Ân Tố Tố
Chương 6
Cố Hàn Uyên đột nhiên tiến vào bên trong tiêu điểm của mọi người, không chỉ là có Không Văn ngơ ngác mà luôn cả người các đại môn phái khác, càng là đem đám người Võ Đang chấn động đến mức không nhẹ.
Thậm chí rất nhiều người của phái Võ Đang cũng không nhận ra Cố Hàn Uyên một tên vô danh bình thường, chỉ có gần đây có mấy người thường xuyên đến vấn an Du Đại Nham mới biết hắn…
Ngẫu nhiên nhìn thấy thân ảnh hắn, Du Đại Nham mặc dù nhìn thấy hắn tướng mạo rất tuấn tú lại không có cảm giác tồn tại đó là đồ đệ của mình…
Thượng Quan Hải Đường đồng dạng mặt lộ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới phía trước mới nhìn nhau vài lần, liền có mấy phần thưởng thức dưới loại cục diện này, hắn lại xuất hiện ở giữa sân, trong lòng cũng hy vọng Cố Hàn Uyên có thể được bình an vô sự.
Diệt Tuyệt sư thái hơi nhíu mày, đối với nàng trọng yếu nhất chính là tìm được tung tích Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, vốn thấy sự tình đã có tiến triển, lại đột nhiên bị Cố Hàn Uyên đứng ra chặn ngang một gạch, khó tránh khỏi cảm thấy bất mãn.
Các đệ tử sau lưng Diệt Tuyệt sư thái thì cảm thấy Cố Hàn Uyên không biết tự lượng sức mình, chỉ đáng tiếc hắn có khuôn mặt dễ nhìn kia.
Ân Tố Tố so với bất luận kẻ nào trên sân đều chấn kinh hơn.
Nàng nhìn thấy hắn xuất hiện, nếu không phải vì mình nhất thời xúc động mà nói, thì nàng hiểu rõ, Cố Hàn Uyên sẽ không lựa chọn thời cơ trong lúc nguy hiểm như vậy mà đứng ra.
Mặc dù đối với đêm hôm đó bị hắn uy hiếp buộc phải giao cấu với hắn, vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng trải qua lần trước được hắn an ủi qua, tăng thêm vừa rồi âm thầm tương tác, không thể phủ nhận là nàng đã có vài phần tình cảm với hắn.
Lại bị xúc động một chút, Ân Tố Tố tâm tình bắt đầu dao động.
Nàng lúc này chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào Cố Hàn Uyên, yên lặng cầu nguyện cho hắn bình an vô sự.
Còn Cố Hàn Uyên đã quyết định xong kết quả các bước đi tiếp theo của mình, muốn mở ra công cụ thì phải là người có đầy đủ danh vọng, mà trước mắt chính là Không Văn sắc mặt khó coi, cùng với mặt khổ Không Trí, chính là công cụ người tốt nhất để dùng.
Tống Viễn Kiều làm người khoan hậu, mắt thấy Cố Hàn Uyên tại bên dưới cục diện đang nguy hiểm thu hút hỏa lực như thế, liền muốn ngăn cản, lại bị Trương Tam Phong đưa tay cản lại.
Mà Trương Tam Phong đang có chút hưng phấn nhìn xem, gã đồ tôn bình thường vô danh tựa như không có tồn tại, lúc này lại tựa như tia sáng vạn trượng giống như là đang khẩu chiến cùng quần hùng…
Lấy nhãn lực của Trương Tam Phong, gặp phải tình huống như thế này, không khó nhìn ra gã đồ tôn Cố Hàn Uyên vô danh này ẩn tàng cực sâu, đã có cảnh giới tu vi tiên thiên sơ kỳ.
