Chiếc vòng thần kỳ

Chương 5



Phần 5

Đêm qua Tùng ngủ không ngon giấc!

Bởi lẽ lần đầu tiên nó giết người. Thật sự thì Trần Cối là một tên đáng chết, nhưng việc giết hắn không khỏi làm Tùng hơi loạn tâm. Giấc ngủ của nó mộng mị, hình ảnh thi thể của Trần Cối bị băm nát bởi chính kiếm khí từ tay nó, đã ám ảnh chính nó.

Thế nên sáng dậy nó hơi uể oải. Đành rằng với công lực của nó bây giờ, thức vài tuần cũng không sao, nhưng dù sao mất ngủ cũng hơi khó chịu, nhất là khi nó chưa quen với áp lực của nhiệm vụ. Nó vừa dậy đã ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Một tên thái giám sát nó vỗ vai:

– Cẩn thận đấy, tổng quản thấy ai ngáp trong giờ hầu hạ sẽ chửi đấy, nếu để chủ nhân thấy được, có thể bị đánh hay bắt nhịn ăn.

Thật ra những điều này đã được phổ biến trong buổi học quy định dành cho thái giám mới nhập cung hôm qua, nhưng Tùng nào để ý. Thế nên khi nghe, nó chỉ biết làu bàu chửi đổng. Nó súc miệng bằng nước muối, rồi tập Tùng trước sân để nhận việc. Quả thật thứ nước muối này còn nhạt hơn cả nước ốc. Cũng đúng, vào thời này giá muối ăn rất mắc, bọn tổng quản hậu cần thường ăn bớt muối trong cung để bán ra ngoài, hòng tư lợi.

Tùng được phân công vào đội chặt củi, vì nó có thể hình to nhất trong đám tân thái giám. Cũng đúng, vì nó có phải là thái giám đâu, cho nó đi chặt củi là hợp nhất.

Rất nhanh đội chặt cùi đến kho để làm việc. Vì củi là thứ dễ cháy nên kho củi được đặt ở một góc xa và cách biệt. Củi được mua rồi chuyển đến đây cất, sau đó được chặt bửa ra để nhà bếp hoặc thái giám các cung đến lấy khi có nhu cầu.

Đúng là hoàng cung, củi được đem vào đây tốt chả kém gì cột đình, làm đám thái giám phải còng lưng ra mà cưa nhỏ, rồi mới bữa nhỏ thêm. Nhưng đó là với bọn kia, còn Tùng thì cứ làm dưới sức cũng loáng một cái là xong. Nó lại còn đến giúp người khác, làm bọn kia cảm ơn rối rít.

Đến hoàng hôn, nó lại vác búa đi về. Trong khi đám kia thở không ra hơi thì nó đủng đỉnh, mồm huýt sáo. Bất quá nó quên mất huýt sáo cũng bị cấm.

– Này, tên kia, ai cho ngươi huýt sáo? – Tên tổng quản chỉ vào nó…
– Huýt sáo cũng cấm sao?
– Láo xược thật, người đâu, phạt cơm tên này. Tối nay cho hắn nhịn.

Tùng đang chuẩn bị cãi thì bên ngoài truyền tới một âm thanh õng ẹo:

– Thượng tổng quản thái giám Phụng Nghi Cung đến để nhận người.

Đám tân thái giám vốn đang quây quanh Tùng và Tổng quản để hóng hớt thì vội tản ra, xếp ngay ngắn, làm Tùng đành xếp theo bọn chúng. Còn tên Tổng quản thì chạy ra tận cửa đón thượng cấp.

Nói thêm về cấp bậc thái giám trong cung. Triều Trần chia thái giám thành 5 bậc – gọi là Ngũ phẩm. Tân thái giám như Tùng là Ngũ phẩm, đội trưởng và tổng quản một bộ phận là Tứ và Tam phẩm. Thượng tổng quản các cung lớn là Nhị phẩm, còn Đại Tổng quản cai quản toàn bộ thái giám là Nhất phẩm. Có điều Đại tổng quản hầu như bên cạnh hoàng thượng, nên đám thái giám sợ nhất là các thái giám của các cung lớn. Bọn họ là tai mắt của cho chủ nhân mình.

