Con đường bá chủ - Quyển 13
Chương 226
“Thánh Tử, lần này ngươi làm không tệ chút nào…”
Bên trong khách điếm, Lý Thiên Thiên cười hì hì nhìn Lạc Nam.
Hiển nhiên nàng đã nhận được bằng hữu Bất Viêm Sở Sở truyền tin về thành quả, biết Lạc Nam chẳng những giúp Bất Viêm Sở Sở thuận lợi trở thành giáo chủ của Bất Tử Điểu Tộc, mà còn biến dị huyết mạch thành Bất Tử Hồn Điểu.
“Bổn Thánh Tử đã ra tay, chẳng lẽ để đám tiểu nữ nhân các ngươi phải thua thiệt sao?” Lạc Nam ngồi trên bảo tọa hừ một tiếng.
“Ngươi đã làm thế nào?” Lý Thiên Thiên hiếu kỳ hỏi.
“Sao phải nói cho nàng?” Lạc Nam cười nhạt.
Lý Thiên Thiên chớp chớp mắt, chợt tiến đến xoa xoa nắn nắn, bóp bóp bả vai cho Lạc Nam, thủ thỉ bên tai hắn:
“Đều là người một nhà, người ta hiện tại đã là tùy tùng của Thánh Tử rồi nha, chẳng lẽ ngươi keo kiệt thông tin với người ta?”
“Còn chân nữa.” Lạc Nam hất cằm ra lệnh.
Lý Thiên Thiên âm thầm nghiến răng, bất quá thật sự nhịn không được tò mò quá trình hành động của Lạc Nam, liền ngồi xổm xuống đất nắn chân cho hắn.
Lạc Nam sắc mặt vô cùng hưởng thụ, nghĩ đến thiếu nữ nghịch ngợm này đã bị mình hàng phục, trong lòng âm thầm đắc ý.
Lý Thiên Thiên thấy vậy vội vàng rót rượu, gọt trái cây đút cho hắn.
Lạc Nam tâm tình không tệ, rốt cuộc đem mọi chuyện kể với nàng một lần.
Lý Thiên Thiên nghe xong choáng váng, nhịn không được nâng ngón tay cái lên trước mặt hắn:
“Hảo thủ đoạn a, lần này một mũi tên trúng quá nhiều đích.”
“Chứ còn sao nữa?” Lạc Nam chậc lưỡi, hắn vẫn còn rất đau lòng tên Ma Cương Vệ Bát Cảnh Chí Tôn hy sinh, nó đã bị nghiền nát thành mảnh vụn, cũng không thể chữa trị nữa rồi.
Đã chấp nhận trả giá nhiều như vậy, nếu không thu lại lợi tức khổng lồ thì làm sao xứng đáng?
Lý Thiên Thiên cũng là nữ nhân thông minh, căn cứ vào những việc Lạc Nam đã làm, nàng liền nói:
“Thánh tử dự định để Bất Tử Điểu Tộc và Chân Long Hoàng Tộc mâu thuẫn, xảy ra chiến đấu, sau đó nhân lúc hai bên cháy nhà hôi của sao?”
Đó là lý do duy nhất nàng nghĩ đến việc Lạc Nam tại sao chưa rời khỏi Yêu Vực.
“Bổn Thánh Tử sao phải cháy nhà hôi của?” Lạc Nam cười lạnh một tiếng:
“Ta dự định đường đường chính chính công khai, phối hợp cùng Bất Tử Điểu Tộc đánh Chân Long Hoàng Tộc một trận.”
Chỉ có công khai tham chiến, hắn mới hy vọng thu được đại lượng Điểm Danh Vọng.
Bằng không nếu cứ lén lén lút lút che giấu thân phận, sợ rằng ba năm sau khi Hệ Thống thăng cấp hoàn thành lại chẳng có chút điểm nào để tiêu sài, thèm thuồng đến nhỏ dãi.
Đương nhiên trong lòng Lạc Nam lặng lẽ bổ sung một câu: “Ta không hôi của nhưng sẽ có kẻ khác làm thay.”
Lý Thiên Thiên nghe vậy chống cằm, tiếc nuối thở dài: “Chỉ tiếc rằng thương thế của cao tầng Bất Tử Điểu Tộc từ lần trước đánh với Tử Linh Thần Sứ có lẽ chưa phục hồi, e rằng còn lâu lắm mới dám đánh Chân Long Hoàng Tộc.”
