Bao giờ hết bão

Chương 5



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 5

Bước vào nhà vệ sinh rộng rãi hắn chạm vào từng cánh cửa. Có một cánh cửa đã mở sẵn, cô gái bên trong đang nhắm hờ mắt cúc ngực áo sơ mi trắng đã bung 2 cái để lộ ra cặp vú xuân thì tươi rói, cặp vú lộ rõ đến ⅔ khỏi áo ngực nó trắng hồng và tròn trịa như 2 chiếc bánh bao. Chiếc váy công sở màu đen phía dưới đã cô gần đến mông quần lót màu hồng xộc xệch vẫn mờ mờ một vệt chính giữa.

Lúc này đang khép hờ đôi mắt nhưng Linh biết có kẻ đang đứng trước mặt nhìn vào những nơi bí mật của mình, chắc hẳn là gã phệ Hải quan. Vậy là cá đã cắn câu chị Thanh đã dặn trước sẽ có khả năng này chị bảo cứ khéo léo đưa đẩy sẽ có người can thiệp không để cô phải chịu thiệt.

Đáng lẽ ra lúc này cô lên tập trung chú ý đến động tác của hắn để mọi chuyện có thể dừng lại đúng lúc. Nhưng bây giờ cô lại hồi hộp chờ những động chạm của hắn lên cơ thể mình. Người ta nói rượu là chất xúc tác dễ khiến cho phần con lớn hơn phần người nhất. Thực chất uống đến bây giờ Linh không còn hoàn toàn tỉnh táo nữa, khi lão phệ này bước vào đây cô đã cố tình bày ra bộ dáng khiêu khích này. Nếu là Lẫm nhìn thấy cô hở trên lộ dưới như thế này anh ta có vồ lấy cô không nhỉ.

Lão phệ bước đến nhẹ nhàng vén mái tóc cô sang 1 bên. Linh có 1 gương mặt khá thanh tú với khuôn mặt dài miệng nhỏ. Sống mũi cao đầu mũi hơi hếch lên kiêu kỳ, đôi mắt hơi nhắm hờ với hàng mi cong nhưng lông mày hơi thưa phải đánh thật đậm. Bù lại Linh có làn da trắng và mịn màng với dáng vóc cao ráo lôi cuốn.

Lão từ tốn vẽ theo từng nét trên khuôn mặt cô vì thấy con mồi chẳng thể đi đâu mất được. Nhưng cũng không có quá nhiều thời gian nên đi theo hết cái cần cổ trắng ngần của Linh lão liền chộp tay ngay lên bầu ngực của cô. Linh hơi rùng mình bất giác cô hơi nghển cổ lên…

– Hơ… hơ… ư… ư… ư…

Tiếng rên bất giác phát ra khiến lão ta càng hưng phấn lão mạnh dạn giật hàng cúc còn lại phơi cả thân trên trắng ngần của Linh lão lộn luôn chiếc áo lót lên trên để bàn tay thoải mái vày vò cặp vú lớn như 2 trái bưởi Năm roi. Một tay không đã hắn dùng cả 2 tay hết bóp rồi nâng 2 bầu nặng trịch đó hắn lại vỗ áp chúng vào nhau nghe… “Bộp… Bộp… Bộp…” rất vui tai mà nhìn thì cũng thật vui mắt. Giờ hắn dùng hai ngón tay liền lúc vê 2 bên nhéo lôi đầu vú nâu nhạt của Linh nhìn đến thảm. Nhưng lúc này Linh như có sóng dậy trong lòng tiếng rên cô cố gắng kìm nén trong cổ họng để không phát ra thành tiếng…

– Iii… iii hư… hư… ư ư… ư!

Tiếng rên vo ve như muỗi kêu nhưng như bùa đòi mạng với lão phệ lúc này lý trí hắn đã vứt đi cho chó ăn rồi, trời sập cũng mặc. Hắn ngồi thụp xuống một bên mồm ngậm chặt lấy 1 bên ngực cô bên còn lại tiếp tục dùng tay chơi đùa, hắn đá lưỡi liên tục, ngón tay gẩy liên hồi và không ngừng đổi bên hắn làm mọi thứ thật vội vã để nhanh chóng khiến cô mê mẩn đi hắn sẽ chiếm lấy cô đạt được mục đích của mình.

– ÔI… Ôi… Ôi… hư… hư… ứ! Hà aaaaa Á, Á…

Chẳng thể kìm nén được tiếng rên Linh tru lên từng hồi. Chẳng hiểu sao cô liên tục thỏa hiệp với mình để đồng lõa cho hắn làm bậy. Cứ mỗi lần cô định tỉnh táo để hô lên như chị Thanh dặn thì lại có 1 tiếng nói khác bảo chờ thêm, chờ thêm chút nữa chị sẽ được việc hơn. Rồi khoái lạc cứ như sóng cả dồn dập dồn dập đến khi nó nuốt mất sự tỉnh táo và tia lý trí cuối cùng chuyện sẽ đi đến đâu.

“Hừ… hừ”, lão phệ lúc này cũng mê dại đi với thân hình thiếu nữ. Lão đưa tay kéo hẳn chiếc váy lên cao thêm nữa rồi trượt tay vào giữa 2 chân Linh mà miết.

