Con đường bá chủ - Quyển 15

Chương 70



Phần 70

Vẫn là Yên Vụ Sơn Mạch…

Nơi này đã trở thành địa điểm Độ Kiếp yêu thích của Lạc Nam.

Phá Đạo Lệnh ném lên bầu trời, hai thân ảnh đã cùng lúc xuất hiện.

Bích Tiêu hạ xuống bên cạnh Lạc Nam, còn Đông Hoa đã thả người bay lên thiên không…

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, mây đen điên cuồng kéo đến.

“Ta và ngươi đi phong tỏa xung quanh, nhị tỷ đột phá quá nhanh nên chưa kịp triệu tập Thiên Đạo Cảnh hỗ trợ.” Bích Tiêu nói.

“Hiểu rồi.” Lạc Nam nghiêm túc gật đầu.

Hai người phân ra hai hướng khác nhau.

Bích Tiêu thi triển Vô Đạo Lĩnh Vực hình thành một kết giới khổng lồ bao trùm một nửa thiên địa, ngăn cản tất cả sự dò xét.

Lạc Nam cũng triệu hoán Vĩnh Kiếp Hắc Ám dung hợp Bá Đạo Quy Tắc, hình thành một bức tường thành phong tỏa không gian, bảo vệ Yên Vụ Sơn Mạch ở bên trong.

Đưa mắt nhìn vào mây đen cuồng nộ, lúc này Đông Hoa đã triệu hoán ra những bản thể của nàng ở từng móc thời gian khác nhau cùng chống lại Chấp Pháp Đạo Giả.

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/con-duong-ba-chu-quyen-15/

Cùng lúc đó, Độ Đạo Môn.

Bên trong thư phòng, các vị Thiếu Thần Tử, Thiếu Thần Nữ đều tập hợp, trong đó có cả con hàng Thiếu Thần Tử của Toàn Chức Đạo Thống – Chiến Nhuệ.

“Ca ca, ngươi tập hợp chúng ta đến đây làm gì?” Bùi Linh Hi chau mày nhìn Bùi Vũ hỏi.

Từ khi Lạc Nam và các thê tử của hắn rời đi, Bùi Vũ liền triệu tập tất cả Thiếu Thần Tử và Thiếu Thần Nữ, ngay cả Chiến Nhuệ đang cắm đầu nghiên cứu bế quan cũng bị lôi ra.

“Các ngươi thấy Lạc Nam thế nào?” Bùi Vũ vuốt cằm hỏi.

“Ngươi gọi chúng ta đến đây chỉ để hỏi câu này?” Đan Phỉ bất mãn nói.

Cầm Dao Nhã như đoán được dụng ý của Bùi Vũ, liền thận trọng đáp:

“Yêu nghiệt không cách nào hình dung, phong thái và cách đối nhân xử thế lại khiến người khác phải tin phục.”

Hai lần nhìn thấy Lạc Nam đại chiến, ngay cả nữ nhân vật kiêu ngạo như nàng cũng phải công nhận nam nhân kia bất phàm.

Dù sao thì nếu ngay cả công nhận người khác vượt trên mình cũng không làm được, vậy còn nói gì đến vấn đỉnh Thần Đạo?

Đối với nhận xét của Cầm Dao Nhã, những người còn lại cũng gật đầu tán thành.

“Không nói dối các ngươi, ta cũng có một vài mối quan hệ ở Đạo Quốc… bọn hắn nhiều lần thuyết phục ta đứng về phía Đạo Quốc, chống lại Phá Đạo Hội.” Bùi Vũ nghiêm nghị nói rằng:

“Ban đầu ta quả thật cân nhắc vấn đề này, nhưng hiện tại…”

Hắn nở nụ cười đắng chát: “Nghĩ đến viễn cảnh phải đối mặt với Lạc Nam trong một cuộc chiến sinh tử, ta phải rùng mình.”

Mấy người như có điều suy nghĩ, Đan Phỉ cũng hít một hơi lên tiếng:

“Mới là Đại Đạo đã nghịch thiên như hắn, thật sự không dám nghĩ đến nếu như hắn đột phá Thiên Đạo, Thần Đạo sẽ là nhân vật bậc nào…”

“Sợ rằng khi đó chính là đại họa của những kẻ đối địch với hắn.”

“Chúng ta là tương lai của Độ Đạo Môn, chúng ta cũng có quyền quyết định.” Bùi Vũ chém đinh chặt chắt nói:

“Cho nên ta muốn kêu gọi các ngươi, nếu như trưởng bối có ý định đứng về Đạo Quốc hay Đạo Vực, phải kiên quyết can ngăn bọn họ.”