Dù cho không thấy hắn xuất thủ qua, nhưng mà bước chân, ánh mắt, khí tức của hắn ở trong mắt Trương Tam Phong cơ hồ không có chỗ che giàu…
Đương nhiên giữa sân có nhãn lực như vậy không phải chỉ có một Trương Tam Phong, ngay cả Mộc đạo nhân cũng nhìn ra…
Không Văn khi nghe đến lời nói của Cố Hàn Uyên tương tự như vừa rồi Không Văn nói với Trương Tam Phong, sắc mặt trở nên rất khó xem, dự cảm sự tình hôm nay sẽ không như là ý muốn…
Không Văn bề ngoài nhìn thì đức hạnh cao xa, lòng dạ từ bi, kỳ thực tâm nhãn của lão cực nhỏ, thường dựa theo ác ý mà suy đoán người khác, lại thích khoe khoang để thỏa mãn cái cảm giác ưu việt của mình.
Trên thực tế Không Văn đối với sự việc của Long Môn tiêu cục cũng không thèm để ý đến.
Dù sao Đô Đại Cẩm – Long Môn tiêu cục chỉ là một tục gia đệ tử Thiếu Lâm, mà dạng tục gia đệ tử giống như Đô Đại Cẩm này tại cảnh nội Minh quốc không có một ngàn cũng có đến tám trăm.
Thậm chí hàng năm đều có chết vài tục gia đệ tử so với cùng Đô Đại Cẩm không sai biệt lắm, cũng không thấy Thiếu Lâm vì ai mà đi đòi lấy lại công đạo.
Dạng người như Đô Đại Cẩm tại trong lòng Không Văn thì có được mấy đồng tiền địa vị?
Bất quá là bởi vì sự việc Long Môn tiêu cục vừa vặn dính líu đến Trương Thúy Sơn, có thể dựa vào đó đả kích Võ Đang phái mà thôi, còn vì Không Kiến báo thù thì đó là thực tình, dù sao Không Kiến là cao thủ mạnh nhất nổi lên của Thiếu Lâm, hơn nữa danh tiếng Không Kiến vô cùng tốt, bằng không cũng sẽ không làm cho Tạ Tốn phải là tâm phục khẩu phục.
Không Kiến chết đi đó là tổn thất cực kỳ lớn cho lợi ích của Bắc Thiếu Lâm.
Thật ra việc tranh giành Đồ Long Đao cũng là vì đề cao địa vị với giang hồ của Bắc Thiếu Lâm, chứ Bắc Thiếu Lâm với Đồ Long Đao không có gì là hứng thú…
– Tiểu thí chủ đã có chuyện muốn nói, xin cứ nói thẳng.
Không Văn tính toán thông qua cậy già lên mặt, tìm lại một chút mặt mũi, đoạt lại quyền chủ động.
Cố Hàn Uyên cũng không quản đến Không Văn khiêu khích có vẻ vụng về…
– Không biết trong tay Không Văn đại sư có cái gì căn cứ thực tế để chứng minh chính là ngũ sư thúc sát hại bảy mươi mốt nhân khẩu của Long Môn tiêu cục không?
Không Văn nhíu mày, đành phải ăn ngay nói thật.
– Mặc dù không có chứng cứ, nhưng lúc ấy khả năng thực tế có động cơ giết người nhất có lẽ có Trương ngũ hiệp mà thôi…
Cố Hàn Uyên thấy Không Văn thừa nhận không có chứng cứ, liền tung ra nhất kích.
– Không Văn đại sư dựa theo lý thuyết suy đoán ” có lẽ có…” (câu ” có lẽ có…” xuất phát từ thời Tống, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ…) dùng cái tội danh này để ép hỏi ngũ sư thúc sao? Không nghĩ tới trên giang hồ đức cao vọng trọng Không Văn đại sư, đại danh đỉnh đỉnh Bắc Thiếu Lâm dám tự so với hoàng đế Tống quốc sao? Bước kế tiếp có phải là muốn đem Ngũ sư thúc áp giải về đến Bắc Thiếu Lâm để tùy ý chém giết?
