Bao giờ hết bão
Chương 11
Chiếc xe khách lớn dừng lại, Lẫm bước xuống xe như được trả về chốn cũ. Thành phố trở nên xa lạ dù rằng anh đã lăn lộn ở đây gần 30 năm, 6 năm thôi mà mọi thứ thay đổi nhiều quá. Anh nổi bật giữa bao người qua lại vì dáng người cao lớn và bộ râu rậm rạp.
Lẫm bước về phía quán bia trước mặt, anh muốn chờ người đón. Vừa ngồi xuống chưa kịp gọi phục vụ anh đã thấy có người nhìn chằm chằm, trông khá quen.
– Anh Lẫm râu đúng không ạ. Em là Quý, Quý sùi đây anh nhận ra em không ạ.
Vừa nói hắn vừa bước tới ngồi đối diện Lẫm, trông hắn ta khá bảnh với áo sơ mi quần âu cùng đôi giày đen và chiếc đồng hồ vàng choé, chưa kể đến dây chuyền và lắc tay cái nào cái nấy như sợi xích. Giờ nhìn gần thì Lẫm đã nhận ra hắn là ai rồi. Trước đây khi còn làm tướng ở đất này có lần tiện tay anh đã cứu hắn 1 lần. Khi đấy Quý sùi – kẻ đang ngồi trước mặt anh chỉ là 1 tay cắc ké đàn đúm theo đám sai vặt quanh đây, rồi nhờ vào cái mã to xác không hiểu sao được 1 em tiếp viên cho chấm mút tý.
Nhưng đen đủi là em tiếp viên là bồn xả của 1 anh giang hồ cứng hơn. Bị bắt bị đánh đến quỳ lê quỳ lết trong hành lang quán karaoke, số chưa chết hắn thấy Lẫm đi qua thì mở mồm ra xin anh cứu. Mặc dù lúc đấy chỉ Quý sùi biết Lẫm còn anh thì không, nhưng tiện mồm Lẫm cũng nói bọn kia dừng lại vì hắn thảm quá rồi và hắn được tha. Từ đấy hắn mang ơn anh lần nào thấy cũng cúi gập lễ phép chào từ xa.
– Giờ hết sùi rồi nhỉ… – Lẫm cười nói.
– Mày giờ ngon quá anh không nhận ra đấy.
– Hehe, anh đừng mỉa mai em vậy chứ, nhờ chộp giật được khi thành phố thay đổi chứ em thì có gì mà ngon lành hả anh… – Quý vẫn rất lễ phép trước Lẫm.
– Anh ngồi đợi bọn Kiên tộ với Minh kiến lửa phải không ạ. Tháng trước em thấy chúng nó về, em hỏi anh mà không thằng nào nói. Anh chờ tý em bảo quán dọn phòng sẵn anh em mình ngồi uống… – Quý sùi vừa nói vừa đi tìm chủ quán.
Vài phút sau Minh, Kiên cùng 1 thanh niên nữa đến quán. Nó là Tím cũng là đệ ruột của Lẫm ngày anh rời thành phố này nó mới 16 tuổi, giờ 22 rồi. Thấy Lẫm nó bước nhanh đến ôm chầm lấy anh. Nói luyên thuyên cả nhưng dễ thấy là vẻ vui mừng ra mặt của nó.
Bia được 3 vòng Quý mở miệng hỏi Lẫm về dự tính của anh, thấy Lẫm mơ hồ hắn nói:
– Vậy anh giúp em việc này được không anh, sạch sẽ kiếm ra tiền nhưng với em hơi khó, nhưng với anh thì quá dễ. Em được 1 anh bên phường nhờ quản lý chợ mới mở mà em chưa dám nhận vì em nhiều việc quá, với cả khu đấy em không có uy. Chợ đang hoàn thiện 10 ngày nữa là xong hết nhưng mọi người buôn bán đông lắm rồi, anh về đấy em vừa dễ ăn nói với người ta, anh cũng có thu nhập.
Lẫm trầm ngâm vì anh biết Quý đang giúp mình. Quý vội vã nói tiếp…
– Anh giúp em với, mà bọn thằng Minh cũng cần việc nữa đúng không, anh quản lý chợ nhiều việc cần chúng nó theo anh lắm ạ.
