Con đường bá chủ - Quyển 13
Chương 10
Đây là một vùng thảo nguyên trắng xóa, quanh năm phủ đầy băng hàn giá lạnh, bầu trời không dứt tuyết bay, lạnh lẽo ẩm thấp đến mức không gian có dấu hiệu kết băng như những màn kính thủy tinh trong suốt.
Tuy rằng tồn tại ở một nơi có nhiều vực sâu, thung lũng như Đông Vực… vùng tuyết nguyên như được băng tuyết tạo thành này lại không thuộc bất cứ Động Thiên Phúc Địa nào, ngược lại nằm ở nơi cao, tiếp giáp với biên giới Yêu Vực.
Không sai, nơi này chính là Ngân Nga Tuyết Nguyên… đường tắt nhanh nhất để di chuyển từ Đông Vực đến Yêu Vực.
Đương nhiên muốn đi qua cái gọi là đường tắt này, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đủ thực lực.
Không phải tự nhiên mà Ngân Nga Tuyết Nguyên được xưng là một trong các hiểm địa hàng đầu Đông Vực.
Mức độ lạnh giá ở nơi này là thứ có thể đông cứng Thánh Tôn thành băng ngay lập tức, dù ngươi có vận dụng Thánh Tôn Lực bảo vệ cơ thể thì kết cục cũng không thay đổi, thậm chí cả máu huyết, cốt cách, lục phủ ngũ tạng của ngươi đều sẽ hóa thành băng điêu.
Cho dù bản thân ngươi có là tu sĩ Băng Hệ, ngươi cũng không đủ khả năng hấp thụ hay hóa giải cái lạnh ở Ngân Nga Tuyết Nguyên, chẳng có ngoại lệ.
Muốn xâm nhập Ngân Nga Tuyết Nguyên, tu vi kém nhất đòi hỏi phải là Thánh Hoàng, bởi vì chỉ có Thánh Hoàng Lực trở lên mới miễn cưỡng ngăn chặn được hàn khí tại hiểm địa này xâm nhập cơ thể.
Hoặc cách đơn giản nhất, ngươi phải có Bát Tinh Thánh Bảo trở lên hộ thân, ngăn cản hàn khí.
Nhưng hiển nhiên từng đó chỉ mới là điều kiện cơ bản nhất để tiến vào Ngân Nga Tuyết Nguyên mà thôi, ngoài cái lạnh khắc nghiệt… sẽ có không ít giống loài hoang dã sẵn sàng nhắm vào ngươi, cường giả hùng mạnh ra tay với ngươi… bất cứ ở nơi nào cũng vậy.
Đặc biệt nhất, Ngân Nga Tuyết Nguyên là nơi có thể giết người thoải mái nhất mà không kiêng nể bất cứ điều gì.
Nguyên nhân vì quy tắc thiên địa đặc biệt ở nơi này, mọi thứ xảy ra bên trong Ngân Nga Tuyết Nguyên hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài, không gian Ngân Nga Tuyết Nguyên tách biệt với thế giới bên ngoài.
Điều này đồng nghĩa các loại thủ đoạn giữ mạng chạy trốn như Truyền Tống Trận, Dịch Không Phù, các loại Bí Pháp Truyền Tin, các tín hiệu cầu cứu, liên lạc với ngoại giới đều trở nên vô dụng, không có hiệu quả.
Không ai hiểu vì sao hoàn cảnh của Ngân Nga Tuyết Nguyên lại đặc thù như thế… chỉ biết rằng đó là lý do vì sao nó được xem là một trong các hiểm địa nguy hiểm nhất Đông Vực.
Nhưng dù hoàn cảnh khắc nghiệt quanh năm là thế, vẫn có không ít tu sĩ bán mạng tiến vào hiểm địa này vì các loại nguyên nhân khác nhau, điển hình như tìm kiếm săn bắt các loại chiến sủng Băng Hệ cường đại, tìm kiếm các loại tài nguyên đặc thù mà chỉ ở vùng lạnh giá mới tồn tại, có thể kể đến như những khối Băng Vĩnh Cửu ẩn sâu hàng vạn mét dưới lớp tuyết dày.
