Bố chồng dụ con dâu
Chương 4
Giám đốc Hoàng Anh Tuấn… hoàn thành công việc nên trở lại văn phòng. Huyền thì kìm nén sự phấn khích của mình khi biết quản lý của mình trở lại nơi đây, khi cô và Nhân mới vừa làm tình sôi nổi. Tuấn nói:
– Từ bảy giờ tối hôm qua đến hai giờ đêm hôm nay, anh đã trằn trọc suốt bảy tiếng đồng hồ. Cuối cùng đặt điều quan trọng này, kế hoạch bất động sản được thực hiện. Hehe… Anh rất bận… Nhưng em có mệt không? Anh sẽ rót cho em một ly nước, anh sẽ để Nhân đưa em về nhà.
Sở dĩ Tuấn làm thế là vì anh rất cảm động, bởi Huyền là nữ đồng nghiệp có thể giúp đỡ anh ấy nhiều nhất trong công ty này. Vì vậy, Tuấn đã chăm sóc cô ấy rất tốt, yêu cô ấy. Thậm chí họ đều có hoài bão và hoài bão giống nhau. Huyền nhìn Tuấn chăm chú có chút cảm động, không chỉ vì anh là sếp của cô, và quan trọng hơn, bản thân cô cần sự chăm sóc này, mặc dù vừa rồi cô và đồng nghiệp Nhân tò te tí te.
Tuấn đã chuẩn bị cho dự án này trong bốn tháng, Huyền đã trả giá rất nhiều cho việc này, thậm chí lo cho công việc dự án mà cô phải đi du lịch Hồng Kông và Thượng với đối tác và đã chia tay với bạn trai. Lý do là hai tháng rồi Huyền với người yêu không gặp nhau chứ đừng nói đến chuyện chăn gối. Sau khi chuyến công tác tới Thượng Hải đột ngột bị hủy bỏ, Huyền phát hiện ra rằng bạn trai của cô đã ngủ với một người phụ nữ khác. Không có gì ngạc nhiên khi chiếc giường bị hỏng, một người đàn ông không chạm vào phụ nữ trong vài tháng và đi tìm bướm lạ để mua vui là điều bình thường. Huyền dù tức giận nhưng cô vẫn đợi từ lời xin lỗi của bạn trai, hãy tha thứ cho cơn giận dữ của cô ấy, Nhưng điều không ngờ là bạn trai của cô dường như không cắn rứt lương tâm và chống lại cô.
Thất vọng về anh ấy, Huyền quyết định chia tay với bạn trai luôn. Huyền là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, cô ấy không muốn cả đời phải phụ thuộc vào một người đàn ông. Vì vậy, mặc dù vẻ đẹp của cô ấy và hình dáng của cô ấy đã thu hút vô số người theo đuổi, nhưng cô ấy chỉ làm chiếu lệ, tức ngoảnh mặt làm ngơ. Điều này cũng bao gồm tên Nhân nam đồng nghiệp khi nãy cưỡng ép cô làm tình. Nhân với Huyền tình cảm cũng rất tốt, anh ta đẹp trai và cao (1, 78 mét được coi là cao ở công ty này, nhưng so với giám đốc Hoàng Anh Tuấn thì thấp và xấu hơn một tí), điều kiện gia đình anh ta khá tốt và anh ấy rất giỏi trêu chọc Huyền.
Cho dù Nhân có nhiều tài lẻ nhưng trái tim Huyền luôn cảm thấy rằng Nhân thiếu một cái gì đó mà cô rất cần. Nhưng mà oan nghiệt thay, bởi vì đêm qua tại văn phòng, tình dục trong người cô đã không được thực hiện trong gần nửa năm, nên dưới sự trêu chọc của Nhân, cơ thể nhạy cảm của Huyền cuối cùng đã phản bội cô. Đột nhiên Tuấn cắt ngang dòng suy nghĩ của Huyền:
– Huyền nè! Em đến… Uống nước ngọt đi. Sao mà thẫn thờ vậy?
– Dzạ! Em… Cảm ơn quản lý.
