Con đường bá chủ - Quyển 13

Chương 21



Phần 2

“Cung chủ có gì phân phó?”

Bên trong nghị sự phòng, Lê Sa cùng Cốt Nữ hướng Lạc Nam chắp tay.

Bởi vì là Thánh Đế tối đỉnh nên tốc độ tiêu thụ tài nguyên của hai nàng cũng vượt xa phần còn lại, trong khi hầu hết mỹ nhân còn đang bận rộn luyện hóa chìm đắm vào tu luyện thì Cốt Nữ và Lê Sa đã tỉnh lại, nên mới được Lạc Nam triệu tập vào nơi này.

“Đông Hoa Cung là một Chí Tôn Thế Lực…” Lạc Nam nhìn hai nàng, trầm giọng nói:

“Hiện tại Lôi Nữ đã không thể tự mình trấn thủ, vì vậy Đông Hoa Cung bắt buộc phải có Chí Tôn.”

Hai mỹ phụ nhân sắc mặt ảm đạm, hiển nhiên đây cũng là nỗi đau trong lòng các nàng.

Nếu các nàng có thể đột phá Chí Tôn, Đông Hoa Cung đã không chật vật đến mức ký thác hy vọng vào Dương Anh, mong muốn có được quan hệ với Bách Gia Học Viện.

“Rào cản không thể đột phá Chí Tôn của các nàng là gì?” Lạc Nam nhếch miệng hỏi.

“Là vấn đề huyết mạch hạn chế.” Cốt Nữ áy náy nói:

“Mặc dù là Bạch Cốt Xà khá hiếm hoi, nhưng đẳng cấp huyết mạch của thiếp thân không cao, ngay cả Đông Hoa Chí Tôn cũng từng nói nếu không tìm ra tài nguyên có thể nâng cấp huyết mạch, cả đời chỉ có thể dừng bước tại Yêu Thánh Đế tối đỉnh.”

“Sau đó là Chí Tôn Pháp Tướng, Đông Hoa Cung hiện tại không đủ điều kiện để hỗ trợ thiếp thân đúc Chí Tôn Pháp Tướng.”

Lạc Nam gật đầu, đưa mắt nhìn sang Lê Sa cười: “Tình huống của nàng chắc cũng là do Chí Tôn Pháp Tướng?”

“Vâng.” Lê Sa cười khổ:

“Thiếp cũng đã từng sinh ra ý định ra ngoài bôn ba tìm kiếm cơ hội, nhưng hai vị trưởng lão không đồng ý, quyết định tự mình gánh trách nhiệm.”

“Được rồi, bổn cung sẽ giải quyết vấn đề của hai nàng.” Lạc Nam thẳng thừng đi vào chính sự, tránh dây dưa dài dòng.

“Giải quyết vấn đề?” Hai nữ nhân nghi hoặc nhìn nhau, chưa hiểu rõ lắm.

ẦM.

Một bồn nước đầy máu đỏ rực bóc lên cuồn cuộn lực lượng táo bạo đã hiện ra.

“Cốt Nữ vào ngâm mình đi.” Lạc Nam nói:

“Bồn này là Phản Tỉnh Huyết, có thể nâng cấp huyết mạch Bạch Cốt Xà của nàng.”

“Phản Tỉnh Huyết? Cả một bồn?” Cốt Nữ có cảm giác như đang ở trong mộng.

Ở bên cạnh Lê Sa đã sớm cạn lời, nàng không biết nên biểu lộ thế nào trước thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Lạc Nam.

Còn chưa kịp định thần, đã nghe hắn nói: “Ở đây ta cũng có truyền thừa một lần đúc Chí Tôn Pháp Tướng, Lê Sa cũng chuẩn bị tinh thần đi thôi.”

“Cung chủ, ngài… ngài là con ruột của Cấm Kỵ đúng không?” Lê Sa vô thức hỏi:

“Hay là Cấm Kỵ đầu thai chuyển thế, Nam Thiên Đại Hộ Pháp hay Cửu Trưởng Lão Đúc Kiếm Sơn cũng không giàu như ngài a.”

“Bổn cung phúc duyên thâm hậu, đạt được nhiều thứ hơn người thường mà thôi.” Lạc Nam bĩu môi:

“Nếu ta là con ruột Cấm Kỵ, Thiên Tượng Chí Tôn đã sớm bị làm thịt rồi.”

