Bùa thần
Chương 15
Từ ngày có trí khôn và biết chút ít về thế giới vô hình tới giờ, lần đầu tiên Đinh ăn chay hơn ba tháng như vậy. Lúc đầu chàng chẳng cảm thấy có gì thay đổi, nhưng sau vài ngay, sự thèm khát thịt cá dồn tới kinh khủng. Nhưng ít ngày sau đó nữa, chàng từ từ quen đi với những mùi vị lạt lẽo của thức ăn chay hàng ngày.
Hơn tháng sau, tự nhiên Đinh thấy tâm thần nhẹ nhõm. Khi trước, những bực bội và nôn nóng nhiều khi tới với chàng thực dễ dàng, bây giờ như phù du mây nước. Đinh không còn thấy điều gì làm chàng phải bận tâm tới lo lắng, mất ăn mất ngủ như xưa nữa.
Không biết đó có phải là kết quả của những thức ăn hàng ngày không, hay là sự nghỉ ngơi của tâm thần mà chàng đã nghe lời sư phụ Thảo, tạm quên đi tất cả trong thời kỳ ăn chay này.
Hôm nay là ngày sau cùng của kỳ hẹn để trở lại nhà thầy San, tiếp tục tìm hiểu xem trong chiếc hộp sắt chứa đựng cái gì. Thảo tới nhà Đinh rất sớm, nàng có. Vẻ hí hửng vì đã giữ trọn được lời hứa trường chay trong một trăm ngày. Điều này đã làm cha nàng rất ngạc nhiên và khâm phục người sư huynh đồng đạo của mình hơn bao giờ hết.
Đinh và Thảo chở nhau tới nhà thầy San khi ông đang ngồi ngắm nghía chiếc hộp sắt trong phòng khách. Vừa bước vô nhà, cả hai chưa kịp chào hỏi gì, thầy San đã hỏi:
– Con có quen với Chế Mạc Sô không?
Đinh trả lời:
– Con liên lạc được với thầy Sô qua một người bạn nghiền thuốc phiện. Anh này giới thiệu con với tên Cư. Y là đàn em của tên trùm du đãng để lần tới thầy Sô. Tuy nhiên, con chưa được gặp mặt ông ta bao giờ, mà chỉ được nghe người ta nói về bản lĩnh và con người kỳ dị của ông ấy mà thôi.
Thầy San hỏi:
– Cậu muốn biết cái bất hạnh của ông ta không?
Đinh buồn bã nói:
– Con có đọc trên báo, và nghe nhiều người trong xóm của tên Cư nói về vụ ông ấy rồi.
– Ông ta bị chết trong cuộc cảnh sát bố ráp du đãng trong nhà ông ấy. Nhưng các con có biết thực sự ông ta chết vì nguyên do gì không?
– Báo chí nói ông ấy đứng tim chết! Nhưng con tin là ông ta có thể chết vì ma quỷ gì đây.
– Không phải có thể. Sự thực là như vậy! Ông ấy chết vì bị hồn ma trả thù.
Đinh nhìn thầy San đăm đăm hỏi:
– Tại sao thầy lại biết chuyện của ông thầy Sô vậy?
Thầy San tư lự, nói:
– Chế Mạc Sô là bạn của tôi. Hành động ông ta dù dấu được mọi người, nhưng làm sao qua được pháp nhãn của tôi.
Pháp nhãn Đinh hỏi liền:
– Pháp nhãn là cái gì vậy hả thầy?
– Pháp Nhãn là một sức mạnh siêu nhiên, các con không thể nào hiểu nổi đâu. Hơn nữa, tôi cũng không thể nói ra được.
Thảo hậm hực nói:
– Cũng lại cái vụ “Thiên cơ bất khả lậu”!
Thầy San gật đầu:
– Đúng vậy.
Thảo hỏi:
– Thầy có chắc chắn ông thầy Sô bị một con ma nào đó giết không?
– Chắc chắn là như vậy. Chỉ cần thấy Chế Mạc sô nằm chết trên ngôi mộ ấy là biết rồi. Nhưng thực ra, nội tình cũng có nhiều phức tạp lắm, Nhưng người ngoài cuộc khó có thể biết được.
Thảo lại hỏi:
– Như vậy thầy là người ngoài cuộc hay trong cuộc?
