Bùa thần
Chương 23
Phải nói trung tâm ăn chơi của những kẻ sành điệu phải là chốn này chứ không phải ở trung tâm thành phố. Chàng đã từng đọc nhiều sách báo ngoại quốc về những chốn ăn chơi quốc tế nổi tiếng. Nhưng nếu đem cái xó xỉnh này mà so sánh với những chỗ đó, người ta cũng khó có thể định được hơn kém.
Ở bên Ý nổi tiếng thế giới với những con thuyền tình ái thì nơi đây, có ai phủ nhận được những chiếc ghe nhỏ bé đang đậu dọc bờ sông kia, với những cô gái sẵn sàng dâng hiến tất cả thân thể trên sóng nước cho người tình một đêm bên bờ lạch vắng lặng, bao trùm bởi những hàng dừa nước tình tứ và thơ mộng là thua kém.
Đó là chưa kể tới những mâm bàn đèn, những dọc tẩu thuốc phiện được các nàng hầu hạ tận miệng kẻ mua vui, dù là dân ghiền, hay khách làng chơi muốn thử một vài điếu cho biết mùi đời, cũng được các thần vệ nữ trong đêm săn sóc thật tận tình.
Đinh nhìn lên sân khấu. Một màn vũ dân tộc thật hấp dẫn với những chiếc nón lá và tà áo dài thướt tha. Ở đây hình như người ta luôn luôn cố tình lợi dụng những ngọn gió sông để thổi bật các tà áo dài lên cho khách nhìn rõ những cặp đùi hiện ra lồ lộ, dính sát vô làn vải quần mỏng manh ngược chiều ánh đèn sân khấu. Những đường cong, những vùng thịt nhấp nhô ẩn hiện, chỗ u lên, nơi trũng xuống đen ngòm hay hồng trắng…
Người Đinh nóng hổi, những làn gió đêm từ dưới sông thổi lên cũng không làm chàng thấy thỏa mãn chút nào. Chất men của rượu bia hừng hực trong lòng.
Nhất là thân thể của cả Ngân và Lyly Lan mới làm chàng ngây ngất làm sao. Da thịt hai người con gái này thi nhau cọ xát vào thân thể chàng tới run rẩy cả châu thân. Cho tới một lúc, chính Đinh không chịu nổi sự kích thích cùng tột đó, chàng phải nhướn người lên hỏi nho nhỏ:
– Các em định mướn ghe ở đâu?
Lyly Lan mỉm cười.
– Em có một chiếc thuyền riêng, cột ngay dưới nhà hàng này. Chúng ta chỉ cần đi tới cuối hành lang là có cầu thang xuống thuyền em ngay.
– Bộ em ở luôn trên thuyền à?
Lyly Lan ôm lấy cổ Đinh cắn nhe nhẹ, cười khúc khích, nói:
– Không, ai lại ở trên thuyền bao giờ. Em chỉ mua chiếc thuyền này để đêm đêm lên đó hút thuốc, tránh tai mắt của nhân viên công lực thôi. Bây giờ cũng khuya rồi, chúng mình xuống thuyền đi một vòng nhé.
Đinh chịu liền, chàng gật đầu, cả Lyly Lan và Ngân cùng đỡ chàng đứng dậy. Đi dọc theo hành lang nhà hàng, leo xuống một cái thang phía sau, cả ba người bước xuống một con thuyền cột tại đây. Nước sông đang lên cao nên xuống thuyền thực dễ.
Đinh không ngờ được chính Lyly Lan lại là người tự chèo con thuyền ra giữa dòng sông như vậy. Nàng cho thuyền chui qua cầu, đi quá về phía bên kia bờ sông một khúc rồi đâm vô bờ.
Nơi đây hình như cách biệt với hẳn thế giới bên ngoài. Những khu đất lầy lội kéo dài xa tít chằng chịt dừa nước. Nhất là vào giờ này, không còn gì hơn là hoang vu và bóng tối. Lyly Lan cắm cây sào xuống lòng sông, neo thuyền tại đây, cách bờ cũng mấy chục sải tay. Đinh nhìn qua bên kia sông, dãy nhà hàng ca nhạc chàng vừa ngồi đó, chập chờn ánh đèn như những bóng ma chơi, mịt mù trong đêm tối.
