Con đường bá chủ - Quyển 13
Chương 208
Hắn không có nhiều thời gian để tham gia vào sự kiện này, giao lại cục diện ở Đông Vực cho Thập Khánh Huyên tiếp quản, bản thân lại đi xuyên qua Ngân Nga Tuyết Nguyên, đặt chân vào ranh giới Yêu Vực.
Đã chuẩn bị sẵn từ trước, Lạc Nam kích hoạt Luyện Huyết hóa Thân Thuật, bắt đầu thay hình đổi dạng.
Hắn biến thành một nam tử trung niên diện mạo cương nghị và chính trực, tu vi dao động ở mức Yêu Thánh Đế Trung Kỳ, đỉnh đầu có hai chiếc sừng trông khá lực, nhìn từ bên ngoài không khó đoán ra bản thể là một con Man Ngưu.
Giọt máu của Man Ngưu này là Lạc Nam tùy ý mua được ở một quầy hàng ven đường, cũng không cần quan tâm đến thân phận của nó, chỉ cần có thể che giấu thân phận, lấy hình thể Man Ngưu tiến nhập Yêu Vực là được rồi.
Quả nhiên khi Lạc Nam lấy trạng thái này đặt chân lên lãnh thổ Yêu Vực, có vài khí tức hư vô mờ mịt quét qua hắn sau đó liền tan biến như chưa từng tồn tại, rõ ràng đã có Yêu Tộc cường giả điều tra, bất quá không nhìn ra chút sơ hở nào.
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, mở ra Bát Môn Độn Giáp, bằng vào lực lượng cơ thể lao vọt đi, mỗi bước chân đều cực kỳ mạnh mẽ hữu lực, đúng chất của một yêu tộc man ngưu.
Lần này đến Yêu Vực, hắn có ba mục tiêu chính cần phải làm.
Đầu tiên là thu thập đủ nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng cho các thê tử có huyết mạch yêu tộc.
Thứ hai là giúp Hi Vũ đúc thành Bất Diệt Viêm Tướng hạng 10 trên Pháp Tướng Bảng.
Cuối cùng là quấy rối tên tộc trưởng của Chân Long Hoàng Tộc.
Động tĩnh náo càng lớn càng tốt, còn muốn thu thập đại lượng Điểm Danh Vọng.
Mà để làm được, Lạc Nam dự định vừa mở cửa kinh doanh vừa tự thân hành động.
Kiểm tra Điểm Danh Vọng, con số lúc này đã vượt qua 200 vạn, đủ cho kha khá tin tức…
Hiển nhiên việc công khai tiêu diệt Liệt Long, lấy tu vi Thánh Đế chiến thắng Ngũ Cảnh Chí Tôn ở Kiếm Châu đã khiến danh vọng của hắn một lần nữa gia tăng tột đỉnh, chỉ trong thời gian ngắn đã vượt lên gấp đôi, có thể thấy chiến tích của hắn là kinh người như thế nào.
Tìm kiếm một vùng sơn phong hoang vắng, điều động Thiên Cơ Lâu hàng lâm Yêu Vực kinh doanh, Lạc Nam giao cho Hận phụ trách quản lý, vừa cung cấp tin tức, vừa trao đổi Tre Cổ Việt, Bàn Đào Quả, Lập Ma Quả các loại…
Lần này chỉ yêu cầu giao dịch với nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng, ngoài ra không đổi bất cứ thứ gì khác.
Đến một địa vực xa lạ, Lạc Nam cảm thấy cần có thổ địa hỗ trợ, bằng không khó mà biết phương hướng cụ thể để hành động.
Tu La Thánh Lệnh xuất hiện trong tay, khóe môi Lạc Nam nở nụ cười tà.
Tu La Sứ Giả bố trí tại Yêu Vực, rốt cuộc phát huy tác dụng.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/con-duong-ba-chu-quyen-13/
Trong một khách điếm giữa bình nguyên…
“Tham kiến Lạc Thánh Tử.”
Hai thân ảnh hướng Lạc Nam đang ngồi bên trên hành lễ.
Chỉ thấy bọn hắn là một già một trẻ, lão già thân khoác hắc bào, hai mắt sắc bén, tuổi già nhưng thân không già, vẫn cực kỳ tráng kiện, sống lưng thẳng tắp.
So với đó, tên thanh niên dáng vẻ lại có chút hèn mọn, thân mình gầy như cây tre, làn da sậm đen trông cực kỳ thiếu sức sống.
Đây là hai con hàng quản lý Yêu Hành Khách Điếm, sản nghiệp của Tu La Giáo tại Yêu Vực…
Lão già tên gọi Hắc Ưng, có tu vi Yêu Thánh Đế Viên Mãn, là một vị Huyết Tu La, là quản sự của Yêu Hành Khách Điếm.