– Oh! Chúng ta đang làm gì mà tự nhiên em lịch sự thế? Hehe…
Tuấn nói xong thì anh tránh ánh mắt từ đôi mắt to của Huyền nhìn anh. Dù đã làm việc xuyên suốt 20 tiếng từ hôm qua nhưng đôi mắt ấy vẫn rất sáng. Tuấn nói:
– Ưm! Anh sẽ đánh thức Nhân dậy và nhờ cậu ấy đưa em về nhà nghen!
– Dzạ! Không, không cần đâu ạ! Bởi vì anh ấy cũng mệt rồi, để anh ấy ngủ đi. Ưm… Quản lý Hoàng, anh có thể đưa em về nhà không?
– Ồ, vâng, tất nhiên, không phải là anh chưa có dịp đưa em về sao ta? Hehe…
Giám đốc Hoàng Anh Tuấn chẳng nghi ngờ hay do dự, và sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của Huyền, nữ nhân viên xinh đẹp của anh. Chiếc BMW mui trần của Tuấn lái đi ra khỏi đường cao tốc… Trời đã khuya, Huyền đã thay bộ đồng phục ra ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và một chiếc váy dài đến đầu gối, trông cô ấy thật xinh đẹp, thanh lịch và phóng khoáng làm sao. Chiếc xe đang chạy rất ổn định và mũi của Huyền đã phát ra âm thanh vù vù nhẹ nhàng và đều đều. Một cơn gió thoảng qua, đó là cơn gió mang theo một chút hơi lạnh. Tuấn thấy vậy nên anh đỗ xe bên đường, anh cởi bộ vest khoác lên người Huyền đang ngồi trên ghế phụ.
Xe lại tiếp tục lên đường, giám đốc Hoàng Anh Tuấn vững vàng lái xe. Giữa sự buồn chán, Tuấn đã phát hiện ra hai vì sao lạc, không phải sao lạc trên bầu trời đêm mà đó là ánh sáng từ đôi mắt to tròn của Huyền ngồi cạnh bên anh. Tuấn mỉm cười hỏi:
– Oh! Em thức dậy rồi à?
Huyền không trả lời, đôi mắt to sáng của cô mờ đi. Rồi những hàng lệ của Huyền tuôn rơi từ hai khóe mắt:
– Ơ… Tại sao… Chuyện gì vậy? Tại sao em khóc?
Giám Hoàng Anh Tuấn có chút thất thần, nhìn nước mắt dường như muốn vỡ trên nét mặt của Huyền sắp tan. Anh dừng xe lại rồi hỏi:
– Huyền, em… Có khó chịu ở đâu không?
Huyền lại lắc đầu, nhưng anh biết chắc là tên Nhân kia rồi. Anh nghĩ thầm: “Không lẻ tên đó đêm qua nó đã làm tình thật ư? Mình chỉ muốn nó trò chuyện với Huyền thôi mà! Sao nó lại… Haizz…”. Anh an ủi:
– Hừm! Đó có phải là tên khốn Nhân không… Anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ấy vào ngày mai.
Huyền vẫn lắc đầu. Tuấn thấy vậy thì làm hài để chọc cười cô ấy:
– Nè! Đừng khóc, nhìn này, nhìn này, nước mũi của em đang chảy vào miệng em rồi kìa! Liu Liu… Ha ha.
Huyền đột nhiên ôm cổ Tuấn và nói lớn:
– TẠI SAO ANH TỐT VỚI EM NHƯ VẬY?
– Ồ…
Quản lý Hoàng Anh Tuấn đột nhiên bình tĩnh lại, bởi đó là sức mạnh lớn nhất của Tuấn. Anh thở dài và giơ tay ra ôm Huyền trở lại với vòng tay của mình, anh biết Huyền ôm anh vì điều gì. Huyền thường nói với anh ấy những gì trong trái tim cô, và anh ấy biết sự trầm cảm của Huyền. Vì vậy, đêm qua anh ấy đã gặp Nhân. Anh ấy biết rằng Nhân là bạn của cô ấy, nó cũng rất thích Huyền. Nhưng mà Tuấn không biết trong lòng Huyền thích ai, nên anh Tuấn chỉ biết thở dài. Huyền buông tay ra, và Tuấn cũng muốn buông tay ra khi bàn tay anh đang ôm lưng của Huyền. Cô ấy hét lên và nhìn chằm chằm vào Tuấn:
– ANH TUẤN… ĐỪNG BUÔNG TAY RA MÀ! Anh hãy ôm em như thế này đi!