Khi Lyly Lan chui vô khoang trong thì Ngân đã bày bàn đèn ra rồi. Hình như nàng quen thuộc nơi đây như căn phòng của chính mình vậy. Nàng nhìn Lyly Lan cười khúc khích, nói:
– Hôm nay mày nôn nóng cái gì mà chèo thuyền mau quá vậy. Tao chưa kịp làm ngao nào mà mày đã neo thuyền rồi.
Lyly Lan sà xuống bên cạnh Đinh, nàng đưa cả hai bàn tay bợ lấy má chàng, không trả lời Ngân mà nói với Đinh:
– Tay em có lạnh không mình?
Đinh mỉm cười, nói:
– Trời nóng nực, bàn tay mát mẻ của em làm anh cảm thấy sảng khoái.
Lyly Lan chồm lên, hôn vô miệng chàng.
– Quả thực anh là người biết nói chuyện cho đàn bà sung sướng.
Đinh ôm lấy nàng, chàng thì thào, gợi chuyện ngay:
– Anh nghĩ em còn biết nhiều chuyện đàn ông thích thú được nghe hơn.
Lyly Lan ngả ngớn, nói:
– Chuyện gì, anh nói đi.
– Anh nghe nói em có một người tình tuyệt diệu.
– Ai đó anh?
– Anh Vinh.
Lyly Lan hơi nhổm dậy, hỏi…
– Ai nói cho anh biết điều đó?
– Anh nghe trong lời ca. Những bài hát vừa rồi trong nhà hàng không phải là em hát cho Vinh đó hay sao? Có ai lại không biết điều này.
Lyly Lan nhìn vô bóng đêm mờ mịt, nàng nói như trong mơ:
– Phải rồi, hồi đó chỉ có mình anh ấy mới làm lòng em mê mẩn được như vậy.
– Còn bây giờ thì sao?
– Chỉ là kỷ niệm thôi.
Nói xong, nàng với chiếc dọc tẩu Ngân vừa trao, hít một hơi thật mạnh.
Đinh nói thực nhỏ:
– Em kể cho anh về những kỷ niệm êm đẹp đó đêm nay được không?
Lyly Lan trả lại dọc tẩu cho Ngân, nói nho nhỏ:
– Được chứ anh, em thích được tâm sự. Anh có thực tình muốn nghe hay không?
– Nói đi em, đó là điều anh hằng mong ước.
Trong ánh sáng lờ mờ của cây đèn dầu lạc. Lyly Lan bắt đầu kể về mối tình giang hồ của nàng với Vinh. Một câu chuyện có máu và nước mắt chan hòa, rồi kết thúc bằng những chém giết man rợ. Những giành giật địa vị trong làng chơi cho tới những tội ác không ai ngờ có thể lại xảy ra. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại là một kỷ niệm trong ký ức của một cô ca kỷ giang hồ.
… Bạn đang đọc truyện Bùa thần tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/bua-than/
Sáng sớm trở về nhà, Đinh được tin Thảo đã về, chàng tới nhà nàng rủ qua nhà thầy San ngay. Thảo vui vẻ tíu tít như một con chim nhỏ bên người tình. Nàng không ngờ Đinh đã tìm ra tất cả những gì cần thiết trong câu chuyện này.
Đinh kể lại hết tình tiết những gì chàng thu lượm được trong mấy hôm nay. Lẽ dĩ nhiên chàng chẳng dại gì thú tội trước mặt Thảo những gần gũi với giới giang hồ như vừa rồi. Nhưng có lẽ Đinh không qua mặt được thầy San, chàng thấy mặt ông rầu rầu và có cái nhìn Đinh hơi khác.
Thảo nghe xong những gì Đinh nói lại, le lưỡi hỏi:
– Sự việc xảy ra có ghê gớm tới độ đó thực không. Lợi hại tới như vậy hay sao?