Nào ngờ Lê Sa lắc lắc đầu, từ chối ý tốt của hắn: “Thiếp cảm thấy lần đúc Chí Tôn Pháp Tướng này nên để lại cho Thiên Trưởng Lão hoặc Địa Trưởng Lão, các nàng ấy bôn ba bên ngoài chắc chắn vất vả cực khổ hơn thiếp rất nhiều.”

“An tâm đi, bổn cung sẽ đem các nàng ấy mang về, chỗ tốt cũng không ít.” Lạc Nam phân phó:

“Còn hiện tại ta hạ lệnh cho các nàng cố gắng đột phá Chí Tôn càng nhanh càng tốt.”

Nghe hắn nói vậy, hai mỹ phụ nhân cũng yên tâm trong lòng, cung kính không bằng tuân mệnh.

Cùng Lạc Nam đi đến phía sau quảng trường, nơi có hoàn cảnh rộng lớn thuận lợi cho việc tu luyện, Cốt Nữ không chút do dự tiến vào bồn Phản Tỉnh Huyết, tiếp nhận quá trình lột xác thay da đổi thịt.

Ở một bên, Lê Sa chăm chú ngồi khoanh chân, không một tia tạp niệm.

“Hệ Thống, chỉ định cho Lê Sa đúc Chí Tôn Pháp Tướng phù hợp nhất với nàng.” Lạc Nam nghiêm nghị hạ lệnh trong lòng, quyết định sử dụng một phần thưởng từ Gói Quà Sử Thi.

ONG ONG ONG…

Trời đất run rẩy, chẳng biết từ nơi nào, một nguồn sức mạnh to lớn bao trùm Lê Sa vào bên trong, hư ảnh của một thứ khổng lồ chậm rãi ngưng tụ, từng bước một trở nên hoàn thiện.

Lạc Nam hài lòng gật đầu, quá trình này diễn ra khá lâu, nhưng ít nhất một khi hoàn thành… chắc chắn Lê Sa sẽ đột phá Chí Tôn.

Đông Hoa Cung là Chí Tôn Thế Lực, cần có Chí Tôn trấn thủ là việc nên làm.

Một luồng gió thơm kéo đến, Vân Duyên như tiên tử không nhiễm bụi trần phiêu nhiên hạ xuống, ánh mắt nhìn tình huống của Lê Sa và Cốt Nữ, sau đó phức tạp ngó sang Lạc Nam thở dài:

“So với ngươi, người phó cung chủ như ta cũng thật là…”

“Những thứ ta làm là trách nhiệm của một Cung Chủ, nàng chỉ cần làm tốt những việc ta phân phó là được.” Lạc Nam mỉm cười:

“Trụ Việt Tông số lượng đông đảo, cần lượng tài nguyên khổng lồ để thúc đẩy phát triển, nàng chịu thiệt thòi có thể hiểu được.”

Vân Duyên cắn cắn môi, lời của hắn hoàn toàn đúng sự thật.

Tuy rằng Trụ Việt Tông có được Nhất Thế Vũ Trụ và Thái Sơ Chi Địa cuồn cuộn cung cấp tài nguyên không ngừng, nhưng đồng thời số lượng tu sĩ của Trụ Việt Tông cũng quá đông, vì thế bao nhiêu tài nguyên cũng gần như không đủ.

Thế cho nên đại đa số cường giả Trụ Việt Tông đều tự ý thức được không thể quá mức ỷ lại vào tông môn, ngược lại phải tự thân bôn ba, tìm kiếm tài nguyên, cơ hội cho riêng mình.

Vân Duyên cũng giống như thế.

“Kế đến ngươi có kế hoạch gì?” Nàng nhìn hắn hỏi.

“Đông Vực chắc chắn không thể ở lại.” Lạc Nam nghiêm túc nói:

“Tuy rằng kế hoạch nô lệ toàn bộ tu sĩ Đông Vực của Thiên Tượng Chí Tôn bất thành, nhưng không ai phủ nhận được 19 Động Thiên Phúc Địa vẫn là cổ lực lượng khủng bố nhất Đông Vực.”

