Bánh trôi nước

Chương 14



Phần 14

Mười giờ sáng theo như lịch hẹn, Mạnh chở Huệ qua quán café Z gặp sếp cũ để bàn về chuyện công việc của chị gái. Vào quán, Mạnh và Huệ đã thấy sẵn ông sếp ở đó. Vẫn cái dáng vẻ bệ vệ đó, ông sếp này chuyên phụ trách những vấn đề về mảng thị trường xuất khẩu hàng hóa từ xưởng sang nước ngoài nên kiếm ăn cũng khá. Mạnh ngày trước làm ở xưởng nên dưới trướng của lão. Đặc biệt là lão cũng khá quý Mạnh trong vài lần dẫn Mạnh theo đàm phán với bên đối tác trong nước. Nghe thì oai vậy nhưng thực chất Mạnh cũng chỉ là dân sản xuất nhưng có tay nghề một chút, khi đàm phán với khách hàng thì dĩ nhiên cần có một người có năng lực chuyên môn cao trong vấn đề này để còn đối đáp cho hợp lý.

Ông sếp của Mạnh thấy hai chị em liền vẫy tay ra hiệu gọi vào bàn.

– Em chào anh. Anh đến lâu chưa. Đây là chị gái của em.
– Dạ em chào anh ạ. Em là Huệ ạ.
– Ừm chào em. Anh là Phương, bạn của cậu Mạnh. Em uống gì để anh gọi.
– Dạ em uống gì cũng được ạ.

Phương liền vẫy tay gọi phục vụ:

– Em ơi cho anh 1 cà phê nâu đá với 1 nước cam nhé.
– Dạ có ngay ạ.

Mạnh thưa chuyện:

– Bác nhà anh tình hình hiện tại đã khá hơn chưa ạ. Đợt nọ em có thấy anh tìm người chăm sóc bác nên mới dẫn bà chị em qua.
– Mẹ anh thì vẫn thế. Vẫn ngồi liệt trên xe lăn với không nói được. Khổ thế đấy, đang khoẻ mạnh mà đùng phát lăn ra vì tai biến. Anh thực ra tìm được người rồi nhưng mà anh không thích bà đấy lắm, cảm giác người ta làm việc không tận tâm nên anh không tin tưởng được. Một phần nữa là bà ấy cảm giác cũng chậm, không được tháo vát cho lắm.
– Mấy cái này thì em làm được ạ. Em chăm người ốm được và kiêm luôn công việc dọn dẹp nếu cần ạ. – Huệ lên tiếng.
– Thực ra anh chỉ muốn chăm sóc mẹ anh thôi, còn về cái chuyện nhà cửa thì thỉnh thoảng dọn qua cho anh là được vì anh cũng có thuê người giúp việc mà. Mấy đồ gia dụng các thứ em biết sử dụng hết chứ.
– Dạ cái này em biết ạ. Vì ở nhà em cũng toàn dùng đồ gia dụng nên cũng không khó để học sử dụng.
– Em ở lại nhà chăm sóc mẹ anh luôn được không? Vì nói thật là sắp tới anh phải qua nước ngoài công tác cũng mất hàng năm trời, nửa năm anh mới về một lần được nên cần một người chăm sóc toàn thời gian.
– Dạ em ở lại cũng được ạ. Nhưng có bất tiện không anh?
– Có gì đâu mà bất tiện em. Vợ con anh thì sang nước ngoài sống rồi. Có anh với mẹ thì ở bên này thôi. Nhưng giờ anh đi thì nhà còn mỗi bà với cô giúp việc. Mà cô giúp việc cũng không ở cả ngày được mà chỉ làm đến bữa tối là cô ấy về nhà.
– Vâng vậy thì được ạ.
– Riêng vấn đề ăn ở thì em không phải lo nhé. Anh bao trọn luôn, miễn là em ở cạnh mẹ anh chăm lo chu đáo là được. Còn về tiền lương thì anh trả em 10 triệu/tháng. Em có đồng ý không?
– Dạ được ạ. Nhưng anh cho em hỏi chút là ví dụ thỉnh thoảng em có việc riêng hay một vài dịp em muốn về quê thì em có được nghỉ không ạ?
– À cái này được chứ. Ai mà chả có nhu cầu cá nhân. Cứ khi nào em có việc thì báo trước cho anh 1 tuần, anh gọi cho mấy bà chị gái qua chăm mẹ là được. Cái này không phải lo nhé.
– Dạ vâng ạ.
– Nếu thống nhất được thì thứ 2 tuần sau em qua nhà anh nhé. Sáng thứ 2 qua nhà anh. Chiều hôm đó anh cũng phải bay rồi.
– Vâng ạ.