– Ồ… Không buông… Anh không buông, dù sao anh cũng là người được lợi nhất, được ôm thân hình phụ nữ xinh đẹp… Nhưng sao em lại dữ dằn như vậy?
– HỪM! ANH NÓI GÌ HẢ?
Huyền đột nhiên gầm lên, nét mặt đỏ ngầu như lửa vì tức giận. Anh Tuấn sợ quá nên mới phân bua và an ủi:
– Úi, em buông ra… ÔI! KHÔNG… Em mau buông tay anh ra… Sao em lại cắn…
Huyền cắn vào vai Tuấn một cách thô bạo làm cho anh đau điếng. Sau khi Huyền nhấp một ngụm thịt ở vai anh, Tuấn rên rỉ đau đớn thậm chí qua lớp áo mà bị đau như vậy, nếu không có lớp áo bảo vệ thì sao nhỉ? Huyền hơi kiêu ngạo nói:
– Hừ… Đó là những gì được gọi là nhiều chuyện? Đừng rên rỉ nữa!
– Trời! Trời… Này em gái. Bây giờ anh đã bị em cắn, anh có thể hét lên sau khi bị em cắn không? Ui Ui…
Quản lý Hoàng Anh Tuấn cảm thấy hơi sai lầm và không thể giải thích được. Thì Huyền lại nổi cơn nữa:
– Hừm! Em ghét anh!
– Ơ… Tại sao? Anh có làm gì sai đâu.
– Hừ! Không sai sao hả? Em hỏi anh, giám đốc có thích em không?
Giọng của Huyền tuy nhỏ dần lại nhưng mà vẫn còn hơi lớn. Anh Tuấn thấy nước lửa đỏ đã hạ nhiệt mới nói:
– Oh! Anh thích em, bởi chúng ta là đồng nghiệp tốt thường làm việc cùng nhau.
Trên thực tế, những gì Tuấn nói rất trái ngược với ý muốn của anh ấy, anh ấy và Huyền đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm và hợp tác ngầm. Như thời gian dài làm cho tình yêu. Huyền lại hét:
– Hừ! Anh nói anh thích em, nhưng tại sao em lại bị bắt nạt tối qua. Anh, sao anh không vào cứu em sớm hơn?
Lý do của Huyền có vẻ hợp lý. Tuấn ngập ngừng, bởi vì anh cũng không ngờ mọi chuyện lại vượt quá xa, do anh chỉ nghỉ tên đó nó ôm thôi ai mà có dè đâu… Anh nói nhưng đổ mồ hôi đầm đìa:
– Ơ? ANH… ANH…
– HỪM! ANH NÓI ĐI… CÁI GIỐNG GÌ MÀ ANH… ANH HOÀI VẬY?
– Oh! Lúc đó anh đang trong phòng tắm… Anh không biết rằng Nhân làm gì đó với em.
– Hừm! Anh không lừa được em đâu. Anh vừa ở ngoài cửa mà!
Huyền có chút khó chịu nên nói nữa:
– Hừm! Anh nghĩ rằng em không biết sao? Rõ ràng là khi anh bước vào… rõ ràng…
Huyền đột ngột lên tiếng nói đã nhỏ hơn và Tuấn nói chen vào:
– Rõ ràng là gì, em nói đi?
