Con đường bá chủ - Quyển 13
Chương 43
“Làm thịt Thổ Liệt lão cẩu!”
Lạc Nam hướng Lê Sa và Yên Thê truyền âm.
Hai nữ nhân hiểu ý gật đầu, lập tức đạp không bay lên, toàn diện nhắm đến Thổ Liệt Chí Tôn truy sát.
Thổ Liệt Chí Tôn lúc này đã như nỏ mạnh hết đà, bị Hoán Đổi Âm Dương của Lạc Nam tác động khiến hắn như bị di chứng của hàng loạt loại Bí Thuật và trúng phải một kích toàn lực của Thổ Cuồng Hào, không trực tiếp chết thảm đã là đại phúc phận.
Đang được một đám trưởng lão Thánh Đế của Thổ Hành Tông nâng đỡ, chứng kiến Lê Sa và Yên Thê đằng đằng sát khí lao đến, sắc mặt Thổ Liệt Chí Tôn đại biến.
“Mau cứu Đại Trưởng Lão!”
Tứ Trưởng Lão là một vị Thổ Hệ Thương Tu gầm lên, trong tay xuất hiện một thanh Địa Lao Thương, nhắm về phía Yên Thê bay đến, triển khai Địa Lao Thương Pháp, mỗi một thương đâm ra đều hóa thành tầng tầng lớp lớp tàn ảnh như hóa địa vi lao, phong tỏa bốn phương tám hướng.
“Hừ, ở cấp Thánh Đế ngươi nghĩ mình là đối thủ của lão nương?” Yên Thê bất mãn yêu kiều nói, nàng đã sớm nhìn Lạc Nam và mấy nữ chiến đủ rồi, lúc này tâm tình hưng phấn đến cực điểm, làm sao sẽ chịu bỏ qua?
“Quan Âm Địa Hoa!”
Yên Thê chắp tay trước ngực niệm chú ấn, Thổ Thánh Đế Lực tụ hội ở sau lưng nàng, biến hóa thành một pho tượng quan âm khổng lồ.
Mà trong tay pho tượng quan âm là một đóa Địa Hoa mỹ lệ đang nở rộ với 2000 đường Nguyên Văn bao phủ bên trên.
Địa Hoa được quan âm trấn xuống, trực tiếp nghiền nát tất cả thương ảnh của Tứ Trưởng Lão, uy lực ngập trời.
PHỐC!
Tứ Trưởng Lão cả người bị trấn áp xuống lòng đất tạo thành một cái hố to, máu me đầm đìa.
Lê Sa đã nhân cơ hội đó tiếp cận Thổ Liệt Chí Tôn, Hơi Thở Nguyên Thủy bao phủ toàn thân, nàng lúc này chuẩn và nhanh như một con thú săn mồi, vừa ra tay chính là nhất kích tất sát.
Song Thú Trảo từ đôi ngọc thủ vươn dài, quét ngang một đám Trưởng Lão Thánh Đế của Thổ Hành Tông, cắm thẳng xuống đầu Thổ Liệt Chí Tôn.
BỤP.
Song Thú Trảo xuyên thủng cơ thể Thổ Liệt Chí Tôn, nào ngờ thân thể của hắn liền biến thành một pho tượng đất bị đâm thủng, bản thể lại dịch chuyển sang một nơi khác, thì thào cầu khẩn:
“Tông chủ, phó tông chủ mau cứu…”
Vừa rồi Thổ Liệt Chí Tôn đã kích hoạt Bí Pháp bất truyền của Thổ Hành Tông chỉ có Chí Tôn mới được phép tu luyện có tên gọi Địa Tôn Thế Mạng, bất quá môn Bí Pháp này chỉ được sử dụng khi lâm vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết, hơn nữa chỉ sử dụng được duy nhất một lần mà thôi.
