Chuyện tình thời Tam Quốc

Chương 12



Phần 12: CHA CON TÁI NGỘ

Lại nói hai anh em Hành và Phúc sau khi cứu Thục Tiên chủ về và khiến quân Đông Ngô rút lui thì chạy ngay về Hán Thủy. Trời lúc này đã chập choạng tối, hai anh em đi vào thành. Toan đóng cửa thành thì bất chợt ngoài có tiếng gọi:

– Trương Hành và Trương Phúc, hai đệ hãy mở cửa cho ta.

Hai anh em nghe tiếng gọi thì nhìn ra, té ra chính là Phạm Khôi. Cả hai anh em mừng rỡ, mở ngay cổng thành ra rồi đón Khôi vào. Phúc nói:

– Khôi huynh, cũng đã lâu không gặp. Giờ tóc huynh đã bạc đi nhiều rồi này.

Khôi đáp:

– Ừ phải rồi! Anh em chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau. Các đệ vẫn khỏe chứ?

Phúc đáp:

– Anh em đệ vẫn khỏe. Đệ cũng mới lấy vợ nữa đó, là Hoàng hậu của nhà vua luôn.

Khôi đáp:

– Ta cũng nghĩ vậy. Vì ta vốn ở gần Hứa Đô, hôm đó nghe người ta bàn tán về việc Tào Tháo bắt Phục Hậu định giết thì lại có một toán quân tới cứu. Ta đoán chắc hẳn là Hán Thủy mình cử quân tới thôi chứ chả xứ nào có sức mạnh vậy cả. Ta xin chúc mừng đệ nhé. Nhất đệ rồi đấy, có cả 2 cô vợ đều là vợ vua.

Hành hỏi:

– Hôm nay Khôi huynh tới đây có việc gì vậy?

Khôi đáp:

– Ta tới thăm lại nơi cũ, thăm lại hai người anh em của ta không được à?

Hành đáp:

– Đệ có bảo huynh không được tới đâu. Nhưng ý đệ là chắc hôm nay huynh tiện công việc đi qua đây đúng không?

Khôi đáp:

– Phải đó, hôm nay ta có việc rất quan trọng nên qua đây.

Hành hỏi:

– Thế ngựa của huynh đâu, sao lại đi bộ thế?

Khôi đáp:

– Ta không đi ngựa mà cũng chả đi bộ. Ta đi bằng phương tiện đặc biệt lắm. Nhưng mà trước hết, hai đệ hãy lại mở cổng thành ra để nghênh đón một người đặc biệt đi.

Nói rồi, Phúc và Hành cùng ra mở cửa. Một chiếc xe giống hệt như cỗ máy thời gian ngày nào họ từng dùng xuất hiện. Phúc cho hạ cầu xuống, chiếc xe đi qua cầu, vượt qua hào nước rồi vào thành. Cửa thành đóng lại thì cửa xe mở ra, một người bước xuống xe. Đấy là một người đàn ông chừng gần 70 tuổi. Phúc trông ra thấy nét và dáng người khá quen. Phúc trông ra một lúc thì kêu lên:

– Bố!

Người đàn ông đó cũng kêu lên:

– Phúc con!

Hóa ra người đó chính là ông Trương Siêu – bố của Trương Phúc. Hai bố con ôm nhau, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Linh khi đó vừa đi ra cũng nhận ngay ra ông Siêu liền nói:

– Anh Siêu! Em không ngờ lại gặp anh ở đây đó? Sao anh lại tới được đây?

Ông Siêu nói:

– Chuyện dài lắm, giờ chúng ta cứ vào nhà ngồi nghỉ ngơi đã rồi tôi sẽ kể cho mọi người sau.