Lần này đến lượt Tuấn lên tiếng, anh ấy cho rằng Huyền đã bị oan. Cô ấy nói:
– Anh nghĩ em không dám nói à? Khi anh bước vào, có vẻ như một cái lều được dựng bên dưới đũng quần của anh. Anh là đang nghe ngóng ngoài cửa chứ đi tắm gì chứ hả? Hu Hu Hu…
Huyền nói xong thì bật khóc. Còn Tuấn thì biết lỗi mình sai nên ăn nói ngập ngừng:
– Ưm! ANH… ANH… Sai thật rồi… Em khỏe không, sao khóc hoài vậy? Anh xin lỗi em nha! Em đừng khóc nữa, nhìn anh đi.
Quản lý Hoàng Anh Tuấn vừa dỗ dành vừa nói. Chắc chắn, Huyền đã ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh, rồi tung nắm đấm lên người của Tuấn giám đốc của mình. Huyền thấy đánh đấm mỏi tay nên cô dừng lại thở dốc và nói:
– Hừm! Chơi trò đánh đấm mệt quá! Nói đi, anh đã sai ở đâu?
Hoàng Anh Tuấn còn biết là đánh đấm này… Nó chỉ ngứa thôi nên anh giả bộ ủy khuất lấy lòng người đẹp:
– Oh! Anh biết, anh không nên ở ngoài cửa nghe trộm. Hehe…
– Nè! Anh không được cười…
Tuấn nói lỡ lời nên cười thì Huyền buộc anh không được cười mà chỉ nói, nhưng cô ấy lại suy nghĩ và nói với Tuấn:
– Ưm! Anh Tuấn… Hôm nay em không cắn chết anh được, bởi anh không phải là hắn ta.
– Hahaha… Phải vậy chứ! Vì anh là người ngoài mà, cậu ấy mới là người hành hạ em tối hôm qua chứ… “Thôi chết bà rồi… nói ra luôn rồi…”
Tuấn vừa cười vừa chống lại đòn đánh của Huyền. Cuối cùng, hàm răng của Huyền đã in trên vai của Tuấn luôn, nhưng mà anh ta vẫn nghiến răng và im lặng không dám nói gì thêm. Thật lâu sau, miệng của Huyền mới buông hàm răng ra. Từ từ ngẩng đầu khẽ hỏi:
– Nè! Sao anh không kêu nữa?
– Oh! Nó không đau tí tẹo nào.
Tuấn ngây người nhìn Huyền. Cô thì nói vọng bên tai anh:
– Hừm! Câu nói không đau của anh có vô nghĩa không? Bởi tất cả đều chảy máu… Anh có ngốc không mà lại nói câu đó?
– Oh! Có mỹ nữ như vậy ngồi bên cạnh, chết cũng đáng chứ đừng nói đến một chút máu? Hehehe…
Câu nói của Tuấn nói một cách chân thành:
– Đáng lẽ anh nên vào văn phòng sớm hơn để tránh cho em bị bắt nạt. Nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi, nên nói ra có nghĩa gì nữa…
Khi nghe câu này của Tuấn thì bàn tay mảnh khảnh của Huyền nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cổ và bờ vai của anh ấy. Cảm giác bỏng rát từ vết thương truyền đến khi bàn tay Huyền chạm vào, Tuấn lúc này mới thấp giọng rên rỉ “ui ui…”. Huyền mỉm cười nói nhỏ:
– Nè! Em biết anh rất đau, và em có một cách để làm cho anh không còn đau nữa. Hihihi…
Giọng nói của Huyền đầy dịu dàng, đôi mắt đẹp của cô ấy lấp lánh ham muốn và bàn tay của cô ấy được đặt một cách gợi cảm trên những chiếc cúc trước của áo sơ mi, một, hai, ba đã được cởi ra… Cốp sau BMW từ từ nâng lên và mở ra. Dưới ánh trăng, làn da của Huyền trắng mịn. Tuấn há hốc mồm:
– Ồ… WOW!! Hằng nga múa dưới ánh trăng…
Quản lý Hoàng Anh Tuấn vừa muốn nói cái gì, thì có một cái rất thơm mềm mại của bàn tay liền áp vào miệng của anh. Huyền dùng ngón tay vuốt nhẹ đôi môi của Tuấn, và một ngón tay như củ hành trượt vào dọc theo môi anh, thế là trong miệng của Tuấn ngậm luôn ngón tay ấy. Huyền cúi đầu, đưa một tay vào đũng quần của Tuấn và mở khóa kéo. Cô há miệng ngậm một thứ hơi mềm mà cô ấy vừa lấy ra, tức con cu của Tuấn, và thứ đó nhanh chóng cứng lại trong cái miệng ấm áp của Huyền. Dưới dự ngậm mút của Huyền thì con cu của Tuấn cứng lên thành một con cặc to dài.
