Biến cố cuộc đời
Chương 6
Lúc tất cả xuống hết bên dưới thì cũng đã gần 1 giờ đêm, tôi và mấy ông anh ngồi uống trà rừng và trò chuyện. Giờ đó cũng vắng khách nên các em nó cùng ngồi trong phòng với chúng tôi. Anh tài vỗ đùi tôi hỏi:
– Sao em trai? Khỏe không?
Tôi cười đáp:
– Dạ khỏe anh.
Anh tài cười nhìn sang em Nhi của tôi nói:
– Em có hiếp thằng em anh không sao thấy nó yếu quá vậy?
Nhi chỉ đáp lại bằng nụ cười tươi của em. Chị quản lý đi vào, anh Tùng hỏi chị quản lý:
– Vắng khách chưa chị? Cho mấy em nó đi ăn khuya với tụi em được không?
Chị quản lý nhìn các em nó rồi quay lại nhìn anh Tùng cười nói:
– Khách cũng vắng rồi, chuyện đó của các em nó sao chị quyết định được, hết giờ làm thì các em nó đi đâu thì đi. Em hỏi mấy em nó đi.
Anh Tùng đứng lên hỏi:
– Mấy em đi ăn với tụi anh nhe. Tụi anh không để tụi em chịu thiệt đâu.
Các em nó im lặng không ai trả lời, những ánh mắt của các em nhìn nhau như đang phân vân điều gì đó.
Anh Tùng lại tiếp tục lên tiếng:
– Ai không chịu đi thì nói anh. Còn đi được thì đi chơi với tụi anh, anh có hỏi bé của anh rồi. Anh gửi mỗi đứa 5 triệu phụ mấy đứa chi tiêu.
Khi tôi nghe anh Tùng rủ đi ăn mà gửi 5 triệu tôi giật mình thật và hiểu ra được đi ăn ở đây là thế nào. Và khi nghe 5 triệu thì thấy cao thiệt, vì cái thời điểm đó 5 triệu là số tiền mà tôi chưa từng được cầm trong tay luôn ấy, huống chi là ăn chơi kiểu đó và 5 triệu lúc đó cũng không phải là số tiền nhỏ. Chắc cũng nhiều người đến đây thắc mắc mấy người đó làm gì mà lắm tiền như thế? Thật sự mà nói ngoài 2 ông anh dẫn tui đi ra thì mấy anh kia đến bây giờ đã 12 năm mà tôi vẫn không biết mấy ổng làm gì. Thời điểm đó acc game của mấy ổng đã nạp tiền tỷ vào rồi, cây vũ khí trong game thôi các ổng đã dám bỏ mấy trăm triệu ra mua.
Quay lại câu chuyện. Mấy em nó cũng toàn là nhân viên cũ và đã hiểu ý nhau từ trước hay cũng có đi như thế rồi gì đó thì tôi không biết, mà các em đã đồng ý hết bằng sự im lặng. Chỉ có em của tôi là người mới và không biết em có hiểu không? Nên anh Tùng đã nhìn tôi nói:
– Em hỏi bé của em coi đi không?
Tôi nghe theo lời anh Tùng, nắm tay Nhi và hỏi:
– Em đi chơi với anh luôn nhe!
Nhi đang ấp úng thì anh Tài nói thêm:
– Đi với tụi anh sáng mới về nhe.
Nhi suy nghĩ một lúc lâu rồi e then gật đầu. Sau khi Nhi gật đầu người tôi bắt đầu rạo rực, cả cơ thể tôi bắt đầu nóng dần lên. Cái cảm giác nôn nao đó luôn kèm theo sự sung sướng thật khó để diễn tả.
Anh Tài nói với chị quản lý:
– Cho mấy em về sớm tý được không chị?
– Được em, ai không được chứ riêng em thì được. Mấy đứa lên thay đồ đi chơi với mấy anh đi.
Mấy em nó đứng lên ra ngoài thay đồ. Còn lại mấy anh em bọn tôi ngồi đợi, anh Tài lấy ra 1 triệu gửi cho chị quản lý kèm lời cảm ơn.
Sau khi các em xuống thì anh em bọn tôi quyết định ra một quán ốc vỉa hè gần đó, vì cũng đã khuya không còn nhiều quán mở cửa và chúng tôi đi một xe nên cũng không đi đủ. Trước khi đi anh Tài kêu chị quản lý sắp xếp sẵn cho chúng tôi 7 phòng.