Đến lúc này thì Lẫm đồng ý, đúng vậy các em anh theo anh cần việc cần tiền.
– Vậy anh cảm ơn bọn anh sẽ làm tốt chú yên tâm.
– Không em phải cảm ơn mới đúng người ta nhờ em giờ em lại phải nhờ anh mới được việc còn gì ạ. Anh nghỉ khỏe rồi vào việc luôn anh nhé.
Chầu bia tiếp tục mọi người hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời, thông qua Quý mà Lẫm biết thêm về những thay đổi của thành phố này.
Mọi thứ suôn sẻ Lẫm nhận chợ 2 ngày sau, chợ mới đã đi vào hoạt động khá nhiều khu vực rồi, giờ chỉ còn xây dở dang trên cổng và lợp mái nhà xe nữa là mọi việc hoàn thành. Khi Lẫm tới thì anh đã hiểu cái khó mà Quý nói. Một số người thì chấp hành mua sạp ngồi trong chợ, nhưng 1 số thì không, họ tụ tập ở cổng bán cho người vừa tới khiến bên ngoài hỗn loạn ầm ầm. Khi có người nhắc nhở hay đuổi thì họ cãi họ chống đối đủ thứ không ai làm gì được.
Khi anh đến anh lặng lẽ quan sát và biết được những kẻ khó ưa nhất, chuyện đơn giản là khi anh đến nói chuyện với những kẻ này biết anh là ai chúng ngoan ngoãn đến lạ. Ngày hôm sau anh để cho Kiên, Minh đi nhắc nhở không khó khăn như vậy nữa. Đến ngày thứ 3 anh cho kẻ vạch hết khu vực cổng và thông báo cấm họp trong khu vực đó. Ai cố tình vi phạm sẽ bị thu hàng và không ưu tiên thuê sạp trong chợ sau này. Niêm yết giá sạp quầy trong chợ đang có giá thuê ban đầu cực thấp.
Ngày thứ 4 mọi việc cơ bản ổn định chỉ chờ xây xong hết là đi vào việc chính thôi. Trong khi đợi chờ công việc ngày ngày là trông công trình dở dang. Khi nói chuyện, quan sát những người thợ anh thấy 1 anh trai tầm hơn 40 khá thật thà tốt tính nên để ý. Vì dù sao sau này anh cũng cần thêm người đáng tin ở đây. Các em anh mới chỉ có 3 cả anh nữa là 4 thì còn thiếu quá nhiều, vì thế anh đã nói chuyện nhiều hơn càng tiếp xúc anh càng yên tâm và chắc chắn. Anh biết được ông ta tên Kính, hơn anh chục tuổi có vợ và 2 con 1 gái 1 trai, ông cho anh địa chỉ vào hẹn mời anh đến chơi vì nhà khá gần.
Mấy ngày sau Lẫm quyết định đến nhà ông thợ mà anh để ý, lúc đó khoảng hơn 7 giờ anh đến trước cổng nhà ông Kính vì đã hỏi kỹ nên anh khá chắc chắn là mình đúng. Anh gọi cửa vài tiếng nhưng không có ai ra. Anh đoán mọi người đang ăn cơm không để ý vì cổng khá xa. Anh lay cánh cổng thấy không khóa anh đẩy ra rồi dắt xe vào.
Căn nhà 3 gian cũ được cơi nới 2 bên, anh thấy ánh sáng gian giữa thì bước lại, cửa không đóng anh nhìn vào thì không có ai vừa định gọi thì…
“Cạch…”
Cánh cửa thông phòng của gian trái mở ra anh thấy hơi nước và một thân hình bước ra trùm khăn lớn trên đầu lau tóc, chiếc khăn che hết mặt cô nhưng hở toàn phần còn lại.
Lẫm chết đứng trước mắt anh cô gái gần như trần truồng đang chầm chậm bước về phòng, cô đi ngang nhưng không thấy anh vì chiếc khăn, còn anh mắt đã mở hết cỡ mồm cũng há không ngậm được.