– Anh, anh, AAAAA… AAAAA… HHHHH…

Như bật phải công tắc người Linh run lên những tiếng rên phát ra như bản năng không thể tiết chế. Đáng lẽ cô phải khép chân lại lấy tay cản lại bàn tay quái ác đang làm loạn thì giờ cô chỉ biết rên, hai chân vô thức dạng hờ ra còn bàn tay chặn lại cũng chỉ hời hợt không đáng kể.

Lão phệ thấy nước rỉ từ khe lồn của Linh lão vui như mở cờ vì sắp được cho chim ăn. Chỉ tiếc là phòng vệ sinh quá nhỏ khiến hắn không thể thưởng thức hết thân hình của cô. Ngón tay của hắn muốn đưa hẳn vào bên trong cái lỗ nhỏ mà khua khoắng cũng gặp khó khăn do tư thế ngồi của cô. Lão thử đặt tay cô lên vai mình rồi cố gắng kéo cô cùng đứng thẳng dậy nghĩ rằng sẽ khó khăn, nào ngờ trong vô thức cô cũng nương theo mà đứng lên cùng.

Linh biết cô đang tiếp tay cho hắn có được mình chỉ cần vài động tác nữa thôi thì lỗ lồn này sẽ bị chiếm lấy. Trong đầu Linh bây giờ ong ong 2 giọng nói cãi nhau đến kịch liệt: “Dừng lại thôi mọi chuyện đi xa quá rồi bây giờ hét lên thì còn có thể cứu vãn được.” Giọng khác thì bác bỏ: “Tiếp tục thì có sao chứ, một mũi tên trúng 2 đích, vừa được sướng vừa nắm thóp được lão phệ này. Cứ để mọi chuyện đi đến đâu thì đến xong việc thì tỉnh táo làm ầm lên, chứ bây giờ chịu nhịn thì lòng nào cam”. Cô lại thỏa hiệp biết đâu trong chuyện này cô sẽ được thêm chút lợi. Cô cũng mất mát gì đâu chứ.

Lão phệ cho cô đứng lên thì tốc váy cô rồi kéo quần lót sang bên bướm cô lộ ra trước mắt con quỷ dục lông lồn xoăn đen mọc kín mu hai mép còn khép hờ giờ đã nhoe nhoét nước. Tay hắn đưa nhanh xuống nhanh chóng mò mẫm nhiệt tình trong bướm cô, lão thèm được vục mặt vào bú mút nhưng sợ không giữ nổi cô làm cô đổ thì càng thêm khó. Tay lão phệ như có động cơ phản lực vậy lão xoa rồi day lia lịa, lão đưa 1 ngón tay vào bên trong thấy bướm còn khít rịt thì vui như mở cờ trong bụng.

– AAAAA… AAAA…

Tiếng rên bật lên từ trong cổ họng Linh càng chứng tỏ cô đã lạc lối trong bể dục rồi. Khi ngón tay mũm mĩm của tên phệ chui vào trong lỗ cú thọc khiến cô giật mình kéo lại một chút khôn ngoan.

– Ai Ai đó… ai ui… KHÔNG KHÔNG XIN ĐỪNG MÀ… TÔI XIN…

Cô kêu to lên làm như cô đang vùng vẫy cố gắng thoát thân với nỗ lực vô vọng. Cô phải biểu hiện rằng cô không tình nguyện cho chuyện này. Nhưng tiếng kêu cũng đến đấy là dừng lão phệ khóa môi cô để trong miệng cô chỉ còn tiếng ư ử rên giống như của con chó cái động đực. Cô dần dần phối hợp để nụ hôn 2 kẻ say tình ướt đẫm nước bọt nhễu nhão cả ra ngoài. Cô tự nhủ rằng cô đã cố gắng hết sức rồi cô hơi say còn lão thì quá khỏe. Chứ mọi chuyện giờ không cứu vãn được nữa rồi chỉ 1 tiếng kêu vừa rồi chẳng khiến ai chú ý cả. Nhà vệ sinh có cửa hành lang dài gần 30 mét chỉ có mình phòng các cô dùng bữa chị đã đặt riêng vậy rồi.

– Hự!!! Ưmh ưhm…

Cô bị lão lật úp vào vách phòng vệ sinh hắn kéo quân lót cô quá gối để trần cặp mông tròn căng trắng hồng khiêu khích. Tay hắn khều khều cả hai lỗ mà khiến cô dúm lại. Một tay hắn kéo khóa quần để con cặc bụng ra dí vào đít cô. Khi củi lửa sát lại gần nhau cả cô và hắn đều ngâm khẽ.

– Ưmh… ưmh… hơ… hơ!!!

Còn cu không quá khủng chỉ khoảng 14 cm đầu nấm tím bầm rộng được hơn 3 cm nhưng với Linh nó bây giờ là báu vật.

Khi tiếng thắt lưng của lão ta rơi cạch xuống nền đá hoa cũng là lúc còn cặc đang cố len lỏi vào chiếm lấy lỗ lồn nhỏ xinh.

– Ôi… em yêu em khít quá, khít quá… như thế này anh sẽ không vứt em đi đâu. Anh sẽ địt em thường xuyên, rồi cả con chị khiêu dâm của em nữa anh sẽ địt hết.
– Hơ… hơ… vậy là vì dục niệm Linh làm sai lời chị dặn.

“Phạch phạch… huỵch… huỵch!!! Á Á…”

Còn cặc vừa qua được đầu khấc thì rút ra chóng mặt. Linh đang đê mê trên chín tầng trời cũng bất ngờ choàng tỉnh.