Cả 3 ngồi nói chuyện hỏi han về hoàn cảnh gia đình của nhau một lát rồi Phong cũng phải đi có việc. Mọi thứ coi như đã sắp xếp ổn thoả. Người mừng nhất bây giờ là Huệ, vì nàng đã có được một công việc ưng ý cùng một mức lương trên cả mong đợi. Thế này thì nàng đã có hy vọng để bám trụ tại đây rồi. Trước mắt vài ngày cho đến khi đi qua nhà bên kia làm việc thì Huệ sẽ ở lại với vợ chồng Mạnh. Chiều vợ Mạnh chở Huệ đi mua sắm thêm một chút đồ đạc cá nhân, vài ngày chị chồng ở trên này nên cô em dâu cũng muốn dẫn đi đây đó cho biết với lại cũng muốn Huệ nguôi ngoai đi chuyện gia đình.

Ở một diễn biến khác, Thái về nhà ngồi bần thần sau khi vào nhà ngoại cũng không thấy Huệ đâu. Anh biết rằng lỗi lầm của mình thực sự khó có thể sửa chữa. Nhưng quả thật, cái tôi của anh còn cao lắm. Anh không muốn khuỵu lụy dưới chân vợ mà xin lỗi, cầu xin nàng hay quay về bên anh. Anh biết mình sai nhưng không nhận sai, để cố giữ cái vai trò trong gia đình. Đâm ra những suy nghĩ cứ đối lập nhau như vậy khiến anh sinh lòng thù hận với vợ. Thằng Thành với thằng Dương về, ngồi vào mâm cơm anh mới kể chuyện:

– Bố bảo này. Mẹ các con bỏ đi rồi.
– Dạ. Sao mẹ lại bỏ đi ạ? – Thằng Dương trố mắt hỏi…
– Bố với mẹ mâu thuẫn nên mẹ bỏ đi rồi. Mà mẹ các con có vẻ không muốn quay trở lại nữa. Bố đã vào gặp bà nhưng thấy bà có vẻ cũng không giúp gì được.
– Nhưng mẹ bỏ đi đâu a? – Thằng Thành gặng hỏi…
– Cái này bố cũng không biết. Mẹ con đi không nói lời nào cả. Giờ chỉ còn ba bố con mình sống với nhau thôi. Các con cứ xem như không còn người mẹ đó.
– Không. Mẹ vẫn là mẹ của chúng con. Phải có lý do gì đó thì mẹ mới bỏ đi như thế được?
– Sau này lớn các con sẽ hiểu. Thôi ăn xong thằng Thành rửa bát giúp bố rồi hai anh em lên phòng ngủ chiều còn đi học.
– Không. Con không ăn nữa. – Thằng Dương buông bát cơm xuống rồi mếu máo chạy thẳng lên phòng.
– Dương… – Thái gọi con trong vô vọng.

Quả thực việc mẹ chúng nó rời đi là một cú sốc rất lớn. Anh biết phải nói sao bây giờ. Chẳng lẽ anh bảo với hai đứa con của mình là vì anh ép mẹ chúng nó phải ngủ với lão Tùng nên mẹ chúng nó bỏ đi à. Thế thì khác nào mở đường cho chúng nó theo mẹ đâu. Giờ anh chỉ còn biết im lặng mà sống qua ngày thôi.

Thằng Thành ăn xong bát cơm rồi cũng đi rửa bát. Nước mắt của nó cũng dàn dụa. Nhưng nó mạnh mẽ hơn em trai vì dù gì nó cũng là anh. Một phần nữa là nó đã đọc được bức thư của mẹ. Nó biết là bây giờ có khóc lóc cũng không giải quyết được chuyện gì cả. Lên phòng nó tính đưa bức thư của thằng Dương xem nhưng bố nó đi vào kiểm tra xem hai thằng đã ngủ chưa. Thành ra nó không thể đưa cho em nó xem được. Chiều chỉ có thằng Thành dậy đi học. Thằng Dương vì sốc quá nên nằm ì ra không muốn đến trường nữa. Thái cũng chỉ biết thở dài, dỗ ngọt nó cũng không chịu. Giờ phải biết làm thế nào đây. Thôi thì cứ để một vài ngày cho nó nguôi ngoai dần.

Tối hôm đó, thằng Thành lựa lúc bố nó ở trên nhà trông hàng thì nó gọi thằng Dương ra một góc rồi đưa lá thư của mẹ nó.

– Này đọc đi. Thư mẹ viết để lại cho đấy.

Đọc xong thằng Dương lại nức nở. Thằng Thành thấy em khóc nó cũng xót lắm nhưng nó vội trấn tĩnh lại.

– Thôi không khóc nữa. Mày ở nhà cũng thấy rồi đấy. Vì bố chơi bài bạc nhiều nên nợ nần, mẹ không ngăn được nên nhiều khi bất lực. Bố lại còn đánh mẹ nữa nên mẹ mới bỏ đi. Nhưng mẹ bảo là mẹ vẫn về. Giờ anh với mày phải tập trung học hành cho ngoan vào. Phải ngoan thì mẹ thấy ổn mẹ mới về.
– Vâng. – Thằng Dương lau nước mắt rồi nghe lời anh nó.
– Mai đi học đi nhá. Với cả lá thư này mày không được để cho bố biết đâu. Thỉnh thoảng can ngăn bố đánh bạc thì nhà mình mới có cơ hội mà đoàn tụ.
– Vâng em biết rồi.
– Thôi đi ngủ đi. Cả ngày nay mày ăn uống cũng sơ sài, giờ chắc mệt rồi ngủ sớm đi.

