Ân Tố Tố

Chương 70



Phần 70

Cố Hàn Uyên cầm Đường Thi Tuyển Tập rời khỏi gian phòng Thích Phương, liền đi đến phủ đệ Tri phủ Lăng Thối Tư ở Kinh Châu…

Lăng Thối Tư vì để tránh để cho Đinh Điển đào thoát bởi vì là người duy nhất biết bí mật bảo tàng, đem hắn giam giữ tại địa lao Lăng Phủ, ngay nữ nhi của hắn là Lăng Sương Hoa cũng bị giam lỏng…

Cố Hàn Uyên lẻn vào Lăng Phủ sau thì tìm được khuê phòng Lăng Sương Hoa.

Xuyên thấu qua khe cửa sổ có thể nhìn thấy Lăng Sương Hoa thân hình yểu điệu, nàng dáng dấp thanh mảnh, mà lại càng là uyển chuyển thướt tha, bất quá, trên mặt nàng lại bịt kín một tầng lụa mỏng, nhưng chỉ là dựa vào thân hình của nàng thì cũng đã có thể làm mê luyến tuyệt đại nam nhân rồi!

Nàng người xiêm y vàng nhạt, khí chất thanh đạm, lụa trắng che mặt, quả nhiên thanh nhã như hoa cúc, vẫn là lộ ra hàng lông mày như gió núi mùa xuân, đôi mắt như nước đọng mùa thu, tỏa ra khí chất cao quý đoan trang, mái tóc đẹp đen nhánh xõa xuống bờ vai, dấu trong áo là hai tòa nhũ phong cao vút, mà xuống phía dưới là một bờ mông tròn trịa hoàn mỹ, toàn thân óng ả xinh đẹp, lộ ra hết sức phong tình vạn chủng…

Cố Hàn Uyên nhìn xem trên mặt nàng che tấm lụa trắng, rõ ràng nàng đã hủy dung, chỉ cần nhìn đôi mắt hạnh kia ngập nước hoa đào bên trong phảng phất tồn tại như hai khỏa bảo thạch, liền có thể nhìn ra nàng trước khi hủy dung hẳn là mỹ nhân thanh tú tuyệt tục, lúc này tràn đầy sầu khổ…

Về chuyện nàng hủy dung cũng không phải là vấn đề gì lớn, gặp chuyện bất quyết thì đã có hệ thống giải quyết rồi, mà hệ thống liền đưa ra đáp án, giá trị 500 điểm nhân vật phản diện dùng Phục Nhan Đan có thể chữa trị phục hồi dung mạo.

Tri phủ Kinh Châu thành Lăng Thối Tư lúc này đang ở phía sau hậu viện phiền não về sự tình Đinh Điển vẫn không lộ ra bí mật của Liên Thành Quyết…

Hắn đã nhậm chức Tri phủ Kinh Châu nhiều năm, thậm chí triều đình từng cho hắn lên chức nhưng hắn tìm đủ loại biện pháp để từ chối, vì chính là muốn lấy cho được kho tàng của Lương Nguyên Đế trong truyền thuyết đang chôn giấu tại bên trong Giang Lăng thành, Đinh Điển cũng bị hắn lợi dụng nữ nhi Lăng Sương Hoa giăng bẫy bắt giữ, nhốt vào đại lao, thế nhưng là mặc kệ nghiêm hình tra tấn hay là uy bức lợi dụ đều không thể làm cho Đinh Điển mở miệng, hơn nữa vì hủy đi tinh thần chèo chống của Đinh Điển, còn bức bách nữ nhi Lăng Sương Hoa xuất giá, cũng bởi vì vậy mà nàng tự hủy dung mạo, cho nên chuyện này cũng bị thất bại.

Lúc này Lăng Thối Tư có chút bó tay hết cách, nhưng lại không muốn từ bỏ chấp niệm nhiều năm qua…

– Lăng Tri Phủ, có phải là đang phiền não về sự tình kho tàng Liên Thành quyết?

Lăng Thối Tư sau lưng truyền đến một giọng nói, dọa đến hắn suýt nữa té xuống ghế.

– Ai?

Lăng Thối Tư nhìn về chỗ phát ra âm thanh, thì thấy nơi đó một thân ảnh khí chất âm lãnh, một thân hắc y, mang theo mặt nạ quỷ Tu La, vừa thấy được hình dạng như thế, trong lòng của hắn liền có phỏng đoán, dù sao gần đây người này gần đây danh tiếng không nhỏ.

– Bản tọa Vô Thiên.

Lăng Thối Tư sau khi nghe Cố Hàn Uyên thừa nhận, sắc mặt âm trầm, nhìn không thấu hắn đột nhiên chạy tới nơi này có mục đích gì.