2 tiếng máy ảnh chớp tắt rồi được dấu nhanh đi. 1 tiếng vật nặng va xuống nền đập vào tường. Rồi chỉ còn những tiếng kêu như lợn chọc tiết của lão mập. Lẫm đứng sừng sững như tháp sắt chân anh dẫm lên quần của lão phệ. Vừa rồi anh túm cổ áo hắn từ phía sau mà quật. Anh liếc nhìn Linh đang còn ngơ ngác, mái tóc rũ rượi son môi nhòe nhoẹt quanh mồm. Bầu ngực chỗ đỏ chỗ trắng thỗn thện lòi hết ra bên ngoài đầu vú vẫn còn sưng tấy ướt nước bọt của lão heo. Phía dưới lồn vẫn nhầy nhụa dâm thủy chắc rằng anh đã đến vào lúc cô đang hưng phấn cực độ. Anh lạnh lùng buông xuống 1 câu rồi chạy mất…

– Khoác tạm cái áo vào, quần nữa nhanh lên…

Anh chạy đến phòng chị làm ồn ào nhất có thể…

– Chị, chị ơi. Chị ra mà xem chuyện gì xảy ra đây chị.

Anh vừa nói vừa tỏ ra tức giận phừng phừng. Giờ G đã đến chị lập tức tỉnh táo phối hợp thu lưới cùng đàn em.

– Sao em, có chuyện gì hả sao mà hùng hổ ở chỗ chị đang tiếp khách thế này.
– Em xin lỗi nhưng khách của chị làm em không nhịn nổi. Chị ra nhà vệ sinh mà xem khách của chị hiếp Linh người yêu em đấy chị.

Lẫm vừa phải thêm vào kịch bản việc Linh là người yêu anh vì Linh làm mọi chuyện không đi đúng hướng như ban đầu. Đáng ra cô chỉ cần để hắn giật cúc áo mình là đã la ầm ĩ lên rồi, sau đó anh đến can thiệp và có vài người làm chứng là xong. Đằng này cô lập lờ như ngầm phối hợp, chỉ với 1 câu hét mà anh cũng chỉ nghe láng máng. Đã thế khi anh đến rõ ràng thấy là cô đang chấp nhận giao hoan mà. Nếu giờ không làm sự việc nghiêm trọng hơn thì có khi cô chịu nhục còn anh bị tố đánh người không biết chừng.

– Sao có chuyện đấy được chứ.

Mọi người lao sang nhà vệ sinh thì mọi thứ đập vào mắt thật không tin nổi.

Lão heo đang vẫn ôm đầu nằm 1 chỗ đã 3 phút trôi qua mà hắn còn chưa hết choáng. Mọi người chạy vào thì hắn chỉ tay vào mặt Lẫm rồi gầm lên.

– Thằng chó mày là ai mà dám đánh tao hả, tao mà mất sợi tóc mày chờ đi tù đi.

Trông lão thật thảm hại giày thì chiếc có chiếc vẫn nằm dưới quần trong phòng vệ sinh con cặc thâm đen giờ co trở lại còn bằng ngón tay cái. Áo vest cùng áo sơ mi xộc xệch nhăn nhúm cộn về phía sau. Mồm miệng hắn méo xệch vì đau.

– Anh im đi anh làm gì em tôi thì nhìn thử xem. Chuyện này tôi không để yên đâu.

Lúc này trong góc phòng vệ sinh nhỏ, Linh đang thút thít, tóc cô rối không thành hình lớp trang điểm ở mắt trôi xuống má loang lổ. Áo cô bị bung hết hàng cúc dưới chỉ còn lại 2 cúc trên gá tạm đôi chân đang có quắp ngồi bệt xuống nền gạch lạnh buốt. Cô vẫn tỏ ra mơ màng say gục lên gục xuống vô lực. Lẫm đến bên cô đỡ lấy, đã diễn thì phải giống.

– Làm gì là làm gì, thuận tình 2 phía nên tôi tính làm dã chiến 1 trận chứ có gì mà ghê gớm cô thấy chướng mắt thì tránh ra là được sao dám để thằng ất ơ này đánh tôi.
– Lấp liếm, ngụy biện. Đây là chồng sắp cưới của con bé tôi chẳng cần bảo nó cũng đủ lý do đập ông ra bã rồi. Đằng này nghe tiếng người yêu nó kêu cứu nó mới vào cứu ông còn kêu gì.
– Kêu cứu khi nào, ai kêu cứu chứ cô ta chẳng sướng đến phát điên ấy chứ không tin vạch chân cô ta mà xem, dâm thủy của cô ta vẫn còn đẫm đìa 2 chân đấy.
– Đừng lợi dụng em tôi say rượu mà dở trò đồi bại xong bây giờ lại cả vú lấp miệng em. Tôi sẽ hỏi con bé nó mà không đồng thuận với ông tôi sẽ cho ông biết tay…

Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của chị nhìn mình Linh biết chị giận mình. Cô thều thào…

– Em không, em không có chị ơi. Em say quá khi giật mình hiểu được hoàn cảnh em đã kêu lên em xin nhưng ông ta không tha. Ông ta quá khỏe ông ta quyết tâm hãm hiếp em bằng được, rồi sẽ bày kế đến chị ạ.

Lời nói thì đúng như ông ta có tội, nhưng những gì xảy ra rất khác. Nhưng giờ mồm ông ta như ngậm hột thị, biết giải thích kiểu gì bây giờ, nhìn bộ dạng của cả hai lúc này ai ở đây cũng nghĩ ra câu chuyện. Họ sẽ nghĩ rằng cô gái say xinh đẹp bị một gã ỉ quyền thế định hãm hiếp, cô vùng vẫy may sao được cứu.

