Con đường quan lộ - Quyển 2

Chương 78



Phần 78: BẢN HÍ KỊCH CỦA CUỘC SỐNG

Trong đêm khuya thanh vắng, tại phòng bệnh săn sóc săn đặc biệt số sáu vẫn còn sáng đèn. Trên chiếc giường, chàng thanh niên đang nhẹ nhàng cởi bỏ những thứ cuối cùng trên người cô gái.

Hiện lên trước mắt Lương Thần là một thân hình trắng như tuyết, thanh cao thuần khiết. Trong đầu của hắn xuất hiện những từ ngữ có tính chất tượng hình mạnh nhất để diễn tả sắc đẹp trước mắt mình. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, thân thể ngọc ngà của cô gái gần như muốn thiêu đốt cả đôi mắt của hắn.

Gần như là mang theo tất cả sự thành kính, Lương Thần đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của cô gái, rồi sau đó lan xuống chóp mũi và cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại, thơm nồng như cánh hoa.

Hai đôi môi quấn chặt lấy nhau. Gương mặt của Diệp Thanh Oánh đỏ ửng lên, cánh tay quấn chặt lấy cổ Lương Thần, toàn bộ thân thể mềm mại của cô đã bị thân hình cường tráng của Lương Thần đè ép. Cô và Lương Thần đã quen biết nhau được một năm, đến nay, cô đã hạ quyết tâm trao thứ quý giá nhất của mình cho người ấy.

Cho dù, chàng thanh niên ấy có vĩnh viễn rời bỏ cô nhưng cô vẫn phải là người duy nhất của anh ấy. Quan trọng hơn, cô phải vì người yêu của mình mà lưu lại một huyết mạch. Và đây chính là lúc tốt nhất để cô thụ thai.

Lưu luyến rời khỏi môi cô gái, Lương Thần tiếp tục hôn lên cổ của cô rồi lần xuống cặp vú trắng như tuyết rồi đến phía dưới vùng bụng phẳng lì. Không có cái gì là hắn không hôn qua và cái cuối cùng mà hắn chạm đến chính là trinh tiết của cô gái.

Mỗi một nụ hôn chính là một dấu vết. Hắn muốn trên người cô gái mỗi một chỗ đều phải lưu lại dấu vết của chính mình. Hắn không muốn nói với cô ấy là “Anh không thể đụng vào người em. Như vậy đối với em sẽ không công bằng”. Và hắn cũng không muốn cô gái ấy phải lụy tình nên muốn căn dặn “Sau khi anh chết đi, hãy quên anh và tìm một người đàn ông tốt khác”. Tuy nhiên lúc này, hắn vẫn chưa rời khỏi thế gian và trước mắt hắn là người con gái hắn yêu. Cú đột phá quá mạnh mẽ khiến cho Diệp Thanh Oánh không chịu nổi cơn đau phải cắn chặt chiếc áo gối. Cuối cùng, trinh tiết của một người con gái xinh đẹp, tao nhã như bông hoa bách hợp đã bị chàng trai ấy cướp đi. Từ nay trở về sau, cô chính thức trở thành một người đàn bà.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng trong phòng bệnh vẫn nghe thấy tiếng thở dốc của đôi nam nữ.

Nhìn thấy Diệp Thanh Oánh lau đi vết máu hồng loang lỗ trên đùi, sau đó mặc lại chiếc váy màu trắng điểm những bông hoa màu hồng, Lương Thần cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm tự hào và thỏa mãn. Bắt đầu từ Tiểu Mạn, rồi Diệp Tử Thanh, Bạch Băng, Tô Mộng Nghiên, Liên Tuyết Phi và cuối cùng là Diệp Thanh Oánh. Tổng cộng sáu cô gái đã bị hắn lấy đi đêm đầu tiên. Đứng dưới góc độ của một người đàn ông, thì hắn cả đời này coi như đáng giá.

Nhận thấy ánh mắt của Lương Thần vẫn còn nhìn vào giữa hai chân của mình, Diệp Thanh Oánh xấu hổ nhắm đôi mắt đẹp lại. Tuy nhiên hai chân vẫn không khép lại mặc chàng trai muốn làm gì thì làm. Cho dù cô có xấu hổ nhưng không khước từ ý tứ của đối phương.