Đinh trả lời:
– Sự thật trước mắt, không tin không được.
Thầy San trầm ngâm hồi lâu mới nói:
– Chế Mạc Triết là tay cao thủ trừ ma ai cũng biết, y đối phó cũng không xong, phải nói tình thế rất nguy hiểm.
Thảo nói:
– Sư phụ à, chúng mình có nên rút lui không?
Thầy San nhìn Thảo hiền từ hỏi:
– Con mong chúng mình rút lui à…
Thảo lắc đầu, cương quyết nói:
– Dạ không, thưa thầy, ma kia đã giết hại biết bao nhiêu người. Con nhất định phải đương đầu với nó.
Thầy San hỏi:
– Con có cách nào?
Thảo mím môi:
– Sự việc như vậy làm sao con có cách gì được chứ. Nhất định là phải nhờ sư phụ rồi.
Thầy San thở dài:
– Sự việc này không đơn giản như con nghĩ đâu. Chế Mạch Triết tài ba không kém gì thầy, trực diện với con ma đó còn bỏ mạng. Bây giờ ta nhất định dùng đường lối cứng rắn đó có hơn gì ông ta đâu.
Thảo nói:
– Như vậy nhất định sư phụ phải có biện pháp. Ác quỷ kia trước sau gì cũng tìm tới đây vì chiếc hộp sắt giam giữ con ma vợ nó còn nằm trong tay ta. Hơn thế nữa, khi còn sống, chính con ma vợ này còn gian ác hơn thằng chồng nó gấp bội. Nếu bây giờ được thằng chồng về giải thoát, chắc chắn nó không để cho chúng ta yên.
Thầy San gật đầu.
– Cũng vì vậy mà mình nhất định phải tìm ra biện pháp trước trời tối, vì hôm nay chính là ngày phải làm cho xong việc này.
Nói xong, người ông sững lại, ngơ ngơ, ngáo ngáo, thậm chí hai mắt cũng lờ đờ. Thảo là học trò cưng của ông từ nhiều năm nay cũng không hiểu nổi sư phụ mình.
Có lúc ông đùa giỡn như con nít, có lúc ông nghiêm trang đạo mạo khác thường. Nhưng tình trạng như ngày hôm nay nàng chưa từng thấy. Thảo hoảng hốt nói:
– Sư phụ, sư phụ bệnh rồi hả. Có cần con đưa đi bác sĩ không?
Thầy San tự nhiên trong trạng thái phờ phạc, giống như một người đang kiệt sức, thều thào nói:
– Không, tôi không có sao đâu.
Thảo vẫn không an lòng hỏi:
– Sư phụ không có gì thực không?
Thầy San hơi mỉm cười.
– Nếu có gì xảy ra rồi, tôi đâu có ngồi mà nói chuyện như thế này được nữa. Sắc diện tôi vẫn còn tốt lành phải không?
Thảo lắc đầu.
– Sư phụ còn cho là có sắc diện tốt nữa hay sao.
Để con lấy tấm kiếng cho thầy coi nhé.
– Khỏi cần, con tưởng sư phụ bị ma bắt rồi hay sao. Sự thực thì mấy bữa nay ta bảo các con đi truy lùng tung tích của hai vợ chồng con ma này là để được yên tĩnh, rảnh rỗi mà đi tìm con ma kia. Con ma đực nó khôn lanh và quỷ quyệt vô cùng, không bao giờ y chịu trực diện với chúng mình trong những lúc mình đi tìm nó.
… Bạn đang đọc truyện Bùa thần tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/bua-than/
Nhưng lại chờ đợi lúc nào mình sơ ý nhất là tấn công ngay. Cũng vì vậy mà Chế Mạc Sô phải thảm bại vì tay nó. Còn trường hợp Chế Mạc Triết cũng tội nghiệp cho ông ta, vì muốn bảo vệ cho tên Vinh và cô Trang mà phải vong mạng, đó cũng là chiêu thức của con ma đực nhắm đúng những lúc mình sơ hở hay bận tâm lo lắng cho người khác là y lấy mạng mình liền. Bây giờ thì các con hiểu tại sao ta bảo các con phải ăn chay một trăm ngày rồi mới được trở lại tìm ta.