Nói xong hai anh em nó tự giác lên giường đi ngủ sớm để ngày hôm sau đến trường. Phần Huệ, cuối cùng cũng đến ngày nàng đi làm. Mạnh đưa nàng qua địa chỉ nhà đó. Đó là một căn biệt thự bên mạn Hà Đông. Cảm giác đầu tiên của Huệ là một sự choáng ngợp khi nàng đã quen với hình ảnh những căn nhà chật chội ở đất Hà thành rồi. Nhưng sang khu này toàn biệt thự hạng sang, rồi ô tô đắt tiền. Huệ bước vào nhà, Phương mở cửa đón rồi giới thiệu về công việc mà nàng sẽ gắn bó trong suốt thời gian sắp tới. Nhìn chung là việc cũng không có gì quá nhiều, chủ yếu là nàng cần để mắt tới mẹ của Phương. Bà lão phải ngồi xe lăn mà lại méo mồm không thể nói được rõ nên Huệ sẽ phải rất tinh ý. Nhìn cái cách Huệ chăm sóc bà cũng như xử lý công việc ở nhà khiến Phương cũng một phần nào đấy yên tâm rồi. Lên xe ra sân bay, Phương không quên dặn dò Huệ như một lời gửi gắm trách nhiệm chăm lo cho mẹ già.

Ngày qua ngày, Huệ dần dần cũng quen với công việc ấy. Thực sự mà nói, sống trong một ngôi nhà tiện ích như vậy khó ai có thể chê được. Nàng chăm sóc bà cụ rất chu đáo. Ngoài ra, Huệ còn đứng bếp nấu ăn cho bà cụ. Vì một phần nàng cũng chịu khó tìm tòi về các kiến thức về dinh dưỡng trên mạng internet. Các công việc trong nhà cũng được nàng cùng cô giúp việc quán xuyến tươm tất. Nhìn chung mọi thứ đều ổn cả. Tình hình bà cụ cũng có vẻ khá khẩm hơn. Phải nói là gặp được một người chịu khó, nhẫn nại chăm sóc cũng như tìm tòi kiến thức giúp phục hồi chức năng sau tai biến thì bà cụ khỏe lên trông thấy. Dĩ nhiên là vẫn còn nhiều khó khăn khi di chứng để lại là quá lớn nhưng tương lai là rất sáng. Chứng kiến sự tiến triển sức khoẻ của mẹ già, Phương cũng rất vui vì điều đó. Ông không ngại gì thưởng thêm tiền cho Huệ và Huệ cũng rất cảm kích vì điều này.

Thỉnh thoảng khi nào Mạnh về quê, Huệ vẫn nhờ Mạnh mang tiền về nhà thu xếp trả nợ đồng thời cũng biếu mẹ luôn. Mạnh sẽ đại diện thay cho Huệ đứng ra trả các khoản nợ lặt vặt của bà con làng xóm. Cơ bản, mọi người vẫn rất quý Huệ bởi vì nàng vốn dĩ là người vợ hiền thục, tận tuỵ vì chồng con. Nhưng không may đến bước đường cùng mới phải dứt áo đi tha hương cầu thực. Giờ nàng vẫn có ý thức trả nợ khiến cho mọi người càng thêm tôn trọng nàng hơn. Huệ không giữ bất cứ liên lạc nào với chồng con. Nàng thay sim và không cho chồng con biết. Mỗi lần Mạnh sang nhà, Huệ sẽ gọi điện cho thằng Thành rồi hai mẹ con nói chuyện tâm sự với nhau. Thành sẽ kể cho Huệ về tình hình ở nhà ra sao. Huệ cũng chia sẻ về công việc hiện tại rồi nàng hứa Tết sẽ về quê cùng các con.

Thái thì vẫn loanh quanh với cái cửa hàng đó. Nhìn chung là vẫn đủ tiền duy trì trang trải cuộc sống, thừa ra được tí nào thì anh cũng vẫn nướng vào lô đề và mấy trận bóng. Nhưng giờ Thái cũng biết sợ rồi, chỉ chơi nhỏ nhỏ thôi chứ không dám vay nóng như ngày trước nữa. Xa vợ lâu ngày, Thái cũng bắt đầu cặp kè với bạn cũ hồi còn đi học. Dĩ nhiên là đối tượng của anh cũng là một người phụ nữ đã bỏ chồng. Cả hai có mối quan hệ thậm thụt với nhau nhưng cũng không ai trách được. Chỉ có hai thằng con trai thì ngày càng chán ghét bố nó. Vì bố nó mà mẹ nó phải ra đi, giờ đây bố nó lại ngoại tình với người đàn bà khác. Chúng nó đã nhiều lần can ngăn nhưng Thái chỉ hứa suông mà không thực hiện theo. Thì cũng phải thôi, vốn dĩ chúng nó có phải người lớn đâu mà biết được chuyện đó chứ. Bố chúng nó là giống đực thì cũng ham muốn giống cái để thoả mãn cái nhục dục trong người. Con người chứ có phải sắt đá đâu mà không thèm chứ.

