Câu chuyện tình yêu
Chương 60
Khi con gái tôi lên 3 bắt đầu độ tuổi chuẩn bị đến trường. Hai vợ chồng tôi chuyển tới thành phố xa lạ ở 1 ngọn đồi không quá xa thành phố. Thị trấn nhỏ yên bình có không ít khách du lịch bắt đầu cuộc sống mới.
Ngoài homestay tôi mở thêm quán cafe sách. À thực tế nó giống một thư viện nhiều hơn. Ở đó lưu giữ đầy đủ những cuốn sách, báo trong ngoài nước và đặc biệt những tuyển tập truyện của Nguyễn Nhật Ánh, những cuốn sách về văn hóa hay những vị anh hùng dân tộc, nghìn năm mũ áo được bài trí trang trọng ở một góc riêng biệt.
Vườn hồng đủ loại do chính tay vợ tôi chăm trồng. Vài ngôi nhà trên cây chứa đựng sách do tôi đặt thợ tới làm riêng. Mỗi ngày ngồi trên đây đọc sách, nghe tiếng đàn thánh thót từ bàn tay người bạn đời, rồi vừa ngắm nhìn phố xa trao nhau những nồng cháy nơi căn nhà trên cây. Cuộc sống như vậy khiến đứa lười biếng như tôi thỏa mãn.
Homestay của chúng tôi ít người biết tới nhưng những ai tới đều hài lòng. Và đó cũng điều tôi mong muốn…
Trong khuôn viên nhỏ xây dựng vài nếp nhà cùng những ngôi nhà trên cây chỉ có gia đình nhỏ 3 người của tôi sống cùng với gia đình nhỏ của đứa em họ.
Thằng em từng là lính phòng không cao ráo đẹp trai ở độ tuổi này có những lúc ngông cuồng dính vào một vết đen nhưng ít nhất nó nể sợ tôi 1 phép.
Năm ngoái nó kết hôn 2 vợ chồng sống cách xa vậy nên tôi đã thuyết phục nó chuyển tới. 2 vợ chồng phụ giúp công việc không quá nhiều trong trang trại của chúng tôi. Nó hay đùa quản gia kiêm vệ sĩ. Hằng ngày chở 2 đứa bé đi học tối đón về.
Tôi không có quá nhiều ham muốn như người khác, tuổi trẻ khi đạt được mục tiêu A họ lên có ham muốn lên B rồi C. Tôi từ bé đã luôn nhìn đời và cuộc sống khác biệt bạn bè cùng lứa.
Có thể nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống cho tới ngày con gái tôi tròn 18 có thể tu tại gia chẳng hạn.
Tôi cũng có vài bds nhỏ ở những thành phố tôi từng đặt chân qua Bình Dương – Lagi – nha trang – vinh – hà nội – mộc châu.
Thỉnh thoảng đại gia đình chúng tôi sẽ đi chơi xuyên miền Nam Bắc và nghỉ lại vài ngày ở đó.
Có nhiều chuyện buồn vui xảy ra trong 15 năm qua, quãng thời gian không dài nhưng đủ biến tôi thành đứa trẻ 19 tuổi ngông cuồng chỉ biết lao vào những cuộc yêu trở thành ông bố với ánh mắt nhuốm vị thời gian ở tuổi 35.
Nhưng có lẽ tôi sẽ kể các bạn đọc nghe vào một dịp nào đó.
Sau 15 năm xa quê lần này tôi trở về quê cũ để xử lý một số vấn đề liên quan tới việc thừa kế di chúc.
Có nhiều thứ bản thân không ham muốn nhưng dù sao nó cũng gây dựng lên từ máu và mồ hôi của các đời cha ông là người thừa kế hợp pháp duy nhất không thể gạt qua một bên được.
1 tháng nay mỗi ngày dành thời gian thăm thú lại khu vườn cũ, hết ngồi dưới những tán cây nhớ thời trẻ dại. Tôi lại thắp nén nhang thơm lên bàn thờ rồi lẳng lặng nhìn di ảnh.
