Bùa thần

Chương 13



Phần 13

Vì Sửu đứng dưới đất và Tình đứng trên giường nên khuôn mặt chàng vừa ngang đùi nàng. Những đường cong da thịt trắng mơn mởn trên đùi chạy dài tới bụng qua bờ lông đen mướt lại càng làm Sửu điên lên hơn nữa. Chàng từ từ đưa lưỡi mã tấu bên dưới chân Tình lên phía trên. Ánh thép phản chiếu ngọn đèn neon xanh lè lấp lánh tới rợn người. Tình run lẩy bẩy cúi xuống nhìn lưỡi mã tấu đang tuốt dọc lên. Nếu cứ đà này, lưỡi mã tấu sẽ xẻ dọc thân thể nàng ra làm hai mảnh. Tình cúi hẳn người xuống, hai tay nàng chống vô đầu gối mình để đỡ cho thân thể khỏi chùng xuống hơn nữa.

Bộ ngực vĩ đại của nàng thòng xuống đong đưa trước mặt Sửa. Nước mắt Tình dàn dụa, nàng không ngờ mình lại có thể chết một cách đau đớn như vậy được hay sao. Lưỡi mã tấu vẫn từ từ tuốt lên, sát đùi nàng, rồi đụng vô làn da non bên dưới bụng. Bỗng Sửu nói nho nhỏ như rít lên trong cuống họng.

– Bây giờ tao tuốt lên một phát là mày rồi đời phải không con đàn bà khốn nạn này.

Sự sợ hãi đã lên tới cực điểm, khuôn mặt Tình như nhăn nhúm lại. Đứng trước bờ vực thẳm của cái chết trong gang tấc, bây giờ Tình mới thấy tiếc rẻ những ngày sống phung phí vô ý nghĩa của cuộc đời. Thời gian như ngưng đọng, im lìm và kéo dài ra trong không khí chết chóc thảm thương. Tiếng những con muỗi vo ve nghe thật rõ trong đêm khuya. Hai tay Sửu vẫn nắm chặt cán mã tấu, mắt mở trừng trừng nhìn vô khoảng da thịt kín đáo nhất của Tình đang nằm sát lưỡi mã tấu.

– Sao, có thích không?

Tiếng nói bất thần của Sửu làm Tình giật bắn mình, tưởng như lưỡi mã tấu vừa cắt vô da thịt nàng.

– Em… lạy anh. Xin tha mạng, em xin làm thân trâu ngựa cho anh hết kiếp cũng vui lòng, xin anhthuong tình, em lạy anh.
– Mày nói được mà làm có được không?
– Dạ… được… xin anh tha mạng, anh muốn gì em cũng xin làm theo lời anh, con kiến nó còn muốn sống, há gì con người. Anh sai bảo gì em cũng làm. Xin anh tha mạng.
– Vậy thì được rồi, mày hãy khép chân lại. Kẹp chặt cái mã tấu này. Để nó rơi xuống giường là tao tuốt nó lên tới cổ mày đó nghe chưa.

Tình vừa sợ vừa mừng, nàng thấy đã có chút hy vọng sống còn nên vội vàng co chân lại, kẹp chặt chiếc mã tấu giữa hai đùi. Đứng thẳng trên giường. Mồ hôi ra ướt hết mình mẩy từ hồi nào không hay. Sửu từ từ buông tay ra khỏi cán mã tấu, gật gù, nói:

– Tốt, tốt lắm… cứ giữ chặt như vậy. Nếu để cho cái mã tấu của tao rơi xuống là cái đầu mày cũng rơi theo đó.

Tình run rẩy nói:

– Dạ… dạ…

Sửu mỉm cười nói:

– Tại sao mày không nhân cơ hội này, chụp cây mã tấu lia cho tao một nhát hả.

Tình lắc đầu nguầy nguậy.

– Dạ… em không dám đâu.

Sửu có vẻ hài lòng với trò chơi của mình, cúi xuống nhặt chiếc áo của Lư dưới chân, xé ra từng miếng dài, cột chặt luôn hai chân Tình lại với nhau. Chàng leo lên giường cột dính luôn cây mã tấu vô háng Tình trong thế nàng đang kẹp chặt. Xong, chàng lại kéo hai tay Tình ra phía sau trói lại.

– Bây giờ em phải biết là anh kéo cây mã tấu ra lúc nào cũng xẻ thây em ra làm hai đó có biết không.