“Cảnh sắc nơi này không tệ.”
Có người tiến đến ngắm cảnh…
Lạc Nam rốt cuộc hiện diện ở vùng đất băng tuyết này, muốn thử cảm giác cái lạnh nổi tiếng một phen.
RĂNG RẮC…
Ngay lập tức, cơ thể hắn hóa thành một pho tượng băng.
“Ồ…” Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, ngay cả một Thể Thánh Vương viên mãn như hắn cũng cảm thấy toàn thân tê buốt, hàn khí xâm nhập vào tận kinh mạch, phế phủ, máu huyết, xương cốt và cả linh hồn.
Nếu không làm ra bất cứ phản kháng nào, tin tưởng chỉ vài giây sau hắn sẽ triệt để hóa thành khối băng vô tri vô giác.
Kim Ô Thánh Hỏa bùng lên, xèo xèo xèo… nghe tiếng băng tan nhưng rất nhanh lại đông cứng.
Lạc Nam thán phục, vậy mà sức mạnh của một loại Dị Hỏa không đủ ngăn cản tốc độ kết băng ở nơi này.
Hơi mất kiên nhẫn, Đế Diễm bao phủ quanh thân, nhìn qua như một vị hỏa thần.
Khi Đế Diễm xuất hiện, tất cả cái lạnh đều bị xua tan, Lạc Nam ung dung thoải mái đếm Đế Diễm ngưng tụ thành một bộ trường bào màu đỏ thông qua Hóa Lực Y Công khoác lên người, hành tẩu ở Ngân Nga Tuyết Nguyên liền trở nên dễ dàng.
Bởi vì lần này là âm thầm xâm nhập với hai mục đích, làm thịt con hàng Càn Quân Thánh Đế và lấy Rương Đặc Biệt trong mật thất của Tuyết Mộng Thiên Nữ, không cần thiết phải rêu rao làm gì, Lạc Nam quyết định một thân một mình hành tẩu… sau khi thành công, lại cùng chúng nữ ngao du hưởng thụ cảnh sắc tươi đẹp cũng không muộn.
Sau một phen thể hiện ở Trung Đông Động Thiên, xuất hiện với thân phận truyền nhân chính tông của Đông Hoa Cung, quấy rối âm mưu động trời của Thiên Tượng Chí Tôn và 19 Động Thiên Phúc Địa, Điểm Danh Vọng của Lạc Nam lại một lần nữa đầy bồn đầy bát.
120 vạn Điểm Danh Vọng.
Thời điểm hắn sử dụng Cổ Ngữ – Đoạt quá mức bí mật, không ai biết kẻ nào đã âm thầm đoạt mất Bí Tự – Thi của Thiên Tượng Chí Tôn… nếu tất cả tu sĩ Đông Vực biết đó là Lạc Nam, sợ rằng Điểm Danh Vọng của hắn sẽ lại cao hơn.
Nhưng 120 vạn đã là con số không nhỏ, Lạc Nam có thể sử dụng tương đối thoải mái:
“Thiên Cơ Lâu, dò thám tin tức Tuyết Mộng Cung cho ta!”
Rất nhanh đã có thông tin, Lạc Nam nhẹ gật đầu.
Không gian Ngân Nga Tuyết Nguyên như thủy tinh ngưng kết, ngay cả sở hữu Không Gian Chi Lực cũng không thể xé không mà đi, càng lên cao thì sương mù và bão tuyết càng thô bạo, ảnh hưởng đến tốc độ phi hành, lại có khả năng bị các cường giả chú ý… cho nên hắn lựa chọn phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất chính là cuốc bộ.
Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, đôi chân của Lạc Nam cách mặt băng chỉ vào tấc, hóa thành tầng tầng lớp lớp tàn ảnh lao vọt như lưu tinh.
Trong quá trình hành tẩu, Lạc Nam chứng kiến không ít yêu tộc cường đại ở hiểm địa này.
Hắn nhìn thấy hai bầy yêu thú đang đối chiến kịch liệt, giống như là tranh giành địa bàn.