“Nếu Đông Hoa Cung tiếp tục ở lại Đông Vực, sợ rằng khắp nơi bị chèn ép, hành động bất tiện đủ điều… co ro ở một chỗ còn khó khăn, huống hồ thoải mái phát triển?”

Vân Duyên gật đầu tán thành, thậm chí nếu Lê Sa và Cốt Nữ đều trở thành Chí Tôn, thì hai vị Chí Tôn của Đông Hoa Cung cũng chẳng thấm thía vào đâu so với vài chục vị Chí Tôn của 19 Động Thiên Phúc Địa.

Một khi Đông Vực vẫn còn sự tồn tại của 19 Động Thiên Phúc Địa, Đông Hoa Cung buộc phải rời đi, tuy rằng hành vi này chẳng khác nào nhượng bộ lui binh nhưng lại phù hợp với tình hình thực tế.

Trước đó cục diện hỗn loạn, kế hoạch bất thành, Thiên Tượng Chí Tôn trọng thương, lại thêm sự cường thế của Huyết Thánh Nữ nên 19 Động Thiên Phúc Địa mới sinh lòng kiêng kỵ, quyết định tạm thời rút lui.

Nhưng điều đó không có nghĩa là dã tâm của bọn hắn sẽ biến mất, Huyết Thánh Nữ cũng chẳng có lý do để tiếp tục ra mặt lần hai, Đông Vực đã chẳng khác nào vật trong túi của 19 Động Thiên Phúc Địa, bản thân Lạc Nam chưa đủ lực để thay đổi hiện trạng này.

Hắn quyết định tránh nặng tìm nhẹ, từ bỏ Đông Vực… ngày sau đủ lực lại đánh trở về, quân tử trả thù vạn năm không muộn.

Nhưng trước hết, vẫn còn những thứ cần phải làm ở Đông Vực.

“Chúng ta có kẻ thù cần chung tay tiêu diệt.” Lạc Nam nở nụ cười:

“Càn Quân Thánh Đế.”

“Hừ!” Vân Duyên chân mày dựng thẳng: “Hắn đang ở đâu?”

Năm đó khi Trụ Việt Tông đang muốn mở rộng các mối quan hệ, Càn Quân Đế Quốc là một trong các Thánh Đế Thế Lực nằm trong đối tượng lôi kéo.

Vân Duyên đích thân gặp Càn Quân đàm phán, kết quả tên khốn đó nhằm vào nhan sắc của nàng thất bại, lại bí mật tiết lộ hành tung của nàng cho Bất Tử Tuộc, buộc nàng phải chật vật trốn vào Táng Địa.

Chuyện như thế, Vân Duyên làm sao quên được?

Bất quá những năm này nỗ lực tự thân phát triển, nàng chưa có cơ hội tìm đến trả lại mối thù xưa mà thôi.

“Hắn đang ở tại Ngân Nga Tuyết Nguyên.” Lạc Nam hồi đáp:

“Khả năng cao còn được Tuyết Mộng Thiên Nữ thu làm đồ đệ.”

“Tuyết Mộng Thiên Nữ? Đệ nhất mỹ nhân thế hệ này của Đông Vực?” Vân Duyên có chút ngoài ý muốn.

“Không sai.” Lạc Nam vuốt cằm: “Ta dự định đến Ngân Nga Tuyết Nguyên làm thịt hắn, nhân tiện thu lấy chút đồ vật.”

“Vậy thì còn chờ cái gì?” Vân Duyên cảm thấy thuận tiện.

“Tuyết Mộng Thiên Nữ chiến lực rất cao, ít nhất phải đợi Lê Sa đột phá Chí Tôn.” Lạc Nam nói.

“Ta nghe nói ngươi có Cương Thi chiến lực Thể Chí Tôn mà?” Vân Duyên đề xuất.

“Nó bị dính Truy Hung Ấn của Thời Không Tộc.” Lạc Nam bất đắc dĩ.

Tuy hắn đã Đoạt lấy Bí Tự Thi của Thiên Tượng Chí Tôn, lại thông qua Bí Tự Thi một lần nữa cướp quyền khống chế Hắc Ma Vệ, nhưng Truy Hung Ấn vẫn không thể xóa bỏ.

Đã chứng kiến thực lực của đám Hư Không Mật Thám, Lạc Nam không dám xem thường Thời Không Tộc.