Cả Thảo và Đinh đều chưng hửng. Thì ra thầy San đã biết hết mọi chuyện từ lâu rồi. Ông không muốn bị bận bịu trong việc tìm bắt con ma đực kia, nên đuổi khéo cả Đinh lẫn Thảo mà không ai hay. Thảo nhỏ nhẹ hỏi:
– Thưa sư phụ, như vậy có nghĩa là sư phụ đang tìm bắt con ma đực kia, chứ sư phụ không phải bị ma bắt phải không?
Thầy San mỉm cười hiền hòa:
– Cũng có thể nói như vậy. Nhưng trong trường hợp này không gọi là bắt ma mà phải nói là truy linh.
Thảo rùng mình hỏi:
– Truy linh là làm sao. Từ hồi nào tới giờ con không nghe sư phụ nói tới.
– Phải, từ trước tới giờ, con chỉ biết những vụ bắt ma. Khi mình bắt ma là những oan hồn trực diện với mình một cách tích cực ở thế giới loài người này. Còn truy linh là mình phải xuất hồn đuổi theo linh hồn của con ma đó. Những trường hợp này rất nguy hiểm, vì con ma đó dồn mình vào cái thế phải xuất đầu lộ diện trong thế giới vô hình của nó mà đánh với nó. Nơi đây, trời đất bao la, cũng có thể nói đất trời liền nhau. Mà cũng có thể nói không trời không đất. Không ngũ ấm, không lục căn, không lục trần, không lục thức. Phải nói đó là chơn không. Phải tiến tới bậc đại định mới có thể đi vào thế giới vô hình được.
Cả Thảo và Đinh đều ngơ ngác. Đinh vội hỏi:
– Từ trước tới nay, con nghiên cứu về linh hồn học đã lâu mà chưa bao giờ được nghe thấy những chữ: Không ngũ ấm, không lục căn, không lục trần, không lục thức đó là những điều gì vậy hả thầy?
Thầy San trầm ngâm.
– Con theo tây học nhiều hơn nên không biết. Triết học tây phương và đông phương tuy giống mà khác. Tuy khác mà giống. Không ngũ ấm là: Không có sắc, không có thọ, không có hành, không có tưởng, không có thức nữa. Không lục căn là: Không có mắt, không có tai, không có mũi, không có lưỡi, không có thân xác và không có ý nữa. Không lục trần là: Không có hình tướng, không có tiếng, không có mùi, không có vị, không có cảm xúc và cũng không có pháp nữa. Lục thức là: Không có ý, không thức, không già, không chết, không khổ, không trí.
Khi nói tới không có sắc, cũng đã có chu có, và khi bảo là không vô minh thì cũng không hết vô minh. Ở thế giới vô hình này chẳng có quá khứ, không hiện tại mà cũng không có tương lai. Không có lo sợ, chẳng có xa na và cũng không vướng mắc, rối loạn, mộng tưởng vu vơ Tóm lại là chân không ở đó như vậy.
Lại một lần nữa Thảo và Đình ngơ ngác. Cái gì mà không lại có, có lại không. Là không hay là có cũng là có hay không?
Thảo rụt rè hỏi:
– Như vậy sư phụ đã truy linh chưa, và làm thế nào để truy linh trong cái không không, có có mù mịt đó?
Tôi đã dùng một phương pháp đặc biệt của Bùa Thần để chuyên chở. Đó là minh tưởng pháp. Dùng thần pháp này phải có quyết tâm và dũng cảm, nếu không sẽ lạc đường trong âm dương giới ngay. Thảo hoảng hốt nói:
– Như vậy thì nguy hiểm quá phải không thầy?
– Nếu không nguy hiểm, chẳng đời nào ba con phản đối và ngăn cản con tìm hiểu về linh giới.
Thảo hỏi:
– Có phải sư phụ cũng đã suýt nữa lạc đường rồi phải không?