Trong những cuộc điện thoại với mẹ, thằng Thành giấu giếm không kể đâu. Nhưng Mạnh thì khác, qua gặp chị gái, anh vẫn bộc bạch những chuyện ở nhà. Nghe người làng người nước người ta kể, rồi ngay chính bản thân mẹ của anh cũng nói vậy thì chắc chắn là sự thật rồi. Huệ thực sự đau lòng và thất vọng. Nhưng biết sao bây giờ, khi nàng đã bỏ ra đi. Cuối cùng, nàng cũng chỉ biết thở dài rồi chán nản về người chồng của mình. Hy vọng sống của nàng bây giờ là những đứa con, nàng làm mọi thứ vì chúng nó. Huệ biết rằng cuộc hôn nhân của nàng có duy trì thì cũng khó để hạnh phúc được. Giờ cứ giữ được tài sản cho chúng nó đã là tốt rồi. Chờ chúng nó lớn hơn chút nữa, có thể nàng sẽ dứt hẳn. Ước mơ về gia đình hạnh phúc có lẽ giờ đây đã tiêu tan rồi. Huệ buồn vì điều đó nhưng cũng có phần dần dần chấp nhận.

Thái không có dấu hiệu quay đầu thì Huệ có làm gì đi chăng nữa cũng không thể cứu vớt được cái tình trạng này. Mọi thứ cứ thế dần trôi, Huệ cứ khoảng 3 – 4 tháng lại về với các con một lần. Dĩ nhiên là nàng chẳng ở nhà mấy mà chủ yếu về nhà với mẹ đẻ. Mỗi lần nàng về thì nàng lại mang tiền cùng quà về cho các con để động viên chúng nó. Đặc biệt là thằng Thành, động viên nó thì thằng Dương mới có hướng đi sán lạn hơn được. Cả nhà có vẻ đều chấp nhận những gì đang diễn ra. Bà con lối xóm cũng hân hoan đón Huệ trở về vì sự tôn trọng dành cho nàng. Nàng cũng không phụ mọi người khi thu xếp ổn thoả dần các khoản nợ.

Công việc của Huệ thì vẫn như vậy thôi. Sau nửa năm bà cụ có tín hiệu vô cùng tích cực khi chân đã có thể cử động tốt hơn, dĩ nhiên là vẫn chưa thể đi lại nhưng đã bắt đầu có thể tập đi dần dần. Miệng của bà lão cũng dần đỡ, một phần cũng do việc châm cứu đều đặn nữa. Ngày trở về cận Tết, Phương vui mừng lắm. Chứng kiến mẹ mình có dấu hiệu phục hồi kỳ diệu như vậy, ông rất cảm kích vì sự tận tụy của Huệ. Không ngần ngại gì cả, Phương rút ra 30 triệu coi như thưởng Tết cho Huệ cùng nhiều món quà quý giá nữa. Huệ ban đầu từ chối nhưng Phương cứ dúi vào tay Huệ, nàng không còn cách nào khác đành phải nhận. Huệ thực sự xứng đáng với những phần thưởng đó.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mọi thứ cứ thế tiếp diễn, gần 2 năm sau, Phương trở về nhà cùng gia đình. Mẹ của Phương giờ đây đã có thể chống gậy ba chân đi lại được rồi. Bà thực sự vô cùng quý mến Huệ. Nhờ nàng mà bà đã thoát khỏi cửa tử. Tưởng như cuộc đời này với bà đã chấm hết nhưng nhờ có sự tận tình của nàng, bà phục hồi về cả thể chất cũng như tinh thần. Huệ như một người bạn luôn ở bên chăm sóc đời sống cho bà vậy. Nhưng, công việc này cũng đã dần đến hồi kết. Bà lão khoẻ mạnh trở lại, Phương trở về cũng là lúc Huệ sẽ kết thúc công việc này ở đây. Mặc dù Phương và mẹ vẫn muốn giữ Huệ ở lại nhưng Huệ vẫn từ chối. Vì nàng hiểu rằng giờ là thời điểm thích hợp để nàng rời đi. Có ở lại thêm thì Huệ cũng giống như một người bạn của bà mà thôi. Khi công việc không còn nhiều giá trị mà số tiền nhận về vẫn đều đặn như vậy, Huệ có phần không thoải mái vì nó vượt qua số công sức mà nàng đã bỏ ra.