“Truy Hung Ấn sao?” Vân Duyên yêu kiều cười một tiếng: “Sử dụng cái này đi!”

Nàng phất tay, một tấm Phù Chú lập lòe huyền ảo hiện ra.

“Nó là?” Lạc Nam kinh dị hỏi.

“Xóa Ấn Phù, có thể xóa đi bất kỳ loại chú ấn nào từ Chí Tôn trở xuống.” Vân Duyên giải thích.

“Haha, không hổ danh là cháu nội của Trụ Việt Mẫu Tôn.” Lạc Nam kinh hỉ như điên:

“Ta không khách khí.”

Hắn nhận lấy Xóa Ấn Phù, triệu hồi quan tài chứa đựng Hắc Ma Vệ.

Hướng Xóa Ấn Phù lên người Hắc Ma Vệ bóp nát.

Hàng loạt Phù Văn bay ra, tự biết tìm đến và thẩm thấu vào trong Truy Hung Ấn…

Trong ánh mắt chăm chú của Lạc Nam, Truy Hung Ấn nhanh chóng bóng hơi, hóa thành hư ảo như chưa từng tồn tại.

“Hảo muội, sư huynh yêu ngươi a.” Lạc Nam cười khả ố, hướng Vân Duyên hôn hôn, không ngờ nàng mang đến niềm vui ngoài ý muốn như thế a.

Nàng đầy mặt ghét bỏ đem hắn đạp ra ngoài, giận dữ mắng: “Đừng tưởng bở, tất cả là vì lợi ích chung để đối phó kẻ thù mà thôi.”

“Biết rồi.” Lạc Nam vỗ vỗ ngực:

“Trực chỉ Ngân Ngai Tuyết Nguyên.”

Nếu Hắc Ma Vệ đã có thể tự do hoạt động mà không lo phiền toái, Lạc Nam còn sợ Tuyết Mộng Thiên Nữ cái rắm a.

Cùng lắm thì vận dụng áo yếm của Bích Tiêu Nương Nương, tàng hình đánh lén.

ĐÙNG!

Vô cùng đột ngột, Đông Hoa Cung đang na di không gian bỗng nhiên chấn động.

Toàn bộ cung điện lắc lư, khí linh Tiểu Hoa vội vàng cấp báo:

“Có cường giả chặn đánh Đông Hoa Cung của chúng ta.”

Lạc Nam cùng Vân Duyên đưa mắt nhìn nhau, biểu lộ ngưng trọng chưa từng có.

Phải biết rằng Đông Hoa Cung là Chí Bảo có khả năng na di không gian, vậy kẻ có thể chặn đánh nó chắc chắn là Chí Tôn, hơn nữa còn là Chí Tôn thực lực khủng bố.

“Không lẽ tên Thiên Tượng khôi phục nhanh như thế?” Lạc Nam hít một hơi.

Lúc này mà đụng độ Thiên Tượng Chí Tôn thì dữ nhiều lành ít a.

Đừng thấy con hàng này chịu trận trước mặt Huyết Thánh Nữ mà xem thường.

Trước đó một mình Thiên Tượng Chí Tôn tung chưởng đánh trọng thương hàng triệu tu sĩ Đông Vực đang đào tẩu, kế tiếp đại chiến với Tuyết Mộng Thiên Nữ, hai vị Chí Tôn Hư Không Mật Thám đều là áp đảo từ đầu đến cuối, chưa hề lâm vào thế hạ phong.

Sự khủng bố của hắn là thứ mà Hắc Ma Vệ khó lòng chống nổi.

“Tiểu tử thúi mau cút ra!”

Bất quá tiếng quát thánh thót yêu kiều vừa thẹn vừa giận này tuyệt đối không phải là Thiên Tượng.

Lạc Nam cùng Vân Duyên vội vàng chạy ra bên ngoài.

Chỉ thấy lơ lửng giữa vô hạn hư không, một thân ảnh thần bí khoác áo choàng đen rộng thùng thình đứng lơ lửng, không để lộ bất cứ tia khí tức nào.

Đám người Hắc Bạch Y Nhân, hai con khỉ đang thận trọng đánh giá người này.

Mà người này thì không hề bận tâm đến sự tồn tại của tất cả, chỉ khóa chặt vào Lạc Nam khi hắn vừa xuất hiện.