“Vậy nên ta mới cần nàng hỗ trợ.” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, phân phó nói:
“Mau liên lạc với Bất Viêm Sở Sở, nói rằng ta muốn bái phỏng Bất Tử Điểu Tộc, có cách giúp họ trị thương trong thời gian ngắn.”
Mặc dù Bất Tử Hoả có thể tự làm lành vết thương, nhưng sẽ tốn không ít thời gian.
Đặc biệt là những Chí Tôn hàng đầu, cần có thúc đẩy mới mau chống hồi phục.
Lý Thiên Thiên ánh mắt sáng rực lên, rốt cuộc hiểu vì sao sư phụ căn dặn mình phải ngoan ngoãn nghe lời Lạc Nam.
Vị Thánh Tử này thủ đoạn quá độc, chẳng những âm thầm gây mâu thuẫn, mà lúc này còn muốn thúc đẩy, một tay tính toán hai đại thế lực ở Yêu Vực.
“Tuân lệnh!”
Lý Thiên Thiên hưng phấn đến cực điểm.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/con-duong-ba-chu-quyen-13/
Thân phận hiện tại của Bất Viêm Sở Sở đã là Thiếu Chủ, địa vị cao hơn trước đây rất nhiều.
Vậy nên không cần thông qua bất cứ ai, bản thân nàng đã đủ tư cách để diện kiến tộc trưởng trực tiếp.
Đứng trước mặt Bất Viêm Hoành, Bất Viêm Sở Sở nhớ lại lời hảo bằng hữu của mình nói, kính cẩn lên tiếng:
“Bẩm tộc trưởng, một vị bằng hữu của ta sau khi hay tin ngài và các vị trưởng lão bị thương nên có lòng hỗ trợ.”
“Ồ?” Bất Viêm Hoành có chút ngoài ý muốn.
Nói đến khả năng trị thương, thế gian này hiếm ai so được với Bất Tử Điểu Tộc, vậy mà bằng hữu của Bất Viêm Sở Sở lại dám mạnh miệng hỗ trợ hắn trị thương?
“Bằng hữu của ngươi là?” Bất Viêm Hoành hỏi.
“Bằng hữu của ta là một vị hồng nhan tri kỷ của Đông Hoa Cung Chủ – Lạc Nam, đó mới là nhân vật sẽ hỗ trợ.” Bất Viêm Sở Sở chắp tay nói:
“Đông Hoa Cung Chủ muốn gặp tộc trưởng để thương nghị đại sự.”
“Đông Hoa Cung Chủ à…” Bất Viêm Hoành ánh mắt lóe lên.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ không bận tâm đến một thế lực Chí Tôn cấp thấp như Đông Hoa Cung.
Nhưng hiện tại danh tiếng của Lạc Nam như diều gặp gió, ngay cả Thiên Lệnh Giáo ở Nam Vực bị diệt hình như cũng liên quan đến hắn, không thể xem thường.
“Được rồi, bổn tọa cũng muốn gặp qua vị anh hùng xuất thiếu niên này.” Bất Viêm Hoành cười nói:
“Triệu kiến hắn vào Bất Tử Hoả Điện đi!”
“Tuân lệnh!” Bất Viêm Sở Sở đáy lòng mừng rỡ.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/con-duong-ba-chu-quyen-13/
Bất Tử Hoả Điện là đại điện long trọng nhất, tọa lạc tại ngọn núi lớn nhất trong Trùng Hoả Liên Sơn của Bất Tử Điểu Tộc.
Lúc này không chỉ Bất Viêm Hoành, mà phó tộc trưởng và các Trưởng Lão của Bất Tử Điểu Tộc đều đang có mặt.
Bất Viêm Sở Sở làm người hướng dẫn Lạc Nam cùng Lý Thiên Thiên tiến vào giữa đại điện.
Lạc Nam âm thầm cười trộm, hắn đã sớm biết được tất cả nội tình của chủng tộc này, bất quá ngoài mặt vẫn giả vờ thán phục một chút xem như cho bọn họ thể diện.