Một bên là Tuyết Nguyên Lang, số lượng lít nha lít nhít như kiến cỏ, mỗi một con đều có lớp lông dày trắng muốt bao phủ khắp toàn thân, ánh mắt hung lệ, răng nanh bén nhọn… có lẽ là loài yêu thú phổ biến nhất ở tại nơi này.
Bên còn lại là một bầy Băng Hùng, số lượng tuy ít nhưng chiến lực mạnh hơn, sở hữu lớp giáp như băng bao bọc cơ thể, to lớn gấp đôi đối thủ, cơ bắp cực mạnh, mỗi một lần vả ra đều chấn động không khí, mà răng của Tuyết Nguyên Lang cũng rất khó xuyên thủng giáp của chúng.
Bất quá Tuyết Nguyên Lang lại ỷ vào bộ lông dày giảm được sát thương, đồng thời tốc độ nhanh hơn, số lượng nhiều hơn.
Nhất thời khó mà phân định được bên nào sẽ chiến thắng.
Đám yêu thú này có những đặc điểm cơ thể giúp chúng thích nghi được với môi trường tại Ngân Nga Tuyết Nguyên, vì thế tu vi có cao có thấp, cũng không phải tất cả đều là Yêu Thánh Hoàng.
Lạc Nam không có tâm tình ở lại xem bọn chúng nó đại chiến, cũng định lướt qua.
Bất quá cảnh tượng sau đó buộc hắn phải dừng lại cước bộ.
Bởi vì hắn chứng kiến, có hai thân ảnh đang vội vàng từ xa ngự không bay đến, diện mục cực kỳ ngưng trọng, tu vi Thánh Đế cường đại vô cùng.
Lạc Nam híp mắt lại, chỉ thấy đây là hai nữ nhân ăn mặc chiến giáp màu xanh, sau lưng có áo choàng trắng, toàn thân trên dưới thuần một cổ uy thế sát phạt, anh tư hiên ngang, biểu tình trịnh trọng, giống như hai vị nữ tướng quân.
Sau đó hai nàng từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra hai kiện Pháp Bảo nhìn như ngà voi cổ đại, đã được chế tác trong giống một chiếc kèn hoang dã, sau khi niệm chú pháp đặc biệt, lập tức đưa phần nhọn lên miệng thổi.
TU… TU… TU… TU…
Tiếng kèn vang vọng tuyết nguyên, như một cổ sóng âm cực đại có tác dụng đến Linh Hồn khiến vạn vật mê mẩn.
Mà khi hai tiếng kèn này lan tràn vào tai của Tuyết Nguyên Lang cùng Băng Hùng, vẻ mặt của bọn chúng liền trở nên ngơ ngác, vô thức dừng lại chiến đấu.
Hai nữ tướng quân tiếp tục thỏi kèn.
Trong ánh mắt kinh dị của Lạc Nam, liền khống chế số lượng lớn Tuyết Nguyên Lang cùng Băng Tượng, khiến chúng nó xếp thành hàng ngũ ngay hàng thẳng lối như những đội Yêu Quân được huấn luyện nghiêm cẩn, có quy luật rõ ràng.
TU… TU… TU…
Hai nữ tướng quân tiếp tục thổi kèn, một người hạ xuống lưng Tuyết Nguyên Lang đầu đàn, một người đứng trên vai Băng Hùng thủ lĩnh, thông qua tiếng kèn… lập tức hạ lệnh cho hai đội Tuyết Nguyên Lang cùng Băng Hùng hướng về một phía điên cuồng lao vọt.
“Hảo thủ đoạn.” Lạc Nam tấm tắt chép miệng, chỉ thông qua tiếng kèn kỳ quái lại có thể cùng lúc khống chế hai đội Yêu Quân cường đại, rõ ràng thủ đoạn đặc biệt này còn vượt trội hơn cả Ngự Thú Sư a.
Mà lúc này hắn cũng phát hiện hai nữ tướng quân kia ngự hai đội quân lao về đúng phương hướng của Tuyết Mộng Cung mình đang tìm kiếm.