Huệ chấp nhận rời đi và tìm kiếm một công việc khác. Với sự chu đáo của mình, ông Phương đã giới thiệu cho Huệ công việc lau dọn nhà cửa. Bạn bè của ông Phương thì nhiều, mà ai cũng nhà cao cửa rộng nhiều tiền. Huệ vui vẻ đồng ý với công việc này. Nàng thuê một phòng trọ nhỏ tầm 15 mét vuông để ở gần đó. Vì số lượng người thuê Huệ cũng khá nhiều do uy tín của ông Phương rất lớn, Huệ có việc để làm quanh cả tuần luôn. Dĩ nhiên, ông Phương cũng thuê Huệ chủ nhật hàng tuần qua dọn nhà, nhưng chủ yếu là để chơi với bà cụ cho bà đỡ buồn. Mỗi ngày Huệ cố gắng dọn 3 căn. Các căn nhà thì đều có thuê theo lịch hàng tuần nên tiền Huệ kiếm về là rất khá, thậm chí còn tốt hơn khá nhiều so với công việc cũ. Có điều công việc này chỉ mất sức hơn thôi. Nhưng với một người xuất thân từ miền quê như Huệ thì dĩ nhiên nó chẳng nhằm nhò gì. Vì con cái, vì mẹ, nàng sẽ cố gắng.

Năm nay cũng là năm thằng Thành thi đại học. Huệ cũng đã hứa với nó nếu nó đỗ đại học thì hai mẹ con sẽ sống chung. Mặc dù đang ở độ tuổi ham chơi thật đấy nhưng gia cảnh nhà nó khác người ta. Có thể những đứa trẻ cùng trang lứa thì muốn được ở với bạn bè, được ở một mình cho thoải mái không bị kìm kẹp. Nhưng với thằng Thành, giờ được ở với mẹ là điều nó mong muốn từ lâu lắm rồi. Hai năm qua, nó cũng đã dạy cho thằng Dương cách để sống một cuộc sống tự lập. Thằng Dương ở nhà đều phải làm rất nhiều thứ từ bếp núc đến giặt đồ rồi quét dọn nhà cửa. Đặc biệt trong năm nay, nó phải cố gắng nhiều hơn vì anh trai nó chuẩn bị thi đại học.

Huệ cũng đã đánh tiếng nếu thằng Thành lên Hà Nội học đại học thì nàng sẽ lo mọi chi phí. Tức là với Thái sẽ bớt đi một gánh nặng cho cuộc sống hàng ngày. Với cái cửa hàng đó thì hai bố con nó thừa sức để nuôi nhau ăn uống đủ đầy. Thậm chí ngay kể cả khi thằng Thành chưa đi học thì bố nó cũng thỉnh thoảng thậm thụt cho tình nhân tiền cơ mà. Đợt này Huệ vẫn công việc đều đặn. Nàng làm cả tháng luôn chứ cũng không dành ra cho bản thân ngày nghỉ. Hoạ may chăng đợt nào muốn về quê thì nàng sẽ báo trước với các bên đó để thu xếp thôi. Thực ra công việc cũng không quá nặng nhọc. Việc lau dọn nhà cửa làm dần rồi cũng quen. Ban ngày đi làm, tối về phòng nghỉ ngơi. Cuối tuần chủ nhật qua nhà ông Phương dọn dẹp thì cũng chẳng có mấy việc, lại ngồi chơi với bà cụ thì khác gì đi chơi đâu. Lần nào ông Phương cũng mua đồ ăn ngon về đãi khách.

Năm ấy thằng Thành thi đỗ trường đại học A. Nó háo hức lên khu trọ chỗ mẹ nó ở. Hai mẹ con chuẩn bị được đoàn tụ sống cùng rồi. Thằng Thành bắt xe lên tận bến Yên Nghĩa chờ mẹ nó ra đón. Mẹ nó dẫn nó về một khu phòng trọ cũng không được khang trang cho lắm. Mở cửa phòng ra là một căn nhà 15 mét vuông. Mọi thứ đều riêng biệt, từ khu nấu ăn đến nhà vệ sinh đều riêng biệt không phải chung đụng với ai. Căn phòng ở gần cuối khu trọ, mấy phòng bên cũng chưa có ai thuê. Thành hơi nhăn mặt chút về điều kiện sinh hoạt của mẹ nó, nhưng rồi nó cũng tặc lưỡi. Dù gì gia đình nó cũng đâu có khá khẩm đâu mà đòi ở phòng đắt tiền cơ chứ. Nó cũng nghĩ giá mà nó mang được căn phòng dưới quê của nó lên đây thì hai mẹ con có mà tha hồ ở. Giờ đây, căn phòng 15 mét vuông thì hai mẹ con sẽ ngủ chung một giường. Nhưng thôi, điều này không còn quan trọng nữa. Miễn là nó được ở cùng mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.

Hàng ngày thì Huệ vẫn đi xe máy đi làm. Còn thằng Thành sẽ bắt xe buýt từ Hà Đông đến tận trường. Nó thường sẽ ở lại trường đến tối mới về. Thằng Thành là đứa có ý thức rất cao. Nên khi vừa lên đại học được một hai tháng ổn định là nó đã tìm việc đi làm thêm ngoài giờ rồi. Thời gian đầu học trên trường thì cũng ít nên cứ nửa ngày nó đi bưng bê ở quán café gần trường. Trông thế thôi chứ mỗi tháng nó đủ tiền để tiêu và tích luỹ đóng học phí. Cứ ngày đi học, tối lại về hai mẹ con tâm sự với nhau. Thỉnh thoảng thì nó cũng gọi về cho thằng Dương hỏi han tình hình ở nhà.