Nói đoạn, tất cả cùng vào trong nhà Phúc ngồi nghỉ. Ông Siêu nói:

– Hôm đó, lúc tôi ra sau nhà nơi đặt máy thời gian thì không thấy đâu nữa. Đoán biết chắc chắn rằng thằng Phúc nó đã nghịch ngợm rồi trở về quá khứ rồi. Tôi cũng cuống cuồng tìm cách để về quá khứ tìm nó nhưng không có cách nào. Muốn về thì tôi phải chuẩn bị một lượng phản vật chất để có đủ năng lượng về quá khứ. Mà muốn quay lại tương lai thì cũng cần một lượng tương tự vậy để quay về. May là chiếc máy thời gian được nối với bộ theo dõi trong nhà. Tôi nhìn và biết được Phúc nó đã lọt về thời gian nào rồi. Mặc dù đã chạy đua với thời gian nhưng tới tận lúc này, tức là sau 23 năm thì tôi mới có đủ lượng năng lượng để đi về quá khứ và quay lại tương lai. Tôi tính lại chính xác thời gian thằng Phúc nó lạc về và thời gian tương ứng nó đang sống rồi quay về lùi lại khoảng vài tháng. Sau đó thì tình cờ ta thuê phòng nghỉ trọ ở chỗ Khôi huynh đây. Ta thấy có lời đồn về thành Hán Thủy với những trang thiết bị hiện đại nên nghi ngờ rồi đi hỏi thăm. Khôi huynh lại thấy ta có chiếc xe giống như chiếc xe của con đã từng dùng nên mới lại hỏi han. Qua mô tả, ta đang ngờ ngợ là chính thằng Phúc đang là người lập ra thành Hán Thủy này nên mới nhờ Khôi huynh dẫn đường, ngờ đâu gặp đúng con ở đây rồi.

Nhìn ông Siêu năm nay đã gần 70 tuổi nhưng vẫn khốn khổ đi tìm con, mọi người cảm động vô cùng. Phúc nói:

– Con xin lỗi vì lúc đó đã quá nghịch ngợm, để rồi giờ hơn 20 năm rồi bố phải đi tìm con.

Ông Siêu đáp:

– Thôi chuyện qua rồi thì cho qua đi con. Lúc đó con mới 12 tuổi, còn con nít. Đúng ra bố là người lớn thì phải trông nom cẩn thận, để con nghịch ngợm ra nông nỗi này lỗi của bố cũng không nhỏ chút nào.

Chị Linh nghe vậy liền nói:

– Thôi, bố con gặp nhau là tốt rồi. Em cũng tưởng là không còn hy vọng trở về nữa cơ. Mà anh cho hỏi, bố mẹ em vẫn khỏe chứ?

Ông Siêu đáp:

– Vẫn khỏe, hai ông bà mong cô trở về lắm đó. Hôm anh lên đường cứ sang ngóng mãi.

Phúc hỏi:

– Thế mẹ khỏe chứ bố?

Ông Siêu đáp:

– May mắn mẹ con vẫn khỏe. Mà sau khi con đi chừng 2 năm thì mẹ con cũng sinh em bé đó. Giờ con về sẽ gặp em gái con, năm nay nó đang đi học chuẩn bị tốt nghiệp Đại học rồi đấy.

Phúc nói:

– Vậy may quá, giờ trở về chúng ta thật may mắn khi vẫn còn gặp lại đủ người thân.

Ông Siêu lại hỏi:

– Vậy trong thời gian ở đây, con đã làm những gì?

Phúc liền cứ thế thuật lại những gì đã xảy ra ở đây. Ông Siêu nghe vậy liền nói:

– Con cũng may mắn đó, giải cứu được hai vợ của nhà vua, rồi lại lấy được họ làm vợ, giờ lại có con rồi nữa. Chưa kể là con còn được chứng kiến cả những trận chiến nổi tiếng kinh điển như là Xích Bích, Di Lăng, Đồng Quan.

Nói rồi, chị Linh chợt bảo:

– À, Phúc dẫn vợ con ra chào bố đi!

Phúc nghe vậy liền bảo Phục Thọ và Đổng Bình cùng dẫn các con ra chào ông Siêu. Ông Siêu thấy hai con dâu tuy đã hơn 40 tuổi nhưng có vẻ mặt muôn phần xinh đẹp, thật xứng đáng là con dâu của mình và các cháu hiện đã lớn cả thì vô cùng vui mừng. Ông đỡ Phục Thọ và Đổng Bình và nói:

– Các con đứng dậy đi. Ta là người hiện đại, không cần câu nệ lễ nghi đâu.

Cả hai cùng đứng dậy. Ông Siêu lại nói tiếp:

– Các con là người quá khứ, về lý là sinh trước thằng Phúc khá nhiều. Nhưng Phúc nó là con trai, có vai trò rất lớn nên sẽ phải trở về nhà. Các con chắc chắn bằng long theo nó về chứ?