Thân hình của cô gái trẻ không 1 tì vết đang hiện hữu, da cô trắng như bông bưởi mái tóc đen ướt nước xõa xuống che đi nửa bờ vai nhỏ nhắn và xương quai xanh tinh xảo. Nó cũng vô duyên che mất đỉnh ngực của cô nhưng phần mê hồn còn lại tròn trịa hồng hào cũng đủ đánh gục anh rồi, bầu ngực cô tròn đầy như chiếc bát úp nó cao thẳng ngạo nghễ hai núm vú dù bị che vẫn thấy lấp ló ánh hồng trinh nguyên, chúng không quá to nhưng múp míp cân đối đến tuyệt đối thật sự là tuyệt tác.
Lướt trên phần eo mượt mà phần bụng thon gọn tạo hóa lại đặt trên đấy cái rốn nhỏ xinh sâu hút, đi qua eo thắt lại đến hông nở sự tương phản tạo nên cái đẹp mọi đàn ông đều si mê. Chiếc hông nở nang mang trọng trách nặng nề để nâng đỡ cho cặp mông tròn trịa và căng mịn. Bờ mông trắng xinh lại nảy lên mỗi bước cô di chuyển nó đang khiêu khích con quỷ dục của người đàn ông thôi thúc anh ta áp mặt lên đó cọ qua cọ lại để cảm nhận sự đàn hồi trơn mát.
Thẳng tắp 1 đường tiếp xuống cặp chân dài như được chạm khắc ra từ bạch ngọc với bàn chân nhỏ xinh mắt cá và gót chân hồng hào. Dù là lướt qua nhưng Lẫm cũng kịp nhìn thấy bờ mu lấp ló với lún phún lông tơ chúng vẫn còn đọng vài giọt nước lấp lánh. Nếu may mắn hơn có lẽ anh đã được chiêm ngưỡng hết cả động đào phía trước. Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng những hình ảnh tuyệt vời ấy có làm sao anh cũng không thể quên được. Nó khiến tim anh đập nhanh và rạo rực đến khó thở, cảm giác này đã bao giờ anh trải qua chưa nhỉ, có lẽ gần giống thế nhưng cũng hơn 10 năm rồi.
Lẫm giật mình và ý thức được sẽ rất khó xử nếu cô gái phát hiện mình bị nhìn trộm anh nhẹ nhàng bước lùi lại lấy lại tinh thần anh cất tiếng gọi…
– Chú Kính chú Kính ơi.
Trong nhà vọng ra tiếng vội vàng thay đồ của Yên – con gái ông Kính, cô vừa tắm xong, cô biết chắc nhà không có ai và bố mẹ sẽ đóng cổng cẩn thận như thường lệ, nên cô vô tư khoả thân đi về phòng. Nào ngờ, chưa kịp thay đồ đã có người gọi bố mình ngay trước cửa, vừa thay đồ cô vừa trả lời vội vã…
– Chờ cháu chút ạ…
Vài giây sau cô thò cổ ra thì thấy trước mặt mình một ông chú cao lớn như hộ pháp, da ông ấy rám nắng nhìn rất rắn rỏi gương mặt vuông chữ điền nam tính nhưng khiến cô hơi sợ vì hàng râu rậm dữ dằn, bù lại đôi mắt ông ấy rất sáng và nhìn cô đầy thiện cảm. Đúng vậy Lẫm đang nhìn cô đầy thiện cảm không thiện cảm sao được cô gái trước mặt anh có gương mặt thánh thiện đôi mắt to và sáng lấp lánh, lông mi cong dài cộng với đôi lông mày lá liễu mảnh mai cân xứng. Mũi nhỏ cao thẳng nhìn kiêu sa nhưng đầy vẻ tinh nghịch, cái miệng có nét cười tự nhiên với đôi môi mọng đỏ như những trái dâu tây nhìn chỉ muốn được cắn ngấu nghiến mà thôi và cuối cùng là đôi má đào phúng phính căng tràn nét thanh xuân. Tất cả cùng nhau vẽ nên một gương mặt thiên thần thánh khiết, thanh xuân pha chút tinh nghịch. Nó hoàn toàn là tuyệt phối cùng với thân hình ma quỷ lúc trước anh bắt gặp. Thỏa mãn, Lẫm hoàn toàn thỏa mãn với màn thưởng thức kỳ quan vừa rồi.