Lê Sa đã như tử thần đòi mạng đuổi theo phía sau, Thổ Liệt Chí Tôn đã không còn cách nào khác ngoài mở miệng cầu cứu.
Thổ Cuồng Hào và Thổ Hàn Duệ nhíu mày, bọn hắn có thể hy sinh một tên nhi tử Thánh Đế nhưng kiên quyết không thể hy sinh một vị trưởng lão cấp Chí Tôn.
Bởi vì Chí Tôn là căn cơ, là nồng cốt của cả một đại thế lực, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sơ sót nào.
“Các vị quan khách ra tay viện trợ, ngày hôm nay Thổ Hành Tông sẽ thiếu nợ ân tình của các vị.” Thổ Cuồng Hào quyết đoán nói.
“Haha, bổn tọa chính là chờ câu nói này.” Có tiếng cười lớn sang sảng vọng lên.
Chỉ thấy một lão già lưng còng đạp không lơ lửng, trên tay cầm một thanh Mộc Trượng.
Gần như không hề do dự, lão già huy động Mộc Trượng đập về phía Lê Sa.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Từ trong Mộc Trượng, vô vàn sợi dây leo như linh xà xuất động, giăng kết thành một tấm Mộc Võng bao phủ Lê Sa vào bên trong.
“Cút!” Lê Sa giận dữ, Song Thú Trảo sắc bén quét ngang, ý đồ cắt đứt Mộc Võng.
Nào ngờ Mộc Võng này lại dẻo dai đến cực điểm, nàng làm cách nào cũng không thể cắt đứt được nó, căm tức nhìn lão già quát lên:
“Ngươi là kẻ nào?”
“Lão phu gọi Diệp Mộc Chí Tôn, Đại Trưởng Lão của Vạn Mộc Giáo!” Diệp Mộc Chí Tôn thản nhiên vuốt cằm hồi đáp.
“Đáng ghét, để lão già này nhanh chân một bước rồi!” Vài vị Chí Tôn khác bất đắc dĩ lắc đầu.
Như đã nói, các Chí Tôn Thế Lực ở Nam Vực đều không ai phục ai, ngoài mặt tuy nể trọng nhưng quan hệ với nhau chủ yếu là vì lợi ích.
Từ đầu đến cuối bọn hắn ngồi quan sát cục diện nhưng không ra tay vì chưa nhìn thấy lợi ích.
Nhưng một khi Thổ Hành Tông chấp nhận thiếu nợ ân tình, lợi ích lúc này đã có liền muốn tiến lên trợ trận, bất quá đã bị Diệp Mộc Chí Tôn của Vạn Mộc Giáo đến trước một bước.
“HỰ… RĂNG RẮC…”
Toàn trường còn chưa kịp định thần, chỉ nghe thanh âm xương cốt tan vỡ, sau đó toàn bộ cơ thể của Thổ Liệt Chí Tôn nổ tung thành từng bông hoa tuyết đẫm máu.
“Cái gì?” Toàn trường biến sắc.
Ngay cả Thổ Hàn Duệ và Thổ Cuồng Hào cũng gầm lên đầy bi thiết:
“Đại Trưởng Lão!!!”
Chẳng biết từ bao giờ, một vị mỹ nhân lạnh lùng như băng đã vô thanh vô tức tiếp cận Thổ Liệt Chí Tôn, vô tận Băng hàn vĩnh cửu đông cứng đối phương, kết hợp với Sát Thế liền thành công tru diệt, không để lại bất kỳ hy vọng sống sót nào.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, vượt ngoài dự đoán của toàn trường, ngay cả Yên Thê cũng giật mình quát lớn:
“Có tận hai Tuyết Mộng?”
Không sai, người vừa ra tay diệt trừ Thổ Liệt Chí Tôn chính là Tuyết Mộng thật sự.
Còn người đang cầm chân Thổ Cuồng Hào chỉ là Tuyết Linh Phân Thân của nàng mà thôi.
Tuyết Mộng đã làm theo kế hoạch của Lạc Nam…
Yên Thê và Lê Sa truy sát Thổ Liệt Chí Tôn chỉ là thủ đoạn đánh lạc hướng toàn trường, Lạc Nam biết chắc kiểu gì cũng sẽ có người ứng cứu nếu cứ công khai tiêu diệt.
Vậy nên hắn dùng Yên Thê và Lê Sa làm mồi nhử, trong lúc tất cả tưởng như Thổ Liệt Chí Tôn đã an toàn vì có Diệp Mộc Chí Tôn ứng cứu thì Tuyết Mộng thật sự đã sử dụng Gia Tốc Tổ Phù, tốc độ vượt xa Chí Tôn bình thường hàng trăm lần, trực tiếp áp sát và tiêu diệt.
Một đời Chí Tôn tung hoành, đường đường là Đại Trưởng Lão của Thổ Hành Tông chính thức ngã xuống theo cách như vậy, cũng không oan uổng chút nào.
Tuyết Mộng là Tứ Cảnh Chí Tôn, kết hợp thêm Gia Tốc Tổ Phù nếu không diệt được Nhất Cảnh Chí Tôn đang hấp hối như Thổ Liệt Chí Tôn mới là điều kỳ quái.
“Các ngươi muốn chết…”
Thổ Cuồng Hào ngửa đầu gầm rống, bi phẫn đến cực điểm, vẻ bình tĩnh ban đầu hoàn toàn biến mất.
Số lượng Chí Tôn của Thổ Hành Tông chỉ đếm trên đầu ngón tay, lúc này lại bị tổn thất một vị, bất kỳ ai cũng không thể chống nổi.
Tuyết Mộng và Tuyết Linh Phân Thân nhận ra Thổ Cuồng Hào nổi điên, cả hai nàng kết hợp với nhau đồng loạt ngăn chặn.
Cả Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng và Phong Lôi Pháp Tướng đều được triệu hồi, cùng nhau chống lại Ngũ Cảnh Chí Tôn đang phẫn nộ.
Lạc Nam thi triển Dịch Chuyển Tức Thời đem Lê Sa dịch chuyển ra khỏi Mộc Võng.
“Lão già, đánh trực diện đi!”
Lê Sa nổi giận thống ngự Hoang Cổ Bát Thủ Tướng lao đến Diệp Mộc Chí Tôn.
Lạc Nam mặc kệ cục diện hỗn loạn bên dưới, hắn thả người bay lên giữa thiên không đối mặt với Kim Tự Thổ Hành Trận.
KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
Diệt Thần Kiếm Trận với 9999 thanh kiếm toàn diện được triệu hồi.
Vạn Hoa Trận từ Đông Hoa Cung bay ra.
Tàn Hoa Trận từ Đông Hoa Sơn Trang của Vân Duyên cũng không chịu thua kém.
Hiển nhiên Lạc Nam đã quyết tâm điều động ba tòa Đại Trận khủng bố nhất của mình để phá nát Kim Tự Thổ Hành Trận.
Một khi ý đồ thành công, diệt tân lang Thổ Cuồng Trần, quậy cho Thổ Hành Tông rối loạn, giết chết Thổ Liệt Đại Trưởng Lão sau đó nghênh ngang rời đi, nhiệm vụ không muốn hoàn thành cũng khó.
Đã sớm nhận ra ý đồ của hắn, Thổ Hàn Duệ ánh mắt lăng lệ chưa từng có, nàng hướng về một vị Chí Tôn trong hàng khách quý la lên:
“Thất Hồn Diệm, nhờ ngươi đối phó Hắc Diệt Cốt Xà.”
“Khanh khách, đã sớm chờ câu nói này của ngươi!” Một tiếng cười yêu kiều duyên dáng ngân vang.
Chỉ thấy một vị cường giả thân khoác áo choàng màu trắng đạp không đến bên cạnh Thổ Hàn Duệ.