Tình không ngờ Sửu lại làm như vậy. Như thế này có khá gì hơn lúc nãy đâu. Có thể nói còn đi vào con đường tệ hại hơn nữa. Nàng chưa biết làm sao thì Sửu đã đứng bên cạnh xoay ngang đầu Tình hôn lên môi nàng một cách man dại. Niềm hy vọng sống còn lại nhen nhúm trong đầu Tình. Nàng há miệng, ngậm lấy môi Sửu vì biết rằng, chỉ còn thứ khí giới duy nhất này có thể khuất phục con người y mà thôi. Tình đã sử dụng tất cả những kinh nghiệm trong đời bằng bờ môi, chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng với hy vọng làm mềm lòng kẻ đang nắm sinh mạng nàng trong tay.

Niềm hy vọng càng dâng cao khi Tình thấy thân thể Sửu cứng lên, bắt đầu cọ xát vô mình nàng. Tình cố ép mình vô Sửu, nàng không màng gì tới lưỡi mã tấu đang kẹp chặt trong đùi, da thịt bắt đầu đau rát vì sự nhúc nhích của mình.

Một lúc sau, hình như thấy đứng bên hông không được thoải mái lắm. Sửu nói:

– Để anh rút chiếc mã tấu này ra chịu không.
– Dạ… dạ.

Tình mới lỏng hai bắp đùi, buông thanh mã tấu ra. Sửu kéo nhẹ xuống và rút ra từ từ. Lưỡi thép lạnh ngắt di chuyển qua làn da làm nàng rùng mình, nhưng nỗi vui mừng dâng trào, vì biết rằng tình hình lúc này đã khá hơn trước rất nhiều…

Khi thanh mã tấu rời khỏi đùi Tình, nàng thở ra khoan khoái vô cùng, ánh mắt nàng nhìn Sửu như một ân nhân không vương một chút thù hận. Chính Tình cũng không hiểu nổi tâm trạng mình lúc này. Bây giờ nàng chỉ muốn làm tất cả những gì Sửu đòi hỏi, dù cho chàng có hàng hạ nàng tới đâu cũng vui lòng. Tình thì thầm bên tai Sửu khi chàng đã buông cây mã tấu xuống giường.

– Anh ơi anh… hôn em đi. Bây giờ anh muốn làm gì em cũng xin vui lòng hầu hạ anh hết.
– Có chắc không đó.
– Em nói chắc mà, anh tha tội cho em rối, còn có gì em tiếc anh nữa đâu. Nếu anh muốn, em xin làm nô tì hầu hạ anh trọn đời cũng vui lòng mà còn mang ơn anh nữa.
– Sao em nói ngon lành quá. Không biết nói vậy mà. Có được như vậy không đó?
– Em nói thật mà. Nếu có gian trá xin cho trời đất làm chứng để thanh mã tấu của anh xẻ em ra làm trăm mảnh đi.

Sửu cười hì hì thích thú, hỏi:

– Được… nếu anh muốn sống với em trọn đời thì phải làm cái gì đây. Em tưởng đại ca Vinh để em yên hả?

Một thoáng sợ hãi lại vụt qua, nhưng Tình nghĩ ngay ra một kế. Từ trước tới giờ, nàng nổi tiếng là người mưu mẹo. Trong lúc này, đầu óc nàng đang làm việc thực mãnh liệt. Sửu cũng đã ôm nàng đè xuống giường. Dù chân tay bị trói, nhưng Tình vẫn không để cho da thịt mình rời khỏi thân thể Sửu một ly nào. Quần áo Sửu cũng đã lột ra tự hồi nào rồi. Hơi thở chàng hào hển, thân thể run rẩy và săn cứng. Chàng chơi trò mèo vờn chuột để lấy lại phong độ cho những ngày lạnh lẽo trong tù, ai ngờ đã đi tới quá độ làm chính bản thân chịu không nổi sự kích thích cùng tột, nhất là Tình lại khéo léo mơn trớn, vuốt ve lòng tự ái, mặc cảm của Sửu từ trước tới nay đã ăn sâu vô đầu óc chàng là một tên nhóc con, ăn trộm mạt hạng, không bao giờ có thể ngóc đầu lên được trong giới giang hồ.