Cố Hàn Uyên nói xong, toàn bộ trên đại điện cả trăm người trong nháy mắt yên lặng, chỉ còn lại có tiếng hít thở…
Mặc dù Cố Hàn Uyên nói có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng mà khoảng cách cây chuyện Nhạc Phi bị giết oan cũng mới chỉ trải qua hai mươi năm…
Chuyện năm đó, đã làm xôn xao huyên náo toàn bộ thiên hạ, cho dù là tại Minh quốc thì mọi người cũng đều biết. Lấy trước kia Nhạc Phi tại các quốc gia trong Trung Nguyên có uy vọng, nếu gài Bắc Thiếu Lâm bắt chước hoàng đế Tống quốc – Triệu Cấu, lấy tội danh “có lẽ có” để oan giết Trương Thúy Sơn mà nói, Bắc Thiếu Lâm rất có thể sẽ bị người trong thiên hạ kính trọng Nhạc Phi san thành bình địa.
Cho nên tội danh “có lẽ có” cái nồi đen này, Không Văn cùng Bắc Thiếu Lâm sẽ đảm đương không nổi…
Hơn nữa Cố Hàn Uyên còn nói Bắc Thiếu Lâm dám so với hoàng đế Tống quốc càng là phạm vào kiêng kị, một môn phái giang hồ lại tự so với hoàng đế, đến cùng là muốn làm cái gì?
– Ngươi… ngươi.
Không Văn bị chấn kinh đến lời nói đều không nói rõ được, chỉ có thể lắp bắp nói mấy chữ “ngươi…”.
Thượng Quan Hải Đường đối với Cố Hàn Uyên gan to bằng trời cũng là bội phục không thôi, hắn vậy mà dám chụp cái nồi đen lớn cho Thiếu Lâm với tội danh…”có lẽ có” đẽ áp oan muốn giết Trương Thúy Sơn.
Đến nỗi cái gọi là chuyện này so với lời nói của hoàng đế liền thấy vi diệu.
Nếu không so đo mà nói, thì nghe qua chỉ là cười trừ là xong chuyện, còn nếu quả thật muốn so đo, triều đình hoàn toàn có thể có lý do đối với Bắc Thiếu Lâm xuất thủ.
Ân Tố Tố thì biết Cố Hàn Uyên vô sỉ đã thấm sâu trong người hắn rồi, nàng thấu hiểu rất rõ về hắn, trực tiếp chụp lên cái nôi đen loại sự tình này, hoàn toàn là hắn thừa sức mà làm.
Chiêu này chính xác lợi hại, nhưng mấu chốt là sự tình Tạ Tốn phải nên giải quyết như thế nào đâu? Coi như đem Thiếu Lâm bức lui, nhưng còn lại các đại môn phái đối với Đồ long đao ngấp nghé thì tuyệt đối họ sẽ không từ bỏ ý định…
Cố Hàn Uyên nhìn xem trong sân biến hóa, lướt qua nhếch miệng mỉm cười khinh miệt, ánh mắt cố ý nháy qua Không Trí, trong ánh mắt trêu chọc của hắn đã làm nổi lên lửa giận của lão hòa thượng này…
– Miệng còn hôi sữa, ăn nói bừa bãi! Dám vu oan Bắc Thiếu Lâm! Hôm nay không thể để cho ngươi sống nữa!
Tính cách Không Trí vốn là nóng nảy dễ tức giận, lại bị Cố Hàn Uyên trêu chọc như thế trong nháy mắt liền mất lý trí, nhảy lên hướng phía Cố Hàn Uyên ra tay.
– Sư đệ không thể…
Không Văn mặc dù đối với lời nói Cố Hàn Uyên vô cùng tức giận, nhưng đến cùng vẫn biết hôm nay không nên động thủ, bằng không một khi diễn biến thành cục diện sống mái với nhau mà nói, bao quát toàn bộ người Bắc Thiếu Lâm có mặt ở bên trong đều có thể sẽ bị lưu lại núi Võ Đang này.
Không Văn so sánh thực lực thì tự biết rõ, trước đây bức bách Trương Thúy Sơn cũng là dựa vào các đại môn phái phối hợp cuốn lấy danh nghĩa đại thế hiệp nghĩa, bằng không có cho lão mười lá gan cũng không dám đến nơi của Trương Tam Phong tự tìm cái chết.
Chỉ là không nghĩ tới mình bị Cố Hàn Uyên nhằm vào thì vẫn tỉnh táo, ngược lại ở một bên làm phông nền hơn nửa ngày Không Trí thì không thể kiềm chế lửa giận đối với Cố Hàn Uyên mà ra tay rồi.