“Nói không sai.” Bùi Linh Hi hiếm thấy tán thành đại ca của mình:

“Với nhân vật như Lạc Nam, dù không kết minh cũng đừng nên đối lập.”

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/con-duong-ba-chu-quyen-15/

Bắc Đẩu Đạo Thống.

Trơ mắt nhìn lấy Tam Trưởng Lão và nhi tử của mình sắc mặt trắng bệch, tuy rằng Thần Đạo Quy Tắc đã khôi phục tất cả thương thế… nhưng căn cơ hao tổn là thứ nhất thời không thể bù đắp.

Bởi lẽ công pháp của Bắc Đẩu Đạo Thống phụ thuộc vào Đạo Thuộc Tính, hiện tại toàn bộ Đạo Thuộc Tính của hai người đều bị cướp đi, đây là điều mà Thần Đạo Quy Tắc cũng vô pháp giải quyết trong thời gian ngắn.

Sắc mặt của Bắc Đẩu Thần Chủ tràn đầy âm trầm.

Thời điểm đó, một kiếm Thần Tị kia khiến bản thể của hắn đang bế quan cũng phải đổ mồ hôi lạnh, trong thời khắc mất bình tĩnh vậy mà không dám đánh đến Tứ Quý Thành.

Cũng may tính mạng của Tam Trưởng Lão và nhi tử Bắc Hào vẫn bảo trụ.

“Phụ thân… trả thù cho ta…” Bắc Hào sắc mặt vặn vẹo vì oán độc:

“Ta không cam tâm, sợ rằng sẽ lưu lại tâm ma vĩnh viễn nếu tên súc sinh Lạc Nam vẫn còn tồn tại.”

“Thần Chủ… lão phu vì Bắc Đẩu Đạo Thống cống hiến cả một đời chưa từng cầu xin ngài chuyện gì.” Tam Trưởng Lão cũng giận dữ đến toàn thân phát run, thanh âm khàn khàn mở miệng:

“Lần này chỉ mong ngài vì thiếu thần tử và lão phu lấy lại công đạo, để kẻ địch ác động phải trả giá đắc.”

“Được rồi, bổn Thần Chủ tự biết cân nhắc.” Bắc Đẩu Thần Chủ trầm giọng nói:

“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, trong thời gian tới ta sẽ cho người tìm kiếm Đạo Thuộc Tính bổ sung căn cơ cho các ngươi.”

Cửa mật thất đóng lại, Bắc Đẩu Thần Chủ một thân hoàng bào như bậc đế vương, khí khái bất phàm lại ngửa mặt lên trời lẩm bẩm:

“Vốn dĩ không định đưa ra lựa chọn… nhưng nếu Phá Đạo Hội các ngươi tự tìm, vậy thì đừng trách bổn tọa.”

Hắn lấy ra một khối lệnh bài đặc biệt màu tử kim cao quý, bên trên điêu khắc hai chữ “Hiên Viên” như rồng bay phượng múa, cực kỳ bất phàm.

Hồn Lực truyền vào Lệnh Bài, một thanh âm e é vang lên:

“Bắc Đẩu Thần Chủ, xem ra các hạ đã đưa ra quyết định?”

“Không sai!” Bắc Đẩu Thần Chủ nghiêm nghị đáp:

“Hiên Viên Tổng Quản, Bắc Đẩu Đạo Thống sẽ gia nhập vào Đạo Quốc, phụ thuộc vào Hiên Viên Thần Quốc.”

“Nhưng ta có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Giọng điệu the thé của Hiên Viên Tổng Quản đáp lại.

Dù đang nói chuyện với một vị Thần Chủ, Hiên Viên Tổng Quản vẫn giữ thái độ bình thường, không mặn không nhạt.

Bởi vì sau lưng ông ta chính là Hiên Viên Thần Quốc khủng bố dị thường, so với Bắc Đẩu Đạo Thống chỉ có một vị Thần Đạo Sơ Kỳ như Bắc Đẩu Thần Chủ, đương nhiên có thì tốt, không có cũng chẳng sao.

Bắc Đẩu Thần Chủ lạnh lẽo đáp:

“Mạng của Lạc Nam!”

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/con-duong-ba-chu-quyen-15/

Trời quang mây tạnh, bằng vào thiên phú cũng như chiến lực của Nhị Đương Gia của Phá Đạo Hội, không khó để nàng vượt kiếp thành công.