Việc hai mẹ con ở với nhau khi thằng Thành đang tuổi trưởng thành còn Huệ thì vẫn giữ được cái vẻ đẹp vốn có đôi lúc cũng khiến cho thằng Thành bộc phát những suy nghĩ không ngay thẳng. Chả thế thì sao, mẹ nó ở với nó trong một cái không gian chật hẹp như vậy. Việc thỉnh thoảng đụng chạm vẫn có thể xảy ra. Hơn thế nữa, những lúc ở nhà thì mẹ nó ăn mặc không được kín đáo cho lắm. Cứ hễ mẹ nó cúi xuống nhạt cái gì thì cả một bầu ngực căng tròn lại lộ rõ ra khiến nó không khỏi suy nghĩ linh tinh. Nó cũng đã từng có những lúc lấy quần lót của Huệ mà áp vào mũi ngửi rồi thủ dâm. Nhưng sau khi thủ dâm xong thì nó lại vô cùng hối hận vì sự biến thái của mình. Nó vội suy tan đi những ý nghĩa dâm loạn đó.

Thành lên đại học một thời gian cũng quen với một cô bạn trong lớp. Cô gái đó tên là Thuỷ. Thuỷ là gái Hà Nội nhưng vì ấn tượng cái sự nghiêm túc cũng như một phần nào đó điển trai của Thành nên cô đem lòng thích thầm. Thành ở trên lớp là một sinh viên rất nghiêm túc trong việc học tập, nó cũng ít kết bạn với người khác vì nó biết hoàn cảnh gia đình nó không có mấy ai thấu hiểu và cảm thông cho. Vì vậy, nhiều lúc nó trở nên lạnh lùng trong mắt các bạn đồng trang lứa. Nhưng sự lạnh lùng của nó khiến cho Thuỷ rung động và quyết tâm đeo đuổi.

Thuỷ tìm hiểu sơ sơ thì biết Thành đến từ một vùng quê nghèo đi lên Hà Nội học tập mong có ngày đổi đời. Ngoài giờ học Thành còn đi làm thêm và Thuỷ biết điều đó nên cô liên tục đến quán ngồi giả vờ học hòng có được sự kết nối với Thành. Thằng Thành thì đương nhiên sẽ giúp đỡ bạn bè trong những thời điểm quán vãn khách. Từ đó nó và Thuỷ trở thành bạn bè của nhau. Cả hai có nhắn tin qua lại được tầm 1 tháng thì Thuỷ có ý muốn tỏ tình với Thành. Thành tạm gạt chuyện đó đi nhưng Thuỷ vẫn kiên quyết. Cuối cùng thì Thành cũng nghe lời con tim của mình, nhưng nó vẫn còn giữ lại chút lý trí khi kể ra hoàn cảnh của nó rồi mới để Thuỷ quyết định. Thuỷ sau khi nghe xong thì càng khâm phục và mến thương nó hơn. Xét cho cùng, Thuỷ đến với nó không phải vì tiền nên chuyện hoàn cảnh gia đình khó khăn không phải là một cái cớ để Thuỷ rời xa nó. Cả hai quyết định tiến đến tình yêu, một tình yêu đẹp nhưng dĩ nhiên là sẽ không còn trong sáng như hồi đi học phổ thông nữa.

Hôm nay Huệ dọn nhà xong khá nhanh, mới 5 rưỡi chiều mà nàng đã xong xuôi hết mọi việc rồi. Cũng một phần do gia đình nhà bên kia đi vắng cả tuần nay nên khi Huệ sang dọn dẹp thì cũng không có nhiều việc phải làm. Nàng đang tính về phòng trọ để nấu cơm chờ thằng Thành nó về thì đột nhiên nhìn vào một cửa hàng quần áo thấy giảm giá tới 40%. Huệ thầm nghĩ, con trai nàng cũng đã vất vả nhiều rồi. Nó đi làm cũng không dám bỏ tiền ra mà mua sắm đồ cho bản thân nên nàng quyết định bước vào đó. Đang lựa đồ thì đi từ bên trong phòng thay đồ ra, là Dũng. Cả hai bốn mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Không ngờ tại cái nơi đất khách quê người này cả hai lại có dịp tái ngộ.

