Con đường quan lộ - Quyển 2

Chương 100



Phần 100

Ngày thứ hai tiến hành vòng phỏng vấn. Lương Thần tâm tư rối ren lái xe đến Huyện uỷ, báo cáo với Chủ tịch huyện Lý Minh Dương về việc Tề Học Quy chạy trốn.

– Sao lại như thế được?

Lý Minh Dương đã sớm biết được tin tức này nên nhíu mày bất mãn hỏi. Sự tình vốn dĩ tiến triển rất thuận lợi, chỉ chờ Toà tuyên án là lập tức đưa Tề Học Quy vào tù, trừ được tận gốc rễ khối u ác tính đã tồn tại từ lâu ở huyện Giang Vân. Nhưng giờ lại phát sinh biến cố như thế này. Việc Tề Học Quy chạy trốn, chỉ sợ là sẽ sinh ra không ít phiền toái.

– Tề Học Quy mua chuộc được cảnh sát trong trại tạm giam, không có biện pháp nào, cướp nhà khó phòng mà.

Lương Thần lấy tay day huyện thái dương, hắn cảm thấy mình chưa xong việc này đã xảy ra việc khác. Dường như đến thời gian thở cũng chẳng có.

– Xem ra việc chỉnh đốn nhân viên lúc trước làm không được hiệu quả lắm.

Lý Minh Dương lấy một hộp thuốc mềm Trung Hoa, ném một điếu sang cho Lương Thần, nhạt nhẽo nói một câu.

– Khi tôi nhận việc này thì cục diện đang rất rối rắm, có thể chỉnh đốn đến mức này đã là khá rồi.

Lương Thần cầm điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, sau đó nheo mắt nói:

– Mấy tên vô dụng ở trại tạm giam cứ mặc kệ đấy đã, chờ khi nào bắt được Tề Học Quy thì sẽ xử lý đến bọn họ.
– Anh có chắc không?

Lý Minh Dương nhíu đôi lông mày nhắc nhở nói:

– Từ lúc Tề Học Quy chạy trốn đến nay đã hơn 6 giờ đồng hồ rồi. Không thể kết luận y chạy trốn hướng nào thì việc đuổi bắt là tương đối khó khăn. Cách duy nhất hiện nay cũng chỉ là mời cơ quan công an các huyện lân cận đến trợ giúp, hoặc là trực tiếp báo cáo lên Sở công an Tỉnh, xin ý kiến của Sở.
– Tạm thời không cần.

Lương Thần lắc đầu nói:

– Chờ khi hành động vây bắt lần này kết thúc sẽ nói sau.
– Anh cho rằng Tề Học Quy vẫn có khả năng đang trốn ở trong huyện?

Lý Minh Dương ngay lập tức cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Lương Thần, hơi cúi người về phía hắn, trên mặt hiện ra một chút thần sắc khác lạ hỏi. Dựa theo suy luận của y thì Tề Học Quy hiện tại hẳn là đã sớm cao chạy xa bay ngàn dặm rồi. Khả năng vẫn còn ở lại Giang Vân không phải là không có, nhưng xác suất rất rất nhỏ.

– Tôi chỉ cảm thấy, tên này ở Giang Vân xưng bá xưng vương nhiều năm như vậy sẽ không cam tâm lặng lẽ mà trốn chạy đâu.

Lương Thần khẽ mỉm cười hồi đáp:

– Y còn để lại cho tôi một lá thư đe dọa, bảo tôi về sau cẩn thận một chút.
– Anh quả thực là cũng nên đề phòng một chút.

Lý Minh Dương nghiêm túc nhìn Lương Thần nói:

– Súng bắn phía trước dễ tránh, dao đâm sau lưng khó phòng. Hiện giờ Tề Học Quy từ một Thái tuế trở thành chó bị săn đuổi, khi đã phát điên thì thủ đoạn trả thù khẳng định là vô cùng tàn nhẫn và hung tàn.
– Tôi lại không lo lắng cho bản thân mình. Điều tôi lo là y sẽ lựa chọn những người bên cạnh tôi, hoặc những người đã tham gia tố cáo y để trả thù.

Lương Thần nói tiếp:

– Ví dụ như cái cô gái tên Triệu Y Na, còn cả Phương Biến Biến, Giang Giao, Lục Văn Trúc cũng đều có thể trở thành đối tượng trả thù của y.
– Bảo đảm an toàn cho những người này như thế nào là cả một vấn đề khó khăn.

Lý Minh Dương xoa cằm, vẻ mặt nghiêm trọng nói:

– Tề Học Quy chạy trốn, cấp trên hẳn là rất không hài lòng. Nếu lại xuất hiện vụ án bắt cóc giết người nữa thì ảnh hưởng sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Việc cần nhất bây giờ là trong thời gian ngắn nhất bắt được Tề Học Quy về quy án.