Bước đến giữa trung tâm đại điện, Lạc Nam chắp tay, không kiêu ngạo, không nịnh nọt nói:
“Lạc Nam gặp qua Viêm Hoành Tộc Trưởng và chư vị trưởng lão.”
“Đông Hoa Cung Chủ khách khí rồi.” Bất Viêm Hoành mỉm cười phất tay:
“Người đâu, ban tọa!”
Vài thị nữ nâng bảo tọa vào cho Lạc Nam, đặt ở phía đối diện Bất Viêm Hoành.
Lạc Nam nở nụ cười thân thiện nhìn các nàng: “Làm phiền cho thêm một ghế.”
Hắn kéo Lý Thiên Thiên ngồi xuống trước, đợi các thị nữ mang thêm bảo tọa ra lúc này mới đặt mông ngồi vào.
Hành động này lập tức khiến các vị trưởng lão là nữ nhân của Bất Tử Điểu Tộc sinh ra hảo cảm, đây thật là một nam tử hào hoa phong nhã đấy.
Ngay cả Lý Thiên Thiên cũng hơi mím môi, nàng chỉ ôm tâm tình tham gia náo nhiệt đến nơi này mà thôi, nào ngờ được hắn ưu ái như thế.
Đợi Lạc Nam an tọa, phó tộc trưởng Bất Viêm Không ho khan một tiếng, nói:
“Nghe đồn Đông Hoa Cung Chủ có một vị thê tử sở hữu huyết mạch Bất Diệt Điểu, chuyện này không biết có thật không?”
Hiển nhiên việc huyết mạch của các thê tử Lạc Nam rất được các đại thế lực ở Yêu Vực lưu ý.
Mà nghe nhắc đến Bất Diệt Điểu, ánh mắt toàn trường nhất thời lóe lên, đặc biệt là Bất Viêm Hoành càng là khóa chặt lấy thân ảnh Lạc Nam.
Bất Diệt Điểu có quan hệ quá trọng đại đối với Bất Tử Điểu Tộc…
Lạc Nam biết có chối cũng vô dụng, bởi vì trận chiến của chúng nữ cùng Thiên Lệnh Giáo đã sớm được truyền đi khắp nơi thông qua Lưu Ảnh Ngọc.
Vì vậy, hắn thản nhiên hồi đáp: “Thê tử Hi Vũ của ta may mắn được một vị tiền bối bí ẩn ban tặng giọt huyết mạch Bất Diệt Điểu, tuy nhiên so với Bất Diệt Điểu chân chính còn kém xa lắm, hơn nữa Hi Vũ cũng đã được vị tiền bối đó mang đi đột phá Chí Tôn, còn chưa trở về, tạm thời ta cũng bị mất liên lạc.”
“Vị tiền bối bí ẩn đó là ai?” Bất Viêm Hoành trịnh trọng hỏi.
“Là sư bá của ta.” Lạc Nam ra vẻ sùng bái nói:
“Ta không biết tên của nàng là gì, chỉ biết người ở Đông Vực gọi nàng là Vô Diện Nữ Thần, nàng chính là đại tỷ sư phụ Đông Hoa Chí Tôn của ta.”
Hắn đem tất cả đổ lên đầu vị sư bá bá đạo của mình, cũng không tin Bất Tử Điểu Tộc dám tìm đến nàng gây phiền toái.
“Vô Diện Nữ Thần!?”
Quả nhiên sau khi nghe xong, Bất Viêm Hoành và một đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự thận trọng.
Truyền thuyết Vô Diện Nữ Thần ở Đông Vực lan xa, chỉ cần là các đại thế lực đều có nghe qua một thoáng.
Nhân vật bí ẩn như vậy, chắc chắn lai lịch không đơn giản, chẳng trách có khả năng lấy ra một giọt huyết mạch Bất Diệt Điểu ban tặng cho thê tử của Lạc Nam.
“Không biết Cung Chủ biết gì về vị sư bá đó của mình?” Bất Viêm Hoành hỏi.
Nếu như có thể, hắn muốn diện kiến Vô Diện Nữ Thần để hỏi thăm về huyết mạch Bất Diệt Điểu.
Lạc Nam bất đắc dĩ nhún vai, nửa thật nửa giả đáp: “Sư bá của ta như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả hai nữ nhi của ta cũng bị nàng bắt cóc mang đi, ta thật sự không có chút manh mối nào.”