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/an-to-to/
Không Trí ra tay quá nhanh cũng ngoài dự đoán của mọi người.
Không chỉ là Không Văn không thể ra tay ngăn cản, ngay cả một phương phái Võ Đang cũng không mấy người phản ứng lại.
Chỉ nghe rời rạc vài tiếng tiếng hô lên:
– Cẩn thận…
Ân Tố Tố chính là một trong những người nhắc nhở đó, cũng không phải võ công của nàng cao mà kịp nhìn thấy, chẳng qua là nàng bởi vì một mực chú ý đến Cố Hàn Uyên, nên kịp lúc hô lên.
Đáng tiếc nàng cũng chỉ có thể lộ ra lo âu lên tiếng nhắc nhở, có muốn tiến lên hỗ trợ lại không làm được.
Mộc đạo nhân ẩn tàng che giấu cảnh giới tu vi chân thực nhiều năm, đương nhiên sẽ không lựa chọn dưới tình huống này mà bại lộ.
Trương Tam Phong thì có ý định xuất thủ tương trợ, nhưng từ lúc nhìn thấy Cố Hàn Uyên khởi động thủ thức, quyết định lại tiếp tục quan sát một chút, không chừng sẽ có kinh hỉ cũng khó nói.
Cố Hàn Uyên nhìn thấy Không Trí hung ác nhào về phía mình tấn công, ánh mắt yên tĩnh, tay cầm chuôi kiếm, Không Trí cũng phát hiện động tác Cố Hàn Uyên, nhưng lại không có quản đến sự phản kháng của hắn. Dù sao bất quá cũng chỉ là một tên đệ tử đời ba nho nhỏ thôi, tuổi còn quá trẻ thì có được mấy phần thực lực chứ?
Trong dư quang khóe mắt của Không Trí sự chú ý lại tập trung đến Trương Tam Phong từ phía xa xa kia, lo lắng Trương Tam Phong đột nhiên xuất chiêu ra tay ngăn cản mình, đối với người khác thì sẽ không kịp, nhưng đối với Trương Tam Phong xuất chiêu còn không đuổi kịp sao?
Không Trí mặc dù bị Cố Hàn Uyên chọc giận, lời nói cùng động tác đều vô cùng hung ác, nhưng trên thực tế cũng không hề hoàn toàn mất lý trí, chỉ việc chú ý đến động tĩnh của Trương Tam Phong khi xuất thủ thì vẫn đã có suy tính đến hậu quả, lão cũng không có ngu xuẩn đến mức cho là mình có thể ngay trước mặt Trương Tam Phong mà giết chết được một đệ tử của phái Võ Đang.
Bất quá là có ý bắt lấy Cố Hàn Uyên để thả ra một ngụm ác khí mà thôi.
Cho nên Không Trí cũng không có sử dụng võ công cao thâm gì, chỉ đơn thuần một chưởng vỗ đến hướng Cố Hàn Uyên, lão tự tin nếu như Cố Hàn Uyên có phản kháng cũng không ngăn được một chưởng này.
Cố Hàn Uyên cũng đã sớm liệu định Không Trí nhất định sẽ bị sơ suất, dù sao so với niên kỷ, toàn bộ đệ tử đời thứ ba phái Võ Đang thịnh truyền võ công cao nhất chỉ có Tống Thanh Thư, cũng bất quá chỉ đạt đến cảnh giới hậu thiên đỉnh phong mà thôi.
Còn Không Trí lại là cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, chênh lệch ròng rã một đại cảnh giới cùng ba cái tiểu cảnh giới, lại chưa bao giờ từng nghe nói qua danh tiếng của Cố Hàn Uyên, cho nên Không Trí không có khinh thường mới là kỳ quái.
Huống chi Không Trí lại tự phụ võ công, cho là mình có thể tùy ý nắm lấy Cố Hàn Uyên.
Động tác mau lẹ Không Trí đã vọt tới sát gần Cố Hàn Uyên, nhưng mà chín phần lực chú ý cứ phải đặt ở trên thân Trương Tam Phong đang ngồi im tựa như không nhúc nhích, thậm chí không còn chỉ là dư quang ánh mắt chú ý, mà ngay cả đầu của Không Trí cũng lệch qua nhìn rồi.