– Bây giờ tôi sẽ gọi cho cục phó của các anh xem cấp dưới của ông ấy có biểu hiện như vậy thì phải giải thích ra sao xử lý thế nào.

Nói xong chị rút chiếc di động của mình định bấm số. Lão heo giờ mới cuống lên xua tay lia lịa.

– Khoan đừng gọi nghe tôi nói chúng ta cùng đàm phán đã.
– Đừng câu giờ có gì đàm phán nữa chứ, sức khỏe, danh dự em tôi đàm phán thế nào.
– Vậy ghi lại những gì xảy ra ở đây đi xong chúng ta bàn bạc được không.

Chị lưỡng lự 5s rồi gật. Nhân viên nhà hàng lập cho họ cái biên bản, viết và chỉnh sửa vài lần thì cả hai đều ký vào. Nhà hàng phải lấy cho ông ta miếng khăn để quấn. Quần ông ta bị Lẫm dẫm rách.

Có biên bản này ông ta có 5 cái miệng cũng khỏi cãi.

Quay về phòng ăn chỉ còn 4 người là Lão Ngọc(tên thật của lão hải quan), chị Thanh Linh và Lẫm đỡ Linh. Lão vào đề ngay lập tức…

– Xé biên bản kia đi và viết giấy bỏ qua không kiện cáo gì, tôi sẽ đền bù xứng đáng cho các cô.
– Như thế nào.
– Tôi sẽ cho cô mảnh đất ở trung tâm diện tích 200 m2.

Hắn chỉ vào Linh nói.

– Còn cô tôi biết cô quyết định tất cả. Nếu cô bỏ qua cho tôi tôi sẽ cho cô ưu đãi cô không thể từ chối được. Nói thật lần tới thuyên chuyển công tác tôi sẽ về tỉnh này, tuyến của tôi quản lý là khu vực hàng cô đổ về. Nghĩ kỹ đi. Hắn đang rất bực mình, vì chuyện này hắn giữ kín để dành làm điều kiện ép Thanh lên giường mà giờ đem ra như quà biếu.
– Không cần, cơ thể em tôi em tôi quyết định nó đồng ý thì bạn tiếp không thì ra tòa.

Bây giờ hắn mới thấy sợ người đàn bà này, quyết đoán và nhìn rõ lòng người kinh khủng. Vẫn là cô ta làm chủ nhưng giờ cô nhường bóng sáng chân em mình, nếu cho em cô ta nhiều nữa, phần của cô ta chắc chắn phải dày thêm.

– Chị để ông ta nói điều kiện xem nào, nếu chị thấy chấp nhận được em sẽ không kiện nữa.

Linh đang làm sai cô đang lo chị ghét mình nên nghe theo cô hết.

– Được rồi nói xem nào.

Chị hất hàm ngồi xuống ghế…

– Như thế này đi, mỗi tháng hàng cô đi vào Hà Nội qua tuyến của tôi dù là thuốc lá hay vải thì 30 xe đầu tôi coi như cô chở gió. Những chuyến sau lấy 12%thấp hơn giá cũ 3% được không. Công 20 feet.
– Không cần, xây nhà khang trang cho em tôi nếu vừa mắt nó tôi sẽ cho ông giá 15% tất cả không bớt không xin xe nào cả.

Người đàn bà này đúng như tin đồn cô ta sòng phẳng tài giỏi mang lại kinh tế và đặc biệt là mạnh tay chi. Giờ cô ta chẳng khác nào cho lão một món nợ. Cô lấy sự rộng lượng của mình làm món nợ hắn phải mang.

– Tôi sẽ làm như cô nói cô yên tâm. Việc hôm nay là tôi hồ đồ tôi xin lỗi.
– Nói thì giữ lấy lời tôi có hàng chục cách để vặn gãy ông đó.

Ông ta chán nản bước ra về lúc đến đây ông ta bừng bừng khí thế tin tưởng vào chiến thắng toàn vẹn với người đàn bà này. Nhưng hiện tại ông phải cúi đầu xin thua và bị áp chế dài dài. Ông nhếch mép cười khổ “thật hối hận”.

Chị Thanh nhìn Linh nói…

– Em muốn nói gì với chị không?

Linh thút thít khóc cô giải thích thế nào đây, nói cô nứng quá nên mặc hắn chơi hay là cô muốn tính toán để áp chế một gã quyền thế cho bằng 1 phần giống chị. Bây giờ cô hối hận lắm rồi nếu Lẫm không cứu cô thì bây giờ lão ta sẽ cãi trắng thì cô thì nhục nhã việc chị thì hỏng. Hắn sẽ bỏ mấy đồng đền bù xem chơi cô như đĩ vậy. Hay tốt đẹp hơn hắn lưu luyến cơ thể cô thì cho cô tiền hàng tháng rồi coi cô là máng xả.

– Chị ơi em sai rồi nhưng chị đừng bỏ em, đừng đuổi em, em không cần căn nhà kia, chỉ cần chị cho em theo chị là được.
– Không, em giữ lấy căn nhà, nhưng nhớ không có mấy mắn lần 2 đâu, lần này may mắn là Lẫm tỉnh táo nếu không ân hận đấy em ạ. Lấy thân ra rồi báo đáp nó đi. Hahaha.