Lương Thần cũng cảm giác được bởi vì hắn mắc bệnh nan y nên cô gái này đã tận sức cố gắng thuận theo ý nguyện của hắn. Nếu không Diệp Thanh Oánh sẽ không chọn thời điểm đêm nay để trao cái quý giá nhất của người con gái cho hắn, cũng như sẽ bỏ qua tất cả sự ngượng ngùng để cùng chủ động trên giường với hắn.

Lương Thần cảm thấy có một sự luyến tiếc nên thở dài một hơi, ôm cô gái vào trong lòng ngực, dịu dàng nói:

– Thôi em mệt rồi, mau ngủ đi.

Diệp Thanh Oánh lắc đầu, cố chấp mà mở to đôi mắt đẹp nhìn chàng thanh niên đang suy tư trước mặt. Cô nghĩ nếu mình nhắm mắt một giây thì sẽ mất đi một giây để nhìn chàng thanh niên ấy. Trước khi Lương Thần rời bỏ thế giới này, cô muốn khắc ghi thật rõ hình bóng của đối phương vào trong mắt, trong lòng của cô.

Bất chợt Lương Thần muốn khóc. Hắn liền ôm chặt cô gái vào trong lòng, không cho đối phương nhìn thấy những giọt nước mắt sắp trào ra. Bây giờ hắn mới nhận thức được sinh mạng quý giá biết nhường nào. Nếu không có sinh mạng thì quyền lực, của cải, tình thân và tình yêu đều cũng trôi đi hết.

Lại một đêm nữa trôi qua. Ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu rọi vào phòng bệnh báo hiệu một ngày mới đã đến.

Vương Phỉ Hạm giúp Lương Thần làm thủ tục xuất viện rồi cùng với hai cô con gái chở Lương Thần về khu chung cư Liên Hoa.

Trong lúc này, tại huyện Tây Phong, trong nhà của Phùng Yến thuộc khu chung cứ Thúy Hồ đã tiếp đón một số vị khách xa lạ. Nhìn cử chỉ lễ phép, nhiệt tình của người đàn ông, Phùng Yến không khỏi căng thẳng trong lòng. Khi người đàn ông đó nói rõ ý đồ của mình thì cô lại càng hoang mang lo sợ hơn.

– Ông chủ của chúng tôi muốn mời tiểu thư Trương Ngữ Giai đến Liêu Dương một chuyến.

Người đàn ông trung niên cất tiếng nói.

– Ông chủ của các anh chắc tìm lầm người rồi. Giai Giai của chúng tôi không có người thân, bạn bè nào tại Liêu Dương cả. Hơn nữa, Giai Giai sắp sanh em bé, cũng không tiện đi đâu cả.

Phùng Yến vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trương Ngữ Giai.

Hiện tại Trương Ngữ Giai đã mang thai gần chín tháng mười ngày. Tháng tư này chính là ngày dự sanh của cô ấy.

– Xin mọi người cứ yên tâm. Tiểu thư Trương Ngữ Giai sẽ được hộ lý giỏi nhất tại Liêu Dương chăm sóc. Ông chủ của chúng tôi đã an bài một nơi ở rất yên tĩnh đồng thời sắp xếp những nhân viên hộ lý có chuyên môn cao. Bảo đảm tiểu thư Trương sẽ có thể bình an thuận lợi hạ sanh em bé.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

– Ông chủ của các anh tên gì?

Đang dựa đầu ở giường, Trương Ngữ Giai bỗng lên tiếng hỏi.

– Điều này thứ lỗi tôi không thể nói ra. Tuy nhiên ông chủ của chúng tôi là bề trên của Lương Thần tiên sinh.

Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười:

– Ông chủ của chúng tôi nói, vì ông ấy là bề trên của Lương tiên sinh cho nên đứa bé trong bụng của tiểu thư Trương cũng giống như cháu của ông ấy vậy. Do đó, mong tiểu thư thông cảm cho tấm lòng của ông ấy và cùng với chúng tôi đến Liêu Dương một chuyến.
– Đoạn đường từ đây đến Liêu Dương cũng mất ba bốn giờ. Nếu đi cùng với các anh, chẳng may nửa đường Giai Giai sanh mất thì làm sao bây giờ?

Phùng Yến nghe nói là bề trên của Lương Thần thì cảm thấy kinh ngạc. Tuy cũng muốn làm rõ vấn đề nhưng lại lo lắng cho Trương Ngữ Giai nên vội vàng nói. Tuy dự sanh là vào tháng tư nhưng cũng không thể loại trừ khả năng sanh non.