Chúng tôi lội bộ lại quán cách đó cũng không xa tầm 200 mét. Lại quán anh Tùng lấy tiền ra chuẩn bị đưa cho các em nó nói:
– Anh gửi tiền cho các em, mà đi chơi với bọn anh vui vẻ không có này kia anh không thích nhe. Chơi thoải mái hết mình đi.
Mấy em nó gật đầu vui vẻ đồng ý, lúc sau tôi nghe đâu giá đó đã cao hơn giá mà bé của anh Tùng nói rồi. Nên em nào háo hức đồng ý. Anh Tùng cầm một xấp tiến đưa cho từng em một, nhưng đưa được 4 em thì đã hết tiền mặt anh Tùng kêu anh tài xế lấy xe đi rút thêm thì anh Tài ngăn lại nói:
– Thôi, em còn tiền mặt nè. Khuya rồi rút cây ATM biết khi nào.
Anh Tài lấy tiền ra đưa cho 3 em còn lại. Mấy anh em vui vẻ, cười đùa ăn uống, tôi không biết nhậu nhưng cũng bị ép uống hết một chai, chưa say đến gục tại bàn nhưng trong người cũng lân lân. Cái cảm giác nữa say, nữa tĩnh mà ngồi xung quanh toàn là gái đẹp nó phê gì đi.
Nhìn kỹ lại em Nhi thì em mặc chiếc đầm trắng, vòng 1 nữa ẩn nữa hiện kích thích sự tò mò của tôi lên tột đỉnh chỉ muốn nhào lại em ngay lúc đó mà thôi.
Ngồi ăn uống đâu đó cũng một tiếng thì anh Nam tính tiền và chúng tôi về khách sạn. Em Nhi vào quầy lễ tân lấy chìa khóa phòng, khi tôi lên phòng thì cũng đã gần 3 giờ sáng.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/bien-co-cuoc-doi/
Tôi vào phòng liền đặt lưng nằm xuống, trong người cứ ngà ngà say mệt mỏi thế nào đấy. Còn em đóng cửa đi vào sau, nhi đứng cạnh giường nói:
– Anh vào tắm đi cho khỏe.
– Em tắm trước đi, anh nằm tý. – Tôi đáp.
Nhi đặt túi xách trên kệ đầu giường rồi đi vào nhà tắm. Vách ngăn nhà tắm bằng kính có chiếc màng che lại nhưng không che lại hết, còn một khoảng trống khoảng 1 gan tay đập thẳng vào tầm mắt tôi khi nằm. Sau khi em cởi đồ từ khoảng trống của chiếc màng tôi nhìn thấy cặp đùi trắng nõn nà của em.
Hiện tại đã quá khuya cộng thêm một tí men trong người và cả ngày ngồi xe làm tôi khá mệt mỏi và buồn ngủ, nên tôi cũng chẳng có tâm trạng gì mà ngắm nhìn em lâu hơn. Tôi nhắm mắt lại như muốn ngủ thiếp đi, đến khi em run chân tôi thì tôi mới mở mắt ra. Một người con gái dáng người mình dây quấn trên cơ thể là chiếc khăn tắm, phút chốc tôi còn đang tưởng mình đang mơ. Tôi chỉ tĩnh lại và nhận thức được là sự thật chứ không phải mơ khi em nói:
– Anh tắm đi.
Tôi đáp:
– Anh mệt quá, tắm không nổi. Em nằm xuống luôn đi.
Em lại dùng nụ cười mà tôi mê thôi miên tôi. Em nói:
– Anh đợi em tí nhe, em lau lớp trang điểm trên mặt xuống cho nhẹ.
– Ừm…
Em ngồi trước bàn trang điểm mở túi xách lấy đồ tẩy trang, xong em đi ra cửa tắt đèn và mở lên bóng đèn vàng mờ ảo. Em lên giường nằm cạnh tôi, em lấy chiếc mền đắp ngang người tôi và em.
Em nhìn sang tôi hỏi:
– Anh mệt lắm hả?
Tôi mắt đã muốn lim diêm đáp:
– Ừm. Anh trước giờ không biết uống bia, với nay đi xe cả ngày nên hơi mệt.
– Cuối tuần anh lên đây chơi hả?
– Mấy ông anh lên đây đánh game, anh đi theo chơi thôi.
Em cầm lấy tay tôi đưa ra để em tựa đầu trên cánh tay tôi, nằm dựa đầu vào tôi nói:
– Anh không làm gì em hả?
Tôi nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt nữa mê nữa tỉnh của tôi đáp:
– Cái gì đẹp để ngắm thôi đã sướng rồi, cần làm gì?