Dũng nhìn Huệ đầy ngạc nhiên. Hôm nay đúng dịp nó đang chán chán nằm nhà lướt điện thoại rồi thấy mấy cái quảng cáo giảm giá quần áo. Nhân tiện lên Hà Nội học cũng được một thời gian mà nó chưa sắm đồ mới, ở nhà phụ huynh bơm tiền nó cũng không tiêu hết nên có một khoản để đi mua đồ. Ai mà ngờ được ở nơi đây nó có thể gặp lại được Huệ chứ. Từ ngày nó và chị chấm dứt mối quan hệ kia, nó cũng không bén bảng gì đến gần chị nữa. Vì nó tôn trọng chị, giao kèo giữa nó và chị được quy ước từ trước đó rồi. Mặc dù nó biết nhiều lúc chị không hề hạnh phúc với cuộc sống gia đình sau đó, nhưng nó hiểu rằng việc nó xuất hiện chỉ làm tình hình thêm rối ren mà thôi. Bỗng một ngày nó nghe tin chị bỏ nhà đi, trong lòng nó tự dưng buồn khôn xiết. Nói gì thì nói, một người mà nó cũng dành tình cảm tự dưng lại bỏ đi đến nơi đất khách quê người trong hoàn cảnh không ai mong muốn. Đầu tiên là cảm giác mất mát, sau là sự lo lắng cho cuộc sống sắp tới của chị. Nhưng một thời gian sau, biết tin chị vẫn về quê mà thậm chí còn trả nợ dần cho mọi người nữa cũng khiến nó an lòng phần nào. Vợ chồng chị đã ly thân, nhưng nó nghĩ thời điểm đó nó không tiến đến thì hơn. Chị thì còn cuộc sống mưu sinh, nó cũng còn một kỳ thi quan trọng trước mắt. Chỉ cần nghe ngóng được những tin tức tốt về chị vậy đã là một cái gì đấy khiến nó vui lòng rồi.

Nó nhìn chị, chị nhìn nó. Cả hai như khựng lại ở cổ họng, chưa kịp nói lên lời nào cả. Rồi nó cũng bình tĩnh lại và nói với chị.

– Chị Huệ. Sao chị lại ở đây?
– Chị vào đây mua đồ cho thằng Thành. Lâu rồi chị cũng chưa mua cho nó cái gì cả.
– Lâu rồi em cũng không nghe được tin tức gì của chị. Giờ chị vẫn ổn chứ?
– Ừm chị ổn. Trên này chị cũng có công việc ổn định rồi. Thỉnh thoảng thì về quê thăm mẹ chị với thằng Dương rồi thu xếp trả nợ cho bà con làng xóm. Thế em giờ học trường nào rồi? Chị đi lên trên này cũng lâu nên chẳng rõ ở nhà như thế nào nữa.
– À giờ em học trường ABC. Cũng gần mạn này thôi chị ạ. Em ở cách đây có hai cây số ấy mà. Mà giờ chị ở đâu?
– Chị cũng ở gần đây thôi. Chị ở mạn dưới Hà Đông này. Hôm nay tiện qua chỗ này thấy cửa hàng nó bán đồ giảm giá nên chị tính vào mua cho thằng Thành mấy bộ.
– Thế thì để em chọn cho. Thằng Thành với em thì phong cách ăn mặc cũng như nhau thôi. Mấy cái này đơn giản ấy mà. À tí nữa chị em mình đi café nói chuyện chút nhé. Lâu rồi em cũng chưa gặp chị.
– Chị còn phải về nhà nấu cơm cho thằng Thành nữa. Để dịp khác nhé.
– Thôi có mất bao nhiêu thời gian đâu chị. Hôm nay cứ để thằng Thành nó nấu cơm một bữa đi xem sao. Chị mua quần áo về cho nó thì nó chả mừng bỏ xừ ấy chứ.
– Thôi được rồi lựa đồ nhanh lên.

Nói xong, Dũng đi một vòng rồi lựa 3 bộ quần áo mà nó khá ưng mắt nhưng nó sẽ nhường lại cho thằng Thành. Nó thì quan trọng gì mấy bộ quần áo này. Quan trọng là nó được gặp lại chị Huệ. Hôm nay ông trời đã ban cho nó một món quà mà nó cũng không thể nào ngỡ được. Nó cứ tranh trả tiền với chị mãi. Nhưng rồi nó cũng chịu thua vì chị bảo đồ của thằng Thành, không phải đồ của chị. Nó ngẫm lát nữa nó còn có cơ hội trả tiền café cơ mà. Cả hai nhanh chóng thanh toán rồi ra một quán café ngay gần đó, quán này cũng khá yên tĩnh mà khung giờ chiều tối thì cũng không quá đông khách do mọi người còn đang về nhà nấu nướng ăn uống.