Huyền bú mút bao quanh con cu của Tuấn chặt chẽ với đôi môi đầy đặn của cô ấy, và chiếc lưỡi nhỏ của cô ấy liếm quanh đầu quy đầu của anh ta. Rồi cô ngậm cả con cặc của Tuấn vào sâu trong miệng rồi nhổ ra, một lực hút mạnh, sau đó khác với những hơi thở sâu, con cặc to dài của Tuấn thậm chí còn chạm đến cổ họng của Huyền. Tuấn phê quá nên ngửa đầu ra sau và tận hưởng nó, anh chỉ nhắm mắt lại, trên mặt anh là toàn bộ chiếc quần lót ẩm ướt và có mùi tanh của Huyền. Cô ấy nhảy lên khỏi ghế, bước qua ghế lái của Tuấn bằng chân trái và ngồi lên đùi của anh ấy. Lúc này, cả người Huyền rơi vào người Tuấn. Huyền nói:
– Ưm! Anh giúp em cởi đồ lót nhỏ của em ra đi anh!
Giọng của Huyền thật quyến rũ. Bàn tay của Tuấn trượt trên tấm lưng mịn màng của Huyền, và chiếc áo ngực được buộc chặt bằng dây đai được cởi ra, treo lủng lẳng trên người cô. Trên đỉnh thịt đầy đặn của Huyền, cô cầm con cặc cứng ngắc của Tuấn và nhẹ nhàng nghịch nó, cô nhấc chân và nâng mông lên rồi ngồi xuống từ từ. Tuấn sướng quá nên phát âm:
– Ồ… Sướng quá Huyền ơi… Bướm em thật là chặt chẽ… Hư hư…
Tuấn vẫn yêu nơi quen thuộc đó. Âm hộ của Huyền nuốt chửng con cặc của Tuấn rất mượt mà, và góc đút xiên tạo ra mật hoa ấm áp và mọng nước giỏi hơn trong việc giữ chân những kẻ xâm nhập. Anh ta nói với giọng sung sướng:
– Ồ… Huyền ơi… Anh muốn em lắm…
Tuấn vừa nói vừa ôm eo mảnh mai của Huyền và di chuyển phần thân dưới của anh. Huyền lúc này mới lên tiếng:
– Ưm… Á Aaa… Anh ơi… Ưm… Giám đốc của em ơi… Anh làm em nhớ đến cái lần chúng mình đi công tác ở Thượng Hải quá… Ưm ư… Cái ngày…
Khuôn mặt của Huyền đầy dịu dàng khi cô nhớ lại lần ân ái với Tuấn khi đi công tác. Câu trả lời của Tuấn là bằng hành động chứ không bằng câu nói, anh giữ bộ ngực đang đập rộn ràng của Huyền một cách chính xác và mạnh mẽ, rồi anh đưa chúng vào miệng mình mà bú mút. Huyền cao và mảnh khảnh, có thể nắm bắt chính xác hơn chiều dài dương vật của Tuấn. Con bướm mới, loại bướm này có thể khiến Tuấn cảm thấy sảng khoái. Chiếc mui xe đã được đóng lại, nhưng âm thanh “phạch phạch… Á Ư HƯ…” vang vọng khắp bầu trời đêm tĩnh mịch, họ hôn nhau điên cuồng, hạ thể cả hai cũng điên cuồng giao hợp cùng nhau “phành phạch, phành phạch”. Xa xa giữa chân trời đêm tối, hai giọng nói the thé hài lòng khiến chiếc xe BMW đang lắc lư dần dần yên tĩnh lại.