Mà chủ nhân họ là ai, chính là Hoàng hậu, thái hậu và các quý phi. Nếu đắc tội với họ thì họ chỉ cần nói xấu mình một câu thôi thì cũng đủ chết mất xác.

Thế nên tên Tổng quản của Tùng phải xun xoe Thượng tổng quản cung Hoàng hậu cũng là dễ hiểu.

Tùng nhìn bộ dáng nịnh nọt của tên Tổng quản từ xa đã thấy khinh bỉ, đã không có dái còn ráng hơn thua. Nếu hắn biết mình không những cứu mạng Hoàng hậu mà còn đè nàng ra nhét cặc vào lồn thì hắn sẽ thế nào nhỉ? – Tùng nghĩ.

Thượng tổng quản cung Hoàng hậu đương nhiên đã được dặn trước, tuyển chọn vài người – trong đó có Tùng. Thế là ngay sau đó Tùng theo chân Thượng tổng quản về Phụng nghi cung. Nó nghĩ bụng nàng Hoàng hậu này cũng biết giữ lời đem nó về Phụng Nghi cung đấy chứ. Nhưng nó có biết rằng Trần hoàng hậu còn sợ là nó không chịu về. Vì nàng ta biết mình đang bị âm mưu ám sát, cần người bảo vệ.

Mà võ công Tùng thì nàng đã tận mắt chứng kiến. Trần Cối đánh ngã toàn bộ đám nô tỳ trong cung không một tiếng động, vậy mà nó chỉ với đôi tay trần đã giết được Trần Cối. Hơn nữa nó cũng… đụ khỏe quá, bắt nó làm nô lệ tình dục cho nàng thì sướng biết mấy.

Đám thái giám được dẫn ra mắt Hoàng hậu. Bọn chúng phải quỳ trước mặt nàng, không dám ngẩng lên. Dù không muốn nhưng để che mắt thì Tùng đành làm theo. Không ngờ mình phải quỳ gối trước một con đàn bà mình từng đè ra mà đụ, nhục thật.

Còn Trần Hoàng hậu, quả thật nàng đang thỏa mãn tính tự kiêu. Một nam nhân dù đè nàng ra đụ nàng, thì vẫn phải quỳ gối trước nàng. Nàng vẫy tay cho đám thái giám lui ra hết, chỉ để lại một mình Tùng.

– Ngươi chỉ lưu một mình ta lại, không sợ đàm tiếu sao?
– Chúng tưởng ngươi là thái giám, mà việc thái giám ở lại “hầu hạ” chủ nhân là việc đương nhiên.
– “Hầu hạ”? – Tùng nhíu mày…
– Là làm thiếp sướng đó – Trần hoàng hậu lả lơi.

Sướng con mẹ ngươi! Đúng là đồ đàn bà dâm đãng – Tùng nghĩ thầm. Nhưng thật sự là đụ nàng sướng quá, hơn Loan nhiều. Cảm giác đè một hoàng hậu ra mà đụ kích thích không gì tả nổi.

– Việc đó để sau, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi lên đỉnh Vu Sơn cả ngày. Nhưng quan trọng bây giờ là ta cần một tư cách để cai quản mọi việc trong Phụng Nghi cung.
– Chàng chỉ cần làm thái giám thân cận thiếp là đủ, cần gì phải làm Thượng tổng quản chi cho mệt.

Trần Hoàng hậu chỉ muốn Tùng bám váy nàng, suốt ngày ở bên phục vụ nàng mà thôi!

– Khi đó mới tiện cho việc bảo vệ ngươi. Ngươi nên nhớ tính mạng ngươi quan trọng nhất, nếu chết rồi thì không thể hoan lạc nữa đâu.