Lạc Nam cảm thấy thú vị, chạy đến nơi chiến đấu vừa rồi nhặt một viên Yêu Đan Băng Hùng nhanh chóng luyện hóa, hai tay kết ấn:
“Bí Thuật – Vạn Thú Tiên Ma Biến!”
Ngay lập tức, hắn hóa thành một con Băng Hùng to lớn, chạy đến trà trộn vào phía sau bầy Băng Hùng, thần không biết quỷ không hay âm thầm đi theo hai nữ tướng quân.
Mặc dù không biết ý đồ của hai nàng… nhưng hắn cảm thấy bằng biện pháp này, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Vạn Thú Tiên Ma Biến là Bí Thuật của Tiên Ma Cung, mặc dù với chiến lực của Lạc Nam thì hắn gần như không cần đến nó để tiếp tục chiến đấu, nhưng để hóa trang thành yêu thú thì gần như hoàn mỹ, khó thể phát hiện.
Quả nhiên vị nữ tướng quân điều khiển Băng Hùng dù phát hiện có một con Băng Hùng vừa chạy vào nhập đàn nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng nó chậm trễ hơn đồng bọn mà thôi.
“Còn quá chậm, nhanh lên!” Một vị nữ tướng quân quát lớn.
Người còn lại nghiêm nghị gật đầu, chỉ huy Tuyết Nguyên Lang như tên bắn lao vọt đi.
“Sao gấp như vậy?” Lạc Nam nhíu mày, mấy cái chân gấu ngắn ngũi cũng phải cố gắng chạy hùng hục đuổi theo, trong lòng thầm mắng:
“Móa, biết vậy hóa thành đám sói chạy cho nhanh.”
Chạy đến tận mấy ngày đêm, băng qua Trận Pháp Thiên Nhiên với tầng tầng tuyết sơn như mê cung, một khung trời mới như không gian độc lập mở ra.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Thanh âm nổ tung vang vọng, một tiếng quát phẫn nộ vang lên:
“Tuyết Mộng Cung, các ngươi rút đầu mãi không chán sao? Cút ra đây cho bổn tọa!”
“Giọng thằng nào nghe quen vậy?” Lạc Nam nhíu nhíu mày, ngẩng mặt nhìn lên.
Chỉ thấy ở giữa trung tâm trời đất là một tòa Tuyết Mộng Cung lộng lẫy mỹ lệ như đến từ thần thoại, hoa tuyết bay đầy trời, cầu vòng bắt ngang, xinh đẹp như tranh vẽ, quả thật đúng với cái tên Tuyết Mộng, đầy vẻ nên thơ, mộng ảo.
Bất quá hiện tại Tuyết Mộng Cung lại đang bị sát khí đằng đằng vây quanh, có đến 10 vị Chí Tôn cường giả do một tên nam tử trung niên cầm đầu, sau lưng còn dẫn theo hàng nghìn Thánh Tôn, Thánh Hoàng, tạo thành cục diện cực kỳ dữ dội.
“Hừ, con hàng này lại tiếp tục nhảy nhót?” Lạc Nam âm thầm cười lạnh.
Tên nam tử trung niên cầm đầu đám cường giả còn ai khác ngoài Thiên Tượng Chí Tôn?
Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, tham vọng của Thiên Tượng Chí Tôn đối với Đông Vực là không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Dưới tay có 19 Động Thiên Phúc Địa là cổ lực lượng mạnh nhất, Thiên Tượng Chí Tôn muốn chiếm lấy toàn bộ lãnh thổ Đông Vực chẳng khác nào lấy đồ trong túi, chẳng qua trước đó hắn tham lam, dã tâm lớn hơn, vừa muốn chiếm địa bàn mà cũng vừa muốn bắt luôn chín phần mười tu sĩ Đông Vực làm nô lệ.
Hiện tại tu sĩ Đông Vực bổ trốn tứ tán, không thể bắt người… liền quay lại muốn chiếm địa bàn.
Mà Tuyết Mộng Cung là Chí Tôn Thế Lực chưa phục tùng, Thiên Tượng Chí Tôn sau khi phục hồi thương thế liền nhắm đến đầu tiên.