Thanh niên tên gọi Lý Mãng, tu vi Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, là một vị Kim Tu La, ở Yêu Hành Khách Điếm có vai trò tiểu nhị.
Lý Mãng từng tham gia Tu La Thánh Chiến, tận mắt trông thấy chiến lực nghịch thiên của Lạc Nam nên vừa sợ vừa phục, không dám có chút ngỗ nghịch.
“Bà chủ của các ngươi đâu?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.
Theo như thông tin từ Tu La Thánh Lệnh, ở Yêu Hành Khách Điếm vẫn còn một vị Tu La Sứ Giả, cũng là một vị Huyết Tu La, có vai trò là bà chủ của khách điếm này.
“Bẩm Thánh Tử, nàng hiện đã gả vào Long Tộc.” Hắc Ưng chắp tay kính cẩn đáp:
“Lần trước sau khi tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng tại Long Tộc mà giáo chủ giao phó, bà chủ đã quyết định tự thân gả cho một tên thiên kiêu ở Long Tộc, nhờ đó thành công nằm vùng.”
“Chỉ bất quá Long Tộc hiện tại cực kỳ sâm nghiêm, gần như phong bế toàn tộc nhằm cách ly với bên ngoài, bà chủ khó lòng trở về khách điếm diện kiến Thánh Tử.”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, lúc này mới nhớ đến mình từng sử dụng Tu La Chủ Lệnh của Huyết Yêu Cơ ban xuống hàng loạt nhiệm vụ nằm vùng ở các thế lực thù địch, mà Chân Long Hoàng Tộc cũng nằm trong số đó.
Không ngờ bà chủ của Yêu Hành Khách Điếm lại hy sinh lớn như vậy, chấp nhận gả vào Long Tộc chỉ để nằm vùng.
Chẳng trách tin tức tộc trưởng Chân Long Hoàng Tộc muốn lột xác Chí Tôn Pháp Tướng được báo về nhanh chóng như thế, Lạc Nam nhận được tin sớm hơn bất cứ thế lực nào khác trong thiên hạ.
“Có cách nào để bổn Thánh Tử liên lạc với nàng không?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.
Tu La Thánh Lệnh của hắn không có nhiều quyền hạn bằng Tu La Chủ Lệnh, không thể liên lạc với những Tu La Sứ Giả không thuộc dưới trướng của mình.
“Biện pháp là có, mời Thánh Tử theo chúng ta.”
Hắc Ưng dẫn Lạc Nam đến một gian mật thất dưới lòng đất tương đối bí mật, Lý Mãng nghiêm nghị canh gác ở bên trên, không để bất kỳ kẻ nào đến gần.
Lạc Nam đảo mắt nhìn mật thất này, bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một con khôi lỗi làm bằng gỗ đang ngồi ung dung trên chiếc ghế cũ kỹ ở giữa trung tâm.
Hắc Ưng tiến đến gần, miệng niệm một loại khẩu quyết kỳ lạ, dùng tay cốc mạnh vào đầu con Khôi Lỗi liên tục ba phát.
Cộc cộc cộc…
“Lão già khốn kiếp, lần sau ra tay nhẹ một chút, đau chết lão nương.” Con Khôi Lỗi vô tri vô giác bỗng nhiên có được linh tính, nó trợn hai mắt lên quát lớn.
Hắc Ưng mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói: “Bà chủ, có Lạc Thánh Tử đến tìm ngươi a.”
“Hửm?” Khôi Lỗi lúc này mới phát hiện ra Lạc Nam đứng ở một bên, nhất thời hứng thú cười nói:
“Thì ra là Lạc Thánh Tử a, đúng là rồng đến nhà tôm…”
Lạc Nam nhếch miệng, vuốt cằm suy đoán: “Xem ra nàng chính là vị Tu La Sứ Giả điều khiển Khôi Lỗi gây khó khăn cho ta trong Tu La Thánh Chiến.”
“Khanh khách…” Khôi lỗi phát ra tiếng cười khúc khích:
“Lạc Thánh Tử quá đề cao ta, so với chút thủ đoạn nhỏ của tiểu nữ, màng giả chết kinh điển của Thánh Tử ngài mới là khoáng cổ tuyệt kim a.”
Hiển nhiên vẫn còn bất mãn việc Lạc Nam giả chết đánh lừa toàn trường.
Lạc Nam nhún nhún vai, cũng không rảnh nói nhảm, đi thẳng vào chính đề:
“Ta muốn lẻn vào Long Tộc, nàng có biện pháp nào không?”
“Sao có thể chứ? Lạc Thánh Tử muốn lẻn vào mưu hại nhà chồng của tiểu nữ, tiểu nữ làm sao đáp ứng ngươi được?” Khôi lỗi thở dài một hơi:
“Thứ lỗi Thánh Tử tìm người khác đi.”