Quả thật Trần Hoàng hậu rất sợ chết, nên nghe theo ý của Tùng. Tùng vui vẻ về phòng. Quả thật điều kiện sinh hoạt ở Phụng Nghi cung tốt hơn Cung dành cho tân thái giám rất nhiều, Tùng thấy thoải mái hơn không ít. Nó ngủ để lấy sức cho kế hoạch lúc nửa đêm…

Bạn đang đọc truyện Chiếc vòng thần kỳ tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/chiec-vong-than-ky/

Phụng Nghi Cung, nửa đêm…

– A… cứu mạng – Một tiếng la vang lên…

Tùng bật dậy, phi về phía phòng của Hoàng hậu…

– Cứu giá, cứu giá…

Một đám cung nữ đã vây quanh. Trần Hoàng hậu đang bị một tên áo đen bịt mặt, kê dao vào cổ. Xung quanh là thị vệ gươm tuốt sáng loáng, nhưng không dám xông lên vì sợ tên thích khách giết Hoàng hậu.

– Các ngươi lui ra, không thì ta sẽ giết Hoàng hậu, các ngươi khó thoát tội.

Đám thị vệ sợ hãi giãn ra. Vì chúng biết nếu để Hoàng hậu chết, chúng cũng không thoát tội cứu giá chậm trễ.

Tùng đứng một bên, liền giật lấy cung của một tên thị vệ. Nó lắp tên, giương cung, nhắm về phía hoàng hậu. Tên lính bị Tùng giật cung tưởng nó là đồng đẳng của tên áo đen, liền la lên:

– Có người dùng tên…

Chưa dứt lời thì Tùng đã buông tay, mũi tên xé gió lao về phía Hoàng hậu. Bọn thị vệ rụng rời. Thế là xong, hoàng hậu chết – bọn chúng cũng bị chém vì phòng vệ lơi lỏng.

Nhưng không, mũi tên sượt qua vai Trần hoàng hậu, găm thẳng vào ngực tên thích khách, rồi ghim hắn dính vào bức tường. Bọn thị vệ không khỏi kinh hãi trước độ chính xác và uy lực của mũi tên.

Rất nhanh, bọn chúng xông lại cái xác, lột bịt mặt ra. Tất cả đều kinh hoàng, đây là Tiểu Diệp Tử, một tên thái giám lâu năm trong cung Hoàng hậu.

Đám cung nữ dìu Trần hoàng hậu vệ giường nghỉ ngơi, trước khi rời đi, Hoàng hậu quay lại nói với Tùng:

– Ngươi khá lắm, bổn cung sẽ ban thưởng trọng hậu cho ngươi.

Nói xong nàng liền rời đi.

Bạn đang đọc truyện Chiếc vòng thần kỳ tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/chiec-vong-than-ky/

Đám thị vệ điều tra ra được dưới gầm giường của Tiểu Diệp Tử có vô số trang sức của Hoàng hậu. Thế là chúng kết luận Tiểu Diệp Tử đã nhiều lần vào trộm đồ của Hoàng hậu, nhưng lần này bị Hoàng hậu tỉnh giấc phát hiện nên bắt nàng làm con tin hòng trốn thoát. Thế là vụ án được khép lại. Tùng được thăng làm Phó Thượng tổng quản của cung hoàng hậu một cách danh chính ngôn thuận. Thậm chí đám thị vệ và nô tỳ cũng cảm ơn Tùng vì nếu không có nó bắn tên giết Tiểu Diệp Tử để cứu giá thì có khi mọi người đều bị chém cả rồi.

Họ có biết đâu chính Hoàng hậu đã ép Tiểu Diệp Tử kề dao vô cổ nàng. Nếu không nàng sẽ giết cả nhà nó ở quê. Giữa việc bản thân mình chết và cả nhà cùng chết, đương nhiên Tiểu Diệp Tử đành diễn kịch để đổi lấy bình yên cho gia đình. Đáng tiếc cho nó tận tụy phục vụ Hoàng hậu, cuối cùng bị nàng ép tử.

Vào cung được hai ngày, lên được chức Phó Thượng tổng quản của cung Hoàng hậu, quả thật là không ai dám mơ tới. Nhưng Tùng có thể làm được, hơn nữa mọi người đều phục việc này.