“Hừ, quả nhiên là tên biến thái nhà ngươi.” Người thần bí như cảm nhận được điều gì, giọng điệu tức giận đến mức run rẩy.

Chỉ thấy y phất tay.

Phần phật…

Từ trong lồng ngực của Lạc Nam, một cái áo yếm tinh tế tỉ mỉ, trong suốt mịn màng bay ra ngoài.

“Không thể a…” Lạc Nam như bị lấy mất bảo bối, xém chút khóc lên.

Người thần bí hờ hững, đoạt lại cái yếm của mình, thân ảnh cường thế xâm nhập Đông Hoa Cung, nắm cổ Lạc Nam xách lên như xách một con gà, nghiến răng nghiến lợi:

“Nói mau! Ở đâu ngươi trộm được?”

“Bích Tiêu sư thúc…” Lạc Nam khóc không ra nước mắt a.

Cứ tưởng có thể bí mật hưởng thụ, à không… bí mật sử dụng cái áo yếm của nàng, nào ngờ bị chính chủ tìm đến tận cửa đòi lại.

Hắn âm thầm buồn bực, biết thế đã sớm cất nó vào Không Gian Hệ Thống rồi.

“Sư thúc?” Vân Duyên đám người sắc mặt quái dị, vô thức lùi lại vài bước đánh giá người thần bí.

Liên tưởng đến vụ việc vừa rồi, Lạc Nam lại dám đánh cắp áo yếm của sư thúc hắn?

“Con hàng này hết cứu.” Hai con khỉ lắc đầu thở dài.

“Nói mau!” Bích Tiêu thật sự bị chọc giận.

Một ngày nào đó nàng phát hiện đồ vật riêng tư của mình không cánh mà bay, tâm tình hốt hoảng, phí thật nhiều công sức cũng chẳng thể tìm kiếm trở về.

Lần này có chuyện trọng đại ngang qua Đông Vực, thông qua ấn ký lưu lại trên thân Lạc Nam phát hiện tung tích của hắn, vốn định đến xem xét một phen tên này tiến bộ thế nào, kết quả cảm ứng được cái yếm mình đánh mất bị hắn cất giữ trong ngực.

Có thể không giận sao? Không phẫn nộ sao?

“Ta cũng không biết a.” Lạc Nam nửa thật nửa giả đáp:

“Bỗng nhiên nó tiến vào Nhẫn Trữ Vật của ta, ta thấy nó có khả năng tàng hình, che giấu tung tích nên mới mang theo sử dụng, nào biết nó là đồ của Bích Tiêu sư thúc.”

“Còn có chuyện như vậy?” Bích Tiêu chất vấn.

“Không dám dối gạt a.” Lạc Nam làm sao tiết lộ Hệ Thống trộm cho hắn?

“Chẳng lẽ là đại tỷ?” Bích Tiêu nhíu nhíu mày.

Nói thật thì nàng cũng không tin Lạc Nam có thể trộm đồ của mình một cách vô thanh vô tức như vậy, bởi vì nàng còn lưu dấu ấn trên người hắn, sẽ cảm ứng được hắn trong phạm vi nhất định, hắn làm sao tiếp cận trộm đồ của nàng?

Liên tưởng đến đại tỷ từng dọa sẽ đem mình ném lên giường của hắn, Bích Tiêu thở hổn hển, tám phần mười là nàng.

Nữ nhân này ngoài lạnh trong nóng, muốn đoạt áo yếm của mình tặng cho đồ đệ, gia tăng thủ đoạn giữ mạng của hắn đây mà.

Liên tưởng đến đây, Bích Tiêu tạm tha cho Lạc Nam, đem hắn ném xuống đất.

Nhưng đồng thời nàng cũng tịch thu lại áo yếm, vật tư mật như thế làm sao có thể cho ai?

Đã làm rõ vấn đề và lấy lại được thứ mình cần tìm, Bích Tiêu xoay người muốn rời đi.

“Sư thúc, hai nữ nhi của ta thế nào rồi?” Lạc Nam vội vàng gọi vọng theo.

Thân ảnh Bích Tiêu hơi khựng lại, sau đó lại hóa thành dòng nước tiêu tan, chỉ còn thanh âm thanh thúy như chuông bạc:

“Tại Trung Châu!”

Chương trước Chương tiếp