Tình vẫn nhướn người lên, lắc lư và xoay tròn. Làm sao Sửu có thể chịu nổi những mánh mung kỳ diệu trong nghề ân ái của Tình. Nhưng có một điều chính Sửu cũng không ngờ. Chàng đã tưởng mình chỉ có thể hùng hục vài phút là xong. Ai ngờ, Tình làm cách nào không biết, những cơn sóng tình cứ dâng lên gần tới tột đỉnh thì lại bị nàng kềm hãm lại, và quả thật không gì thích thú hơn những giây phút kéo dài bất tận ấy.

Tình lại thì thào bên tai chàng:

– Mình ơi, tại sao chúng mình không nhân cơ hội này sống với nhau trọn đời hả mình. Em sẽ hầu hạ anh cho tới ngày sau cùng của cuộc đời mà.

Sửu khờ khạo hỏi:

– Phải làm sao bây giờ?

Tình mừng rỡ, nói:

– Lúc nãy, anh chỉ nghe được một phần âm mưu của thằng Lư thôi… Bây giờ em nói hết cho anh nghe nhé.
– Ừ, nói đi.
– Nó bảo em qua dụ đại ca Vinh nói chuyện. Trong khi ấy nó đi báo cảnh sát làm thịt anh ấy, rồi đổ hết tội cho đám con Tý làm phản vì muốn trả thù đại ca Vinh cái tội hôm trước ném nó một lưỡi dao. Xong lại gài cho con Tý bị bắt luôn vì tội giết thằng Phu và chồng em. Lúc ấy trong xóm này anh nhìn xem, chỉ còn lại một mình em chứa gái và nó buôn á phiện thì ai mà không theo tụi em chứ.

Sửu trợn mắt la lên:

– Trời đất thiên địa ơi, ai có ngờ thằng quỷ này mưu sĩ dữ há.
– Dạ… để em nói cho anh nghe. Nó tham lam nhưng không lượng sức mình. Anh thử nghĩ xem, làm sao em dám phản bội đại ca Vinh. Những người em út của đại ca Vinh có để yên cho em với nó sống làm cha thiên hạ như vậy hay không?
– Vậy tại sao lúc nãy em nghe lời nó?

Như đã có dự mưu trong đầu, Tình sa nước mắt nói:

– Anh không biết em là kẻ dại khờ hay sao. Hồi đó lỡ nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của nó một lần, ăn nằm với nó nên kẹt luôn. Cứ mỗi lần có ý gì chống đối là y hăm he phanh phui chuyện lăng nhăng của em với nó ra cho chồng em hay. Cũng chỉ vì anh Cư nghiền thuốc phiện nặng nên sinh lý yếu đuối mà em ra nông nỗi này. Lúc nãy em chỉ làm bộ như vậy thôi.

Sửu có vẻ tin lời Tình nhưng cố hỏi:

– Làm sao anh tin được em giả bộ chứ?
– Bộ anh không nghe em nói lúc nãy là khi còn ngồi trên ca nô cảnh sát, em đã nhìn thấy anh Vinh nhảy xuống nước mà không nói cho họ hay hay sao. Nếu em dám phản anh ấy liệu họ có để yên cho anh ấy tới hôm nay hay không?
– Vậy em tính sao?

Tình chỉ muốn thoát ra cảnh khó khăn đêm nay càng sớm càng hay nên nàng giả bộ nói:

– Em tính lén qua đó cho anh Vinh hay âm mưu của thằng Lư trước khi nó báo cảnh sát, như vậy mới yên được.
– Tại sao em không làm liền?

Anh không thấy em kẹt vụ con Tý à. Bây giờ tụi nó tưởng chính em báo cảnh sát hại tụi nó chứ đâu có biết là thằng Lư xúi em. Qua đó bây giờ đặng nạp mạng cho chúng nó hay sao.

– Vậy bao giờ em mới tính nói?
– Nếu chưa có anh, em định thủng thẳng cho con Tý nguôi ngoai rồi mới nói. Nhưng bây giờ khác rồi, có thể sáng sớm nay anh qua đó nói hết tự sự dùm em trước rồi em cũng qua đó tạ tội với đại ca Vinh sau.
– Nhưng nếu anh muốn làm đại ca thì sao?

Bỗng có tiếng cười sảng khoái thực lớn. Cánh cửa ra vào mở toang. Hai người khoan thai bước vào phòng. Sửu tá hoả, nhổm dậy chụp cây mã tấu.