Còn gia đình Tiểu Diệp Tử? Thay vì được chu cấp sung túc như lời hứa của Hoàng hậu, họ bị giết sạch. Theo luật lệ triều Trần, tội mưu giết Hoàng hậu bị tru di tam tộc. Thế là cả nhà Tiểu Diệp Tử bị giết sạch một cách oan uổng.

Rồi một tuần sau, Thượng tổng quản “tự dưng” trúng gió chết. Ai cũng tiếc thương cho ông, ông vốn là tâm phúc của Hoàng hậu, lại thường tha lỗi cho cấp dưới. Và đương nhiên cấp trưởng chết thì cấp phó lên thay.

Vậy là Tùng mất đúng 9 ngày để lên chức Thượng tổng quản của cung Hoàng hậu một cách danh chính ngôn thuận.

Chỉ tội cho Tiểu Diệp Tử và Thượng tổng quản cùng hơn trăm người bị tru di vì con cháu mình dám “mưu giết” Hoàng hậu. Họ như những con tốt thí mạng, đã chết để Tùng thăng tiến. Nhưng biết làm sao được. Cuộc đời vốn dĩ không công bằng mà.

Bạn đang đọc truyện Chiếc vòng thần kỳ tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/chiec-vong-than-ky/

Phụng Nghi Cung, gần sáng.

– A… nhanh lên… thiếp không chịu được nữa…

Tiếng thở hổn hển của Trần Hoàng hậu như thúc giục Tùng đụ nàng ta nhanh hơn, mạnh hơn. Nó lật nàng lại, ngửa ra. Rồi nó đút cặc vào trong cái lồn đã sưng lên của Hoàng hậu, nhấp tiếp, bọt đọng lại hai bên mép lồn và trên thân cặc nó trắng xóa.

Còn Hoàng hậu, nàng sắp lên đỉnh Vu Sơn. Đêm nay Tùng đã cho nàng lên đỉnh 4 lần, và sắp có lần thứ 5. Quả thật trong suốt cuộc đời mình, duy nhất nàng được hoàng thượng ban ân sủng 2 lần – đó là lần nhiều nhất. Nhưng chỉ riêng đêm nay, Tùng đã đụ nàng 5 lần, còn nhiều hơn Hoàng đế đụ nàng cả năm. Nàng chỉ biết la hét, rên rỉ và giơ cái lồn của mình cho nó đụ.

– Thiếp… chịu không nổi nữa… thiếp ra…

Nói rồi hạ thân Trần hoàng hậu co giật liên hồi, nước nhờn tiết ra liên tục, bao quanh thân cặc của Tùng và rỉ cả xuống giường. Rồi Tùng cũng không kìm được nữa, nó xuất tinh. Con cặc nó đột nhiên to lên, phun ra một chất nhầy nhụa, bắn thẳng vào tử cung của Hoàng hậu.

Cơn khoái lạc qua đi, Trần Hoàng hậu nằm ôm Tùng, hít thật sâu mùi vị nam nhân từ cơ thể nó. Được Tùng đụ quả thật là chuyện nàng cảm ơn ông trời nhất, hắn đã mang lại cho nàng những dư vị tuyệt vời của tình ái.

Tùng đã cho nàng biết như thế nào là làm tình, nó có nhiều tư thế mới là đến nỗi nàng không bao giờ tưởng tượng được. Cũng đúng thôi bởi lẽ ở thời đại này, việc làm tình chỉ dừng lại ở việc nữ nhân nằm xuống, giơ háng ra cho nam nhân đút vào đụ – rồi xuất tinh. Con người ở thời đại này không biết thế nào là doggy, là thế 69, là bú cặc, liếm lồn… Mà dù có nghĩ đến thì họ cũng không dám làm, sợ bị chồng chê là dâm đãng.

Với đàn ông thời đại này, đàn bà chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu tình dục và sinh sản. Nhưng Tùng đã cho nàng biết dư vị cuộc sống, nàng có thể cảm nhận được mình chính là người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời, vì được làm tình với một người coi trọng thân xác bạn tình như Tùng.

