Ân Tố Tố
Chương 57
Dương Quá nghe được Cố Hàn Uyên nói, trong mắt lóe lên, hiển nhiên là hắn đã tán đồng thuyết pháp của Cố Hàn Uyên.
– Cố đại ca, có thể nói cho đệ biết một chút về chuyện của Dương gia tướng cùng Dương Tái Hưng không?
Cố Hàn Uyên trước là kể về đời đời tướng môn Dương gia tướng, từ lúc kháng Liêu cho đến kháng Kim vẫn luôn là chủ lực, mãi cho đến khi Triệu Cấu thượng vị, vì một mực cầu hòa, nên mấy lần ra quyết sách khiến cho Dương gia tướng bị tổn thất nặng nề, bây giờ chỉ còn lại một đám cô quả sau khi các trượng phu đã chết, lại vẫn là trở thành những nữ tướng ra trận giết địch.
Tiếp lấy lại nói về sự tích anh dũng của Dương Tái Hưng, tỉ như Dương Tái Hưng chỉ dùng một cây Kim Thương, võ nghệ siêu quần, cùng Nhạc Phi kết bái làm chi giao, đi theo Nhạc Phi kháng Kim, từng đơn thương độc mã xông trận đem bắt Ngột Thuật, sau khi thất bại vẫn có thể một mình cưỡi ngựa quay được trở về, thời gian đi theo Nhạc Phi lập chiến công nhiều vô số, thu phục được nhiều đất đai đã bị mất, cuối cùng Nhạc Phi bị thiên cổ kỳ oan, Dương Tái Hưng, Nhạc Vân cùng Trương Hiến đều bị Triệu Cấu oan giết.
– Cẩu hoàng đế…
Dương Quá tâm tình từ phấn khởi đến phẫn hận.
Rõ ràng khi nghe đến Cố Hàn Uyên kể ra cố sự liên quan tới Dương gia tướng, thì liền đối với Triệu Cấu vô cùng bất mãn, rồi đến chuyện Nhạc Phi cùng sự tích Dương Tái Hưng thì đối với Triệu Cấu bất mãn đã đến đỉnh điểm.
– Bây giờ Dương huynh đệ đã biết vì cái gì mà Quách đại hiệp không dám nói cho ngươi biết chân tướng rồi chứ? Hắn cũng là vì tốt cho ngươi mà thôi…
Cố Hàn Uyên có thâm ý, nếu như Dương Quá bởi vì vậy mà chạy tới ám sát Triệu Cấu, nói như vậy thì Quách Tĩnh nhất định sẽ đi cứu người, lấy Triệu Cấu đa nghi, nhất là danh tiếng Quách Tĩnh lớn như vậy, nếu như quả thật Quách Tĩnh đi cứu người, một khi bị bắt giữ chắc chắn sẽ bị vấn trảm.
Đến lúc đó… ha ha.
Thê tử của ngươi ta nuôi dưỡng, ngươi không có gì phải lo lắng a.
– Đệ đương nhiên biết Quách bá bá là vì tốt cho đệ. Cố đại ca, có cảm thấy đệ có nên đi truy tầm chân tướng của mình không vậy?
– Tại sao lại không chứ? Người sống một đời, không biết mình là ai, thì làm sao biết được hướng đi của mình sẽ đi về đâu chứ?
Dương Quá nghe được Cố Hàn Uyên thì thấy có đạo lý, thế nhưng là lại có chút do dự.
– Cố đại ca, đệ cũng biết nên đi truy tìm chân tướng, chỉ là e sợ cô cô không cho phép đệ ra khỏi Cổ Mộ a?
– Vậy Dương huynh đệ không có ý định muốn biết mình phụ thân là ai sao? Cũng không thể cả một đời không rời khỏi Cổ Mộ a? Nếu phụ thân của ngươi thật sự là cùng Dương Tái Hưng có quan hệ rất gần, thì có thể cũng cùng đồng dạng bị giết oan, ngươi không muốn vì phụ thân mình báo thù hoặc là vì phụ thân sửa lại án xử sai sao?
Cố Hàn Uyên tiếp tục giật dây Dương Quá.
– Cố đại ca, đa ta… đệ sẽ đi thuyết phục cô cô.
Dương Quá đã kiên định đi truy tầm chân tướng, thậm chí đã làm nếu như Tiểu Long Nữ không đồng ý, thì hắn sẽ rời đi mà không từ giã.
Lúc này trong cổ mộ Lý Mạc Sầu đã mang theo Hồng Lăng Ba tế bái xong sư phụ của nàng, với lại trôi qua việc này thì cũng đã cùng Tiểu Long Nữ hòa hảo rồi.
Hai người hàn huyên một hồi sau, Lý Mạc Sầu đột nhiên hỏi:
– Sư muội, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải hay không ưa thích Dương Quá tiểu tử kia?
Rõ ràng Lý Mạc Sầu vẫn còn có chút hoài nghi Tiểu Long Nữ chuẩn bị cùng Dương Quá luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, dù sao Cổ Mộ trước giờ chưa từng có nam đệ tử, Dương Quá hoàn toàn là nam nhân lần đầu tiên.
– Muội chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, Dương Quá thu vào Cổ Mộ cũng là do Tôn bà bà trước khi lâm chung dặn dò phải chiếu cố đến hắn.
Tiểu Long Nữ thấy Lý Mạc Sầu cũng còn hoài nghi mình cùng Dương Quá ở giữa có cái gì, liền biểu hiện ra chút bất mãn, Lý Mạc Sầu có chút buồn cười mà nhìn xem Tiểu Long Nữ biểu lộ ra thần sắc, cảm thấy vị sư muội này cũng không có như lờ truyền là không dính khói lửa nhân gian…
Bất quá Lý Mạc Sầu sau khi nghe được Tiểu Long Nữ nghiêm túc phủ nhận, lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiểu Long Nữ lại hỏi một câu.