Em cười lớn lên, tay em ôm chặt người tôi nói:
– Miệng anh cũng dẻo quá hé, đúng là lù lù giác cái lu chạy mà.
Lúc đó tôi chưa từng đi massage, cũng chưa từng đi “ăn bánh trả tiền” kiểu này bao giờ, thậm trí tôi cũng chỉ mới vừa “mất trinh” được mấy tháng. Nhưng tôi cảm nhận được cái cảm giác giữa tôi với em nó gần gũi lắm, như là người yêu của nhau hơn là đang “ăn bánh”. Không biết là do tôi khờ hay do em đang dụ dỗ tôi suy nghĩ đó chợt lé ra trong đầu tôi rồi biến mất, tôi có con mẹ gì đâu mà dụ dỗ.
Tôi lấy tay mình đang kê đầu cho em, ôm chặt em vào nói:
– Sao em lại đi làm cái này.
Em đáp:
– Em nói lần đầu em làm nghề thế này anh có tin không?
Tôi cố mở đôi mắt mình ra nhìn em nói:
– Sao anh lại không tin chứ?
Em nói tiếp câu chuyện của mình bằng giọng nghiêm túc và có gì đó đượm buồn:
– Chuyện mua bán bằng tiền thế này là lần đầu tiên của em.
Trong cơn mê man tôi bán tín bán nghi về em. – Vậy sao nảy em lại đồng ý?
– Mọi thứ diễn ra nhanh quá, em đang suy nghĩ thì mọi ánh mắt dồn vào nên em gật đầu luôn. Với thấy anh cũng hiền xem như người yêu cũng được.
Sau câu nói, em cười to rồi hôn vào má tôi. Em làm tôi lơ lửng hơn trong 2 dòng suy nghĩ của mình. Em nói tiếp:
– Với thật sự không giấu gì anh. Em cũng đang cần tiền mới xin vào đây làm.
– Em cãi lời ba mẹ vào trong đây với người yêu, ở được một thời gian nó bắt đầu ăn nhậu gái gú. Em phát hiện cãi nhau, mấy lần nó đánh em có lần còn đòi giế. T em, sợ quá nên em trốn đi ra ngoài mướn ở. Giờ cũng không dám về nhà sợ ba em giết em mất, rồi chị em kêu ở Sg học nghề nên cho tiền em đi học Spa. Em cũng không dám xin tiền nhà thêm nên xin vào đây làm để có tiền trang trải.
Tôi nghe giọng nói nghẹn ngào của em thì mới tin những lời em nói. Nghe những gì em kể mà tôi không xót xa cho em, một người con gái dễ thương phải bị lạc lối bởi một thằng người yêu chẳng ra gì. Nó đã làm thay đổi cả cuộc đời của em chỉ vì em quá yêu nó, bởi vậy ông bà ta thường nói “hồng nhan thì bạc phận” quả là không sai mà.
– Mà vào đây làm em cũng chưa từng nghĩ sẽ như vậy luôn ấy. Mà lúc nãy em định không đồng ý rồi. M… à… mà… mà vì em đang cần tiền, nhìn anh cũng đàng hoàng, với 5 triệu thật sự lớn với em. N… ên… Nên em…
Tôi cắt lời em:
– Thôi, anh tin em mà. Em không cần giải thích đâu, anh cũng đâu nghĩ gì đâu.
– Cảm ơn anh.
– Ơ. Sao phải cảm ơn anh.
– Ta cứ suy nghĩ như bình thường là người yêu của nhau, chứ không phải mua bán gì là anh coi như đã cứu em một mạng ấy.
Em nằm trọn trong vòng tay của tôi và ôm tôi. Còn tôi cũng ôm em ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Anh em đợi phần sau tiếp nhe. Mà anh em có thắc mắc tại sao tôi lại nhớ tên em không? Anh em có đang suy nghĩ là tôi chế không? Xin đính chính với anh em là những gì tôi viết điều là sự thật những gì tôi đã trải qua. Tôi nhớ tên em là do sau này có những lần gặp lại nhau nữa chứ không chỉ là cuộc chơi qua đường lúc đó.
Và xon đính chính với anh em là những phần đầu thế này lúc tôi mới lớn đa số là những chuyện tình dục thế này. Về sau tôi sẽ viết rõ những thời điểm tôi ăn chơi, lý do tôi làm ăn thành công và phá sản ra sao? Nói chung xoay quanh chân thật nhất cuộc đời của tôi, cũng nhiều sóng gió, trắc trở lắm anh em. Cảm ơn những anh em đã luôn theo dõi tôi nhe.