Tùng vuốt ve sống lưng của Trần hoàng hậu. Nó bảo:

– Nàng rên dữ quá.
– Chàng làm thiếp sướng muốn chết, chỉ hận không được la hét thôi – Trần hoàng hậu nũng nịu.

Cũng may Tùng đã dùng nội lực bố trí một lớp cách âm, làm cho tiếng rên rỉ của Trần hoàng hậu không lọt vào tai của bọn nô tỳ. Thật ra dù bọn nó có biết thì cũng không dám bép xép vì sợ oai hoàng hậu, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.

– Ta được lệnh triệu kiến từ Tông Nhân Phủ, sáng mai phải đến đó trình diện – Tùng nói.
– Ai được thăng lên Thượng tổng quản đều phải đến Tông Nhân Phủ trình diện, nhận giáo huấn để phục vụ tốt hơn – Trần Hoàng hậu nói.

Tông Nhân Phủ là cơ quan do Trần Thủ Độ đặt ra, có nhiệm vụ xem xét, giám sát đời sống của tất cả hoàng thân quốc thích, gồm cả các quý phi và Hoàng hậu. Cho nên Thượng thái giám đến đó trình diện là điều đương nhiên.

Hai người ôm ấp, tình tự với nhau một chút nữa, rồi Trần Hoàng hậu thiếp đi trong vòng tay người tình. Tùng nhẹ nhàng đặt nàng xuống, mặc quần áo vào rồi phi về phòng của mình. Từ khi lên chức Thượng tổng quản, đương nhiên nó có phòng riêng và có cả thái giám phục vụ. Về đến nơi, nó chợp mắt một chập, rồi lại dậy đốc thúc bọn nô tì trong cung hoàng hậu làm việc. Sau đó nó lại đi kiệu đến Tông Nhân Phủ. Nó ngồi ở đại sảnh được một canh giờ mà vẫn chưa có ai ra. Nó đang thầm bực mình thì có tiếng hô:

– Hưng Nhượng Vương giá lâm…

Nghe tiếng bước chân đi vào, Tùng vội quỳ xuống, nó vẫn phải tuân theo lễ nghi của thời đại này thôi. Nó cúi đầu, không dám ngẩng lên. Nhưng nghe tiếng bước chân nhẹ như mèo đi thì vị vương gia này nhất định là có nội lực không tầm thường.

– Bình thân.
– Đa tạ vương gia – Tùng vội đứng dậy.
– Hóa ra ngươi chính là Trường Phúc công công, người đã bắn tên cứu hoàng hậu? Khá lắm.
– Vương gia quá khen, chỉ là may mắn thôi ạ.
– Nhưng tại sao ta tra xét hồ sơ ngươi thì không thấy ngươi khai biết võ công? Ngươi có biết thái giám nếu biết võ công mà không khai trong hồ sơ thì tội gì không?
– Nô tài biết, nhưng vì nô tài sợ nếu khai sẽ không được vào cung. Nhà nô tài nghèo, nếu không vào cung thì chắc là chết đói.
– Ai cũng như ngươi thì hậu cung đại loạn à? Theo quy tắc đáng lẽ ngươi bị đánh 100 trượng, đuổi ra khỏi cung.
– Xin vương gia khai ân.
– Nhưng niệm tình ngươi có công cứu hoàng hậu, ta sẽ nương tay. Chỉ cần ngươi đánh thắng hai tên đội trưởng thị vệ của ta là được.

Mẹ nó, hóa ra tên Vương gia này xem nó như con gà chọi mua vui. Nhưng đành vậy, biết làm sao. Nó vẫn phải ở lại trong cung để bảo vệ Trần Hoàng hậu.

– Nô tài cung kính không bằng tuân mệnh.

Lập tức đoàn người kéo nhau ra sân của Tông Nhân Phủ. Tranh thủ lúc di chuyển, Tùng kéo áo một tên quan binh hỏi nhỏ.