Ánh nắng phủ xuống, cầu vòng bắt ngang…

Một thân váy dài thuê hoa lộng lẫy ôm lấy cơ thể tuyệt mỹ khoe trọn những đường cong yêu kiều, tóc dài như thác tung bay trong gió, làn da trắng nõn như ngọc ngà tắm trong nắng mai, đôi mắt nàng kiêu sa như tinh tú trên bầu trời, bờ môi nàng đỏ thẳm gợi cảm như mật đào thơm chín mộng.

Đặc biệt là sau khi đột phá Thiên Đạo Cảnh, bất kể là khí chất, phong thái tất cả đều đã được đề thăng.

Nàng yêu dị, diễm lệ, kiêu ngạo và có phần cường thế… mang đến cảm giác kích thích sự chinh phục của nam nhân hàng vạn lần.

Nàng chính là người được Lạc Nam nhận định chính là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ – Đông Hoa Quỳnh Tiêu, chiếm vị trí rất đặc biệt trong lòng hắn.

Nhìn thấy Lạc Nam ngây ngốc ngắm mình, bờ môi của Đông Hoa khẽ cong lên, lại giả vờ không để ý đến hắn, hạ người rơi xuống bên cạnh Bích Tiêu, nhoẻn miệng cười nói:

“Ta đột…”

Ưm…

Chỉ là còn chưa kịp nói hết câu, một đôi tay hữu lực đã tham lam ôm nàng vào trong ngực, bờ môi hấp dẫn của nàng bị khóa kín bởi đôi môi rực lửa thô sáp của nam nhân.

Hắn tham lam cạy mở hàm răng nàng, dùng lưỡi tiến vào bên trong cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, nồng nhiệt nhấm nháp hương tân ngọc dịch thơm tho ngọt ngào như hảo tửu đã ngâm ủ lâu năm, như si như say.

Đông Hoa toàn thân mềm nhũn, khí lực vừa mới trở thành Thiên Đạo Cảnh chẳng biết đã biến đi đâu mất, đôi tay thon dài như rắn nước vòng lại cổ nam nhân, đầu lưỡi triền miên quấn quýt cuốn lấy nhau, không ngừng trao đổi hương tân ngọc dịch.

Bích Tiêu nhịn không được đưa mắt ngó sang hướng khác, nàng đã sớm quá quen với việc đôi cẩu nam nữ này ở trước mặt của mình luyến ái mà không chút cố kỵ.

Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác được bàn tay của Lạc Nam bắt đầu không yên phận tìm đến một bên bầu sữa căng tràn nhựa sống của mình đùa nghịch, Đông Hoa như muốn nghẹt thở đem hắn đẩy ra, sắc mặt chán ghét mắng một tiếng:

“Sắc lang.”

“Hắc hắc, đều sắp thành phu thê còn ngại ngùng?” Lạc Nam nháy mắt trêu nàng.

Đông Hoa gò má càng trở nên đỏ thẳm hết sức mê người.

“Đi! Chúng ta trở về tổng bộ thành thân.” Lạc Nam nắm lấy tay nàng.

Đông Hoa ởm ờ thuận theo ý hắn.

Bất quá lúc này một khối Truyền Âm Ngọc bỗng nhiên rung lên.

Lạc Nam giật mình, liền lấy ra tiếp nhận, mở miệng hỏi:

“Họa Thuỷ, nhanh như thế đã nhớ ta rồi sao?”

“Nhớ cái rắm a.” Họa Thuỷ lạnh hừ một tiếng.

“Hừ.” Đông Hoa ở bên cạnh cũng hung hăng véo hắn, tên này vừa nói muốn lấy nàng lúc này đã quay sang tán tỉnh nữ nhân khác.

Ngửi thấy mùi chua chua bên cạnh, Lạc Nam vội vàng nghiêm mặt đi vào chính sự:

“Liên hệ cho ta có chuyện gì?”

Hắn cũng hiểu họa Thuỷ không phải người tùy tiện, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không liên lạc với hắn một cách chủ động.

“Gần đây Tam Đạo Môn đang tiếp đón hai vị khách đặc biệt.” Họa Thuỷ ra vẻ thần bí, giọng điệu cũng trở nên bí hiểm.

“Khách đặc biệt? Ai a?” Lạc Nam quả thật hiếu kỳ.

“Hai vị Thái Tử đến từ Đạo Quốc.” Họa Thuỷ cũng không dài dòng, nói thẳng:

“Bọn hắn muốn tìm tung tích của ngươi, nhất là khi biết ta từng bị ngươi bắt giữ nên mới đến Tam Đạo Môn gặp ta để điều tra.”

