Con đường quan lộ - Quyển 2

Chương 13



Phần 13: LỜI MỜI KHÔNG THỂ TỪ CHỐI

Nhận được tin tức nhanh chóng không chỉ có mình Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình. Chủ tịch Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân Tề Học Quy cũng nhận được điện thoại của người trong Ủy ban nhân dân huyện.

Tề Học Quy rút cục cũng nhận ra tình hình không ổn. Một tháng trước có một cơn địa chấn trong giới lãnh đạo Giang Vân. Vụ diệt trừ tàn dư của bang xã hội đen Vân Long vẫn còn chưa dứt. Bây giờ điều tra hình sự Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân, không thể nghi ngờ đây chính là một nhát dao chí mạng. Tề Học Quy cuối cùng đã cảm thấy hối hận. Y không nên sắp đặt một kế hoạch qua loa đại khái, gây ra vụ kích động thôn dân tấn công Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Đúng theo lời Cổ Bình, vụ việc này rất dễ ảnh hưởng đến các vị lãnh đạo cấp cao, từ đó gây ra những phiền toái không thể tưởng tượng được.

Hút một hơi xì gà, y lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Cổ Bình. Nhưng trong di động không ngừng vang lên câu nói “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận”. Bỏ di động xuống, Tề Học Quy mặt âm trầm ngồi trong ghế, trong mắt lóe lên hung quang. Trong lúc này, Cổ Bình đang nói chuyện với ai?

Lúc này, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình đang cúi người, cầm điện thoại lắng nghe giọng nói già nua trong đó dạy bảo.

– Tiểu Cổ à, đây vốn là chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng ngược lại lại bị các cháu làm phức tạp rồi! Bên trên chính là muốn một kết quả, cháu và tên nhóc Tề làm ra một kết quả là được rồi!
– Chú Lê, ý chú là…

Cổ Bình cẩn thận hỏi. Y không hiểu rõ lắm ý tứ trong lời nói của đối phương.

– Tên nhóc Tề đó tại sao nhất định phải để cho tên thủ hạ kia chạy trốn? Tại sao không để hắn đến phòng Công an huyện tự thú? Bên trên chỉ cần một kết quả, như vậy cho dù là hành vi đứng đằng sau xúi giục hay là hành vi lưu manh của cá nhân cố ý gây sự, cũng không có gì khác nhau!

Giọng nói già nua trong di động thản nhiên nói:

– Một mực giấu diếm chạy trốn sẽ chỉ khiến người khác nghĩ rằng trong lòng các cháu có quỷ! Bên trên tất nhiên muốn điều tra tiếp, hơn nữa còn gặp phải một số người muốn thừa cơ hãm hại!
– Chỉ cần tổ điều tra của lãnh đạo thành phố giải quyết xong vụ việc thôn dân khiếu oan, tấn công Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, cháu cho rằng bọn họ sẽ ăn no rỗi việc tiếp tục ở lại Giang Vân hay sao? Chuyện còn lại, đơn giản chỉ là một bức thư nặc danh không có bằng chứng. Không phải tên nhóc Tề đó cũng có mối quan hệ trong thành phố hay sao? Nếu ngay cả chuyện phiền toái nhỏ như vậy cũng không giải quyết nổi thì cũng không cần phải tiếp tục lăn lộn ở Giang Vân nữa!
– Cháu hiểu rồi!

Cổ Bình bất chợt hiểu ra, liên tục gật đầu nói:

– Cảm ơn chú Lê đã chỉ bảo!

Nói chuyện với chú Lê xong, Cổ Bình hơi trầm ngâm, cầm điện thoại gọi cho Tề Học Quy. Bọn họ đang cùng ngồi trên một con thuyền, xảy ra chuyện ai cũng không được bỏ chạy. Liên quan đến vấn đề lật thuyền hay không, không phải do y chú ý cẩn thận là được, cho nên y phải bàn bạc thật cẩn thận với Tề Học Quy.

Buổi sáng, Phó Bí thư đảng ủy Lưu gọi một cuộc điện thoại đến cho Cục trưởng Cục Công an thành phố Bộ Khắc Kỷ. Đến chiều, Đại đội hình sự số một do Đại đội phó Khương Bằng, Tất Cạnh dẫn đầu đã đến Giang Vân.

– Sếp!

Sau khi nhìn thấy Lương Thần, Khương Bằng, Tất Cạnh, Tiểu Trác Tử, Diêu Tiểu Thuận mấy người đồng loạt gọi lớn rồi chạy tới. Sau khi lần lượt ôm Lương Thần, mấy người Khương Bằng mới thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm trang cúi chào Lương Thần:

– Xin chào Trưởng phòng Lương!

Nhìn những gương mặt quen thuộc này, trong lòng Lương Thần vô cùng phấn chấn, giơ tay đập vào ngực bọn Khương Bằng mỗi người một cái nói:

– Không cần nói nhiều nữa, buổi chiều ngay lập tức bắt đầu làm việc, buổi tối tôi mời các bạn!
– Có những lời này của sếp là được rồi!

Bọn Khương Bằng vừa cười vừa nói.

– Thật ra, tôi vẫn còn nhớ cách đây không lâu chúng ta vẫn còn đến nhà Thiên Hạ Đệ Nhất Thủ!

Nhắc đến mời ăn, Lương Thần không khỏi nhớ tới trước kia mỗi khi trong đội ăn liên hoan, cả Chi Đội trưởng Thân Lỗi và các lãnh đạo chi đội, đều thích đến chỗ nhà “Thiên Hạ Đệ Nhất Thủ”. Trên thực tế thời gian hắn rời khỏi Liêu Dương đến Giang Vân nhậm chức, cùng lắm mới có nửa tháng, nhưng hắn lại cảm thấy dường như đã qua vài tháng trời đằng đẵng.

Buổi chiều, các đội viên đại đội hình sự Cục Công an thành phố lập tức triển khai hành động. Căn cứ vào nội dung trong bức thư nặc danh, bắt đầu tiến hành điều tra nghe ngóng đối với những người bị hại.

Đồng thời, trong cuộc họp của tổ điều tra lúc chiều, Lương Thần yêu cầu phòng Kiểm toán huyện tham gia, tiến hành kiểm tra một cách có quy củ sổ sách của Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân. Một ngoài sáng, một trong tối, hai thanh đao đồng thời giơ lên, đồng loạt kề vào cổ Chủ tịch Công ty Thanh Vân Tề Học Quy.

Đại đội hình sự số một hành động vô cùng nhanh chóng. Trong thời gian hơn hai tiếng buổi chiều đã lần lượt tiến hành điều tra phỏng vấn với sáu người bị hại được nhắc đến trong bức thư. Trong đó có bốn người bị hại im lặng không nói, còn hai người khác sau khi nghe nhân viên hình sự cam đoan, đã mở miệng kể lại chuyện bọn họ đã bị người của Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân dùng bạo lực ép trả nợ một cách bi thảm như thế nào.

Cửa đã được mở ra một chút. Lựa chọn của Lương Thần là điểm bắt đầu dễ dàng nhất, hơn nữa còn dễ dàng phát hiện một điểm đột phá. Qua sự thật người bị hại bị bạo lực xâm hại có thể tiến thêm một bước khai thác chuyện Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân có tồn tại những khoản tiền cho vay phi pháp, cùng với hành vi phạm tội theo kiểu xã hội đen.

Đêm đó, Lương Thần mời những cấp dưới cũ trong đại đội hình sự số một đến Hương Tửu Gia ăn cơm. Rượu và thức ăn tràn đầy, trước tiên Lương Thần nâng chén, cảm ơn sự giúp đỡ của những cấp dưới cũ. Sau đó tuân theo quy tắc ngày xưa, mỗi người nhấp một ngụm, cơ bản mỗi người chỉ được uống hai chén.

Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, sau khi cơm rượu no nê, Lương Thần đưa những đồng sự này đến nhà khách Giang Vân nghỉ ngơi. Khi hắn đang chuẩn bị ngồi xe quay về khu nhà của Phòng Công an, di động lại vang lên.

Nhìn số điện thoại, Lương Thần thầm thở dài, mặc dù hắn rất muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng chuyện xã giao này chỉ sợ hắn tránh không nổi. Nhấc máy lên, chợt nghe thấy trong di động truyền đến giọng nói nhiệt tình của Chánh văn phòng Cố:

– Trưởng phòng Lương, tối nay đã ăn cơm chưa?
– Tôi đã ăn cùng các đồng sự ở Cục Công an thành phố rồi!

Lương Thần cười trả lời.

– Biết Trưởng phòng Lương rất bận, vừa rồi lúc ăn cơm Trưởng phòng Chu muốn tôi gọi cho anh. Tôi nói tối nay Trưởng phòng Lương mời các đồng chí ở Cục Công an thành phố, nhất định không thể thoát được!

Chánh văn phòng Cố sang sảng cười nói:

– Thế nào, Trưởng phòng Lương, hiện giờ có thể cho chúng tôi chút vinh dự, chúng ta cùng đến Thế Giới Mới thư giãn một chút được không?
– Chánh văn phòng Cố đã có thành ý mời như vậy, sao tôi có thể không đồng ý!

Lương Thần đành tự dối lòng mà thể hiện thái độ tha thiết trả lời.

– Vậy thì tôi và Trưởng phòng Chu xin đợi Trưởng phòng Lương ở cửa Thế Giới Mới!

Chánh văn phòng Cố cười nói.

Cúp máy, Lương Thần đành bất đắc dĩ nói với lái xe Lan Kiếm:

– Có biết Câu lạc bộ ca vũ Thế Giới Mới không?
– Mới mở ở đường bên cạnh, ước chừng mất khoảng năm phút đi xe!

Lan Kiếm không cần nghĩ ngợi trả lời. Sau đó đánh tay lái một cái, lái xe vào khu chợ đêm rực rỡ ở giữa ngã tư đường.

Chương trước Chương tiếp