– Vị vương gia này là ai vậy?
– Đến Hưng Nhượng Vương – Trần Quốc Tảng mà ngươi cũng không biết. Ngài chính là con trai thứ của Hưng Đạo Vương – Trần Quốc Tuấn. Nhưng khi Hưng Đạo Vương vắng mặt thì việc ở Tông Nhân Phủ đều giao cho con trai.

Hóa ra người làm chủ ở đây không phải là vị vương gia trẻ tuổi trước mặt, mà chính là Hưng Đạo Vương. Quả thật việc cai quản các vương công quý tộc phải do người đức cao vọng trọng đảm nhiệm, Hưng Đạo Vương là hợp lý nhất.

Tùng nhớ lại lịch sử, hình như tên Quốc Tảng này từng xúi cha mình tạo phản, kết quả bị Hưng Đạo Vương đuổi ra khỏi nhà. Có khi nào tên mưu giết Hoàng hậu chính là hắn không nhỉ? Giết hoàng hậu – làm cho nội bộ nghi kỵ lẫn nhau – hắn lợi dụng danh tiếng của cha hắn để tạo phản.

Ra đến sân, Hưng Nhượng Vương dừng lại. Sân này lót đá hoa cương, hai bên đặt đầy đủ các thứ binh khí, quả thật rất có khí thế oai nghiêm. Hưng Nhượng Vương lại chỉ tay vào đống binh khí:

– Ngươi lựa bình khí đi.
– Thần xin dùng tay không ạ, đó là sở trường của thần…
– Hỗn láo, vương gia bảo ngươi dùng binh khí thì ngươi phải dùng! – Hai tên đội trưởng hét lên.

Mẹ nó, đúng là làm thái giám nhục thật, dù là Thượng tổng quản nhưng vẫn bị hai tên thị vệ quèn sỉ nhục. Tùng đành nuốt cơn tức, lại lấy một cây cung và một mũi tên cầm lên. Cùng lúc ấy, hai tên đội trưởng thị vệ của Hưng Nhượng Vương bước lên.

Tùng âm thầm quan sát hai tên này. Bước chân trầm ổn, tay chân nhẹ nhàng, nhất định là người luyện võ lâu năm. Nhìn bước chân bọn chúng nhịp nhàng, nhất định là thường xuyên tác chiến cùng. Tùng hít sâu, vận nội công lên.

– Bắt đầu đi. Nhưng nhớ đến điểm là dừng. Ai làm người khác bị thương nặng phải chịu tội.

Lời của Hưng Nhượng Vương vừa dứt, hai tên lập tức nhảy vọt về phía Tùng, tuốt kiếm ra. Bọn chúng phối hợp với nhau chặt chẽ quá, Tùng vội phi thân né qua một bên. Nó nhân cơ hội này học tập chiêu thức, chứ nếu muốn nó đã vận công đánh văn hai tên này rồi. Bởi vì tuy nội công nó cực kỳ thâm hậu nhưng chiêu thức lại vụng về kém cỏi lắm.

Né bên đông nhảy bên tây một hồi, cuối cùng hai tên đã ép được Tùng vào một góc sân. Hai thanh kiếm phối hợp với nhau, thanh này vừa rút thanh kia đã chém tới, làm Tùng chống đỡ rất vất vả. Thậm chí có đôi lần nó nổi hung lên, muốn vận công đánh văng bọn này đi, nhưng lại kiềm chế được.

Thấy Tùng đã mất bình tĩnh, hai tên nhảy lui ra hai ba bước để lấy đà, rồi lại vọt lên đâm thẳng vào Tùng. Mẹ kiếp, cái này gọi là đến điểm là dừng sao, muốn lấy mạng Tùng thì có. Tùng vội cầm mũi tên như cầm kiếm, còn tay kia cầm cánh cung xoay tít, lao thẳng về phía hai tên.

Tiếng la hét của bọn thị vệ ở Tông Nhân Phủ vang dội lên. Bọn chúng đang nghĩ tới cảnh Tùng bị hai thanh kiếm đâm vào. Nhất định hai tên thị vệ không để nó không chết, nhưng phế đi hai cánh tay của nó thì rất có thể.