– Chú ơi chú tìm bố cháu ạ… Giọng nói thánh thót kéo Lẫm về với thực tại.
Trái với vưu vật trước mặt trông anh lúc này khá xuề xòa không nói đúng hơn là lôi thôi với hàng râu rậm rịt cả tuần không cắt tỉa nên bị gọi là chú cũng hợp lý.
– Tôi tìm chú Kính, em là con gái chú à… – anh trả lời từ tốn để lấy lại bình tĩnh cho mình.
– Vậy chú vào nhà uống nước đi ạ, bố mẹ cháu đi dạo chắc sắp về rồi đấy ạ.
Lẫm bước vào nhà, mọi thứ khá bình thường nhưng ngăn nắp và sạch sẽ nhìn ngôi nhà ta dễ dàng nhận ra nơi đây được chăm sóc rất tỉ mỉ và liên tục. Qua ngôi nhà dễ nhận ra gia đình ông Kính khá nề nếp và các thành viên trong gia đình khá ý thức, điều này khiến Lẫm rất hài lòng vì như thế anh càng dễ tin tưởng vào ông Kính hơn.
Yên đứng cách anh 1 đoạn nấp sau cái bàn ngang eo có lẽ cô hơi ngại và khó xử chỉ vì quá vội vã mời Lẫm vào nhà mà cô quên rằng chiếc quần cô mặc khá ngắn, tóc chưa khô và áo lót chưa kịp mặc nữa, dù rằng chiếc khăn phủ trên vai đủ dài che đi núm vú nhưng thật sự cô rất lúng túng, cô chưa xuất hiện trước người khác như vậy bao giờ.
Lẫm tinh ý anh nhìn quanh nhà cho cô bớt ngại, thấy anh nhìn chỗ khác Yên nhanh chân bước về phòng chỉnh trang lại quần áo. Khoảng chưa tới 5 phút sau cô bước ra với ca nước vối trên tay để mời anh. Đúng thật người đẹp lại với chiều cao gần m7 dáng người dong dỏng thì không mặc gì mà xấu đi được, lúc này Yên đã búi tạm mái tóc vẫn hơi ướt lên, cô mặc bộ đồ rất bình thường ở nhà với quần lửng và áo thun ngắn tay nhưng lại khiến Lẫm thấy được thêm nét đẹp khác nơi cô. Giờ cô không quyến rũ khiến ai muốn phạm tội nữa mà cô cho người khác thấy gần gũi thân thiện như em gái hàng xóm vậy muốn ở cạnh muốn che chở thật nhiều. Để bớt bối rối Lẫm mở lời trước…
– Cô chú đi dạo lâu chưa em, nếu còn lâu nữa cô chú mới về thì có lẽ tôi sẽ về và nhờ em chuyển lời là có cậu Lẫm bên chợ mới đến chơi cho biết nhà biết cửa.
Yên giờ mới biết anh ta là Lẫm người mà bố cô đã nhắc tới, nhưng bố nói anh ta mới ngoài 30 và phong độ lắm kia mà sao cô thấy anh ta lúc này còn già hơn cả cha mình nữa vậy. Bố cô nói anh ấy là quản lý cái chợ bố đang xây cổng, anh cũng có ý hỏi mời bố về làm trong chợ và hôm nay anh ta đến tận đây vậy là anh ta nghiêm túc, tốt quá rồi. Cô chợt thấy có thiện cảm hơn với anh cô cười…
– Anh uống nước đi ạ, bố em nhắc đến anh trước cả nhà mấy lần rồi ạ. Anh chờ chút bình thường giờ này bố mẹ em đang về rồi anh ạ.
Nụ cười thân thiện của cô gái ấy suýt chút khiến anh thất thố mà đánh rơi ly nước, anh cố trấn tĩnh và cười lại với cô…
– Vậy tốt quá, tôi cũng muốn nói thêm với chú về việc làm ở chợ để chú hiểu thêm mà dễ quyết định.