3 chị em xuống lấy xe trở về, chở Linh đến nhà lúc còn 2 chị em cô hỏi anh…

– Em thấy chuyện hôm nay thế nào?

Bất ngờ câu hỏi của chị Lẫm sắp xếp lại từ ngữ rồi từ từ đáp…

– Lúc đầu em hơi khó hiểu cách làm của Linh, vì Linh không có vẻ gì bị hiếp, mà chị em mình đều biết Linh không say chỉ còn cách giải thích là cô ta đồng ý hoặc ỡm ờ không rõ. Nhất là khi vào nhà vệ sinh em thấy rõ ràng cô ta đang động dục. Cô ta rất tiếc nuối khi của nợ của lão ta chưa vào hết mà đột ngột rút ra.

Nói xong thấy hơi vô ý anh ái ngại nhìn chị, chị nhìn lại anh nói…

– Không phải ngại, chị mày là ai mà xấu hổ mấy cái đó chứ. Sao nữa em nói tiếp đi.
– Vâng, em đoán một phần vì rượu kích thích 2 là có lẽ cô ấy muốn hành động liều lĩnh 1 lần rồi lấy được kết quả khiến chị cũng phải ngạc nhiên và cô ấy được nhiều hơn từ hắn.
– Ừ, vậy em nghĩ hướng đi đó có thành công không?
– Em không biết chị giảng cho em được không.

Dù nhanh trí nhưng Lẫm mới 19 tuổi anh còn quá nhỏ trong thế giới người ăn người này. Lẫm mạnh dạn đề nghị, thực sự anh rất phục và muốn học hỏi thêm từ chị. Chị đã biết chuyện Linh bị hiếp xảy ra nên bảo anh ngồi ở góc khuất hành lang. Nếu thấy Linh kêu cứu thì tiếp ứng, vậy mà cô ta chỉ kêu cho có như thế, chút nữa là hỏng việc.

– Làm như vậy phiền phức vô cùng, chị sẽ mất uy tín và cái Linh cũng không được như ý đâu. Vì không ai say rượu liền tỉnh sau khi làm tình cả, trên thực tế làm tình trong lúc rượu say xong đa phần đều ngủ say như chết, nam nữ như nhau. Bất hợp lý đó đã đủ khiến rắc rối tìm đến cô ấy và chị rồi. Rồi nếu làm căng những bất hợp lý phía sau sẽ dìm ngập cô ấy trong nhục nhã. Cô ta có ý khiêu khích ông ta trước vì cố tình mặc hớ hênh mời gọi. Trong lúc giao hoan thì nghênh đón chứ không bị ép buộc. Thông qua 2 chiếc cúc áo tự cởi nên không bị đứt, váy và quần lót thì không nhàu rách gì. Hoặc như em chụp lại tấm ảnh là xong, ô ta có thể có nó lắm chứ. Không say mà như vậy là cố ý khiêu khích còn gì. Như thế chuyện cô ta làm là sai trái, có 1 câu em cần nhớ “ai bắt đầu trước thì người đó chịu trách nhiệm”. Trong khi giao hoan thì nghênh hợp vì 2 người đó hôn nhau đến nhòe cả son ra khắp mặt. Em thấy cô ấy ấu trĩ chưa, việc hôm nay em làm đúng nhất là không cho cô ấy tự tỉnh mà giống như ép phải tỉnh.
– May quá, chị nhỉ.
– May vì có em, em làm việc biết quan sát nhưng không do dự bất nhất. Thế em biết vì sao chị không nhận lợi ích của lão phệ đấy không?
– Hà hà chị giảng tiếp cho em đi ạ em đi đường vòng còn xa nhà lắm.
– Vì đừng bao giờ cắn miếng bánh quá to, biết đâu có kim hay thứ gì đó không thể ăn được ở bên trong, người ta còn cho cả nhẫn để cầu hôn trong bánh còn gì. Và không lấy phần bánh người khác. Em nên biết phí thu từ tiền của hàng đường biên chính là lợi ích của cả 1 nhóm các ngài đấy. Hôm nay nếu đồng ý làm như Lão Ngọc nói thì ta cắt đi của họ gần 50% em biết không. Dù lão lợn đó phải chịu trách nhiệm chính nhưng các ngài của lão sẽ tra ra ngọn ngành, họ sẽ có biện pháp xóa đi thỏa thuận đó rồi sẽ sử lý ta. Ăn vào 1 thì phải nôn ra 10, 20. Hiểu chưa zai.
– Dạ rồi chị ạ.
– Vậy chị hỏi câu nữa không được trả lời không biết nhé. Căn nhà của Linh được cho là tốt hay xấu.

Mất 3 phút nghĩ ngợi Lẫm nói:

– Xấu với chị, món lợi quá lớn khiến người ta mất tỉnh táo mà làm liều. Sợ rằng nếu có cơ hội tương tự với cơ sở lợi ích lớn hơn cô ta sẽ làm liều, không phải lần nào cũng có người đến kịp. Chuyện này cũng khiến người khác thích làm liều đánh cược hơn ví dụ cô Phương chẳng hạn cùng chức vụ nhưng lợi ích chênh lệch thấy rõ.
– Thông minh lắm, em mới 19 còn quá trẻ để nghĩ nhiều như thế. Em nói đúng cả nhưng sẽ có cách giải quyết. Chỉ cần cảnh báo cô ta đừng đòi hỏi thêm, sợ rằng lão heo kia cá chết rách lưới có thể kiện cô với những chi tiết bên trên thì cô ta sẽ biết sợ và học khôn ra thôi.