Lúc này Lạc Nam nhìn thấy Tuyết Mộng Cung có một tòa Đại Trận Phòng Ngự bảo vệ, kiên cố vô cùng.
Tòa Đại Trận này được ngưng kết từ tầng tầng lớp lớp Trận Văn màu trắng do Chí Tôn Băng Lực kết tụ mà thành, như một đóa hoa tuyết khổng lồ xoay tròn giữa không trung, vừa tạo thành lớp màn phòng ngự bất khả xâm phậm, vừa phản chấn lại công kích của địch nhân.
Cũng chính vì có Đại Trận này, đám người Thiên Tượng Chí Tôn nhất thời chưa thể công phá được Tuyết Mộng Cung.
Lạc Nam cũng là một Chiến Trận Sư có kiến thức, sau khi quan sát kỹ càng, hắn liền nhận ra điểm mạnh của Đại Trận.
Đại Trận này lợi hại và cường đại ở chỗ nó có thể hấp thụ Hàn Khí từ môi trường tự nhiên để gia tăng sức mạnh, kéo dài thời gian duy trì, cấp tốc khôi phục.
Mà hoàn cảnh ở Ngân Nga Tuyết Nguyên không cần phải nói, thứ không thiếu nhất chính là Hàn Khí.
Cho nên Đại Trận liền có thể không ngừng khôi phục khi bị tấn công bất chấp có đến hàng chục vị Chí Tôn phát động công kích, trừ khi nào Hàn Khí đứt đoạn mới có thể phá giải được nó.
Đứng bên trên tầng thượng Tuyết Mộng Cung là mấy thân ảnh mà Lạc Nam quen thuộc.
Có thể nhìn thấy Nhược Sương, Càn Quân Thánh Đế và người bí ẩn khoác áo choàng che đậy dung mạo… không ai khác chính là Tuyết Mộng Thiên Nữ.
Ngoài ra còn có không ít thành viên của Tuyết Mộng Cung, một đám trưởng lão tu vi Thánh Đế, có nam có nữ.
Tuy rằng Tuyết Mộng Cung cũng rất mạnh, nhưng so với lực lượng bên phía Thiên Tượng Chí Tôn thì chẳng đáng là gì, vì vậy không dám ra mặt nghênh chiến.
Tuyết Mộng Thiên Nữ lạnh lùng quát:
“Thiên Tượng Chí Tôn, Tuyết Mộng Cung không màng thế sự, vì sao ngươi vẫn cố chấp không tha.”
“Hahaha.” Thiên Tượng Chí Tôn ngửa đầu thét dài:
“Ngân Nga Tuyết Nguyên tài nguyên và sản vật phong phú, tuy là hiểm địa nhưng cũng chứa nhiều cơ duyên, là một mỏ Băng Vĩnh Cửu để khai thác hàng vạn năm, bổn tọa làm sao có thể buông tha?”
“Trừ khi Tuyết Mộng Cung cút khỏi Ngân Nga Tuyết Nguyên, Tuyết Mộng Thiên Nữ trở thành nữ nhân của bổn tọa, ta liền thả tất cả người còn lại rời đi!”
“Câm miệng!” Càn Quân Thánh Đế hai mắt đỏ ngầu nộ hống:
“Dám ngấp nghé sư phụ của ta, ngươi muốn chết sao?”
Lạc Nam sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, con hàng này hình như có cảm tình đặc biệt với sư phụ nha.
Bất quá nghĩ cũng phải, Càn Quân Thánh Đế chắc chắn là kẻ háo sắc nên mới từng giam giữ Lạc Tư Tình, hiện tại đối mặt một Tuyết Mộng Thiên Nữ là đệ nhất mỹ nhân, muốn hắn không động tâm cũng khó lắm.
Thiên Tượng Chí Tôn chẳng thèm bận tâm Càn Quân Thánh Đế, với địa vị của hắn đâu cần để ý đến con kiến hôi này.
Đột ngột, hai nữ tướng quân ngạo nghễ quát lên:
“Cung chủ yên tâm, chúng ta đã trở về chi viện!”
Nói xong, thông qua tiếng kèn, hạ lệnh cho hai bầy yêu thú:
“Giết sạch địch nhân!”