Đối mặt với công kích của Hắc Ám Vạn Cốt Tướng bao phủ Hắc Ám Suy Vong do Cốt Nữ đánh tới, vị cường giả này chỉ nhàn nhạt cười:
“Hắc Ám Suy Vong rất lợi hại, nhưng đối mặt Thất Hồn Thế Gia có đến bảy luồng Linh Hồn hợp nhất bảo vệ, ngươi muốn suy yếu cũng không được đâu.”
Thanh âm vừa dứt, áo trắng tung bay, Chí Tôn Hồn Lực mãnh liệt bạo phát, đáng nói ở chỗ bên trên Chí Tôn Hồn Lực này có đến bảy luồng Linh Hồn tách biệt kết hợp, không ngừng cung cấp năng lượng cho nhau, không ngừng bảo vệ lẫn nhau.
Đây là thủ đoạn đặc biệt của Thất Hồn Thế Gia, được xưng tụng là Thất Hồn Chi Lực.
ẦM ẦM ẦM… XÈO XÈO XÈO…
Hắc Ám Suy Vong va chạm vào Thất Hồn Chi Lực quả thật có thể ăn mòn và suy yếu, nhưng còn chưa kịp làm suy yếu lớp Hồn Lực phía ngoài cùng thì các lớp Hồn Lực bên trong lại giúp nó khôi phục, làm Hắc Ám Suy Vong chẳng thể tiến thêm chút nào.
“Thật lợi hại, không hổ danh là Gia Chủ của Thất Hồn Thế Gia – Thất Hồn Diệm, Thất Hồn Chi Lực của nàng đã tu đến mức lô hỏa thuần thanh.” Một vài vị cường giả âm thầm thán phục.
“Đáng ghét…” Cốt Nữ nhíu nhíu mày, nàng nhận ra đối thủ chỉ là một Nhất Cảnh Hồn Chí Tôn, nhưng nhờ vào Thất Hồn Chi Lực đặc biệt mà nội tình chẳng thua gì một vị Hồn Chí Tôn cao cấp, khiến ưu thế Hắc Ám Suy Vong của nàng bị hóa giải.
Hiển nhiên Thổ Hàn Duệ cũng rất biết cách nhờ vả, hiểu rằng Thất Hồn Thế Gia có thể chống lại được Hắc Ám Cốt Xà.
“Giao ả lại cho ngươi!” Thổ Hàn Duệ bàn giao với Thất Hồn Diệm, liền hóa thành một luồng bão cát lao vọt về phía Lạc Nam.
“Đứng lại!” Cốt Nữ điều động hàng vạn thanh xương cốt đuổi theo.
“Khanh khách, đối thủ của ngươi là bổn tọa!” Thất Hồn Diệm cất tiếng cười yêu dị.
Vô tận Hồn Lực bắt đầu tụ hội, ở sau lưng nàng liền hiện ra Chí Tôn Pháp Tướng trong suốt như không phải thực thể, nhìn thấu vào trong có thể thấy bảy luồng Linh Hồn Pháp Tướng khổng lồ chồng chất lấy nhau.
Thất Hồn Pháp Tướng, xếp hạng 60 trên Pháp Tướng Bảng.
Thất Hồn Pháp Tướng tuy không mạnh bằng Hắc Ám Vạn Cốt Tướng nhưng vừa vặn có thể ngăn cản nó mà chẳng sợ bị suy yếu lực lượng, vô số tia Hồn Lực như dây lụa bắn ra, chặn đứng toàn bộ xương cốt.
Mà Thổ Hàn Duệ đã nhân cơ hội đó tiếp cận Lạc Nam, ánh mắt híp lại đầy tàn nhẫn:
“Tiểu yêu nghiệt, ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta!”
Uy áp ba tầng của Tam Cảnh Chí Tôn nghiền ép dữ dội, bá đạo bao phủ toàn thân Lạc Nam, dự định phát động công kích.
Nào ngờ Lạc Nam chẳng nhíu mày dù chỉ một chút, ngược lại còn bình tĩnh liếc mắt nhìn Thổ Hàn Duệ, khóe môi nhếch lên bốn chữ:
“Dục Tiên Dục Tử!”
“ƯM…”
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng rên rỉ yêu kiều từ trong miệng Thổ Hàn Duệ cất lên khiến toàn trường mộng bức.
Thổ Hàn Duệ gò má ửng hồng, hai mắt lấp lánh sóng nước, cắn chặt đôi môi, toàn thân giật giật từng đợt, vô vàn sợi dây thần kinh khoái cảm căng đầy, ngay cả khe hẹp u cốc giữa đôi chân cũng rỉ xuống từng đợt xuân thủy.
Nhưng dường như chỉ có một giây ngắn ngũi, trong lúc tất cả mọi người còn cho rằng tiếng rên vừa rồi chỉ là ảo giác, Thổ Hàn Duệ phẫn nộ gầm lên một chữ:
“Chết!”
Ba tầng Chí Tôn Thổ Lực và Chí Tôn Băng Lực ngưng tụ giữa đôi tay, sức mạnh của Tam Cảnh Chí Tôn không giữ lại chút nào, nhắm ngay đầu Lạc Nam nện xuống.
Lạc Nam biến sắc, hắn không ngờ tâm cảnh và định lực của Thổ Hàn Duệ lại cao đến mức như thế, rõ ràng là lên đỉnh sướng như điên rồi vậy mà lại khôi phục sát phạt trong nháy mắt.
Tam Cảnh Chí Tôn quả thật không thể xem thường được.
Bất quá đã sớm chuẩn bị sẵn, Lạc Nam một lần nữa phát động Thần Thông:
“Trừng Mắt Mang Thai!”
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Thổ Hàn Duệ.
“HỰ…” Thổ Hàn Duệ lại rên lên một tiếng đầy đau đớn, cái bụng cấp tốc phình to lên trong ánh mắt quỷ dị của vô số người.
“A…”
Thổ Hàn Duệ hét lên thất thanh, lúc này dù tâm cảnh cường đại đến đâu cũng không thể chịu nổi cái bụng mình to lên như mang thai giữa thanh thiên bạch nhật như thế.
Tất cả công kích đã sớm tan biến đi đâu mất, hai tay vội vàng ngưng tụ một lớp Thổ Chí Tôn Lực bao phủ vùng bụng, che giấu mọi biến hóa.
Nhưng cảm giác đơn đớn y hệt lúc lâm bồn lại khiến nàng toàn thân phát run, mồ hôi lạnh đổ từng đợt.
Mọi thứ nói thì nhanh, thực chất diễn ra trong phút chốc.
Khi Thổ Hàn Duệ không thể tấn công Lạc Nam như dự kiến, hắn đã thành công phát động ba tòa Đại Trận.
Diệt Thần Kiếm Trận.
Vạn Hoa Trận.
Tàn Hoa Trận.
Cùng lúc lao vào Kim Tự Thổ Hành Trận, tàn sát bừa bãi.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM… RĂNG RẮNG… RĂNG RẮC… RẮC…
Vạn dặm lãnh thổ Thổ Hành Tông lắc lư kịch liệt, số lượng lớn Trận Văn của Kim Tự Thổ Hành Trận bắt đầu sụp đổ và tan vỡ trước sức công phá dữ dội của ba tòa Đại Trận do Lạc Nam điều động.
Hư ảnh Kim Tự Tháp khổng lồ phong tỏa toàn trường vặn vẹo như một màn ảnh đang tùy thời dập tắt…
Rốt cuộc…
BÙM!
Một tiếng nổ tung kinh hồn, vô số đệ tử màn nhỉ phá toái, linh hồn trọng thương.