Nghe anh nói lòng Yên mừng khấp khởi vậy là anh ấy thực sự muốn tạo điều kiện cho cha cô vào ban quản lý chợ rồi. Cô nhất định sẽ khuyên cha mình bắt lấy cơ hội này vì việc làm đấy đồng nghĩa với bố cô sẽ đỡ vất vả hơn, sạch sẽ hơn thu nhập cao hơn nữa. Nếu có tiền em trai cô sẽ không đòi nghỉ học đi làm như bây giờ nữa, đấy là điều khiến cô vui nhất em trai cô năm nay mới lớp 8 mà lúc nào cũng lo kiếm thêm tiền và còn dự định chỉ học hết lớp 9 cho bố mẹ đỡ vất vả. Cô thấy thương mà không sao được nhà cô nghèo quá, đến cô cũng phải xé đi tờ giấy báo trúng tuyển đại học vì biết bố mẹ đã kiệt sức rồi. Bây giờ có hy vọng cho em cô cho gia đình cô thật mừng hết sức, cô lại cười và rót thêm nước cho anh. Đến lúc này bố mẹ cô cũng về tới.
Vừa về tới ông Kính nhận ra Lẫm đến thì mừng ra mặt vì ông rất trông mong vào cơ hội tốt đẹp anh mang tới cho gia đình ông. Ông hồ hởi giới thiệu về gia đình cho anh biết. Vợ ông bà Vân còn khá trẻ 38 tuổi nhưng bà nhìn không tiều tụy như những bà cô nông thôn khác, thân hình mảnh dẻ cùng nước da trắng trẻo đủ khiến bao cô gái trẻ ganh tỵ. Gương mặt bà khá giống con gái lớn nhưng ít đi sự thanh xuân tinh nghịch lại nhiều hơn sự trưởng thành sắc sảo. Mặc dù phải vất vả mưu sinh đủ nghề nhưng còn giữ được sắc vóc như của bà ở thôn quê chắc là trường hợp hi hữu.
Con gái lớn tên Yên thì anh đã gặp đã ngắm gần hết rồi thì giờ mới biết cô 19 tuổi, nghỉ học sau lớp 12 hiện nay đang thử việc ở nhà sách. Cậu út học lớp 8 sắp vào lớp 9 tên là Quân, cậu chàng khá sáng sủa giống bố, cậu khá nhanh nhẹn và bắt chuyện với Lẫm rất nhanh.
Ngồi thêm tầm nửa tiếng Lẫm ra về anh thấy rất vui vẻ hài lòng với cuộc gặp mặt hôm này, gia đình này khiến anh thấy ấm cúng và tin tưởng được, hơn hết anh đang xao xuyến lâu lắm rồi anh lại rạo rực như thế này. Anh sẽ làm hết sức để giúp họ nhiều nhất có thể. Nhưng hôm nay mất điểm quá giờ phải cạo râu thường xuyên mới được.
Với Yên lúc này cô cũng đang mừng khấp khởi trong lòng qua cuộc nói chuyện hôm nay cô như nhìn thấy những ngày vui trước mắt với gia đình cô. Gia đình cô đã vất vả quá nhiều rồi cô cũng phải bỏ dở ước mơ để phụ giúp gia đình mình. Không ai biết cô yêu sách, yêu những con chữ ra sao, cô luôn mơ ước được trở thành nhà văn hoặc người viết sách. Ngay đến hình tượng người trong lòng cô luôn mơ ước cũng sẽ là người yêu sách giống cô vậy, cô tưởng tượng anh dong dỏng cao da trắng tóc gọn gàng anh sẽ đeo kính cận, và đặc biệt là am hiểu sách để nói chuyện với cô mỗi ngày. Hiện tại cô đang cố níu kéo lại ước mơ của mình bằng công việc ở nhà sách mà thôi. Ước mơ của cô không còn nhưng ước mơ của em trai cô thì vừa thắp lên, sự giúp đỡ này với cô giống như 1 ân huệ vậy. Nghĩ tới cô thấy người đàn ông đấy thật dễ mến, mặc dù lúc đầu nhìn anh ta khá dữ dằn vì bộ râu rậm nhưng bù lại ánh mắt anh nhìn cô rất sạch sẽ và thiện cảm khác xa với ánh mắt của những đứa con trai học cùng lớp hay những người đàn ông cô tiếp xúc qua.