Có thể thấy được kỳ thực Trương Tam Phong không ra tay lại chẳng khác nào giúp Cố Hàn Uyên kiềm chế phần lớn lực chú ý của Không Trí tập trung đến hắn, đã vậy Cố Hàn Uyên sớm có chuẩn bị nên đương nhiên sẽ không đánh mất tiên cơ.
Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, tiếng xé gió truyền vào trong tai Không Trí.
Kiếm pháp tinh diệu Thần Môn Thập Tam Kiếm tại trong tay Cố Hàn Uyên sử dụng, lấy một tốc độ bén nhọn đâm thẳng đến trên huyệt Thần Môn cổ tay của Không Trí…
Thần Môn Thập Tam Kiếm là do Trương Tam Phong chú tâm khai sáng, mặc dù không bằng tuyệt học Thái Cực Kiếm Pháp và Lưỡng Nghi Thần Kiếm, nhưng cũng không phải người người bình thường trên giang hồ có thể đối phó được, hơn nữa Thần Môn Thập Tam Kiếm có độ khó cực cao, trong Võ Đang thất hiệp cũng vẻn vẹn chỉ có Du Liên Chu cùng Ân Lê Đình là luyện được…
Khi sắc mặt Không Trí đại biến muốn biến hóa chiêu thì đã không kịp rồi, chỉ đành nhắm mắt tiếp tục xuất chưởng, tính toán sẽ đập trúng vào trên thân kiếm của Cố Hàn Uyên, nhưng Thần Môn Thập Tam Kiếm Vốn là cương mãnh bén nhọn, chiêu thức xem trọng đến tốc độ nhanh chuẩn hiểm ác.
Nếu Cố Hàn Uyên còn chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên thì Không Trí còn có thể né tránh kịp, nhưng hắn bây giờ đã là cảnh giới tiên thiên sơ kỳ.
Huống chi Không Trí lại vội vàng chủ quan, giờ đây muốn tránh đỡ căn bản cũng không có khả năng.
Sau khi hai người tách ra, Cố Hàn Uyên thần sắc lạnh lùng, tựa như hắn không phải là vừa xuất thủ vậy, còn Không Trí lại cầm chặt cổ tay của mình, giữa khe ngón tay không ngừng có máu tươi nhỏ xuống trên mặt đất…
Nếu thời khắc cuối cùng Không Trí không kịp thời thu tay, cổ tay ít nhất sẽ đứt rời hơn một nửa…
Thần sắc Không Trí ngưng trọng nhìn Cố Hàn Uyên, phun ra mấy chữ.
– Cảnh giới tiên thiên!
Đám người một mảnh xôn xao.
Sự tình phát sinh quá nhanh, rất nhiều người thực lực yếu thậm chí đều không nhìn thấy rõ ràng vì sao Không Trí liền đã bị thương.
Các chưởng môn đại môn phái và các đệ tử bắt đầu xì xào bàn tán…
Cảnh giới tiên thiên đối với đa số là một đạo khảm khó vượt qua, nếu ư chất luyện võ không đủ, thì một đời người sẽ vượt không qua, trong giang hồ đệ tử các đại môn phái tuy có không ít người đột phá đến cảnh giới tiên thiên, thế nhưng đa số niên kỷ thì tương đương với Võ Đang thất hiệp, thậm chí còn có niên kỷ cao hơn, nên tiềm lực đã tiêu hao hết, không có khả năng tiến thêm một bước…
Các đệ tử cùng niên kỷ với Cố Hàn Uyên đột phá đến cảnh giới tiên thiên càng là ít ỏi đến mức thương cảm, trước đây phái Võ Đang có dấu hiệu xuống dốc, bởi vì Võ Đang thất hiệp niên kỷ tầm ba mươi mấy tuổi, lớn nhất là Tống Viễn Kiều cũng không đến năm mươi tuổi, cho nên bọn họ thu nhận đệ tử niên kỷ cũng không lớn, cảnh giới thấp thì có thể hiểu được.
