Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 7

Chương 4



Phần 4

Bất quá người trong Cái Bang dù sao không phải hoàn toàn là đầu óc ngu si, có không ít người mặt lộ vẻ chất vấn, Trần Hữu Lượng cũng không cho bọn họ có cơ hội chất vấn, đoạt trước nói:

– Huống chi hôm nay Tống công tử đang vì vụ án oan năm đó của Nhạc Phi tướng quân mà bôn tẩu, ý đồ khôi phục lại danh dự của Nhạc Phi tướng quân, các vị ở tại Lâm An thành thời gian cũng không ngắn, mặc dù ngay cả tiểu hài tử cũng biết oan khuất Nhạc Phi tướng quân, thế nhưng là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, trong triều đình lại còn có người dám công nhiên đứng ra thay Nhạc Phi tướng quân lật lại bản án này…
– Đám cẩu quan kia…
– Đều là loại người tham sống sợ chết…

Bang chúng tức thì lòng đầy căm phẫn, nhao nhao mắng chửi lên, con dân có huyết khí Tống Triều đều đối với sự tình Tĩnh Khang năm đó đã là vô cùng sỉ nhục, thật vất vả mới xuất hiện một Nhạc Phi làm cho bọn họ có hy vọng báo thù, nào ngờ lại bị hôn quân gian thần hại chết.

Trên triều đình những đại thần kia thì không dám biểu đạt lập trường của mình, thế nhưng là thảo dân thì lại không quản nhiều như vậy, tầng dưới chót Cái Bang càng là tiếp nhận Nhạc Phi tựa như là thần minh vậy.

Chứng kiến người phía dưới xúc động, Trần Hữu Lượng ho nhẹ, nói tiếp:

– Hiện nay thật vất vả mới có một Tống công tử công khai thay Nhạc Phi tướng quân giải oan, nếu thời điểm này chúng ta đối phó với hắn, chẳng phải là làm cho Nhạc Phi tướng quân vĩnh viễn không cách nào giải oan được, lúc đó chúng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ…

Trần Hữu Lượng nói dõng dạc, đem những người khác trong lòng nếu có nghi kị cũng mất đi, tuy rằng nghĩ đến Tống Thanh Thư đã từng giết hai vị trưởng lão, bất quá nếu là bởi vì nguyên nhân Nhạc Phi tướng quân, thì hoàn toàn có thể tạm thời gác lại một cái thù hận của song phương.

– Hơn nữa vừa rồi ta cùng với Tống công tử đã câu thông rồi, nguyên lai bổn bang tất cả huynh đệ cũng có thể giúp cho Nhạc Phi tướng quân một phần lực lượng.

Trần Hữu Lượng bắt lấy ném ra ngoài một câu mãnh liệt bất ngờ.

Toàn bộ người của Cái Bang lập tức nổ tung:

– Biện pháp gì?
– Như thế nào mới có thể giúp đỡ Nhạc Phi tướng quân?
– Trần trưởng lão… đừng thừa nước đục thả câu rồi, nói mau ra đi…

Trần Hữu Lượng lúc này mới đáp:

Dựa theo kế hoạch của Tống công tử, muốn thay Nhạc Phi tướng quân giải tội, đầu tiên thì phải kiến tạo đầy đủ dư luận, Cái Bang chúng ta cái gì cũng không có, chính là lại có được rất nhiều người, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đến từng phố lớn ngõ nhỏ, mỗi một nơi đều phái đệ tử nói ra oan tình của Nhạc Phi tướng quân, bất quá đến lúc đó nhất định sẽ có bộ khoái cho người tới bắt, huynh đệ nói không chừng sẽ gặp phải tai ương lao ngục, các ngươi có sợ không?

Bị Trần Hữu Lượng đâm ra một kích như vậy, những tên Cái Bang đệ tử nào chịu được:

– Chúng ta người trong Cái bang không có ai sợ chết…
– Cùng lắm thì mười tám năm sau đầu thai lại là một hảo hán…

Triệt để dẫn phát bang chúng nhiệt tình xong xuôi, Trần Hữu Lượng liền dẫn Tống Thanh Thư rời đi, vào một gian tĩnh thất, vẻ mặt lấy lòng nhìn qua Tống Thanh Thư:

– Công tử, tại hạ vừa rồi biểu hiện được có thỏa mãn chưa vậy?