Tự nhiên thầy San lại thở dài nói:
– Rốt cuộc tôi cũng đã trở về thể xác tôi bình yên, nhưng có một người, tình cảm đang rất nguy ngập.
Thảo đang ngơ ngác, Đinh bỗng kêu lên:
– Là bác Trung!!
Thầy San gật đầu chậm rãi nói:
– Ông ta vẫn còn ở bệnh viện phải không?
Đinh hỏi ngay:
– Ý thầy nói, bác Trung không phải bị hôn mê vì bệnh tật mà đang lạc đường về trong thế giới vô minh phải không?
Thầy San gật đầu.
– Đúng vậy, ông ấy dùng một phương pháp khác truy linh, nhưng cho tới giờ này vẫn chưa thành công. Tuy vậy cũng chưa thất bại, chỉ lạc hướng nơi âm dương giới.
Đinh tái mặt hỏi:
– Bác Trung có thể về được không?
Thầy San lại thở dài.
– Không biết sao mà nói bây giờ.
Đinh lại hỏi:
– Tại sao thầy lại biết chuyện của bác Trung?
Thầy San trả lời:
– Trong lúc tôi suýt bị lạc hướng, tôi thấy bóng của ông ta.
Đinh lại hỏi tiếp:
– Sao thầy biết là cái bóng ấy là bác Trung?
Thầy San mỉm cười.
– Đó là một cảm giác ngoài sức lý giải của người thường. Trong cảm giác nói ra như hoang đường đó, tôi có thể cảm giác một tên họ lạ, thậm chí cái thế giới nội tâm của họ.
Đinh chồm tới như muốn nhảy tung lên:
– Đó là hiệu quả tạo thành bởi tương thông của làn sóng não!
Thầy San nhíu mày nói:
– Đầu óc cậu quá khoa học. Tôi không biết cái đó. Tôi cũng nghĩ cậu cũng không hoàn toàn hiểu được làn sóng điện bộ óc là cái gì.
Mặt Đinh đỏ lên, nhưng chàng không dám tranh luận với thầy San. Bây giờ điều cần thiết nhất là sự an toàn của bác Trung, chàng im lặng một lúc rồi nói:
– Không biết tình trạng bác Trung bây giờ ra sao?
Thầy San nhắm mắt lại, căn phòng im lặng như tờ. Người ông bất động, hai tay để trên bắp đùi, hai chân xếp lại bắt chéo lên nhau. Mặt ông ngước thẳng nhìn về phía trước. Đinh nhìn ông bây giờ như một tượng đá Hơi thở ông hết sức yếu ớt. Những con ruồi bay vo ve qua mặt mà Đinh cũng không dám đuổi. Thảo càng khẩn trương hơn nữa. Hơn ai hết, nàng biết là sư phụ đang xuất hồn. Lúc nãy nét mặt ông đang phờ phạc mệt mỏi, bây giờ trở nên bình thường và thảnh thơi làm sao. Không vui, không buồn, bình thản như mặt nước hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Không lý đây là cái chân không mà ông vừa nói lúc nãy.
Hơn một giờ trong im lặng, Thảo nhìn ngắm mặt sư phụ mình trong niềm hoan lạc tuyệt vời, tự nhiên nàng cũng thấy tâm thần như siêu thoát, tất cả đều là hư vô. Khi thầy San từ từ mở mắt ra, Thảo nhìn thấy trong ánh mắt đó có một sự hiền hòa tới thoát tục.
– Theo cảm giác của tôi, có lẽ ông Trung có thể về được hay không phải chờ tới mười hai giờ khuya đêm nay mới biết.
Thảo hít một hơi dài nói:
– Nói một cách khác, nếu bác Trung không tỉnh trước mười hai giờ đêm nay là vĩnh viễn không trở về nữa phải không?
Thầy San gật đầu nhè nhẹ.
– Đúng vậy, từ bây giờ tới nửa đêm, còn một khoảng thời gian tương đối dài. Các con nên đi thăm ông ta ngày, xem tình trạng sức khỏe như thế nào. Thảo và Đinh vội vàng đứng dậy từ giã thầy San ngay. Hình như ông hơi mệt và đã bắt đầu húng hắng ho.