Ban đêm 1 mình ngồi trên lầu 2 lặng hàng giờ dõi ánh mắt ra con sông, ngọn núi nơi xa. Thôn quê này đã không còn là quê nghèo đượm sương sớm và hương thảo ngày xưa. Những nếp nhà mới mọc lên, tiếng xe hơi chạy liên tục xé toang cảnh yên bình ngày nào.
Những đứa trẻ ngày đó lớn lên cùng tôi ở nơi thôn quê này cũng chẳng còn là những đứa trẻ năm đó.
Và Như Quỳnh của tôi ngày ấy cũng tốt nghiệp loại giỏi ngôi trường nàng mong muốn. Sau vài năm làm ngân hàng nàng kết hôn với người nàng yêu. Hồng Nhan bạc phận, công ty chồng nàng dính vào lao lý. Như Quỳnh hiện tại ở 1 mình chăm con facebook nàng ta nhiều năm nay chẳng hề cập nhật 1 hoạt động nào.
Trúc Quỳnh có cuộc đời sôi nổi hơn, nàng bén duyên với showbiz từ sớm. Sau khi đóng vài mv cho vài sao hạng A, tham gia vài bộ phim thì nàng rời showbiz chuyển qua chuỗi Spa. Năm xưa Trúc Quỳnh cũng từng tham gia 3 – 4 cuộc thi Hoa Hậu thành tích tốt nhất là lọt vào top 10 nhưng sau đó có lẽ hiểu được mảng màu đen tối showbiz nên nàng rời đi.
Vài lần nhớ nhớ thương thương nợ nợ vương vương nhưng rồi 2 chúng tôi chẳng đi tới đâu.
Vào năm 26 tuổi, có lần Trúc Quỳnh gọi cho tôi bảo rằng muốn vào thăm miền Nam và cùng tôi du lịch vài nơi.
Chúng tôi đã ở cạnh nhau 1 tuần liền đi về miền Tây, đi Nam Du rồi Đà Lạt, Lagi rồi chia xa ở thành phố biển Nha Trang.
Đó là lần cuối chúng tôi liên lạc với nhau khi mà 1 tháng sau tôi bất ngờ nhận đc tin Trúc Quỳnh lên xe hoa. Có lẽ em ấy muốn để lại kỷ niệm đẹp cho tôi và cũng kết thúc 10 năm duyên nợ.
Ở tuổi 35 nàng ta hiện tại còn trẻ trung xinh đẹp hơn cả năm 18. Thỉnh thoảng những hình ảnh của Trúc Quỳnh trông như nữ sinh cấp 3 hiện lên trên facebook nhưng tôi cũng chỉ yên lặng và lướt qua.
Huyền My kể từ ngày đó chưa một lần gặp lại. Đan Quỳnh về sau 2 chúng tôi từng có 1 quãng thời gian nợ vương triền miên.
Đám bạn như T quân sư, Phượng Ớt, Bình Gia từng phất lên rất nhanh chóng, từng lên báo là tấm gương cho giới trẻ. Rồi sau đó lộ ra dính vào thứ bột màu trắng đứa dựa cột đứa thì giành cả đời sau song sắt.
Ngồi trên lầu cao nghỉ về nửa đời trôi qua nhanh như giấc ngủ trưa hè. Nhắm mắt lại nghe tiếng thuyền chài ban đêm, lẫn mùi sương sớm quyện vào hương của có lá năm nao cùng Đỗ Quyên.
Có khi nào mở mắt là nghe được tiếng ông bà gọi dậy ăn sáng chuẩn bị đi học, âm thanh từ chiếc loa phóng thanh năm đó từ sâu trong miền ký ức vọng tới:
“Đây là đài tiếng nói Việt Nam…”
(Nếu có duyên mình sẽ viết tiếp phần 2 về quãng thời gian 15 năm qua từ lúc rời ngôi trường THPT lên thành phố mới nhé. Cũng chủ yếu va chạm xã hội, chuyện tình vụng trộm góc khuất ở bank tôi từng làm 1 thời gian và duyên nợ với những cô nàng năm đó. Ban đầu dự tính là câu chuyện dài nhưng đợt từ quê lên lại ôm vợ xinh đẹp chơi với con mỗi ngày nên không có tâm trạng để viết tiếp mình dừng nhanh tại đây. Anh em có nhu cầu bình luận bên dưới mình suy tính. Cảm ơn admin)