Sáng hôm sau Yên đèo bố đến chợ rồi đi đến chỗ làm, cô dừng lại cho bố xuống xe đang định mua li tào phớ để ăn sáng thì cô lại bắt gặp Lẫm. Thì ra anh ta khá ưa nhìn khi cạo sạch râu đi gương mặt anh ta góc cạnh lông mày rậm ánh mắt Hun hút có hồn. Thấy cô và bố anh nhiệt tình chào 2 người anh mời bố cô ăn sáng nhưng bố cô đã ăn nên từ chối, lúc cô định mở lời mời anh ăn tào phớ thì anh đã nói trước…
– Yên ăn sáng cùng anh nhé.
Cô lắc đầu nói sợ muộn làm nên sẽ chỉ mua tào phớ đến chỗ làm sẽ ăn sau.
– Vậy anh mời nhé, cô ơi làm cho em mang đi trước cháu gửi tiền cô sau ạ… – anh quay qua Yên lại hỏi xem chỗ cô làm có mấy người.
– Em và 1 chị nữa anh ạ…
– Vậy 2 cốc cô nhé, em thích ăn thêm gì thì cho thêm nhé, anh không biết sợ bỏ nhầm.
Yên cảm ơn anh và thầm nghĩ anh thật ga lăng và chu đáo.
Ba ngày gấp rút đã xong toàn bộ ở chợ, hôm nay gia đình ông Kính mời Lẫm ăn cơm. Anh chuẩn bị khá tươm tất với quần Jean áo polo và đôi giày thể thao trắng, râu tóc gọn gàng Lẫm xách giỏ quà lên đường. Đến sân nhà thì ông Kính và Yên đã đứng đón anh ở cửa. Yên khá bất ngờ vì hôm nay anh rất khác, sáng sủa nam tính và mạnh mẽ, có điều chiếc xe Sirius với anh quá nhỏ khiến nhìn anh bây giờ giống như đang cưỡi chó đi chơi vậy. Nghĩ vậy Yên che miệng cười khiến cả Lẫm và ông Kính không hiểu.
Bữa cơm hoàn hảo với tài nấu nướng của Yên và bà Vân cùng với sự thân thiên gia đình dành cho Lẫm. Anh cũng tự nhiên ăn nhiều nói nhiều hơn. Thậm chí anh đặt biệt danh cho Quân thành Coong theo tên bố, anh cũng dặn nó buổi sáng chạy thể dục ra chợ anh sẽ dạy võ cho. Cu cậu vui vẻ vì rất muốn có thể hình như anh, phải biết rằng anh cao đến 1m87 nhưng rất cân đối mặc đồ chuẩn như Manocanh vậy. Anh thích cảm giác này cảm giác giống như có lại gia đình đã mất đi trong quá khứ vậy. Bữa ăn kết thúc anh mở lời trước…
– Cô chú cũng biết rồi đấy, hôm nay chợ đã xong hoàn thiện sẵn sàng đi vào hoạt động hết công suất, cháu đang rất thiếu người nếu hiện tại chú không có dự định nào tốt hơn cháu mong chú giúp cháu cùng quản lý chợ ạ. Trước mắt lương cứng của chú là 5 triệu (thời điểm đó lương vậy là rất cao) ngoài ra còn phụ thu tiền gửi xe chia đều sau này nữa.
Nghe Lẫm nói nét vui mừng hiện lên trên khuôn mặt người một nhà. Ông Kính nói anh yên tâm ông sẽ làm tốt. Chốt lại anh còn cho gia đình thêm niềm vui khi chỉ vào chiếc xe Sirius và cho ông Kính mượn không thời hạn. Anh nói ông đừng ngại, anh cũng được cho mà thôi, chiếc xe khá rẻ với lại anh sẽ đổi xe sớm thôi. Nghĩ thật kỹ ông Kính thấy không thể đi chung xe với Yên mãi được, có ngày 2 bố con cùng muộn thì toi. Vậy là ông đồng ý.
Nói chuyện 1 lúc Lẫm gọi người đón mình, nhưng Kiên tộ đang đi chơi ở xa còn Minh và Tím đang cùng ngồi uống rượu say đến chẳng biết mình ở đâu. Biết anh gặp khó ông Kính chủ động mời anh ngủ lại cùng Quân vì dù sao anh đã uống rượu về khuya không tốt, Lẫm đành ngập ngừng nhận lời.