Con đường bá chủ - Quyển 13

Chương 45



Phần 45

BỦM…

Chư vị Chí Tôn nghe thấy một tiếng vang cực kỳ quái dị, không giống như một quả bom giống Lạc Nam vừa gào thét, ngược lại giống như có thứ gì đó vừa xì hơi.

“Cái quỷ gì?”

Tròng mắt nam tử áo đen của Thiên Lệnh Giáo co rút lại, một cảm giác bất an bao phủ khắp nội tâm, hắn là cường giả hàng đầu ở đây, lại thêm trực giác và sự nhạy bén của một sát thủ khiến hắn đánh hơi được mùi vị nguy hiểm sớm nhất trong tất cả.

“Lùi!”

Không hề do dự, nam tử áo đen nắm cổ áo La Hiên và La Ngọc điên cuồng rút lui.

Đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn…

Tốc độ bờ mông bạo liệt nhanh hơn bất cứ thứ gì, từ bên trong đó… vô cùng vô tận khói nghi ngút bùng lên, hình thành một đám mây khổng lồ bao phủ tất cả, bao phủ toàn bộ phạm vi của Thổ Hành Tông.

Nhìn từ thật xa, ngươi sẽ chứng kiến đám mây hình nấm này có một màu sắc cực kỳ quỷ dị.

Màu xám không ra màu xám, màu xanh lục không ra màu xanh lục… nó giống như một loại màu hỗn hợp tượng trưng cho sự ô uế đến buồn nôn, chỉ mới bắt gặp liền không thể chịu nổi mà rợn cả gai óc, thà chết cũng chẳng muốn tiến vào.

Lạc Nam cũng mặc kệ tất cả, hắn cũng không có tâm tình thưởng thức đám mây do mình tạo ra, vừa mới ném bờ mông lên gào to một tiếng liền trốn vào bên trong Bá Đỉnh.

Các vị Chí Tôn thì không kịp phản ứng, thậm chí mọi giác quan của bọn họ đều vượt xa người thường, lập tức cảm nhận được mùi vị đầu tiên.

“ỌE!”

Trong khoảnh khắc, sắc mặt cả đám so với ăn phải chuột chết còn khó coi hơn, một mùi vị kinh tởm vượt qua thi thể đang phân hủy, một mùi vị kinh tởm hơn so với tấc chân mười năm chưa giặt, một mùi vị khủng bố hơn cả rơi vào hố phân bóc mùi khắp nơi, lan tràn khắp toàn thân, thẩm thấu thông qua lỗ chân lông tiến vào cơ thể.

“Mau! Mau dùng Chí Tôn Lực đánh tan nó!” Một vị Chí Tôn mở miệng gào thét.

Nhưng hắn vừa mới mở miệng, cuồn cuộn làn khói đã tiến thẳng vào trong mồm của hắn.

“PHỐC!”

Vị Chí Tôn sùi bọt mép, lăn đùng ra đất co giật liên tục như cá mắc cạn.

Sắc mặt cả đám Chí Tôn tái mét, bọn hắn cố gắng phong tỏa toàn thân, dùng lực lượng đào thải luồng khói quỷ dị khó chịu ra khỏi cơ thể.

Nhưng ngay sau đó bọn hắn liền nhận ra đám khói quỷ quái này vẫn có thể đi xuyên qua Chí Tôn Lực, tất cả thủ đoạn ngăn chặn đều vô hiệu đối với nó.

Cả đám trở nên điên cuồng, muốn ngửa đầu gào rống nhưng lại sợ khói chui vào miệng.

Từng luồng khói xâm nhập thể nội, tiến vào phế phủ, thẩm thấu vào linh hồn, bóc lên mùi hôi thối như có kẻ ngồi lên mặt ngươi điên cuồng đánh rắm.

Nam tử hắc y phát hiện La Hiên và La Ngọc trong tay mình đã sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự, với thực lực của bọn hắn thật sự vô pháp chống nổi cảm giác kinh tởm dơ bẩn này.

“Xua tan, hủy diệt đám khói này!” Trong mắt nam tử hắc y tràn đầy phẫn nộ, lập tức phát động Ngũ Cảnh Chí Tôn Lực hình thành cuồng phong quét ngang, ý đồ thổi tan đám khói.

Các vị Chí Tôn khác cũng sớm có chung suy nghĩ như vậy, không hề giữ lại chút thực lực nào, đồng loạt thi triển Chí Tôn Vũ Kỹ ra sức công phá ra bốn phương tám hướng xung quanh.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Bọn hắn công kích mạnh đến mức ngay cả Không Gian cũng phải sụp đổ.

Nhưng tiếc thay, đám khói lại như ở trạng thái hư vô, chúng nó bị công kích thẩm thấu mà qua, tuy rằng có bay đi một chút nhưng sau đó lại quay ngược trở về.

“Con mẹ nó!”

Tất cả Chí Tôn đồng loạt mắng to.

“Không xong, Thổ Hành Tông… tất cả tiêu rồi!” Thổ Hàn Duệ đưa mắt nhìn về phía sau, trái tim như chìm vào đáy cốc.

Toàn bộ đệ tử Thổ Hành Tông bất kể là ai, tu vi dao động từ Thánh Đế trở xuống đều đã lăn đùng ra đất, co giật và sùi bọt mép liên hồi, toàn thân như bị động kinh.

Không riêng gì Thổ Hành Tông, các thế lực khách mời đáng thương khác cũng rơi vào cảnh tương tự.

“SÚC SINH A…”

Thổ Cuồng Hào hai mắt đỏ lên như máu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lạc Nam.

Nhưng lúc này khắp người hắn toàn mùi kinh tởm, muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, bằng không sợ rằng ngay cả hắn cũng phải hôn mê bất tỉnh.