Phục Thọ đáp:

– Thuyền theo lái gái theo chồng, đạo lý đó con nghĩ chắc chắn muôn đời không đổi rồi. Chúng con đã theo anh Phúc từ lâu, lại có con với anh ấy rồi thì chồng mình ở đâu mình theo đó. Chúng con chắc chắn không hối hận đâu ạ!

Đổng Bình lại nói:

– Chúng con vốn là những người ở cửa tử, may được anh Phúc cứu mạng. Giờ chúng con gia tộc đều bị diệt cả, chỉ còn mình mình, nay thực sự chả còn ràng buộc gì với ai nữa. Giờ nhà chồng cũng là nhà mình, anh Phúc trở về thì chúng con cũng sẵn sàng theo về luôn.

Ông Siêu đáp:

– Được rồi, thôi cũng là ý tốt. Lịch sử vốn không được phép thay đổi, các con vốn dĩ bị Tào Tháo giết, nhưng giờ thằng Phúc nó cứu rồi các con bỏ đi thế này là rất đúng với lịch sử rồi. Giờ chúng ta chuẩn bị ra về, nhưng trước mắt phải làm một việc này đã.

Phúc hỏi việc gì. Ông Siêu đáp:

– Thằng Phúc nó ở đây thì nó làm ra mọi thứ này để phục vụ cho nó thì đúng rồi. Giờ nó về thì mọi thứ ở đây đều phải bị phá hủy hết. Sách vở cũng phải đốt sạch. Con người ta vốn trải qua các giai đoạn tiến hóa về khoa học, không thể để lại thứ gì, nếu không mọi thứ sẽ đảo lộn hết.

Phúc và Linh nghe vậy thì đồng ý nhưng Phúc chợt nhớ ra điều gì nên nói:

– Nhưng bố ơi, những thứ con xây dựng thế này không phải phá ngày một ngày hai là xong được, sẽ mất lâu thời gian đó.

Ông Siêu đáp:

– Ừ, cái này bố cũng thích rồi. Thôi mất lâu thời gian tí cũng được, nhưng phải xóa bỏ hết, nếu không thì lịch sử nhân loại sẽ đảo lộn hết sảy.

Phục Thọ nghe vậy liền nói:

– Vậy thưa cha, trong lúc mọi người phá hủy mọi thứ để chuẩn bị trở về. Chúng con xin cha một việc này được không ạ?

Ông Siêu gật đầu. Phục Thọ nói:

– Con và Đổng Bình vốn ở bên Bệ hạ cũng khá lâu. Giờ bệ hạ đã thoái vị làm Sơn Dương Công còn chúng con thì sắp theo anh Phúc về nhà rồi. Con xin cha trong lúc mọi người phá hủy mọi thứ thì cha cho phép chúng con tới Sơn Dương để từ biệt bệ hạ được chứ ạ!

Ông Siêu nghe vậy liền đáp:

– Ừ, cũng chả mất gì. Người ta sống với nhau một ngày cũng có tình cảm, nói gì bọn con sống đã lâu thế rồi bên bệ hạ. Các con cứ làm theo ý mình, nhưng chỉ sợ là về đó thì vua quan nhà Ngụy không để bọn con được yên.

Khôi đáp:

– Cái này ông không lo. Tôi sẽ dẫn đường cùng với Phúc đệ đưa hai vị phu nhân tới gặp bệ hạ. Chúng tôi sẽ đem theo 200 quân sĩ đi hộ vệ cùng với các khí tài quân sự. Quân Hán Thủy giờ vang danh khắp thiên hạ rồi, quân Ngụy không dám làm gì đâu. Với nữa chúng ta sẽ đưa thư sang Thục và Ngô để xin làm ngoại ứng, nước Ngụy sẽ càng không dám làm gì đâu.

Ông Siêu nghe vậy thì nói:

– Thôi vậy ta cũng yên lòng rồi. Ta sẽ cùng mọi người ở đây phá hủy mọi thứ, Phúc cùng Khôi dẫn vợ đi đi.

Đổng Bình, Phục Thọ nghe vậy thì liền sụp lạy tạ ơn ông Siêu. Tất cả cùng điểm quân, xe cộ và khí tài để lên đường tới Sơn Dương.

Chương trước Chương tiếp