Nghe ra giọng điệu u oán của nàng, Lạc Nam thầm nghĩ có lẽ nữ nhân này vẫn còn chưa tan oán khí sau khi bị mình và Thuỷ Triều Tịch đoạt mất ngôi vị Thánh Tử và Thánh Nữ.
Cũng đúng mà thôi, bởi vì ngoài hắn và Thuỷ Triều Tịch ra, vị Khôi Lỗi Sư bí ẩn này chính là người có tiềm lực nhất giành chiến thắng trong Tu La Thánh Chiến.
“Giúp ta sẽ có trọng thưởng, một vật phẩm trong Tụ Bảo Tinh tùy ý nàng lựa chọn.” Lạc Nam đưa ra cái giá.
“Oa, hào phóng quá… như vậy thì tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.” Khôi lỗi vui sướng cười rộ lên:
“Vào đêm ba mươi cuối tháng 12 này, hẹn Thánh Tử tại hồ Bán Nguyệt.”
Lời vừa dứt, khôi lỗi đã im bặt mà dừng, trở về trạng thái vô tri vô giác ngồi trên ghế.
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, thủ đoạn cách xa vạn dặm nhập ý thức vào Khôi Lỗi này thật đáng kinh ngạc, ngay cả Thành Bích sở hữu Nhân Khôi Liên Huyền Thể cũng chưa từng làm được.
Bởi vì dù là Nhân Khôi Liên Huyền Thể cũng chỉ giúp Thành Bình luyện chế những Khôi Lỗi vượt qua tu vi của bản thân, đồng thời không bị giới hạn số lượng Khôi Lỗi mà thôi…
Rõ ràng bà chủ của Yêu Hành Khách Điếm có thiên phú hoặc một thể chất đặc thù nào đó liên quan đến Khôi Lỗi.
“Lạc Thánh Tử thông cảm, tính cách của nàng luôn là như thế, vô tư hồn nhiên, không sợ trời không sợ đất.” Hắc Ưng bất đắc dĩ nói:
“Bởi vì nàng chính là đồ đệ của Tam Trưởng Lão nên có chút vô pháp vô thiên.”
“Thì ra là vậy…” Lạc Nam nở nụ cười, Tu La Tam Trưởng Lão là một lão đầu tử có tu vi Thất Cảnh Chí Tôn, ngày thường biểu lộ nghiêm túc và cứng ngắc, không ngờ cũng dạy ra được nữ đồ đệ thú vị như vậy.
“Hồ Bán Nguyệt ở nơi nào?” Hắn mở miệng hỏi, không quên nơi ước hẹn của nữ nhân kia.
“Hồ Bán Nguyệt là một danh lam thắng cảnh nổi danh ở Yêu Vực, vào đêm ba mươi mỗi tháng 12 hằng năm sẽ có cảnh tượng bách yêu cùng nhau so tài, triển lộ ra phong thái xuất chúng nhất của bản thân, tụ tập vô số nam thanh nữ tú ở Yêu Vực.” Hắc Ưng lựa lời hồi đáp:
“Nói dễ nghe là như thế, còn nói thực tế một chút thì đó là địa điểm để các Yêu Tộc trẻ tuổi tìm kiếm bạn tình, tuyển chọn phối ngẫu thích hợp để giao phối.”
“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun ra:
“Còn có chuyện như thế à?”
“Thánh Tử có điều không biết, đại đa số Yêu Tộc đều có tính dâm khá cao, hơn nữa việc giao phối nhằm sinh ra hậu đại ưu tú là nghĩa vụ và phận sự thiêng liêng của mỗi cá thể…” Hắc Ưng nghiêm mặt nói rằng:
“Dù sao thì phần lớn Yêu Tộc xem trọng vấn đề duy trì giống nòi, huyết mạch còn hơn cả nhân loại.”
Lạc Nam nhẹ gật đầu tán thành lời này của Hắc Ưng.
Lấy vị dụ như Cửu Huân Dao ngày trước, Cửu Đầu Xà Tộc của nàng vì muốn duy trì nòi giống mà từ thời tổ tiên đã có tập tính sẽ lên cơn động tình, hơn nữa còn rất dễ thụ thai vào thời điểm động tình đó, từ lúc cùng với hắn sinh ra Tiểu Thiên Ý thì tập tính đó mới bị mất đi.
Lại như mấy thê tử Yêu Tộc khác, mỗi người khi ở trên giường đều bạo dạng và nồng nhiệt vượt xa các thê tử nhân loại…
Như Bạch Tố Mai, Hồ Khinh Vũ, Côn Minh Nguyệt, U Cơ, Phượng Nghi… đổi lại là nam nhân bình thường chắc chắn sẽ không trụ nổi với các nàng.
“Hôm nay đã là cuối tháng mười một.” Lạc Nam nói:
“Ta phải lập tức lên đường!”