Chị Thanh mỉm cười rồi ngả ghế xe nghiêng đầu một bên thiêm thiếp ngủ.

Dáng chị ngủ khiến Lẫm hơi mất tập trung trong giây lát. Cần cổ trắng tươi kiêu sa với xương quai xanh đầy đặn. Lớp áo sơ mi chị mặc như đang làm việc quá sức ở phần ngực, ngực chị chắc phải đẹp lắm, vì từ góc nhìn này thông qua khe cúc ngực cũng thấy được rằng chúng trắng tươi giống như cục bông ai khéo vo lắm mới tròn được vậy. Chiếc áo lót có vẻ mềm nhưng vú chị vẫn vun cao, vậy thì chắc nó cũng ngạo nghễ lắm chứ không rũ như của Linh đâu. Chớp mắt xao nhãng cũng khiến anh rung động đôi chút. Mấy ai chịu được người đàn bà vừa thông minh lại xinh đẹp như chị. Hơn nữa hôm nay chị rất chiếu cố cho anh, vài câu chị nói cũng để anh luôn biết đề phòng thế giới anh đang sống.

Những ngày tiếp sau này cậu cũng ra ngoài nhiều hơn với chị nhưng nếu đi xa và ngủ qua đêm ở ngoại tỉnh sẽ luôn là Thạch tháp tùng chị.

Vài lần tập thể dục buổi sáng cậu ngước lên nhìn phòng chị thì thấy chị nâng cốc trà mỉm cười với cậu. Đi cùng nhau dạo này cũng thấy chị cười nhiều hơn, thỉnh thoảng chị còn vỗ vai, vỗ tay anh nữa. Chỗ ngồi lúc trước hay là ghế sau giờ đã chuyển lên đằng trước thường xuyên. Đôi khi chị nói chuyện người lớn khiến anh không biết phải làm sao. Từ khi mất hết người thân gần như anh không thân thiết với bất kỳ ai cả. Nên chuyện trai gái với anh mù tịt…

– Thế hôm đó anh hùng cứu mỹ nhân thì chẳng thấy hết rồi còn gì nữa. Lúc đấy cảm giác thế nào nói chị nghe được không? Cái Linh nó ngon vậy mà, đã trắng lại vú to. Chậc chậc cặp vú chắc bằng hai trái bưởi chứ chẳng đùa. Thế nào còn phía dưới ra sao thích chỗ nào nhất nói đi em.

Ôi mặt Lẫm càng đỏ càng lúng túng chị lại càng trêu mãi không buông. Đã bao giờ thấy chị thế này đâu chứ, có ai bị trêu dai như vậy bao giờ đâu.

Thấy chị dứt khoát không buông anh dành tiện mồm nói cho qua…

– To thật đấy nhưng hơi rủ nên không đẹp bằng những ai dù to nhưng tròn căng vun cao ạ.

Cậu nghĩ sao nói thế, lúc phát ra những lời này thì anh nghĩ về hình ảnh cặp vú lấp ló của chị.

– Haha thế mà kêu không biết gì, mà ai cởi ra cho ông nhìn mà ông biết nó đẹp hơn.
– Trên phim ấy ạ.

Anh bối rối trả lời cho qua.

– Xem phim bậy bạ gì mới thấy máy cái đó chứ.

Ôi chị định dí chết không tha sao ạ, anh nhăn nhó trả lời…

– Bậy gì đâu chị trình diễn áo tắm thì hở gần hết, trình diễn thời trang họ chỉ khoác áo vest chứ có mặc áo ngực đâu chị.
– Nhanh trí, chị mày tha.

Chị Thanh đưa mắt nhìn ra cửa sổ xe, nhìn chị bây giờ cũng giống bao cô gái khác cũng có lúc buồn vu vơ đấy thôi. Người ta kính cô, sợ cô có kẻ thèm khát cô muốn chiếm được thể xác mỹ miều kia. Nhưng có ai thương cô không. Những người bên cô lúc này có lẽ đều là những người cô có thể tin được nhất. Thiết, Thạch đều có thể vì cô mà chết không một câu oán trách nhưng tình cảm của họ là tôn sùng trung thành tuyệt đối. Vợ chồng Cảnh Công thì hiểu từng sở thích biết từng thói quen chăm sóc cô cẩn thận hết mực. Nhưng họ xuất phát từ lòng biết ơn khi cô cho họ được sống và được bên nhau. Họ không biết nỗi đau của cô, không ai biết lúc nhìn xa xăm cô nhớ về điều gì. Lẫm tự nhiên cũng thấy nhói ở trong ngực anh cũng đang đau hay đang nhớ gì sao. Hai người im lặng hồi lâu rồi chị vươn người rồi co ro lại trên chiếc ghế phụ…

– Nhiều lúc chị muốn bé trở lại giống như trẻ sơ sinh, khó chịu – khóc, đói – khóc chán – khóc. Khóc xong đi ngủ mai dậy khóc tiếp.

Lẫm cười tủm…

– Em luôn muốn mình trở thành một người bố nghiêm khắc, con cái hay khóc nhè là tét đít cứ khóc là tét xem có dám khóc không. Ở bên em em sẽ không cho được phép khóc.

Thanh tròn mắt vì lời ẩn ý của Lẫm không biết anh chân thành bao nhiêu trong câu nói của mình nhưng chị thật sự rung động vì nó.