Cho tới gần chín giờ tối, ông Trung vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Bây giờ tới nửa đêm chỉ còn hơn ba tiếng đồng hồ và bệnh viện cũng sắp hết giờ thăm viếng rồi. Đinh và Thảo đứng bên giường ông Trung nằm. Hơi thở ông rất yếu ớt và nước da tái mét đáng sợ.
Thời gian qua từng giây. Đồng hồ đã điểm chín giờ. Theo luật lệ của bệnh viện này, sau chín giờ tối, tất cả thân nhân thăm nuôi bệnh nhân đều phải rời khỏi phòng bệnh. Thảo nhìn Đinh hồi hộp hỏi:
– Bây giờ chúng mình phải làm sao đây?
Đinh nhíu mày, không biết trả lời sao. Bỗng có tiếng ai hỏi:
– Chiếc hộp sắt đâu?
Cả hai cùng mừng rỡ vì biết là bác Trung đã tỉnh dậy rồi. Con người ông trông vẫn yếu ớt, nhưng giọng nói thực bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Thảo mừng tới nỗi quýnh lên, la lớn:
– Để con đi gọi bác sĩ nhé.
Ông Trung lắc đầu nói:
– Bác sĩ có biết gì đâu. Tôi nào có bệnh hoạn gì, chỉ đi vơ vẩn một chút thôi.
Đinh nhìn ông Trung hỏi:
– Bác đi đâu, ở chỗ nào vậy?
Ông Trung mỉm cười hồn nhiên, nói:
– Cứ coi như tôi mộng du đi. Chiếc hộp sắt đâu?
Hình như sau khi tỉnh dậy, ông không thiết gì ngoài chiếc hộp sắt. Ông đã hỏi đi hỏi lại hai lần rồi. Thảo nói ngay:
– Để ở nhà sư phụ con. Ông ta cũng như bác vậy, vừa đi… vẩn vơ đâu đó xong. Chỉ có quý vị mới có thể đi vẩn vơ cái kiểu chết người này.
Ông Trung không để ý gì đến lời nói của Thảo, nói:
– Nhốt trong chiếc hộp sắt là một con ma nữ.
Đinh gật đầu nói:
– Chúng con đã biết rồi. Ngoài con ma nữ này ra, còn thằng chồng nó nữa. Đó mới là con ma cực hung cực ác và khôn lanh quỷ quyệt không cùng.
Ông Trung nói:
– Ma hiền, ma dữ trong linh giới biết bao nhiêu mà kể. Cậu Đinh à, bác khuyên cậu đừng dính dáng vô đó nữa chi cho mệt.
Đinh mỉm cười không nói gì. Thảo hỏi:
– Nhưng bác có bắt được con ma đực kia không?
Ông Trung thở dài một tiếng rồi nói:
– Cô đừng tưởng tôi chủ động làm việc này.
– Không lý bác bị ép buộc hay sao?
– Có thể nói như vậy.
– Tại sao?
– Cô có nhớ hôm cô và Đinh mang chiếc hộp sắt về nhà không. Con ma đực đã theo các người về tới nhà và tôi đã phải theo nó ngay từ hôm đó nhập linh giới. Nhưng sau đó con ma kia lại biến mất.
Thảo nghe nói mê mẩn hỏi tiếp:
– Bác mất dấu con ma rồi sau đó ra sao?
– Tôi bị lạc đường. Không biết trải qua bao nhiêu lâu tôi thấy một người nhập linh giới.
Thảo la lên:
– Đó là sư phụ con…
– Phải, công lực của sư phụ cô cao siêu không lường, nhưng rồi ông ta lại đi đâu mất. Kế tới, tôi lại gặp con ma đực kia một lần nữa.
– Nó có tấn công bác không?
Bác Trung lắc đầu.
– Không, lần này gặp nó chỉ còn lại một cái bóng lờ mờ, đang tiêu tan vào chân không. Nhưng nói làm sao cho các người hiểu được đây.