“Thật là đáng tiếc…” Bất Viêm Hoành và các trưởng lão thở dài.
Mặc dù biết Hi Vũ có huyết mạch Bất Diệt Điểu, nhưng xem qua Lưu Ảnh Ngọc cũng rất khó xác định huyết mạch đó có tinh khiết hay không, có pha trộn tạp chất hay không.
Nếu như không tinh khiết, vậy thì giá trị cũng chẳng cao… Bất Tử Điểu Tộc không cần quá chấp niệm.
Bọn hắn cũng không tin ngoài tổ tiên của mình, thế gian này sẽ có huyết mạch Bất Diệt Điểu thuần tuý.
Lạc Nam không muốn bàn luận thêm về đề tài này, liền thay đổi chủ đề nói:
“Chắc hẳn các vị chưa biết, Tử Linh Thần Sứ từng nhắm vào người bên cạnh ta, vậy nên chúng ta chắc hẳn có cùng kẻ thù, nghe tin cao tầng Bất Tử Điểu Tộc còn bị thương vì Tử Linh Thần Sứ, ta nhịn không được muốn trợ giúp, sẵn tiện kết một chút thiện duyên.”
“Haha.” Bất Viêm Hoành nở nụ cười ý vị thâm trường:
“Cung Chủ không cần quá lời, chúng ta đều là người trưởng thành, đều biết muốn tìm Tử Linh Thần Sứ không dễ… nói đi, ngươi có điều kiện gì?”
Lạc Nam vuốt mũi như bị nhìn thấu nội tâm, cười khan nói:
“Như các vị đã biết, tại hạ có khá nhiều thê tử sở hữu huyết mạch yêu tộc, vì vậy lần này đến Yêu Vực chủ yếu muốn tìm kiếm nguyên liệu và tài nguyên cho các nàng tu luyện.”
“Mà ta ở Yêu Vực thân cô thế cô, nên hy vọng Bất Tử Điểu Tộc bảo kê một chút.”
“Khanh khách, Đông Hoa Cung Chủ quả nhiên rất biết cách lấy lòng nữ nhân, vì thê tử của mình lăn lộn vất vả như vậy.” Bất Viêm Kiều Kiều trêu chọc.
Bất Viêm Hoành và các trưởng lão âm thầm suy đoán tính chân thật trong lời nói của Lạc Nam, cảm thấy không có điểm gì đáng ngờ.
Việc Lạc Nam có nhiều thê tử Yêu Tộc chẳng phải chủ đề gì mới mẻ, hắn muốn tìm tài nguyên cho các nàng phát triển là bình thường.
Mà Yêu Vực lại không phải địa bàn của hắn, rất dễ bị các đại tộc khác nhắm vào, từ đó tứ bề thọ địch…
Cho nên Lạc Nam muốn tìm một “bảo kê” chất lượng cũng là điều hợp lý.
“Bất Tử Điểu Tộc chúng ta ở Yêu Vực cũng có một chút tiếng nói, thậm chí chỉ cần Cung Chủ ra giá xứng đáng, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm tài nguyên.” Bất Viêm Hoành cười nhạt:
“Chỉ là không biết ngươi thật sự đủ khả năng giúp chúng ta trị thương trong thời gian ngắn hay không?”
Lạc Nam chỉ chờ đợi câu nói này của đối phương, liền phất nhẹ óng tay áo.
Vô cùng nhanh chóng, một tiểu cô nương thánh khiết như thiên sứ, đẹp đến nao lòng, giống tinh linh bước ra từ cổ tích hiện ra bên cạnh hắn.
“Y Thần Tộc?” Một đám Bất Tử Điểu cường giả ngưng giọng nói.
Nhìn toàn thiên hạ, những tộc có khả năng trị thương vượt qua Bất Tử Điểu đếm được trên đầu ngón tay, mà Y Thần Tộc là một trong số đó.
“Đây là bằng hữu An Hinh của ta, tu vi Thất Cảnh Chí Tôn nhưng Y Thuật lại sánh ngang Cửu Cảnh.” Lạc Nam tự hào giới thiệu:
“Bằng vào khả năng của nàng, chỉ cần thời gian ngắn ngũi… Bất Tử Điểu Tộc sẽ không còn ai bị thương.”
