nên ép buộc kiềm chế xuống.

– Sư phụ từng nói qua, không thể đem Ngọc Nữ Tâm Kinh giao cho sư tỷ…
– Dựa vào cái gì? Sư phụ lúc nào cũng bất công như vậy…

Lý Mạc Sầu nghe đến đó, tâm tư đố kị phát tác, không thể kìm được, liền muốn ra tay cướp đoạt.

– Chờ một chút…

Cố Hàn Uyên ngay lúc này vào giữa ngăn hai người.

Lý Mạc Sầu gặp Cố Hàn Uyên ngăn cản mình, trong lòng lại ẩn ẩn có chút thấy đau lòng.

– Tránh ra…
– Lý tiên tử, tại hạ có mấy chuyện không hiểu rõ, xin hãy chờ trong phút chốc.

Cố Hàn Uyên cũng quản đến Lý Mạc Sầu đang một bộ thái độ như bị người phản bội, nàng do dự một lát sau vẫn là quyết định để cho Cố Hàn Uyên mặt mũi này.

Cố Hàn Uyên thấy thế hài lòng đối với nàng mỉm cười.

Lý Mạc Sầu trên mặt lại có chút nóng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm.

– Xì, tại sao một nam nhân lại cười đẹp mắt như vậy chứ?

Cố Hàn Uyên quay đầu nhìn xem thân thể mềm mại Tiểu Long Nữ với các đường cong cơ thể lồi lõm bị gió núi thổi trên váy trắng nổi bật linh lung bay bổng.

– Long cô nương, chúng ta quen biết nhau bất quá chỉ một ngày, nhưng tại hạ miễn cưỡng coi như cũng hiểu được tính tình của cô nương, biết cô nương là người không rành thế sự, cho nên cô nương có mấy lời biểu đạt nghe qua thì không rõ ràng, vì thế xin cô nương hãy nghe tại hạ hỏi một câu thì trả lời một câu, có thể được chứ?

Tiểu Long Nữ đương nhiên không thể cự tuyệt hắn.

Chương trước Chương tiếp