Tôi sẽ xin chỉ thị cấp trên xem sao, cứ quyết như vậy đi, đề phòng ngộ nhỡ…

Lương Thần gật gật đầu, tuy là dựa vào năng lực đặc biệt để nắm bắt được một phần động thái tâm lý của Tề Học Quy, nhưng cũng không thể dám chắc là Tề Học Quy không nhất thời thay đổi chủ ý, chạy trốn khỏi Giang Vân. Để bảo đảm an toàn thì có lẽ nên nghe theo đề nghị của Lý Minh Dương, tiếp tục bắt tay chuẩn bị.

– Những người nhà có liên quan của Tề Học Quy đã bị âm thầm theo dõi rồi. Đồng thời tôi cũng đã điều động một bộ phận cảnh sát phụ trách sự an toàn của đám người Triệu Y Na. Chắc là không có vấn đề gì đâu.

Lương Thần trầm ngâm một chút rồi nói thêm.

– Anh nói vậy để tăng thêm tự tin cho chính mình à?

Lý Minh Dương cười nói một câu. Y có thể cảm giác được, lúc Lương Thần nói những lời này đều có vẻ rất lo lắng. Cũng đúng, cho dù đã an bài rất chu đáo, rất chặt chẽ, nhưng khi thực hiện lại chưa chắc có thể chu đáo, chặt chẽ được. Rất có khả năng sẽ xuất hiện những sai sót. Sự việc Tề Học Quy chạy trốn thực sự là tạo cho Lương Thần áp lực không nhỏ.

– Không nói nữa, tôi về đây!

Lương Thần ấn điếu thuốc dở vào gạt tàn thuốc trên bàn làm việc, sau đó lấy hai tay xoa xoa mặt, lấy lại tinh thần nói.

– Cuộc phỏng vấn nhân viên công vụ này cũng không cần quan tâm quá, tập trung tinh lực bố trí công việc, sớm đem Tề Học Quy về quy án.

Lý Minh Dương hướng về đối phương trầm giọng nói.

– Tôi hiểu rồi!

Lương Thần lên tiếng, sau đó hướng đến cửa phòng đi ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch huyện.

Ở trên hành lang, hắn gặp hai Phó chủ tịch huyện là Vương Ái Quân, Dương Nguyên Thanh tay đang cầm tài liệu. Nhìn thấy Lương Thần, hai người vẻ mặt không khỏi lộ một tia kính sợ, cùng hô lên:

– Bí thư Lương!

Ở trong Hội nghị thường vụ lần trước, căn cứ vào các chứng cứ nắm trong tay, Lương Thần lớn tiếng nêu tên Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban Tuyên giáo Triệu Bộ Thư và còn có tên của chính Vương Ái Quân nữa. Điều này làm cho ông ta bị nỗi sợ hãi bao phủ. Đêm đó, ông ta liền mơ thấy vị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi kia đi đến trước mặt, một chiếc còng tay lạnh băng còng vào hai tay ông ta. Hàng đêm sau đó ông ta đều mơ đi mơ lại cảnh này.

Đã qua gần nửa tháng mà nỗi lo sợ của ông ta vẫn chưa đến. Ngoại trừ Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ có khả năng phải về hưu sớm ra thì bao gồm cả ông ta, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban Tuyên giáo Triệu Bộ Thư đều không có thay đổi gì bất thường. Ông ta và đám người Cổ Bình từng hai lần bí mật tìm hiểu, thông qua các quan hệ để thăm dò tin tức, biết được rằng bên trên vì tránh cho liên luỵ quá lớn, ảnh hưởng quá nặng, rất có khả năng sẽ dừng vụ án Tề Học Quy tại đây.

Bọn họ biết rất rõ ràng, nếu cấp trên không phải suy xét đến việc Giang Vân đã từng trải qua một cuộc động đất chốn quan trường thì lúc này đây, bọn họ tuyệt đối không có khả năng may mắn thoát được. Nhưng mà cho dù như thế, vận mệnh tiền đồ của bọn họ cũng không hề lạc quan, rất có khả năng đã đến hồi cuối.

Lương Thần hướng hai vị Phó chủ tịch huyện gật gật đầu, sau đó đi qua hai người. Sổ sách cùng các đĩa từ hắn đều đã giao cho Ủy ban Kỷ luật thành phố. Theo như tình hình trước mắt thì bên trên rất có khả năng thả cho những người này một con đường sống. Nhưng tương lai sẽ như thế nào thì cũng rất khó nói. Đương nhiên, đối với vận mệnh của những người này thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Chiến dịch lần này của Phòng công an huyện không thể nói là không lớn được. Ít nhất là trong những năm qua, mọi người huyện Giang Vân căn bản chưa từng nhìn thấy hành động truy bắt nào nghiêm túc và khẩn trương như vậy. Đường sắt và các trạm vận chuyển đều xuất hiện bóng dáng lực lượng cảnh sát và phụ cảnh, trên các tuyến đường giao thông nối ra ngoài huyện đều có các trạm kiểm tra nghiêm ngặt. Công ty TNHH Tư vấn Thương mại Thanh Vân, nhà của Tề Học Quy, các bất động sản khác cùng với nơi ở của những người thân, những người có liên quan đến Tề Học Quy đều là đối tượng bị tra xét. Mấy hôm trước, gần như toàn bộ người trong huyện đều biết tin Tề Thái tuế phạm tội bị bắt. Hiện nay thì việc Tề Học Quy chạy trốn, Phòng công an đang dốc toàn lực để truy bắt cũng nhanh chóng truyền khắp huyện.