– Bỏ cây mã đó xuống thằng con khỉ. Bộ mày tưởng ăn được lưỡi dao bay của đại ca Vinh hay sao?

Vinh mỉm cười, khoát tay nói:

– Mày đừng làm nó sợ. Mặc quần áo vào thằng nhóc. Tao đã nghe hết từ đầu tới cuối câu chuyện rồi.
– Mày cũng có bản lĩnh lắm Sửu à. Chuyện đã rõ trắng đen rồi. Còn mày muốn làm đại ca ở đây phải hỏi lại lưỡi dao này đã.

Tim Sửu đập thình thịch, sự sợ hãi trào lên khóe mắt. Trong khi đó Tình là người mừng hơn ai hết. Nàng không ngờ đang dụ thằng Sửu mà đại ca Vinh lại rình ở ngoài nghe hết lời nói của nàng. Như vậy có khác gì chính nàng là người trung thành và lại là một nạn nhân chứ đâu phải là thủ phạm trong vụ hại bạn bè này.

Nàng nhanh trí đóng luôn một màn kịch chót. Nước mắt chảy ra dàn dụa thật mau, Tình mếu máo nói:

– Đại ca ơi, đại ca. Em xin tội với đại ca…

Vinh gật gù.

– Tốt, tốt.

Vừa nói chàng vừa tiến lại gần bên giường. Một bất ngờ không ai đoán trước được. Thằng Sửu sau khi mặc quần áo rồi, thấy Vinh tiến tới gần nó, bỗng chụp cây mã tấu lia ngang mình Vinh. Ai cũng tưởng chàng phải đứt ra làm hai khúc. Nào ngờ người Vinh lộn ngược, ngay trên không trung, hai lưỡi dao bay ra sáng ngời, cắm vô mình Sửu, nhưng không vô chỗ nhiệt, Sửu chỉ bị ngã xuống chứ không nguy hiểm tới tính mạng. Miệng Sửu há hốc như không tin được sự việc lại có thể xảy ra như vậy, với bản năng sinh tồn. Sửu chồm dậy, lia ngang thanh mã tấu làm thằng đàn em Vinh té nhào vô tường. Nhân cơ hội đó, Sửu phóng ra ngoài chạy thục mạng, lẩn vào trong bóng tối mất hút. Tên đàn em Vinh định đuổi theo, nhưng chàng chặn lại, nói:

– Đừng đuổi theo nó lúc này, một mình mày không ăn thằng đó đâu. Hơn nữa, nó cũng có công phá vỡ âm mưu của thằng Lư. Bây giờ mày vác thằng phản phúc này thả xuống mương cho tao.

Tên đàn em Vinh cúi xuống vác Lư lên vai chạy ra ngoài ngay. Còn mình Vinh trong phòng với Tình, chàng dùng lưỡi dao bay cắt đứt hết dây trói cho nàng. Tình được tự do, ôm chầm lấy Vinh, nàng cố tình cọ xát thân thể vô mình chàng. Qua bao nhiêu năm trong nghề, Tình đã nhìn thấy có sự thay đổi trong thân thể Vinh, quần chàng độn lên thấy rõ. Tình biết rằng, lúc nghe lén nàng nói chuyện với Sửu, Vinh cũng dòm thấy những gì nàng và Sửu làm trong này. Bởi vậy làm sao chàng có thể chịu nổi sự đòi hỏi của xác thịt ấy.

Đúng như dự đoán của Tình, Vinh đè nàng xuống giường ngay. Tình thấy đây là cơ hội ngàn năm một thuở đã tới. Nàng ưỡn hẳn người lên, dùng tất cả những kinh nghiệm đã có trong khoái cảm thực sự đưa Vinh vào đam mê. Nàng thì thầm:

– Đại ca ơi, cho em hầu hạ anh suốt đời nhé…

Vinh gật đầu thực dễ dàng, chàng cắn vô vùng ngực căng tròn và để cho thân thể mình đi sâu vào da thịt cô gái làng chơi đã hơn một lần trung thành với mình.

Tình cũng rên lên thực sự, nỗi vui mừng và những kích thích bây giờ làm nàng không còn kiềm chế được nữa. Thân thể vặn vẹo thực sự, những khoái cảm ào ạt tới với nàng như bão táp. Tình ôm cứng lấy Vinh lăn lộn trong niềm hoan lạc tuyệt vời.


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp