Con đường bá chủ - Quyển 13
Chương 40
Bầu không khí đang bị đè nén đến cực điểm, tất cả tu sĩ Nam Vực cảm thấy đáy lòng ngột ngạt cực kỳ khó chịu…
Tận mắt nhìn một kẻ đến từ Kiếm Châu nghiền ép cho tất cả cường giả bên dưới Chí Tôn của Thổ Hành Tông không người thở nổi, sắc mặt cả đám cực kỳ khó coi.
Thổ Hành Tông lúc này như đang đại diện cho tất cả tu sĩ Nam Vực, lại bị Đại Hộ Pháp của Nam Thiên Môn giáng từng cú tát thật mạnh.
“Ít nhất là ở tại nơi này, bên dưới Chí Tôn bản cung bất bại.” Lạc Nam bá khí tuyên bố.
“Bổn trưởng lão không tin!” Thổ Liệt Chí Tôn gân xanh đầy mặt, gầm lên hạ lệnh:
“Thổ Hành Quân, cho hắn biết thế nào là cái giá của sự cuồng vọng!”
“TUÂN LỆNH!”
Như chỉ chờ có thế, Thổ Hành Quân gồm bốn nhánh quân cường thế đến cực điểm mang theo sát khí lẫm nhiên bước lên.
“Thổ Hoàng Quân!”
“Thổ Huyền Quân!”
“Thổ Địa Quân!”
“Thổ Thiên Quân!”
Thiên Địa Huyền Hoàng, bốn nhánh quân tinh anh trong tinh anh của Thổ Hành Tông dưới sự thống ngự của bốn vị Thống Quân Sư cấp bậc Thánh Đế bắt đầu thi triển thế công mãnh liệt.
Hàng vạn Thổ Hoàng Quân cùng lúc bạo phát Quân Thế ngập trời, bên trong Quân Thế có cả Sát Thế, hung hăng ép thân Lạc Nam.
Thổ Huyền Quân hợp sức thi triển Quân Kỹ, bọn hắn điều động cuồn cuộn Thổ Thánh Lực ngưng kết thành một nắm tay khổng lồ như thiên thạch, bá đạo đấm thẳng xuống đầu, sức công phá có thể toái địa.
Thổ Địa Quân kết thành một loại Quân Trận đem Lạc Nam vây quanh, tầng tầng lớp lớp ngự lấy Thổ Thánh Đế Lực hóa thành bão cát với khả năng xoắn nát tất cả, dồn ép vào trung tâm.
Thổ Thiên Quân là dũng mãnh nhất, bọn hắn triệu hồi một tôn Quân Hồn khổng lồ như Sơn Thạch Cự Nhân, vị cự nhân này mang theo sức mạnh của toàn bộ quân đội, uy thế không thua gì Chí Tôn Pháp Tướng, nhắm đến Lạc Nam cường thế trấn áp.
Bốn nhánh quân được gọi chung là Thổ Hành Quân cùng lúc mãnh liệt xuất kích, ngay cả Chí Tôn rơi vào cũng phải khốn đốn.
“Muốn chơi ngự quân? Bổn cung lại tiếp!”
Lạc Nam thần thái uy nghiêm, lạnh lùng thiết huyết trầm thấp quát: “Tử Long Quân hàng lâm!”
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong thoáng chốc, gần 300 thân ảnh lãnh huyết vô tình, không biết khái niệm cái chết hiện ra trước mặt Lạc Nam.
Hắn đứng giữa trung tâm Tử Long Quân, bạo khởi Nghịch Long Vực…
RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG…
Tất cả Tử Long Quân cùng lúc ngửa đầu rít gào, hưng phấn tột đỉnh… bọn hắn vốn có tiền thân là Long Tộc, lúc này ở trong Nghịch Long Vực bất kể là khả năng phòng ngự hay công kích đều được đại tăng.
Điều đáng nói ở chỗ, gần 300 Tử Long Quân sau nhiều ngày được Cường Thi Trì bồi dưỡng, tổng thể đều đã là Thể Thánh Đế Viên Mãn, cực kỳ đồng nhất với nhau.
“Vạn Long Triều Bái!” Lạc Nam thi triển Long Tộc bí thuật.
NGAO NGAO NGAO NGAO…
Vạn long rít gào, hàng vạn hư ảnh Long Hồn cường giả như đến từ thời đại khai thiên lập địa hiện ra, những hư ảnh Long Hồn ầm ầm dung hợp vào bên trong Tử Long Quân, đem sức mạnh của tổng quân đề thăng dữ dội.
“Thi Quân Chiến Điển!”
Lạc Nam tóc dài tung bay, vận chuyển công pháp thống ngự Tử Long Quân.
Trong khoảnh khắc đó, Tử Long Quân như có được Quân Hồn, bọn hắn cường thế thi triển Quân Kỹ tạo thành một tôn Phong Long cuồng bạo với từng luồng lốc xoáy mang tính hủy diệt quấn quanh, sẵn sàng quét tan tất cả.
RỐNG!
Tử Long Quân Thế kết hợp Long Hồn hàng lâm, hóa ra Phong Long hư ảnh ngửa đầu rít gào, từng cổ long ngâm như sóng âm oanh tạc trực tiếp đem Quân Thế của Thổ Hoàng Quân trấn đến vỡ tan.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam hiểu rằng chỉ với Tử Long Quân còn chưa chống được bốn nhánh Thổ Hành Quân cùng lúc áp đảo.
Hắn nâng lên Đông Hoa Cung, Vạn Hoa Trận điên cuồng bay ra, vô số cánh hoa tuy mỹ lệ nhưng lại sắc bén như những thanh phi đao, ẩn chứa sức công phá nguy hiểm chết chóc.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Vạn Hoa Trận ngạnh kháng Quân Trận của Thổ Địa Quân, sau đó những cánh hoa bắt đầu chém tan từng cơn bão cát, hủy diệt Quân Trận một cách chính diện.
Vừa lúc nắm đấm khổng lồ của Thổ Huyền Quân vừa giáng xuống đã bị Phong Long phẫn nộ nghiền nát, vuốt rồng tàn bạo bớp vỡ vô số khối đất thành tro bụi.
“LÊN!” Lạc Nam nghiêm nghị hạ lệnh.
“CHIẾN!”
Tất cả Tử Long Quân thống nhất ngự không bay lên bầu trời, mang theo hư ảnh Phong Long cự đại uốn lượn trực tiếp húc vào Sơn Thạch Cự Nhân do Thổ Thiên Quân ngưng tụ.
ĐÙNG!
Hai quân va chạm, Sơn Thạch Cự Nhân ầm ầm sụp đổ, Thổ Thiên Quân người người bay ngược, như một lớp giấy vụn hỗn tạp dễ dàng bị đâm xuyên.
Bọn hắn tuy rằng có vạn quân hợp lại, số lượng nhiều hơn không biết bao nhiêu lần… đại đa số là Thánh Hoàng cho đến một ít Thánh Đế.
Nhưng chất lượng của Tử Long Quân lại bá đạo hơn quá nhiều, toàn bộ đều là Thể Thánh Đế Viên Mãn.
Thật sự không có cách nào để so sánh được.
PHỐC… PHỐC… PHỐC… PHỐC…
Bốn vị Thống Quân Sư cùng lúc thổ huyết, kéo theo đó là toàn bộ Thổ Hành Quân khí tức suy nhược, chiến ý tiêu tan, hoàn toàn giống một lũ ô hợp.
Bị Tử Long Quân đánh cho tan tác.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Thổ Liệt Chí Tôn toàn thân phát run, sắc mặt co rúm lại.
Toàn trường lại một lần nữa bị sự tĩnh lặng bao trùm, ngay cả Thổ Toái Chí Tôn đang đại chiến cùng Hắc Ma Vệ cũng âm thầm hãi nhiên, thế gian sao lại có yêu nghiệt như thế.
Lúc này ngay cả Thổ Cuồng Hào và Thổ Hàn Duệ vẫn luôn ra vẻ không quan tâm ngồi trên đài cao cũng đã hơi nhíu mày.
Thổ Hành Quân ở bất cứ nơi nào cũng là quân đội tinh anh, lại bị một nhánh tử quân triệt để dẹp tan như vậy, thật sự không còn mặt mũi nào.
“Hắn có thứ gì không biết không?” Một vị lão già sống lâu năm cũng bị biểu hiện của Lạc Nam làm cho âm thanh run rẩy:
“Vượt cấp chiến thiên tài, chấp chưởng Cương Thi Chí Tôn, sở hữu huyết mạch Nghịch Long chính tông, nắm giữ Binh Nhân Tộc và kiếm pháp cường đại, Thể Tu bá đạo, lúc này ngay cả Thống Quân mà hắn cũng làm được.”
“Đáng nói ở chỗ bất kỳ lĩnh vực nào hắn cũng gần như yêu nghiệt tuyệt đối, có thể vượt cấp trong mọi lĩnh vực.” Một vị Chí Tôn trong mắt lóe lên nồng đậm kiêng kỵ:
“Kiếm Châu sao lại sản sinh yêu nghiệt cấp bậc này?”
Các thiên tài trẻ tuổi của Nam Vực sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, một số người tâm cảnh hơi yếu liền bắt đầu hoài nghi nhân sinh, làm sao giữa người với người lại chênh lệch lớn đến như thế?
Một khi Lạc Nam trưởng thành, thế hệ thiên tài Nam Vực bọn hắn làm sao có người nào đủ tư cách chống lại yêu nghiệt như vậy của Kiếm Châu đây?
Bọn hắn không hề biết rằng Lạc Nam vốn xuất thân từ Tây Châu, bất quá danh tiếng ở Kiếm Châu và Đông Vực của hắn vượt xa so với ở quê hương Tây Châu mà thôi.
“Lão nương nhịn hết nổi.”
Lạc Nam đang làm mặt ngầu thì lại nghe thanh âm mê người của Yên Thê vang lên bên tai.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cảm giác một đôi môi ướt át mềm mại đã đặt lên gò má của mình, hòa cùng đó là hương thơm bát ngát như hoa hồng cực kỳ quyến rũ lôi cuốn.
“Cung chủ, người ta chuẩn bị sẵn sàng rồi… cưới thật luôn đi!” Yên Thê ôm chặt lấy hắn nũng nịu.
“Đang đánh nhau!” Lạc Nam sắc mặt tối sầm.
“Đánh nhanh rút nhanh về động phòng.” Yên Thê sóng mắt lưu chuyển mị mị nhìn hắn.
“PHỐC!” Thổ Hành Thiếu Chủ Thổ Cuồng Trần vừa mới tỉnh lại trong óng tay áo của Lạc Nam, nghe được âm thanh này của Yên Thê, một lần nữa tức giận phun máu, tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
“Chó móa, như vậy không biết đã đủ loạn chưa?” Lạc Nam trong lòng thầm mắng, nhìn đại địa Thổ Hành Tông đã trở nên rối tung, hắn cũng không dám chắc đã đủ tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ chưa nữa.
Bất quá xem ra vẫn còn chưa loạn, cần phải loạn thêm một chút.
“Bổn trưởng lão thu lại lời nói vừa rồi.” Thổ Liệt Chí Tôn sắc mặt âm trầm, gằn từng chữ một:
“Ngươi thật có bản lĩnh vượt ngoài dự kiến của ta, bất quá nếu nghĩ rằng như thế đủ uy hiếp đến tôn nghiêm của Thổ Hành Tông, vậy thì ngươi quá mức ngây thơ.”
“Lúc này đích thân lão phu sẽ ra tay, để ngươi hiểu thế nào là nội tình của Chí Tôn Thế Lực!”
Toàn trường biểu lộ ngưng trọng, xem ra thật sự cần đến Đại Trưởng Lão xuất thủ rồi, bằng không sợ rằng ngoài Đại Trưởng Lão và hai vị Tông Chủ thì thật sự không ai có thể làm gì được Lạc Nam.
“Haha, trẻ không làm nên chuyện, đến lượt già muốn ra tay rồi sao?” Lạc Nam chế nhạo cười.
“Ngươi nói sai rồi, lão phu là Đại Trưởng Lão của Thổ Hành Tông, thân phận xem như ngang hàng với Nam Thiên Đại Hộ Pháp!” Thổ Liệt Chí Tôn cười lạnh nói:
“Vậy nên chúng ta quyết chiến sẽ cực kỳ công bằng.”
“Lão nương nhổ vào.” Yên Thê hừ một tiếng khinh bỉ:
“Kèo thơm thì xem cung chủ nhà chúng ta chỉ là tên hậu bối vô danh, kèo thối thì lại lôi thân phận ra nói chuyện.”
“Nếu xét về thân phận, Đông Hoa Cung Chủ ngang hàng với Thổ Hành Tông Chủ của các ngươi, kêu hắn ra đây mà chiến!”
“Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng.” Thổ Liệt Chí Tôn sắc mặt lạnh lẽo, lão ta hận Yên Thê đến cực điểm, tất cả mọi chuyện mất mặt ngày hôm nay đều do nữ nhân này.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đại địa rung chấn, sau lưng Thổ Liệt Chí Tôn trồi lên một tôn Chí Tôn Pháp Tướng với hình thù dữ tợn.
Chí Tôn Pháp Tướng này nhìn qua như từng khối đất khô cằn sỏi đá ngưng kết mà thành, trên khắp toàn thân lan tràn vô số vết nứt như mạng nhện, hình thù cực kỳ xấu xí nhưng lại mang đến cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
“Liệt Địa Pháp Tướng xếp thứ 78 trên Pháp Tướng Bảng!” Ánh mắt Lạc Nam híp lại.
“Không sai, hôm nay để ngươi nếm thử sức mạnh của Pháp Tướng cao cấp là như thế nào.” Thổ Liệt Chí Tôn ngạo nghễ kết ấn.
Trong nháy mắt, Liệt Địa Pháp Tướng ngửa đầu gầm lên, hai cánh tay khô cằn nứt nẻ cấp tốc vươn dài, đâm xuyên cả không gian.
Tấn công đến đâu đều tạo ra địa chấn đến đó, không gian tầng tầng lớp lớp băng liệt trước uy lực của Liệt Địa Pháp Tướng.
Có thể nói mỗi một lần Liệt Địa Pháp Tướng công kích đều như một vị Chí Tôn thi triển vũ kỹ mạnh nhất của mình.
Mà đối mặt với thế công như thế, Lạc Nam cất giọng cười nhạt:
“Địa Trưởng Lão nói rất đúng, lão già ngươi còn chưa xứng để bổn cung xuất thủ.”
“Vậy ngươi có thể đi chết!” Sát khí trong mắt Thổ Liệt Chí Tôn đại thịnh, hai cánh tay của Liệt Địa Pháp Tướng bất chợt từ không gian đâm ra, như hai mũi giáo nhọn cắm thẳng vào đầu Lạc Nam.
Hắn Dịch Chuyển Tức Thời ung dung né tránh, hai cánh tay của Liệt Địa Pháp Tướng lại cực kỳ linh hoạt luồn lách đuổi theo.
Mọi thứ đã quá muộn, chỉ thấy bên cạnh Lạc Nam chẳng biết từ bao giờ xuất hiện thêm một vị tuyệt thế giai nhân.
Nàng mặc áo da bó sát, sở hữu làn da trắng mịn hơn cả sữa tươi, chiến ý ngút trời hừng hực trong đôi mắt tinh mỹ.
“Muốn đánh với cung chủ nhà ta? Lão già ngươi còn chưa đủ tư cách!” Lê Sa kiêu ngạo tuyên bố:
“Hoang Cổ Bát Thủ Tướng!”
ÒM!
Một tiếng thở dài nặng nề hàng lâm như đến từ thời đại thái cổ, Hoang Cổ Bát Thủ Tướng như một vị đấu chiến cự thần với hình thù khủng bố và tám cánh tay khổng lồ hiện thân.
Chứng kiến đôi thổ thủ của Liệt Địa Pháp Tướng vừa mới duỗi đến, Hoang Cổ Bát Thủ Tướng thô bạo vung ra tám cánh tay như búa tạ oanh kích.
XOẸT.
Trong ánh mắt hãi nhiên của toàn trường, Hoang Cổ Bát Thủ Tướng cho thấy sức mạnh áp đảo khi tàn nhẫn xé tan đôi tay bằng đất cứng rắn như thép của đối thủ như xé một miếng thịt gà.
Chưa dừng lại ở đó, tám cánh tay như tám thanh cột trụ hạng nặng điên cuồng đấm ra với tốc độ cao, mỗi một đấm như ẩn chứa sức mạnh đến từ hoang cổ thời đại, liên miên bất tuyệt, nối liền không dứt, hãm chấn thiên khung, xuyên qua tầng tầng không gian oanh tạc vào cơ thể của Liệt Địa Pháp Tướng.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Toàn trường chỉ nghe những tiếng nổ như sấm vang vọng không dứt, Liệt Địa Pháp Tướng bị đấm đến cả người băng liệt, hai chân liên tục lùi về phía sau, không gian xung quanh nó bị chấn thành từng mảnh vỡ.
“PHỐC!”
Thổ Liệt Chí Tôn phun ra một ngụm máu, phản phệ cực nặng từ Liệt Địa Pháp Tướng truyền về khiến hắn hoài nghi nhân sinh, nhìn thấy bóng dáng như ma thần đến từ thượng cổ của Hoang Cổ Bát Thủ Tướng mà tê dại cả da đầu, không dám tin gầm thét:
“Chí Tôn Pháp Tướng xếp hạng 32?”
Toàn trường chấn động, vô số người ngơ ngác nhìn đến mỹ nhân khoanh tay đứng bên cạnh Lạc Nam, không dám tin vào mắt mình bật thốt lên:
“Nàng ta là ai?”
Phó tông chủ Thổ Hàn Duệ đã đứng lên khỏi bảo tọa, sắc mặt mỹ phụ nhân lần đầu tiên biểu lộ ngưng trọng, khóe môi thì thầm:
“Từ bao giờ Đông Hoa Cung xuất hiện nhân vật như vậy?”
“Các ngươi nắm bắt tin tức lạc hậu quá đó.” Lạc Nam lạnh nhạt nói:
“Bằng không các ngươi nghĩ rằng bổn cung vì sao diệt được Kiếm Trũng?”
“Không phải ngươi vận dụng lực lượng của Nam Thiên Môn sao?” Toàn trường sững sờ.
Trước đó bọn hắn cũng đâu nắm bắt rõ ràng, chỉ nghe đồn Nam Thiên Đại Hộ Pháp tiêu diệt Kiếm Trũng, khi đó còn bán tính bán nghi chưa chấp nhận sự thật, mà nếu có thật thì chắc hẳn là hắn đã dùng đến lực lượng của Nam Thiên Môn để làm nên điều đó.
Kết quả Đông Hoa Cung vậy mà tự thân tiêu diệt Kiếm Trũng à?
Cũng không thể trách bọn hắn, khoảng cách giữa các châu lục lớn là quá xa, Lạc Nam vừa diệt Kiếm Trũng ở Kiếm Châu chưa được bao lâu đã chạy đến Nam Vực gây sự, hắn di chuyển còn nhanh hơn cả tốc độ tin tức lan truyền, tu sĩ Nam Vực làm sao có thể kịp thời nắm bắt?
Mà cho dù có tận tai nghe được tin tức chính xác thì bọn hắn cũng chưa chắc sẽ tin, bởi lẽ Đông Hoa Cung dù sao đã suy tàn từ lâu, trong khi Kiếm Trũng vẫn luôn là một trong các thế lực có nội tình không tệ.
“Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Thổ Liệt Chí Tôn gắt gao nhìn chằm chằm Lê Sa.
Hoang Cổ Bát Thủ Tướng quá mạnh, chênh lệch giữa hạng 78 và hạng 32 là quá lớn, thật sự không có cách nào để rút ngắn.
Nghĩ đến đây, Thổ Liệt Chí Tôn triệu hồi Chí Bảo – Địa Trụ, cho Liệt Địa Pháp Tướng cầm lấy Địa Trụ nhằm gia tăng khả năng chống lại Hoang Cổ Bát Thủ Tướng mặc dù hiệu quả sẽ chẳng được bao nhiêu.
“Đông Hoa Cung Chấp Sự là ta vậy!” Lê Sa tự hào tuyên bố.
“Hít…” Không ít người hít một ngụm lãnh khí.
Chỉ là một Chấp Sư lại là Chí Tôn cường đại nắm giữ Chí Tôn Pháp Tướng hạng 32, nếu nhân vật cấp trưởng lão của Đông Hoa Cung ra mặt mặt còn khủng khiếp đến cỡ nào?
Mà lúc này Yên Thê cũng đang lấp lóe đôi mắt đẹp nhìn Lê Sa chằm chằm, trước đây Lê Sa không mạnh bằng nàng, dù sở hữu phong cách chiến đấu đầy hoang dại của Đông Di Tộc cũng thua bởi nàng, không ngờ hiện tại đã vượt qua nàng rất nhiều, đây là chỗ tốt khi đi theo người nam nhân bên cạnh sao?
“Ép Yên Thê gả cho một tên phế vật, nếu ngày hôm nay Thổ Hành Tông các ngươi không cho ra một câu tạ tội, bổn cung sẽ khiến Thổ Hành Tông gà bay chó chạy.” Lạc Nam lạnh lùng nói.
Yên Thê liếc mắt nhìn hắn, nam nhân đang vì nàng lấy lại công đạo.
Trong lúc nhất thời, khổ cục hờn tủi hơn tỷ năm qua của nàng hoàn toàn biến mất, nước ấm dâng trào trong tim.
Nàng không lạnh lùng hờ hững với mọi thứ xung quanh như Tuyết Mộng, ngược lại nàng luôn có một tâm hồn hừng hực ngọn lửa.
Chính là Lạc Nam đã đem ngọn lửa tưởng chừng đã yếu ớt bên trong nàng thắp lên một lần nữa, khiến nó bùng cháy như chưa từng được cháy.
Nàng đã âm thầm quyết định, dù mình là người đến sau tất cả các tỷ muội… nhưng ở một phương diện nào đó nhất định phải là người đến trước.
Nghĩ đến đây, Yên Thê âm thầm cười xấu xa…