Kim Tự Thổ Hành Trận ầm ầm sụp đổ, bầu trời trong xanh, không gian rộng lớn hiện ra.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
15 con Thổ Hệ Chiến Binh do năm tòa Kim Tự Tháp hóa thành bỗng nhiên ngã xuống, mất đi hoàn toàn khả năng chiến đấu, bị 18 con Hắc Kim Cương Thiên Long bá đạo nghiền nát.
“Thì ra là thế…” Lạc Nam giật mình, xem ra đám Thổ Hệ Chiến Binh kia hoạt động nhờ có Kim Tự Thổ Hành Trận cung cấp năng lượng, lúc này trận pháp sụp đổ khiến chúng nó cũng trở thành những vật vô tri vô giác.
PHỐC!
Lồng ngực nóng lên, máu huyết sôi trào, Lạc Nam tại chỗ phun ra một ngụm máu.
Hiển nhiên sau hàng loạt thủ đoạn được vận dụng, vừa rồi lại còn cung cấp năng lượng cho ba tòa Đại Trận Chí Tôn, ngay cả thể trạng yêu nghiệt của hắn cũng đã đạt đến giới hạn.
Bá Đỉnh cạn sạch Bá Lực, Linh Hồn đau nhứt như muốn nổ tung.
“Chết đi tiểu yêu nghiệt!” Thổ Hàn Duệ dồn nén tất cả phẫn nộ như muốn điên cuồng, một chưởng đập xuống đầu hắn.
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, dù là thời kỳ toàn thịnh hắn cũng không dám đỡ một kích này, huống hồ lúc này đã trọng thương?
Không gian lay động, trước mặt Lạc Nam xuất hiện một Linh Hồn Chí Tôn.
Không ai khác chính là Huyết Hàn Lệ.
Nàng ôm lấy Lạc Nam, Thực Không Huyết Chùy hiện ra trong tay, dựa vào ưu thế của Yêu Nhân Tộc vung ra thô bạo, ngạnh kháng công kích của Thổ Hàn Duệ.
OÀNH!
Không gian phá toái, Huyết Hàn Lệ cùng Lạc Nam bị chấn đến bay ngược, mà Thổ Hàn Duệ cũng đau đến hít một ngụm khí lạnh, cái bụng to tròn như sắp nổ tung vì bị tác động.
Trong lúc bay ngược, Lạc Nam vẫn lý trí đem Đông Hoa Cung ném ra.
Đông Hoa Cung mãnh liệt xoay tròn, khí linh Tiểu Hoa điều động khả năng Na Di Không Gian, liên tục đem Bá Vũ Điện, Hắc Ma Vệ, chúng nữ Yên Thê, Lê Sa, Cốt Nữ, Tuyết Mộng và Tuyết Linh Phân Thân đang chiến đấu thu ngược trở về.
“Chạy thôi!”
Lạc Nam tiếp nhận Đông Hoa Cung trở về tay, không quan tâm đám Chí Tôn điên cuồng đuổi đến, một tấm Phù Chú hiện ra sẵn sàng bóp nát.
Chính là Chỉ Định Dịch Không Phù.
Nào ngờ còn chưa kịp hành động, từ trên không trung đã truyền đến một thanh âm chế nhạo:
“Vô Hiệu Phù Trận – cho ta lập!”
Kim Tự Thổ Hành Trận vừa mới sụp đổ chưa được bao lâu, lại một tòa Đại Trận bành trướng khác phủ xuống, ngăn cách bốn phía thiên địa, phong tỏa không gian.
Trong nháy mắt, Lạc Nam phát hiện Chỉ Định Dịch Không Phù trong tay mình ảm đạm vô quang, mất đi ánh sáng.
Hắn ngẩng mặt nhìn lên, sắc mặt nhất thời khó coi đến cực điểm, gầm lên ba chữ:
“Thiên Lệnh Giáo!”