Cố Hàn Uyên đột nhiên xuất hiện, đệ tử đời thứ ba phái Võ Đang người có thiên phú cao nhất không ai bằng Tống Thanh Thư, nhưng bất quá Tống Thanh Thư phía trên với bên trong đám đệ tử đời thứ ba, mà cảnh giới cũng chỉ là có đến hậu thiên đỉnh phong, nếu như Tống Thanh Thư không có gặp cơ duyên, thành tựu thì có hạn, muốn đạt tới cảnh giới tông sư thì là vô vọng.
Bây giờ Tống Thanh Thư mới tầm hai mươi tuổi, còn chưa có danh xưng Ngọc Diện Mạnh Thường, sắc mặt khó coi nhìn Cố Hàn Uyên đứng ở trong sân, cảm thấy cái vị trí kia hẳn là thuộc về hắn mới đúng, tâm tư đố kỵ gặm nhấm, nhịn không được siết chặt lại nắm đấm.
Trên giang hồ môn phái đỉnh cấp hoặc có thế lực ít nhất phải có một đại tông sư tọa trấn.
Môn phái nhất lưu thì ít nhất phải có một tông sư, cho nên có rất nhiều môn phái với chức chưởng môn đều yêu cầu nhất định phải đạt đến cảnh giới tông sư thì mới có thể kế nhiệm, còn các môn phái nhị lưu thì chưởng môn cũng phải có được cảnh giới tiên thiên đỉnh phong.
Cố Hàn Uyên lấy cảnh giới tiên thiên sơ kỳ làm thương tổn tới Không Trí có cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, chẳng qua là trong quá trình Không Trí qua xem thường hắn vô danh, lại còn bị Trương Tam Phong kiềm chế hơn phân nửa lực chú ý, nhưng những vân đề này cũng không thể xem như là cái cớ.
Lại nói thêm Cố Hàn Uyên mới mười bảy, mười tám tuổi, mọi người sẽ cho rằng Cố Hàn Uyên có thiên phú siêu tuyệt, về sau đạt tới cảnh giới tông sư xem như là ván đã đóng thuyền, còn có hy vọng đạt tới cảnh giới đại tông sư.
Cho nên đối với quy tắc như vậy, Cố Hàn Uyên mới lựa chọn trêu chọc Không Trí ra tay với mình, cầm giữ uy danh Không Trí để mang đến cho mình danh vọng.
Nhìn xem sắc mặt Không Trí lúc này liền có thể biết lão nổi giận đến bao nhiêu, có mấy lần muốn lại phía Cố Hàn Uyên ra tay xuất chiêu. Bất quá lúc này Không Trí đã bị Võ Đang thất hiệp đang gắt gao nhìn chằm chặp vào, hơn nữa Không Văn cũng sẽ không cho phép lão tiếp tục làm ẩu.
Bây giờ muốn lấy lại danh dự thì đã không thể nào…
Nếu Cố Hàn Uyên đã xuất hiện, thì về sau chi ít phái Võ Đang sẽ không tuyệt tự, cho dù thế hệ trước qua đời, thì phái Võ Đang cũng có thể chống đỡ được bên ngoài.
Thượng Quan Hải Đường mở ra quạt xếp khẽ che bởi khuôn mặt bởi vì giật mình mà khẽ nhếch miệng thơm, tuổi của nàng cùng Cố Hàn Uyên xấp xỉ như nhau, hơn nữa sư thừa không thể công bố, thiên phú của nàng cũng cực cao, lúc nào cũng có thể đột phá đến cảnh giới tiên thiên, nhưng dù sao bây giờ nàng mới chỉ có hậu thiên đỉnh phong.
Nếu đổi lấy cảnh giới tiên thiên sơ kỳ mà làm bị thương Không Trí với cảnh giới tiên thiên hậu kỳ đối với nàng mà nói, đơn giản chỉ là giấc mơ mà thôi…
Thượng Quan Hải Đường cùng Cố Hàn Uyên mặc dù bây giờ chỉ là sơ giao, nhưng đối với hắn đã thập phần thưởng thức, thậm chí còn có một chút sùng bái.