– Vậy thì còn… Cố Hàn Uyên thì sao?
Lý Mạc Sầu thấy Tiểu Long Nữ khi nghe nhắc đến Cố Hàn Uyên, sâu trong ánh mắt liền có một tia dao động, trong lòng nàng cũng thở dài.
Dù sao hắn không giống người bình thường…
Ngay chính mình không phải là vì hắn mà cũng đang dần dần quên lãng Lục Triển Nguyên sao?
Tiểu Long Nữ do dự trong chớp mắt, vẫn là nói thật:
– Muội cũng không biết…
Ánh mắt tựa như xuyên thấu qua vách đá Cổ Mộ nhìn ra phía ngoài người nam nhân kia.
– Muội không biết cái gì là ưa thích, chẳng qua là cảm thấy hắn giống như là tia sáng thái dương vạn trượng, có chút ấm áp, lại có chút đốt người, nhịn không được liền sẽ muốn nhìn thấy hắn. Ngay từ lúc đầu chỉ là bởi vì ngộ thương hắn mà bị áy náy, không biết từ lúc nào lại để ý như vậy, rõ ràng cũng mới gặp nhau trong thời gian mới một ngày.
Tiểu Long Nữ cũng không biết có một câu nói: Chỉ có ánh thái dương cùng nhân tâm là không thể nhìn thẳng vào, càng nhìn xem ánh thái dương càng gần liền sẽ bị mù, chung quy sẽ chìm vào trong bóng tối.
Đồng dạng người không hiểu câu nói này còn có Lý Mạc Sầu.
Lúc này nàng cũng tán đồng gật đầu, cho dù là trong lòng băng lãnh như nàng không phải cũng đang bị hắn làm cho ấm áp sao?
Lý Mạc Sầu đôi mắt buông xuống, sâu xa nói:
– Sư muội, ta giống như có chút ưa thích hắn, cừu hận trong lòng đều nhờ có hắn đã làm giảm bớt rất nhiều, đột nhiên đối với hành động mấy năm qua lại có chút hối hận.
– Sư tỷ… nói nghiêm túc sao?
– Ân, ta muốn thử lại một lần nữa, muốn tin rằng hắn và Lục Triển Nguyên không giống nhau.
Lý Mạc Sầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ bị Lý Mạc Sầu nhìn vậy thì có chút không được tự nhiên, nghiêng ánh mắt, đem ý nghĩ từ đáy lòng hiện lại đè nén trở về.
– Um… như vậy… sư tỷ, chúc tỷ có thể thu được hạnh phúc.
Lý Mạc Sầu nhìn xem dung nhan Tiểu Long Nữ đẹp đến mức tựa như Hằng Nga trên thiên cung, trong lòng hơi hơi áy náy, rõ ràng mới vừa không có bao lâu, nàng vẫn muốn tính toán với Tiểu Long Nữ.
“Dù sao sư tỷ ta cũng không có lòng tin tranh đoạt lại với sư muội đâu.” Lý Mạc Sầu trong lòng sâu kín nghĩ đến.
Bên cạnh Hồng Lăng Ba vô danh thì che miệng, chỉ hy vọng các nàng không có chú ý đến mình, cái dạng hiện trường tranh ám đấu này, nếu mình bị phát hiện hiểu rõ từ đầu đến cuối mà nói, có thể sẽ bị diệt khẩu a, nàng nhìn xem trước mắt sư phụ cùng sư thúc tựa như hai tiên nữ, trong lòng càng thêm tự ti “Cố Hàn Uyên xuất chúng như thế, cũng chỉ có thể cùng với sư phụ và sư thúc mới xứng, việc hắn không có nhớ gì đến ta cũng là bình thường thôi.”
Hồng Lăng Ba lặng lẽ nghĩ đến hiện thực.
Đương nhiên Cố Hàn Uyên nếu biết suy nghĩ các nàng thì sẽ nói: “Không cần tranh giành, các ngươi đều là đối cánh của ta…”
Sau đó tam nữ bước ra Cổ Mộ, nhìn thấy Cố Hàn Uyên đang cùng Dương Quá trò chuyện vui vẻ, mặt hắn vẫn là rực rỡ dương quang với nụ cười ấm áp.
Trong nắng chiều chiếu xuống lại có chút mông lung và mộng ảo.
Tam nữ đồng thời lặng lẽ ửng hồng khuôn mặt.
Cố Hàn Uyên đã phát hiện ra các nàng, bất quá cho dù là hắn nghĩ đến thế nào, cũng không thể hiểu rõ ràng như thế nào đột nhiên ba nàng đều một mặt ửng đỏ như vậy…
Mọi người tại bên trong một mảnh không gian hài hòa vượt qua thời gian cơm tối.
Ban đêm Cố Hàn Uyên vẫn là ngủ ở phía ngoài gian nhà tranh, ngoài ra bốn người kia đều tiến vào bên trong Cổ Mộ.
Dương Quá đúng như Cố Hàn Uyên sở liệu, hướng đến Tiểu Long Nữ đưa ra thỉnh cầu muốn ra ngoài Cổ Mộ, Tiểu Long Nữ mặc dù đã có ý nghĩ thả hắn đi ra, nhưng mà cảm thấy Dương Quá niên kỷ vẫn là nhỏ, chờ hắn luyện thêm hai năm võ công rồi sẽ để đi ra ngoài thì mới yên tâm.
Cho nên cuối cùng vẫn cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.
Đêm khuya, Cố Hàn Uyên chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt âm u, tựa như so đêm tối càng sâu tối hơn.
– Quả nhiên là hắn đã rời đi…