Cả đám Chí Tôn phản ứng cực nhanh, nếu đã không thể đem đám khói chết tiệt này hủy diệt, vậy chỉ còn cách rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của nó.

Nghĩ là làm, cả đám thi triển thân pháp ý đồ thoát thân.

Nào ngờ vừa bay lên không trung, một tòa Trận Pháp cự đại đã vây khốn tất cả như chim trong lồng, như cá trong chậu.

Chính là Vô Hiệu Phù Trận của Thiên Lệnh Giáo.

“PHỐC!”

Một vì Chí Tôn đã giận đến mức thổ huyết.

Vô Hiệu Phù Trận có thể phong tỏa không gian, vô hiệu phù chú… điều này làm Dịch Không Phù của cả đám trở nên vô dụng, mà muốn xé rách không gian bỏ chạy cũng vô pháp làm được.

“Nhanh!” Diệp Mộng Chí Tôn truyền âm gào rống:

“Giải trừ Vô Hiệu Phù Trận ngay lập tức!”

“Không thể!” Nam tử áo đen của Thiên Lệnh Giáo gầm thét truyền âm đáp:

“Trận này rất quý trọng, chỉ có thể sử dụng một lần, nếu hóa giải Lạc Nam sẽ chạy trốn!”

“Trốn cái mẫu thân ngươi a, chúng ta muốn trốn trước đây!” Nữ Chí Tôn như Thổ Hàn Duệ, Thất Hồn Diệm ưa thích sạch sẽ, lúc này cả người như chìm trong ác mộng, nào còn quan tâm nhiều đến như thế?

Các nàng lập tức vận khởi lực lượng, điên cuồng công kích nam tử Thiên Lệnh Giáo.

“Chúng ta cùng ngươi liều!” Vài vị Chí Tôn khác cũng chịu không nổi sự nhơ nhuốc khắp người, bất chấp tất cả triển khai thế công.

Trong lúc nhất thời, nam tử của Thiên Lệnh Giáo liền trở thành toàn trường công địch.

“Các ngươi… các ngươi…” Nam tử vừa uất ức vừa phẫn nộ xém chút khóc lên, với tâm cảnh của hắn cũng chẳng biết nên làm thế nào khi rơi vào cảnh tượng này.

Cuối cùng vừa bảo vệ La Ngọc và La Hiên vừa khó lòng chèo chống một đám Chí Tôn liên thủ.

Hắn lấy ra một khối Lệnh Bài bóp nát.

RĂNG RẮC…

Vô Hiệu Phù Trận chính thức sụp đổ…

VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…

Mà khi Trận Pháp bị hóa giải, đám khói ô uế mới được dịp tản đi khắp nơi trên bầu trời, hiển nhiên trước đó chúng nó cũng bị Trận Pháp phong tỏa nên dồn nén vào một chỗ duy nhất, uy lực gia tăng gấp mấy chục lần so với bình thường.

Vô Hiệu Phù Trận trở thành thứ bán đứng tất cả các vị Chí Tôn.

Mấy vị Nữ Chí Tôn như chim được phóng sinh lên bầu trời, cũng mặc kệ tung tích kẻ thù, nhao nhao xé rách không gian lao vọt đi.

Các nàng phải điên cuồng tẩy rửa, thậm chí không tiếc đúc lại cơ thể mới nếu cần thiết để loại bỏ cảm giác kinh tởm đến buồn nôn trong lòng lúc này.

“Cuồng Phong Bát Phương!”

Một vị Chí Tôn thi triển Phong Hệ Vũ Kỹ, tám ngọn gió lốc thổi tung tất cả quét ngang tám hướng.

Rốt cuộc làn khói thum thủm đến mức tận cùng chính thức bị xua tan…

“Phù… phù… phù…”

Một đám Chí Tôn thở dốc như chó chết, muốn ngã lưng xuống nghỉ ngơi, thậm chí xóa đi phần trí nhớ vừa rồi để không còn cảm giác ám ảnh.

“Lạc Nam đâu? Tên súc sinh đó đâu?” Thổ Cuồng Hào phóng đại thần thức quét ngang quét dọc, nào còn phát hiện nửa điểm bóng dáng của Lạc Nam?

Trong cơn phẫn nộ, hắn như dã thú ngửa đầu tru lên:

“AAAAA”

Giận… giận đến không thể hình dung.

Nghe tiếng la hét của Thổ Cuồng Hào, nam tử áo đen của Thiên Lệnh Giáo sắc mặt cũng là lúc xanh lúc đỏ.

Hắn rốt cuộc hiểu vì sao La Ngọc và La Hiên thảm bại, còn để La Tuấn chết vào tay một thiên tài trẻ tuổi.

Ngay cả đích thân trưởng lão của Thiên Lệnh Giáo như hắn ra tay còn thất bại, làm sao có thể trách được huynh muội La Ngọc và La Hiên đây?

Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, quét mắt nhìn khắp toàn trường một vòng, ngoại trừ số lượng ít ỏi Chí Tôn vẫn còn đứng vững, tất cả tu sĩ còn lại không biết bao nhiêu kẻ đã bất tỉnh nhân sự, tuy rằng bọn hắn không chết nhưng sẽ gặp ám ảnh mùi vị kinh tởm quỷ dị kia cả một đời, chỉ có cách xóa bỏ đoạn trí nhớ đáng quên này.

Đúng với tên gọi của thứ vừa rồi…

Siêu Bom Địa Ngục.

“Chẳng lẽ nó là đồ vật do vị Thượng Cổ Độc Sư nào đó chế ra?” Tròng lòng nam tử hắc y nhân lóe lên suy nghĩ:

“Bối cảnh sau lưng Lạc Nam còn sâu đến bao nhiêu?”

Chương trước Chương tiếp