An Hinh chính là đối tượng mà Lạc Nam dựa vào lần này, hắn vừa mời nàng từ chỗ Thần Xí Nga đến, đâu có ngu mà lấy Bất Tử Dịch Thuỷ ra cho Bất Tử Điểu Tộc?
“Thương thế của các vị không nhẹ, bị Tử Linh Thần Diễm nhập thân, Bất Tử Hoả muốn hoàn toàn giải quyết cũng phải mất vài trăm năm.” An Hinh thể hiện tài năng, vừa nhìn đã xem thấu trạng thái của bọn họ, nở nụ cười:
“Tình huống không khác nào Thần Xí Nga, nhưng ta có thể giải quyết nhanh chóng.”
Nếu có thể nhanh chóng phục hồi thương thế, đâu ai muốn phải bế quan đằng đẳng để điều trị chứ?
An Hinh không thể nghi ngờ đã đủ sức hấp dẫn Bất Viêm Hoành.
Nhưng Bất Viêm Hoành cũng là một lão hồ ly, ông ta muốn ra thêm điều kiện, liền nhìn Lạc Nam giả vờ chợt nhớ đến:
“À đúng rồi, nghe nói Đông Hoa Cung Chủ từng xung đột với Sát Long Vệ của Chân Long Hoàng Tộc.”
Lạc Nam trong lòng âm thầm cười tà, hắn vẫn luôn đợi câu nói này.
Xem ai mới là gà, ai mới là thóc đây…
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nhắc đến mâu thuẫn giữa mình và Chân Long Hoàng Tộc chính là chờ Bất Viêm Hoành chủ động mở miệng.
Dù sao thì chuyện “Chân Long Hoàng Tộc” làm tổn hại căn cơ của Bất Tử Điểu Tộc vẫn còn là bí mật, mình chủ động đề cập đến sẽ khiến đối phương nghi ngờ, đợi Bất Viêm Hoành tự liên hệ đến mới là hoàn hảo.
Lạc Nam ngay lập tức làm ra một bộ mặt bi phẫn:
“Sư bá của ta cũng từng cho ta một giọt huyết mạch Nghịch Long, nhưng chính điều đó đã khiến Sát Long Vệ khắp nơi truy sát ta.”
“Hy vọng Bất Tử Điểu Tộc có thể bảo vệ trong thời gian ta ở Yêu Vực khỏi nanh vuốt Chân Long Hoàng Tộc.”
“Hảo!” Bất Viêm Hoành hưng phấn vỗ bàn, dường như cá đã cắn câu, làm ra vẻ phẫn nộ:
“Vừa lúc Bất Tử Điểu Tộc cũng có ân oán với Chân Long Hoàng Tộc, sắp tới chúng ta sẽ tính sổ sách một phen, không biết Đông Hoa Cung Chủ có dám trợ chiến?”
“Thật sự?” Lạc Nam giật mình:
“Ngay cả các vị mà Chân Long Hoàng Tộc cũng đắc tội?”
Nghe hắn nói như vậy, các trưởng lão của Bất Tử Điểu Tộc càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
“Thế nào? Đông Hoa Cung Chủ có dám không?” Bất Viêm Hoành khiêu khích hỏi.
“Có gì không dám?” Lạc Nam vỗ ngực đáp:
“Chỉ cần Bất Tử Điểu Tộc ra mặt, ta sẽ toàn lực liên thủ!”
“Sảng khoái!” Bất Viêm Hoành từ trên ghế đứng lên, thầm đắc ý vì đã thành công lôi kéo Lạc Nam cùng mình xuống nước.
Nghe đồn cường giả bên phe cánh Lạc Nam tương đối hùng mạnh, như vậy khi mình đánh Chân Long Hoàng Tộc cũng gia tăng tỷ lệ thắng.
Việc này đối với Bất Tử Điểu Tộc mà nói, trăm lợi không có hại.
Trong lúc nhất thời, hai tên hồ ly một lớn một nhỏ bắt tay nhau, đạt thành ăn ý.
Lạc Nam thậm chí còn lấy ra Thiên Đạo Thuỷ…
Mặc dù phương thức Lạc Nam tiến hành có chút khác biệt, nhưng trường hợp này cũng xem như ứng với câu nói…
Kẻ thù của địch nhân chính là bằng hữu.