– Nhưng em nghĩ lại rồi em làm như thế con em không bao giờ khóc nữa, em sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của con em. Bây giờ em sẽ chọn xóa nước mắt bằng tình thương.

Lại một khoảng lặng dài trước khi xe về đến nhà. 2 người đuổi theo 2 ý nghĩ riêng rồi chẳng biết sao 2 ngày liền chị không nói chuyện nhiều với Lẫm như những ngày trước đó. Khi trên xe chị cũng không còn đùa vui với cậu như những ngày trước Lẫm vẫn vậy chu đáo và đáng tin. Cậu không vì bị chị xa lánh mà xao nhãng công việc. Dù muốn gì đi nữa điều đầu tiên cậu phải làm thật tốt là đảm bảo an toàn cho chị. Hôm nay Lẫm đưa chị đến khu ngoại ô Hà nội để xem một khu đất rộng nhưng ở khu vực hẻo lánh, nếu muốn sinh lời chắc phải chờ vài năm. Cách khu đất khoảng 50m có một khu nhà san sát tiếng nô đùa cười nói của trẻ con phát ra từ đó. Anh hỏi thăm thì biết bên đó có trại trẻ mồ côi, nói rồi cò đất muốn mời chị sang cho bọn trẻ tội nghiệp đó chút quà giống như một hành động lấy may vậy. Chị định gật đầu thì Lẫm cản lại anh nói nhanh.

– Vào đấy rồi muốn ra nhanh cũng không được chúng tôi còn có việc về gấp. Hôm nào chốt được đất chúng tôi sẽ gửi lòng thảo sau.

Thanh ngạc nhiên vì lần đầu tiên có người cản trở quyết định của cô, nhưng cô không hỏi nhiều mà bước lên xe với cậu. Vào xe cô nhíu mày hỏi vì sao một cách khó chịu.

– Hì hì chúng nó không cha không mẹ giống em thôi mà, em để chị chuẩn bị tâm lý để không giống lần trước hỏi chuyện em khiến chị không vui.

Biết chị khó chịu anh cố gắng tránh nặng tìm nhẹ trả lời cho chị thoải mái. Thật ra cậu sợ lại thấy chị buồn số phận bản thân chị, chị thì khác gì chúng nó với cậu đâu chứ. Cậu cảm nhận được điều đó hôm kể chị nghe hoàn cảnh của mình. Nghe xong chị không nói gì nữa mà lại trầm mặc. Chị chỉ đường để đến một mảnh đất ở cách đó không xa. Mảnh đất khoảng 700 m2 trước nhà có một quán nhỏ đã lâu rồi không còn mở nữa.

Quán được chống bằng mấy cây tre đã mục mái ngói đã có vài viên không còn. 3 giờ chiều ngày cuối tháng 9 hơi nắng và oi ả. Chị tránh nắng ở mái ngoài quán nhỏ anh đứng nhìn quanh chờ người bán nhưng không bao giờ cách chị quá xa cả. Chiếc công nông đầu dọc chạy xình xịch đến, khói bốc nghi ngút.

Bỗng một tiếng “khịch” to rõ vang lên chiếc bánh phía trước gãy lìa lao đến bên này. Nó phi quá đuôi xe ôtô của chị rồi đâm sầm vào quán Lẫm lao theo bóng dáng mảnh mai đang mở mắt trừng trừng không biết phải làm gì. Chỉ 3 bước chân là sẽ ôm được chị để chị tránh được cả mái ngói bên trên sụp xuống, vậy mà thời gian như bật chế độ quay chậm hay sao vậy từng viên ngói nó cứ từ từ rơi để anh lo lắng đến thắt lòng. Soạt!! Huỵch!! Hai âm thanh nặng nề vang lên, Lẫm trượt 2 chân xuống đất vồ gọn lấy chị đang vừa ngồi vừa giật lùi vào trong góc. Vai anh va mạnh vào bờ tường mục nát làm bong một mảng lớn vôi vữa.

Đúng lúc này ngói vỡ từ trên mái bắt đầu trút xuống, anh thấy bị đập lên lưng lên đùi và cả đầu nữa. Nhưng chị đang nằm gọn trong lòng anh có lẽ chị ít bị rơi vào. Tiếng rào rào của gạch ngói rơi vừa kết thúc chủ của chiếc công nông vội chạy lại xem xét tình hình, ông ta chỉ thấy một chàng trai cao lớn đang quỳ chống đầu và vai vào bờ tường, trong lòng anh ta hình như đang ôm 1 cô gái.

Trên lưng, đầu anh ta chất đống những mảnh ngói vỡ, máu đã bắt đầu rịn ra. Lúc này trong lòng Lẫm chị Thanh cũng bị 1 phen hú vía. Khi thấy chiếc lốp xe lao nhanh qua chị chỉ biết phản xạ ngồi thụp xuống rồi lùi và che đầu.

Lẫm đã kịp lao đến và che chắn cho cô, giờ cô đang trong lòng cậu ta lành lặn nguyên vẹn cảm giác thật an toàn. Lẫm khẽ nhổm người dậy ngẩng đầu cho chị thoải mái đứng dậy, anh vẫn quỳ và đang quan sát xem chị có bị thương ở đâu không.