Hai bên chạm vào nhau, tiếng la hét bỗng im bặt!

Hóa ra Tùng xoay tít cây cung, dùng dây cung quấn chặt kiếm của một tên, còn mũi tên thì đâm thẳng vào mũi kiếm của tên đội trưởng còn lại.

Dây cung vốn làm từ mây, gặp kiếm là phải đứt. Nhưng Tùng đã vận nội công vào đó, cho dù là thanh kiếm chém sắt như bùn cũng chưa chắc cắt được.

Hai tên thị vệ, một tên muốn rút kiếm về nhưng bị dây cung quấn chặt. Một tên muốn liều chết đâm Tùng nhưng một li cũng không đâm tới được, vì đã bị đầu mũi tên Tùng chặn lại.

Giờ đây Tùng chỉ cần vận sức, là hai tên sẽ thành phế vật, nhưng nó không dám. Đánh trọng thương thị vệ của Tông Nhân Phủ không phải là chuyện thường. Nó còn phải an phận làm thái giám để bảo vệ Hoàng hậu nữa.

– Nô tài và hai vị thị vệ này cân tài cân sức, xin vương gia tuyên hòa.
– Được, khá lắm. Hai bên hòa! – Hương Nhương Vương đập bàn.

Tùng cung kính chào Hưng Nhượng Vương rồi ra về. Ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Tùng, nhưng kệ hắn.

Sau buổi sáng hôm ấy, việc hai tên đội trưởng võ công cao nhất của Hưng Nhượng Vương nhưng lại bị một tên thái giám của cung Hoàng hậu dùng cung quấn lấy kiếm và dùng tên chặn mũi kiếm đã lan ra khắp kinh thành Thăng Long.

Bạn đang đọc truyện Chiếc vòng thần kỳ tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/chiec-vong-than-ky/

Rời Tông Nhân phủ, Tùng không vội về Cung hoàng hậu ngay, mà nó đi tới Ngoại Kinh điếm – nhà khách lớn nhất phía Nam kinh thành Thăng Long. Nó hỏi tiểu nhị phòng của Trần Mặc, rồi lên lầu 2. Nó gõ cửa rồi trực tiếp đi vào luôn. Nó vừa vào, lập tức hai ba luồng sát khí nổi lên, ập về phía nó. Nó vận lực một hơi, đẩy tan những luồng sát khí này.

Nó đưa mắt nhìn quanh phòng, gian phòng này rất rộng, phải chiếm đến bảy phần của lầu hai. Có lẽ trước đây gồm nhiều phòng riêng, nhưng sau đó được gộp lại thành một phòng lớn. Trong phòng khá nhiều người, có người đang lau kiếm, lại có người đang tập võ với mộc nhân. Tùng nói:

– Ta đến tìm Trần Mặc.
– Hắn đi ra ngoài rồi, ngươi tìm hắn có việc gì?
– Nhờ ngươi nói với hắn là lại Phụng nghi cung gặp ta.

Nói rồi Tùng xoay người bỏ đi. Nhưng bỗng một người nhảy ra chặn đường hắn.

– Ngươi là ai mà đến là đến đi là đi?
– Ta là ai ngươi không cần biết – Tùng đã cảm thấy khó chịu.
– Được, ngươi không nói thì đánh cho ngươi nói…

Lời vừa dứt, tên này dùng quyền đấm thẳng vào mặt Tùng. Tùng vội nhảy về sau một bước. Tên kia được nước lấn tới, lại vung tay về phía Tùng. Lần này Tùng thật sự nổi giận, nó đưa một tay ra, chộp lấy tay của tên nọ, rồi vặn một phát.

Tùng ra tay thế nào, người trong phòng không ai nhìn rõ. Bọn chúng chỉ nghe được tiếng răng rắc từ cánh tay bị Tùng vặn, nó đã gãy nát mất rồi.