Mặc kệ Tề Học Quy có thể tránh được kiếp nạn này hay không thì đều không thay đổi được một sự thật rằng: Từ nay về sau, Giang Vân sẽ không còn một Tề Thái tuế hô mưa gọi gió nữa. Vị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Trưởng phòng công an trẻ tuổi kia đã dùng một loạt hành động mạnh mẽ, cứng rắn để chứng minh lời anh ta nói lúc đầu: “Chỉ cần tôi một ngày còn là Trưởng phòng công an, Tề Thái tuế nhà ông đừng hy vọng ngóc đầu lên được”. Hơn nữa còn tiến thêm một bước, trực tiếp đem Tề Thái tuế đẩy xuống vực sâu.

Chiến dịch truy bắt đã tiến hành được ba ngày. Tất cả các địa điểm Tề Học Quy có thể ẩn nấp đều đã được bí mật điều tra nhưng cuối cùng vẫn không có tung tích gì của y. Trên các tuyến đường sắt, các trạm vận chuyển hành khách, các đường quốc lộ cũng không có bất cứ một manh mối nào.

Sự tự tin của Lương Thần trong nháy mắt đã bị dao động. Chẳng lẽ Tề Học Quy đã trốn ra khỏi huyện rồi sao? Nhưng ngay trong ngày, Phó trưởng phòng công an huyện Lưu Gia Vũ vội vàng chạy tới văn phòng Trưởng phòng công an để báo cáo với hắn một chuyện quan trọng.

– Sáng hôm nay vợ Tề Học Quy nhận được một cuộc điện thoại. Theo như mã vùng của số điện thoại này thì Tề Học Quy đang ở tỉnh Giang Nam gọi tới. Băng ghi âm cuộc điện thoại đã được nhân viên kỹ thuật phân tích, khẳng định chính là giọng Tề Học Quy.

Nghe Lưu Gia Vũ báo cáo, Lương Thần lập tức trầm xuống. Có lẽ hắn đã phán đoán sai rồi, Tề Học Quy quả thật đã chạy đến tỉnh khác. Như vậy, mấy ngày nay hắn huy động toàn lực tiến hành truy bắt chẳng phải là đã uổng phí khí lực sao. Lúc ấy trong phòng giam của Tề Học Quy, hắn đã vận dụng năng lực đặc biệt để biết được một tin tức quan trọng. Sau khi Tề Học Quy viết xong tờ giấy đe dọa kia, từng lầm bầm nói một câu:

– Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Hắn phán đoán Tề Học Quy vẫn còn ẩn nấp trong huyện hoàn toàn là dựa vào những lời này. Nhưng hiện tại xem ra hắn dường như đã sai lầm rồi.

– Thông báo mọi người, thu đội về.

Thật lâu sau, Lương Thần thở mạnh một cái, vẻ mặt mệt mỏi hướng đến Phó trưởng phòng Lưu Gia Vũ nói.

Cảm giác được tâm tư nặng nề của vị Trưởng phòng trẻ tuổi, Phó trưởng phòng Lưu trên mặt hiện vẻ phức tạp, vâng lệnh rồi xoay người đi ra ngoài.

Lương Thần suy nghĩ thất thần một lát, sau đó cầm lấy điện thoại, ấn dãy số của văn phòng Cục công an thành phố. Nếu kết luận Tề Học Quy đã chạy trốn tới thành phố Hoàng An thì hắn chỉ có thể cầu viện với Cục công an thành phố, đồng thời thông qua Cục để liên hệ với cảnh sát Hoàng An phối hợp truy bắt.

Màn đêm dần buông. Ở trong tầng hầm của một khu biệt thự, hai người đàn ông mặt đối mặt ngồi trên bộ salon da đắt tiền, giơ ly ra cụng một cái. Sau khi tiếng va giòn vang của chiếc ly thuỷ tinh vang lên thì cùng đồng thời đưa lên miệng uống cạn sạch.

Người đàn ông sắc mặt hồng hào, nở một nụ cười thân thiết vô hại nhìn xung quanh, sau đó dùng giọng điệu vui đùa nói:

– Tầng hầm xa hoa, sang trọng thế này là lần đầu tiên trong đời lão Kim tôi nhìn thấy đấy. Lão Tề này, có phải ông đã sớm đoán trước được tương lai sẽ có một ngày như thế này nên mới hao tâm tổn sức bố trí một chỗ tốt thế này không? Còn nữa, ông mời tôi đến đây, không sợ lão Kim tôi sẽ bán đứng ông sao?

Dừng một chút, nhìn vẻ mặt bất động của đối phương, gã đàn ông dáng vẻ phúc hậu cười nói:

– Được rồi, được rồi, là tôi lỡ lời. Thỏ khôn có đến ba hang. Chỗ lão Tề ông ẩn thân cũng không thể có mỗi chỗ này, tôi sẽ không uổng làm tiểu nhân đâu.

Chương trước Chương tiếp