Thầy San thở dài.
– Tôi không phải là người trong cuộc, mà cũng chẳng phải là người ngoài cuộc. Bởi vì, đã mang cái nghiệp thầy bùa này vào thân thì hầu như mình là những người lắm chuyện thôi.
Đinh hỏi:
– Như vậy có nghĩa là thầy muốn bắt con ma giết hại thầy Sô à. Có chắc làm được điều đó hay không?
– Cậu muốn biết sự thật như thế nào, còn phải cố gắng học hỏi thêm nhiều lắm.
Cố gắng ra sao, học hỏi cái gì nữa?
– Phải khổ công nghiên cứu linh hồn học.
– Dạ, con đã liên tục học hỏi về môn này bấy lâu. Nhưng thú thực khó quá. Chắc cả đời cũng không hiểu nổi hết cái chân lý của những sự việc xảy ra trong thế giới vô hình này.
Thầy San mỉm cười.
– Lòng người còn không ai đo được. Há chi ma quỷ làm sao mà hiểu cho thấu. Cậu phải biết là ma quỷ cũng có nhiều loại: Có hiền, có dữ, có bản lĩnh cao, bản lĩnh thấp. Ôi đáng lẽ tôi không nên nói chuyện này ra cho cậu nghe, nhưng vì có duyên này nên tôi mới thổ lộ ra như thế.
Thảo cười hì hì.
– Bây giờ thầy hết sợ tiết lộ thiên cơ rồi sao?
Thầy San cũng cười vui vẻ, nói:
– Việc đầu tiên muốn biết rõ những gì chứa đựng trong chiếc hộp sắt này là đừng có chọc quê thầy mới được…
Thảo níu tay thầy San, ôm vô lòng, mơn trớn.
– Không lý thầy giận con được hay sao?
Đinh cũng nói vô:
– Đúng rồi, nếu em làm thầy giận thì làm sao thầy vui vẻ được mà giúp đỡ chúng mình chứ.
Thầy San vẫn cười hì hì.
– Có lẽ cậu Đinh là kẻ hiểu đời nhiều hơn con Thảo.
Thảo nhìn Đinh trề môi, mỉm cười hỏi thầy San:
– Đương nhiên rồi. Nhưng thầy ơi, xin đừng làm khó con nữa chứ. Bây giờ thầy cho con biết con ma khác như thế nào đi.
– Con muốn biết chân tướng của nó hay sao?
– Tại sao lại không cơ chứ?
Thầy San cười khanh khách, nói…
– Đừng có giận nữa, để tôi nói cho một manh mối, có thể tìm hiểu tường tận sự việc hơn.
Thảo nôn nóng.
– Vậy thầy nói mau đi.
– Các con phải gặp tên Vinh, trùm du đãng trong một đường hẻm Khánh Hội.
Thảo ngơ ngác hỏi:
– Tên du đãng Vinh, hắn là ai vậy?
– Tên Vinh là anh em kết nghĩa với Chế Mạc Sô, thằng này không có một điều thất nhân ác đức nào là không dám làm cả. Nếu gặp nó, các con chịu khó chi tiền thì cái gì cũng xong ngay.
Thảo ngập ngừng một lúc, nhìn chiếc hộp nói:
– Còn chiếc hộp sắt này thì sao?
– Con cứ để đây cho thầy lo.
– Thầy không sợ nguy hiểm à?
Thầy San mỉm cười.
– Bất cứ chỗ nào, lúc nào, đều có nguy hiểm cả. Những người sợ nguy hiểm lại hay gặp nguy hiểm hơn nhiều.
Thảo nói với Đinh:
– Anh coi, sư phụ em có kiêu ngạo không?
Đinh mỉm cười, nhìn thầy San nói:
– Đúng rồi, nhưng lại được mọi người kính nể và bái phục nữa.
Thảo hừ một tiếng nói:
– Anh học được cái lối nịnh bợ đó ở đâu vậy?
Thầy San cười khà khà, bưng chiếc hộp sắt đi vô nhà trong, nói:
– Bây giờ tôi phải đi nghỉ để tối nay còn sức luyện Bùa Thần. Các con lo tìm tên Vinh đi.
…
Còn tiếp…