Tống Thanh Thư thật sự không có cách nào đem trước mắt nam nhân đang khúm núm lấy lòng này cùng với nam nhân vừa rồi dõng dạc thuyết phục bang chúng liên hệ thành cùng một người được, trong lòng âm thầm bay lên cảnh giác chi ý, lúc này mới gật đầu nói:

– Ngươi làm rất khá, quả nhiên là một kỳ tài.
– Công tử quá khen…

Trần Hữu Lượng trong tâm căng thẳng rốt cuộc trầm tĩnh lại.

Tống Thanh Thư lại cùng hắn thương thảo thông tin chi tiết liên hệ, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, thì một tên Cái Bang đệ tử xông vào.

– Chuyện gì? Không thấy ta cùng Tống công tử đang thương lượng đại sự hay sao?

Trần Hữu Lượng nổi giận đùng đùng quát lên…

– Chuyện này… chính là thuộc về Tống công tử đấy.

Người nọ hiển nhiên còn chưa có thích ứng kịp đại địch trong bang bỗng nhiên biến thành thượng khách, đổi giọng miễn cưỡng nói…

– Thuộc về ta? Về ta chuyện gì?

Người nọ vội vàng đáp:

– Vị Sử cô nương kia kêu la, yêu cầu được gặp Tống công tử.

Vừa rồi Trần Hữu Lượng cùng Thành Côn chạy trốn chết, Tống Thanh Thư đuổi theo, người trong Cái bang không có cách hỗ trợ, chỉ đành đem Sử Tương Vân cùng Vệ Nhược Lan khống chế lại.

Trần Hữu Lượng ánh mắt nhanh như chớp chuyển một cái:

– Công tử, ta đi trước an bài sự tình của Nhạc Phi tướng quân đây…

Nhìn thấy Trần Hữu Lượng lúc rời đi ánh mắt mập mờ, Tống Thanh Thư một hồi im lặng, hiển nhiên Trần Hữu Lượng vẫn kiên trì cho là mình cùng Sử Tương Vân, có mối quan hệ mà không muốn cho ai biết…

Tống Thanh Thư vốn là không muốn gặp nàng, bất quá nghĩ đến sự tình song phương cũng cần phải giải quyết:

– Để cho nàng vào đi.

Rất nhanh Cái Bang đệ tử đem Sử Tương Vân mang qua, nàng tóc mây tán loạn, còn đâu vẻ mặt cao ngạo lúc trước kia.

Chờ Cái Bang đệ tử rời đi, Sử Tương Vân liếc nhìn Tống Thanh Thư, cắn cắn bờ môi bỗng nhiên hai chân khẽ cong, quỳ gối đến trước mặt Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư không có ý muốn đỡ nàng đứng dậy, vẫn ung dung ngồi ở trên mặt ghế, nhàn nhã thưởng thức trà, thật lâu sau đó mới một bộ ngoài ý muốn:

– Sử tiểu thư làm cái gì vậy?

Sử Tương Vân vành mắt đỏ lên, bờ môi giật giật:

– Thực xin lỗi…

Nàng cũng không nói gì, mà là chỉ nói thực xin lỗi, nhưng mà hai người đều rất rõ ràng.

Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói:

– Nếu không còn hữu dụng, còn nói lời xin lỗi để làm cái gì?

Sử Tương Vân khẽ giật mình, bất quá nàng không suy nghĩ nhiều, gấp gáp nói:

– Ta biết rõ chuyện lúc trước là ta có lỗi với ngươi, nhưng cầu ngươi hãy cứu Vệ ca ca của ta đi.
– Vệ Nhược Lan mới vừa rồi không phải là mắt cao hơn đầu hay sao, có thể xảy ra chuyện gì chứ…

Tống Thanh Thư lông mày nhướng lên, nhìn có chút hả hê nói.

Sử Tương Vân gấp gáp nói:

– Hắn trúng Huyễn Âm Chỉ của Thành Côn, hiện tại sắp chịu đựng không nổi…

Nguyên lai vừa rồi trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Vệ Nhược Lan thay nàng ngăn lại một kích toàn lực của Thành Côn, trúng mười thành công lực Huyễn Âm Chỉ, may mắn công lực của Vệ Nhược Lan thâm hậu nên mới không bị mất mạng tại chỗ, thế nhưng trước đó dù sao hắn cũng đã bị trọng thương, lại trúng Huyễn Âm mà có thể kiên trì đến bây giờ thì đã là vô cùng không dễ dàng, mắt thấy trượng phu của mình ra hơi thở càng lúc càng mong manh, bên ngoài hân thể mặt ngoài thậm chí còn kết lại một tầng băng mỏng, Sử Tương Vân lo lắng tới cực điểm.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hôm nay có thể cứu được hôn phu của mình ngoại trừ Tống Thanh Thư thì không còn có ai khác…

– Hắn là hôn phu của của Sử tiểu thư, cũng không phải là Vệ ca ca của ta, tại sao ta phải bỏ ra khí lực để cứu hắn chứ?