Lập tức trong phòng nhảy bổ về phía Tùng. Tùng thầm tính toán, đông thế này dù nó mạnh cũng khó khống chế hết. Vì thế nó đưa tay nắm lấy yếu hầu tên hung hăng vừa đánh nó.

– Các ngươi tiến lên thử đi – Tùng nhàn nhạt giọng.

Đúng lúc ấy, Trần Mặc đi về, hắn vừa ra ngoài theo dõi một tên quý tộc. Vừa vào, thấy sư thúc mình đang bóp cổ sư huynh mình, hắn hết hồn nhảy vào can ngăn.

– Sư thúc… sư huynh, các huynh đệ, sao hai vị đánh nhau.

Toàn trường thở phào, hóa ra tên thanh niên ăn mặc như thái giám trước mặt là sư thúc của bọn chúng. Thấy thế bọn chúng quay ra hỏi Trần Mặc:

– Đây là ai?
– Đây là Văn Tùng sư thúc, xét về vai vế là sư đệ của sư phụ, nên là sư thúc của bọn mình.
– Ngươi chắc chứ? – Một tên râu rậm hỏi…
– Lần trước đệ vào cung hành sự chính là giúp đỡ sư thúc trà trộn mà, sao lầm được.

Nghe vậy, Tùng liền thả bàn tay đang bóp cổ tên hung hăng ra. Tên này như vừa thoát cửa tử, liền cúi đầu cảm ơn:

– Đa tạ sư thúc tha mạng.
– Bỏ đi, ta cũng không biết bọn ngươi là sư điệt của ta. Lần sau đừng hung hăng thế nữa.

Nói rồi, nó đưa tay vặn bàn tay của tên hung hăng. Bọn kia thót cả tim, tưởng Tùng hành hạ sư huynh vì tội bất kính. Thật ra Tùng đang vặn lại khớp tay cho tên này. Xong việc, tên này vừa ôm tay đa tạ vừa lủi thủi đi vào trong như con gà mắc tóc. Bọn kia cũng tản ra khắp phòng.

– Sư thúc tìm điệt nhi có chuyện gì giao phó ạ? – Trần Mặc lễ phép.
– Ngươi tìm cách theo dõi Hưng Nhượng Vương cho ta.
– Là con trai thứ của Hưng Đạo Vương đó hả sư thúc?
– Ừm. Ta nghi ngờ hắn là chủ mưu giết hại Trần Hoàng hậu.
– Vì sao thế ạ?
– Vì hắn…

Tùng quên mất. Nó không thể tiết lộ việc sau này Quốc Tảng sẽ xúi bẩy Hưng Đạo Vương làm phản được. Nó ậm ừ:

– Ngươi cứ biết thế đi, ta giao ngươi cứ làm.
– Vâng ạ, có điều… – Trần Mặc ấp úng.
– Cứ nói!
– Võ công của Hưng Nhượng Vương hơn sư điệt rất nhiều, chỉ sợ việc theo dõi sẽ bị lộ?
– Hắn giỏi võ?
– Đích thị vậy ạ. Lần đại hội võ thuật Hoàng thất, hắn đứng thứ 5. Mà người Hoàng thất thì ai cũng giỏi võ chứ không phải lơ mơ.
– Ái chà… Vậy ngươi không cần theo sát, chỉ cần xem hắn thường lui tới những đâu là được. Nhớ kỹ, không được để lộ!
– Vâng ạ – Trần Mặc cúi đầu nhận lệnh.
– Ngươi đưa vào cung một đàn bồ câu, khi cần ta sẽ gửi thư triệu hồi ngươi vào giao phó. Giờ ta khó có thể tùy tiện xuất cung được.
– Vâng ạ – Trần Mặc lại ngoan ngoãn nghe lời.
– Mà sư phụ ngươi đâu? Ta muốn gặp.

Sư phụ của Trần Mặc, về danh nghĩa là sư huynh của Tùng trong hội, nó nghĩ mình nên thăm hỏi một chút.

– Người đi lên Lạng Sơn thám thính tình hình quân địch rồi ạ.

Chương trước Chương tiếp