Anh vô thức nắn tay, bắp chân chị, thấy chị không kêu đau và không bị chảy máu ở đâu thì anh mới yên tâm. Nhưng chị thì nhìn anh đầy xót xa, máu trên đầu anh đã chảy xuống đầm cổ áo đằng sau lưng áo cũng rách chi chít những vết gạch, ngói đâm vào. Bây giờ đứng lên anh mới thấy cảm giác toàn thân đều đau nhức. Nhưng anh vẫn nhìn chị nhe răng cười…

– May quá toàn gạch ngói mục, không là toác hết đầu.
– Còn may à, cậu thử sờ lên đầu xem thế đã gọi là toác chưa.

Lẫm đưa tay lên vùng đau trên đầu mình sờ thử, nhìn thấy máu cậu vẫn còn nhăn nhở.

– Cũng chảy máu à, vẫn chưa nhằm nhò gì chị ạ ngày trước tranh nhau bốc hàng ở bến xe em bị đập 2 viên gạch vào đầu máu chảy ướt cả áo mà vẫn cho cả 3 thằng nằm một đống.

Anh đặt tay lên chỗ chảy máu rồi từ từ đi về xe như thường. Thực ra anh cũng đang rất đau và hơi choáng nhưng không muốn để chị lo lên cố chịu. Đi qua chỗ ông lái công nông ông rối rít xin lỗi vì công nông cũ nên mới xảy ra tai nạn không mong muốn này. Chị đi đến gần chỗ cậu để anh ngồi trên đầu xe chị kiểm tra thật tỉ mỉ xem xét tất cả những vết thương vết xước trên người cậu. Chị lấy khăn tay trong túi xách dịt vết chảy máu trên đầu, những chỗ khác chị lau sạch sẽ để tránh bị nhiễm trùng.

– Em ngồi chờ cho bớt choáng rồi chị chở vào bệnh viện kiểm tra. Bị thương ở đầu không qua loa được.
– Em thấy không nặng lắm đâu chị à, ngồi thêm chờ chủ đất đến xem sao rồi chị em mình về.
– Muộn rồi chủ nhà lỡ hẹn với mình rồi giờ đi bệnh viện như chị bảo đi. Đưa chìa khóa xe đây.

Lẫm không cố lì thêm nữa, cậu để chị cầm lái muốn mang cậu đi đâu thì cậu đi đấy, bảo cậu làm gì cậu làm đấy.

Đến khám thì ngoài vết khâu 3 mũi trên đầu còn tất cả đều ổn không có gì phải lo, họ cho cậu thuốc chống viêm rồi dặn chị chăm sóc vệ sinh kỹ vết thương là được.

– Cứ 1 ngày thì em rửa nước muối cho chồng 1 lần vài hôm là đóng vảy thôi.

Cô y tá chỉ độ 25, 26 mà gọi chị bằng em ngọt lịm đã thế còn nhầm chị em cậu thành vợ chồng. Cậu nhận thuốc rồi cảm ơn chị y tá rồi về.

Lên xe cậu đòi lái thì chị đồng ý. Vừa lái xe cậu vừa lẩm bẩm…

– Về phải cạo râu kỹ càng mới được, sao nhầm lẫn đến chục tuổi vậy được chứ.

Chị lườm sang rồi nói…

– Thôi đi cụ non ạ, mặt mũi thì nhem nhuốc toàn đất với cát, máu me be bét, râu ria thì xồm xoàm. Người ta bảo 50 cũng được đấy ạ.

Nghe câu đùa của chị Lẫm thấy vui vì chị đã không để ý đến sự nhầm lẫn vợ chồng mà nói quan tâm về diện mạo của cậu. Về đến nhà đã là 10h tối, chị lên thẳng phòng ngủ chứ không ăn gì. Cậu thì ăn sạch đồ ăn mà chị Cảnh đã phần cả 2.

Lúc này trong phòng Thanh ngồi thu gối trên giường trong lòng ngổn ngang với đống suy nghĩ hỗn độn. Ngày hôm nay đã cho cô rất nhiều bối rối, nhiều hơn của cả quãng thời gian chồng cô mất cộng lại. Ngay mấy ngày hôm trước cô đã nghĩ rằng sẽ chỉ tiếp xúc và quan hệ với Lẫm đúng với tư cách bà chủ và nhân viên mà thôi, chứ gần gũi quá sẽ khiến hiểu lầm về tình cảm cô sẽ hại người đó. Không ai nên có tình cảm với cô và cô cũng không xứng với tình cảm của ai hết.

Nhưng hôm nay thấy những thứ cậu làm cho cô, cô bị dao động kịch liệt. Mấy ai chịu được sự quyến rũ của người đàn ông thương và hiểu cảm xúc trong tâm mình, lại dám xả thân cứu mình không chút do dự cơ chứ. Nếu xả thân cứu cô có lẽ cả 4 người gần bên cô trước khi cậu đến đều dám làm, nhưng tất cả họ không ai thương cô như cậu, sợ cô bị chạm vào nỗi đau bố mẹ không tốt mà dám can thiệp vào việc cô định làm, việc mà những người khác không dám nhưng đó là sự khác biệt, cậu làm vì thương cảm xúc của chị sợ bị đau lần nữa.

Giờ cô nên làm gì với cậu đây cho cậu bước vào đời cô rồi phá hỏng cuộc đời cậu sao, hay nói thẳng cậu như thế sẽ là phạm thượng quan hệ chủ tớ không thể lộn xộn. Cô đang rối như tơ vò đây, có làm gì cũng vẫn thấy sai, vậy thôi để thời gian nó dẫn đường, con đường tự nhiên nhất. Vậy cứ tự nhiên thôi.

Chương trước Chương tiếp