Tống Thanh Thư một tia chấn động cũng không có.

– Phụ thân ta là đương triều Ngự Sử, gia gia ta là Đế Sư đương triều, nếu như ngươi nguyện ý xuất thủ cứu giúp, Sử gia nhất định sẽ trả thù lao rất lớn cho ngươi…

Sử Tương Vân gấp gáp nói.

– Thù lao rất lớn?

Tống Thanh Thư cười lạnh…

– Ta cai quản thổ địa màu mỡ ngàn dặm, dưới trướng hơn mười vạn tinh binh, lời nói không khách sáo, bất kể là phụ thân của tiểu thư hay là gia gia, đều không có tư cách địa vị cùng ta ngang nhau, ta sẽ cần đến thù lao của bọn họ hay sao?

Sử Tương Vân nóng nảy:

– Vậy ngươi muốn cái gì?

Tống Thanh Thư lắc đầu:

– Ta cái gì cũng không muốn, Vệ Nhược Lan mấy canh giờ trước đã dùng sinh tử phù phóng vào thân thể của ta, lại còn hút lấy nội lực của ta, nếu ta không tính tới sự tình lúc trước mà còn thay hắn trị thương, ta không phải là Thánh Mẫu ngu ngốc đâu…

Sử Tương Vân sắc mặt trắng nhợt, nghĩ đến lúc trước hai người họ hại hắn, trong lòng cũng rõ ràng bây giờ nhờ hắn giúp đỡ sẽ quá xa vời, thế nhưng lúc này Vệ Nhược Lan bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, nàng đã tìm không thấy biện pháp nào khác.

Nàng cũng đã nghĩ tới việc xin phụ thân cùng gia gia giúp đỡ, nhưng thứ nhất lúc này nàng đang bị người Cái Bang hạn chế lấy tự do, thứ hai coi như là về tới trong nhà, với tình huống của Vệ Nhược Lan thì trong nhà cũng không ai cứu được, cho dù gia gia thân là Đế Sư cũng không làm được gì, chỉ có Tống Thanh Thư nam nhân này không ngừng tạo ra kỳ tích thì mới có khả năng đem tình lang theo từ Quỷ Môn Quan kéo trở về.

Đáng tiếc Tống Thanh Thư đối với sự cầu khẩn của nàng thờ ơ, nghĩ tới nghĩ lui, Sử Tương Vân thật sự không thể nghĩ ra được còn có cái thứ đồ vật gì đó, để có thể làm động đến nam nhân trước mắt này…

Đang lúc tuyệt vọng, nàng bỗng nhiên nghĩ đến đến một ít lời đồn đại về Tống Thanh Thư, lại nhớ đến lúc hắn chịu cho mình trói buộc, mà đôi mắt của hắn thì nhìn chằm chằm vào cổ áo mà mình cô tình hở ra, khuôn mặt của nàng trong nháy mắt đỏ lên, đi qua một hồi kịch liệt tâm ý ý giãy giụa, nàng bỗng nhiên hít sâu một hơi, dường như đã có quyết định…

– Nếu không có gì nữa, Sử tiểu thư hãy đi ra ngoài đi, ta còn có việc phải xử lý.

Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói.

Sử Tương Vân bỗng nhiên cắn cắn bờ môi, rất nhanh cởi bỏ đai lưng, y phục trên người không còn trói buộc, trực tiếp trượt rơi xuống trên mặt đất, lộ ra thân thể trơn bóng như ngọc, hai bầu vú to tròn nổi bật trong cái yếm, bụng dưới bằng phẳng, cái tiểu nội khố màu làm ôm lấy cái gò mu cao cao phồng lên, bên trong làn vải tơ lụa mỏng manh kia ẩn hiện ngay chính giữa hai chân trắng nõn thon dài thẳng tắp động lòng người là thảm có đen mềm, trên thân thể của nàng tựa như tản mát ra một tầng óng ánh hào quang.

Chương trước Chương tiếp