“Ồ…” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên:

“Nếu là công chúa tìm ta thì dễ hiểu, dù sao sức hấp dẫn của ta đối với nữ nhân là không thể phủ định, nhưng Thái Tử tìm kiếm ta làm gì? Chẳng lẽ ta có khả năng thông sát cả nam lẫn nữ?”

“Phi, thiếu đứng đắn.” Họa Thuỷ xì một ngụm:

“Cũng không hiểu tại sao ngươi có thân phận Bá Chủ, bất quá ta chỉ thông báo với ngươi một tiếng.”

“Hai kẻ này một là Hiên Viên Thái Tử, một là Huyễn Tượng Thái Tử… chiến lực không thể khinh thường, ngay cả Lâm Thiên cũng từng thảm bại trong tay Hiên Viên Thái Tử.”

“Còn gì nữa không?” Lạc Nam nhếch mép.

“Còn, bọn hắn cũng ngỏ ý muốn kết minh với Tam Đạo Môn, bất quá bị cao tầng từ chối.” Họa Thuỷ nói:

“Cao tầng của Tam Đạo Môn vẫn giữ xu thế trung lập, không nghiêng về bên nào.”

“Được rồi, ta ghi nhận tin tức của nàng.” Lạc Nam gật đầu:

“Lần sau gặp lại, ban thưởng ba roi.”

“Đi chết đi!” Họa Thuỷ giận dữ mắng chửi, trực tiếp cắt đứt liên lạc.

“Đây không phải chuyện nhỏ.” Bích Tiêu ngưng giọng lên tiếng:

“Hiên Viên Thần Quốc chính là Thế Lực có đến bốn vị Thần Đạo Cảnh tọa trấn, được mệnh danh là đệ nhị Thần Quốc ở Đạo Quốc.”

“Còn Huyễn Tượng Cổ Quốc tuy không có chiến lực mạnh nhưng lại là thế lực có thể chiêm tinh, bói toán, nắm giữ thiên cơ thông qua thiên tượng…”

“Moá.” Lạc Nam nhịn không được mắng to:

“Hai con hàng Thái Tử của bọn chúng đột ngột đi tìm ta? Chẳng lẽ muốn gây sự?”

“Tương truyền Hiên Viên Thái Tử là nhân vật cực kỳ hiếu chiến, ắt hẳn hắn đối với chiến tích của ngươi sinh ra hứng thú.” Đông Hoa cũng là nghiêm túc nói:

“Huyễn Tượng Thái Tử có thể thông qua chiêm tinh thuật truy lùng tung tích của ngươi hoặc người thân của ngươi, xem ra không thể tránh né bọn hắn được.”

Lạc Nam nghe vậy hơi chau mày, hắn không sợ bản thân mình bị tìm… bởi vì hắn là kẻ nằm ngoài khí vận.

Nhưng nếu chẳng may có nữ nhân hay bằng hữu nào của hắn bị Huyễn Tượng Thái Tử nhắm vào, sợ rằng hắn sẽ ăn ngủ không yên.

Thế cho nên hắn chắc chắn phải đương đầu với hai kẻ này, trước khi bọn chúng không tìm thấy mình lại chuyển mục tiêu sang người thân của mình.

“Bảo bối, hôn sự của chúng ta tạm thời phải dời lại, trước tiên đem hai cục phiền toái giải quyết.”

Lạc Nam nắm tay Đông Hoa ân cần nói.

“Gấp cái gì?” Nàng hung hăng đấm vào ngực hắn một cái:

“Lão nương cũng không có chạy mất.”

“Không được chủ quan, chiến lực của Hiên Viên Thái Tử rất khủng bố.” Bích Tiêu nói:

“Tạm thời ta nghĩ ngươi còn chưa phải đối thủ của hắn.”

“Hắn có năng lực gì?” Lạc Nam kinh ngạc không thôi.

Chiến lực của hắn Bích Tiêu biết rõ nhất, không nói những thứ khác… chỉ riêng Nhất Kích Cổ Thần đã đủ ngạo thị Thiên Đạo Cảnh.

“Đảo Nghịch Tử Vong vô hạn lần.” Bích Tiêu trịnh trọng nói:

“Mỗi khi hắn trọng thương hoặc chết đi, vòng lặp thời gian của chính bản thân hắn lại kích hoạt, trở về trạng thái toàn thịnh như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Cái này…” Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm:

“Như vậy còn đánh cái rắm a?”

Chương trước Chương tiếp