Đinh nói:
– Ý bác nói, con ma đực đang tan rã dần vì đụng vào công lực của sư phụ Thảo.
– Cứ hiểu tạm là như vậy cũng đủ rồi. Chứ chẳng còn biết giải thích làm sao hơn nữa.
Đinh hỏi:
– Hồn ma không thể sống mãi được sao?
– Có hồn ma có thể tồn tại hàng trăm năm sau, cũng có hồn ma chỉ xuất hiện được vài giờ, vài tháng rồi tan đi. Ta cũng không rõ và cũng không muốn tìm hiểu câu trả lời chính xác như thế nào nữa làm gì.
Thảo có vẻ chán nản, nói:
– Có lẽ mãi mãi không có câu trả lời chính xác.
Đinh than:
– Trí tuệ con người không cao như người ta tưởng tượng. Có rất nhiều sự việc, chúng ta chỉ phỏng đoán từ cái nhìn bề ngoài thôi.
Thảo hỏi:
– Vậy bây giờ xử trí làm sao với chiếc hộp sắt?
Ông Trung nói:
– Phải đốt nó đi.
– Bác nói sao, tại sao lại đốt nó đi.
– Đốt nó đi cũng không phải là chuyện dễ đâu, ngoài sư phụ cô chắc không ai làm nổi.
Thảo hỏi:
– Tại sao bác biết là sư phụ cháu muốn đốt nó đi?
– Chúng tôi tuy không hội ý nhau bao giờ, nhưng những việc như thế này đều cảm thông nhau trong ý nghĩ và tư tưởng. Hình như vừa rồi tôi nghe thấy có tiếng lửa cháy.
Đúng như những gì ông Trung nói. Tuy nhiên, lửa cháy không phải do thầy San thiêu đốt con ma nữ đang bị nhốt trong chiếc hộp sắt. Nhưng là ngọn lửa thần bốc ra từ chiếc bùa vừa vụt lên cao trong ánh mắt thầy San.
Chiếc bùa xoay tít, phát ra những tiếng kêu vi vút với một âm thanh thực cao. Những tia lửa màu đen tuyền nổi bật trong màn đêm thật tối, tạo nên hình thể chiếc bùa đẹp tuyệt vời.
Thầy San ngồi thiền im lìm trong một góc vườn. Nét mặt ông rạng rỡ. Ông biết là ngày giờ thành đạt đã tới màu đen của Bùa Thần đã nổi rõ trong bóng tối sâu thăm thẳm của trời đất. Ý nghĩ đốt chết con ma nữ trong hộp sắt tự nhiên rời rã, hòa tan trong không gian.
Ánh mắt thầy San chiếu qua cửa sổ, đi thẳng vô trong phòng, chụp lên chiếc hộp sắt. Lá bùa dán trên chiếc hộp từ từ rơi xuống đất.
Bỗng nắp hộp bật tung ra, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang rền như trời đất nổi cơn thịnh nộ. Gió rít lên, xoáy tròn, đất cát bay tứ tung. Tiếng cười ma quái rộ lên khắp nơi, kéo dài ra lanh lảnh.
Quần áo thầy San bay phần phật, râu tóc ông dựng đứng lên, nhưng ánh mắt thầy vẫn sáng quắc. Ông từ từ đưa tay bắt ấn chỉ vô trong nhà trầm giọng nói:
– Nghiệp chướng, tới giờ này còn chưa biết nguồn cội hay sao?
Tiếng cười ma quái chợt tắt, không gian như đọng lại và chợt rơi vào im lìm trong không khí mênh mông, có tiếng khóc lóc thảm thiết của một người con gái từ phương trời xa thẳm vọng lại, thật não nề, thật ai oán như trong cơn sám hối.
Thầy San ngước mặt lên không, tạ ơn trời đất. Chưa bao giờ thầy cảm thấy trong lòng thơ thới và sung sướng như ngày hôm nay, vì cuối cùng, thầy đã biết được, làm thế nào đưa con người, dù đã thành ma thành quỷ, về với bản tính hiền lương của trời đất ban cho lúc ban sơ.