Cố Hàn Uyên không có cùng hắn nói dài dòng.

– Lăng tri phủ đang sở cầu kho tàng Liên Thành quyết, còn bản tọa thì đã biết được bí mật của bảo tang rồi…
– Ngươi đã phá giải bí mật bảo tàng? Bản phủ không tin!

Lăng Thối Tư không nghĩ tới Cố Hàn Uyên lại nói khoác đến mức như vậy, hắn hao tổn tâm cơ nhiều năm chẳng có được gì, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người nói đã phá giải, làm sao có thể tin được.

– Lăng tri phủ không cần phải gấp, bản tọa nếu đã tới đây, đương nhiên là cũng có sở cầu, bằng không thì đã cầm lấy kho tàng cao chạy xa bay há không tốt hơn sao…
– Ngươi sở cầu chuyện gì?

Cố Hàn Uyên làm ra vẻ bất đắc dĩ.

– Bản tọa muốn cùng Lăng tri phủ đạt một vụ giao dịch, chỗ kho tàng của Lương Nguyên Đế số lượng quá nhiều, muốn vô thanh vô tức lấy đi toàn bộ bảo tang nếu không có Lăng tri phủ tương phụ trợ thì tuyệt không thể, nếu Lăng tri phủ hỗ trợ giúp bản tọa giấu kín động tĩnh đoạt bảo, thì bản tọa có thể cùng Lăng Tri Phủ chia đôi một nửa bảo tàng.

Lăng Thối Tư nghe Cố Hàn Uyên nói đến thật kinh sợ, nhưng cũng có chút tin tưởng hắn thật sự đã phá giải được bí mật bảo tàng.

– Ngươi nói ngươi đã phá giải bí mật bảo tàng, có chứng cứ gì không?

Lăng Thối Tư đa nghi, vẫn lo lắng Cố Hàn Uyên lừa gạt hắn.

Cố Hàn Uyên lấy ra Đường Thi Tuyển Tập, tại trước mắt Lăng Thối Tư lắc lắc.

– Vạn Chấn Sơn, Thích Trường Phát, Ngôn Đạt Bình ba người trước kia lấy được kiếm phổ chính là vì Đường Thi Tuyển Tập này, ở trong Đường Thi Tuyển Tập có chứa mật mã phá giải, bản tọa đã phá giải xong, đồng thời đã tiến vào bên trong chỗ kho tàng chôn giấu, phía ngoài viện ta có mang đến một rương châu báu chính là từ trong kho tàng lấy ra, mặc dù giá trị không bằng bên trong bảo tàng, nhưng xem như lễ gặp mặt đưa cho Lăng tri phủ.

Cố Hàn Uyên nói xong cũng dẫn theo Lăng Thối Tư đến trong viện, đi xem cái rương châu báu, khi Lăng Thối Tư mở ra cái cái rương kia, nhìn thấy châu báu đẹp đẽ, nín thở, một mặt si mê cầm lấy viên châu báu thưởng thức, dựa theo hắn nghiên cứu về triều đại Lương Nguyên Đế nhiều năm thì liền có thể nhìn ra những đồ châu báu này đúng là phong cách thời kỳ đó.

Cố Hàn Uyên khinh bỉ nhìn xem Lăng Thối Tư bộ dáng tham tài, ưa thích tài phú không phải là sai, nhưng mà vì tài phú đến mức mất trí thì chính là ngu xuẩn.

Lăng Thối Tư mặc dù tin rằng Cố Hàn Uyên thật sự đã phá giải được bí mật bảo tàng, nhưng đối với cái giao dịch này mà nói, vẫn có nghi ngờ trong lòng.

– Bản phủ làm sao tin được ngươi có tuân thủ lời hứa hẹn hay không chứ? Nghe nói ngươi Vô Thiên võ công cao cường, khó đảm bảo sẽ không giết người diệt khẩu.
– Bản tọa may mắn đã gặp qua lệnh ái, trong lòng quá mức ái mộ, thỉnh Lăng tri phủ nhịn đau cắt thịt.

Cố Hàn Uyên nghiền ngẫm nói.

– Ngươi muốn nữ nhi của ta?

Lăng Thối Tư ánh mắt lấp lóe.

– Chỉ là Sương nhi dung mạo đã hủy, sợ là không thể lọt vào trong mắt ngươi.

Cái sự tình bán nữ nhi đối với Lăng Thối Tư thì không có chút nào áp lực cả, hắn chỉ là lo lắng Cố Hàn Uyên sau khi phát hiện Lăng Sương Hoa đã hủy dung thì sẽ trở mặt, cho nên vẫn là nói thẳng.