Huệ và Dũng cùng kể về cuộc sống của cả hai. Dũng cũng rất thấy thương xót cho thân phận của Huệ. Vì chồng con mà đến nước phải bỏ nhà ra đi. Nhưng dĩ nhiên là Huệ không hề đề cập chuyện giữa nàng và lão Tùng. Huệ kể về công việc hiện tại, những điểm thú vị của công việc rồi kể về những chuyện xoay quanh gia đình, cuộc sống của hai mẹ con trên này. Dũng cũng vậy, nó cũng kể về cuộc sống rời xa gia đình của nó. Mọi thứ nó đều phải tự lập, đặc biệt là khi nó quyết định ở trọ một mình chứ không hề chọn ở cùng bạn bè cho vui. Một phần nó chọn như vậy bởi nó đã nghe qua kinh nghiệm của mấy ông anh họ. Việc ở với bạn bè thì vui thật nhưng khi dính đến gái gú thì nhiều cái bất cập. Đâm ra nó cũng không ham. Hai chị em ngồi tâm sự hơn một tiếng rồi Huệ cũng phải ra về. Dũng nhanh chóng chạy ra thanh toán tiền café rồi tiễn Huệ. Trước khi ra về, nó cũng kịp xin số điện thoại mới và nick Facebook mới của Huệ. Từ giờ nó sẽ có thể liên lạc lại với nàng.

Phía thằng Thành, hôm nay nó đi làm về mà vẫn chưa thấy mẹ nó ở nhà. Nó chợt nghĩ hay hôm nay mẹ nó cố gắng dọn thêm căn nào cũng nên. Nó không nghĩ ngợi gì nhiều mà đi nấu cơm luôn. Vừa nấu cơm nó vừa nghĩ về Thuỷ, cả hai mới chỉ có những buổi đi chơi ở công viên hay hẹn hò tại quán café mà thôi. Thành cũng khá ngại ngùng vì nó và Thuỷ cũng mới trở thành người yêu của nhau. Thậm chí bây giờ cả hai vẫn đang xưng hô cậu tớ. Dĩ nhiên là với một người tự ti và ngại ngùng như Thành thì việc nắm tay Thuỷ nó cũng chưa dám. Đang ngẩn ngơ một lúc thì mẹ nó cũng về, Huệ mang về cho Thành hai bộ quần áo dài tay. Hai cái áo sơ mi trắng và đen cùng một chiếc quần bò và một chiếc quần âu.

– Đang nấu cơm rồi hả con?
– Dạ con về không thấy mẹ đâu nên chạy ra ngoài mua ù mớ rau với ít thịt về nấu luôn. Mà sao hôm nay mẹ về muộn thế?
– Mẹ đi làm về đi qua cửa hàng quần áo, thấy có giảm giá nên mẹ chạy vào mua cho con ít đồ. Này. Xem thử đi có đẹp không?

Thành hớn hở cầm chiếc túi mở ra, đều là những bộ đồ đúng phong cách hiện đại. Nó ướm thử lên người rồi mỉm cười quay ra nhìn mẹ nó.

– Hay cứ mặc thử vào đi xem có vừa không. Nhỡ có chật hay rộng quá thì mai mẹ còn biết đường mang đi đổi.
– Đây mẹ chờ con tí.

Thành chạy vào nhà vệ sinh thay luôn hai bộ. Mọi thứ đều vừa như in. Nó mặc đồ mới lên trông bảnh bao biết mấy. Nó thầm nghĩ những bộ đồ này nó sẽ mặc để đi chơi với Thuỷ cho thật xứng đôi. Mỗi lần thay đồ xong chạy ra, mẹ nó đều gật đầu tấm tắc. Dũng nó chọn đồ khéo thật, vừa đúng kích cỡ lại còn hợp mốt thời trang nữa chứ. Thành thay trở lại bộ đồ cũ mặc ở nhà rồi nó chạy ra ôm lấy mẹ rồi nói một lời cảm ơn.

– Con cảm ơn mẹ. Đồ đẹp lắm.
– Đồ đẹp thì chịu khó mà học vào. Không phải cứ lao đầu đi làm rồi bỏ bê học hành đâu.
– Con nhớ rồi ạ.

Nó ôm mẹ nó mà cảm nhận rõ được bầu vú căng tròn của mẹ đang áp vào ngực. Trong đầu nó bỗng có chút suy nghĩ lệch lạc nhưng rồi nó cũng bỏ mẹ nó ra một cách ngại ngùng rồi quay đi làm việc khác. Đêm đến nhìn mẹ nằm bên cạnh, cặp mông tròn của mẹ nó làm nó nứng lên biết mấy. Nhưng nó không thể nào lao vào mà bóp mà ôm cặp mông của mẹ nó được. Vì nó hiểu rằng, luân thường đạo lý vẫn là thứ mà nó và mẹ luôn phải đặt lên làm tôn chỉ. Mặc dù vậy, nó vẫn phải lẳng lặng cầm chiếc điện thoại rồi đi vào nhà vệ sinh, mở truyện sex về loạn luân mẹ con lên để giải quyết vấn đề đang nhức nhối bên dưới. Đọc đến đoạn cảnh hai mẹ con địt nhau không biết trời đất là gì khiến nó nứng lên tột độ. Con cặc của nó phóng ra các luồng tinh trùng đặc quánh. Cơn nứng tình đã qua đi nhưng để lại cho nó về một sự ân hận rất lớn. Đây có lẽ cũng là cảm xúc mà nhiều người gặp phải khi thủ dâm. Nó lẳng lặng đặt lưng xuống giường, thở dài một cái rồi ngủ một mạch đến sáng.

Chương trước Chương tiếp