– Hả? Dung mạo đã hủy? Thật là đáng tiếc, đã là như vậy thì hãy đem Vạn thiếu phu nhân Thích Phương đưa cho bản tọa cũng được a.

Cố Hàn Uyên một bộ dáng thay đổi đề nghị nói.

– Chuyện này chỉ sợ không dễ.

Lăng Thối Tư có chút khó xử, nhưng thấy Cố Hàn Uyên một bộ tâm tư đều tập trung trên thân của các nữ nhân nên liền buông lỏng lòng cảnh giác.

– Đó là sự tình của Lăng tri phủ, đã là giao dịch thì có làm mới được, chứ chỉ giấu diếm động tĩnh việc lấy bảo tang thì không đủ giá trị để mà chia đôi kho tàng đâu…

Cố Hàn Uyên dừng một chút, rồi tiếp tục cò kè mặc cả.

– Còn nữa, lệnh ái cũng phải giao cho bản tọa, cũng xem như là giải quyết cho xong chấp niệm của bản tọa trước đây, chỉ là đáng tiếc không thể cùng Lăng tri phủ trở thành quan hệ thông gia, với lại nếu bản tọa đã có quan hệ qua lại với lệnh ái, thì sau này Lăng tri phủ cũng có thể yên tâm hơn chút phải không?

Cố Hàn Uyên ý tứ chính là còn muốn thuận tiện lấy thêm lợi ích mà không phải có chịu trách nhiệm gì…

Lăng Thối Tư trong lòng nổi nóng, mặc dù hắn đối với nữ nhi không có thân tình gì, nhưng Cố Hàn Uyên lời này chẳng khác gì là làm nhục hắn.

– Sương nhi có thể giao cho ngươi trước, nhưng mà Thích Phương thì không dễ dàng như vậy, bản phủ cần có thời gian.

Tại trong lòng Lăng Thối Tư, Lăng Sương Hoa sau khi hủy dung thì giá trị giảm nhiều, so sánh là Thích Phương càng thêm có giá trị, cho nên Lăng Sương Hoa trước tiên có thể giao cho Cố Hàn Uyên, nhưng mà Thích Phương thì mình phải nắm ở trong tay mình, miễn cho Cố Hàn Uyên sau khi chiếm được Thích Phương thì trở mặt.

Hắn suy nghĩ đem Lăng Sương Hoa giao cho Cố Hàn Uyên đúng là một sự tình có lợi, không chỉ có thể nắm giữ động tĩnh của Cố Hàn Uyên mà còn có thể tìm cơ hội nhờ Lăng Sương Hoa hỏi ra mật mã kho tàng nằm bên trong quyển Đường Thi Tuyển Tập, vừa vặn dựa vào chuyện Lăng Sương Hoa đã thất thân với Cố Hàn Uyên mà hủy đi ý chí của Đinh Điển, nếu như có thể sớm có thể hỏi ra bí mật kho tàng thì căn bản cũng không cần cùng Cố Hàn Uyên có cái giao dịch gì nữa, đã vậy mà còn có thể để cho Đinh Điển cùng Cố Hàn Uyên đánh nhau lưỡng bại câu thương, đến lúc đó hắn liền có thể ngồi thu ngư ông thủ lợi.

Lăng Thối Tư từ đầu đến cuối cũng là suy nghĩ độc chiếm bảo tàng, lúc này chẳng qua là mặt trái, mặt phải mà thôi, hắn suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Cố Hàn Uyên sẽ không thành thật trong cái giao dịch này, vì thế chỉ cần biết được bí mật kho tàng liền sẽ tiên hạ thủ vi cường.

Ngay cả Đinh Điển cũng đỡ không nổi độc Kim Ba Tuần Hoa, hắn cũng không cho rằng Vô Thiên sẽ không sợ độc Kim Ba Tuần Hoa.

– Cũng được, vậy bây giờ Lăng tri phủ có thể mang bản tọa đi gặp lệnh ái đi a…

Cố Hàn Uyên bộ dáng không còn dằn nổi.

– Lúc này sắc trời đã tối, chi bằng đợi ngày mai hãy nói?

Lăng Thối Tư còn muốn dây dưa một ít thời gian, ít nhất hắn còn phải giao phó cho Lăng Sương Hoa một ít chuyện.

– Lăng tri phủ, giống như có khách không mời mà tới đấy…

Cố Hàn Uyên nở nụ cười, hắn đã phát giác có đại lượng nhân thủ vọt đã vọt vào bên trong phủ đệ rồi…

Chương trước Chương tiếp