– Phu nhân Phùng cứ yên tâm. Đi theo chúng tôi còn có bác sĩ chủ nhiệm khoa Sản của bệnh viện nhân dân tỉnh cùng với một số hộ lý. Bảo đảm tiểu thư Trương sẽ được an toàn.

Người đàn ông trung niên hơi cúi thấp người xuống, lễ độ nói:

– Xe đang chờ ở dưới lầu. Xin mời tiểu thư Trương xuống lầu cùng với chúng tôi. Nếu như phu nhân Phùng cảm thấy lo lắng thì có thể đi cùng.
– Giai Giai!

Phùng Yến quay sang nhìn Trương Ngữ Giai chờ ý kiến. Nếu như Giai Giai không muốn đi thì cô sẽ không bao giờ cho phép những người này mang bạn của mình đi.

– Tôi có thể lựa chọn việc không đi sao?

Mặc dù đã gần đến ngày sanh, thân thể mập mạp nhưng gương mặt Trương Ngữ Giai vẫn giữ được nét đẹp quyến rũ, phong tình của người thiếu phụ.

– Xin tiểu thư Trương đừng làm chúng tôi cảm thấy khó xử.

Người đàn ông trung niên uyển chuyển đáp.

– Vậy thì đi thôi!

Trương Ngữ Giai trong lòng xuất hiện một tình cảm phức tạp. Ông chủ của những người này thật sự là bề trên của Lương Thần. Tuy nhiên cha của đứa bé trong bụng của cô là ai thì ngoài Lương Thần, Phùng Yến ra thì không ai biết cả. Chẳng lẽ Lương Thần lại đem bí mật này nói cho bề trên biết sao?

Nhìn thấy Trương Ngữ Giai đã đồng ý, người đàn ông trung niên nhẹ nhàng thở ra. Gã thật sự lo lắng người phụ nữ này sẽ cố chấp mà không chịu rời khỏi sẽ khiến cho bọn họ phải dùng đến sức mạnh. Nếu chẳng may đứa bé trong bụng xảy ra vấn đề gì thì bọn họ tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

Chỉ thu dọn vài thứ đơn giản, Phùng Yến và một nhân viên hộ lý đã đến dìu Trương Ngữ Giai chậm chầm xuống lầu. Ở dưới lầu, ngoài trừ bốn chiếc xe chờ sẵn còn có một chiếc xe Limousine màu trắng bạc sang trọng.

Phùng Yến hít sâu một hơi. Bề trên của Lương Thần rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà lại khoa trương đến vậy, dùng một chiếc xe giá trị mấy triệu nhân dân tệ để đi đón một người phụ nữ có thai. Nhìn lại năm sáu người y tá, hộ lý mặc đồng phục màu trắng và người bác sĩ sản khoa trung niên, Phùng Yến vô cùng hoài nghi về lai lịch của những người này. Nếu muốn bắt cóc hoặc gây bất lợi cho Giai Giai thì không cần phải lãng phí tiền như vậy.

Khu chung cư Thúy Hồ được coi là khu chung cư sang trọng bậc nhất ở huyện Tây Phong. Phần lớn người dân sinh sống trong chung cư này đều là nhân viên công vụ hoặc là doanh nhân thành công. Nhưng nhìn thấy đoàn xe xa hoa này, người dân xung quanh vẫn không khỏi trầm trồ, chỉ trỏ.

Chồng trước của Trương Ngữ Giai, Phan Bách Văn cũng đang đứng chung trong đám người đó, nhìn vào đoàn xe sang trọng đang rời khỏi khu chung cư. Y liền quay sang nhìn người hàng xóm hỏi:

– Đoàn xe này ở đâu đến vậy? Và đến khu chung cư của chúng ta làm gì?
– Là anh Phan à?

Người hàng xóm nét mặt hiện lên sự kinh ngạc, nửa muốn nói nửa lại thôi. Nhưng cuối cùng đã không kìm nổi mở miệng nói:

– Nghe nói vợ trước của anh, Trương Ngữ Giai đã đi cùng với đoàn xe ấy đến Liêu Dương rồi.

Phan Bách Văn có chút giật mình. Y và Trương Ngữ Giai đã ly hôn được nửa năm. Bây giờ y đã có bạn gái mới do Chủ nhiệm Hách của Huyện ủy làm mai cho. Đó chính là trưởng nữ Đào Lỵ Lỵ của Trưởng phòng cục công thương huyện, nhỏ hơn y năm tuổi, cũng khá xinh đẹp nhưng vẫn không thể so sánh bằng vợ cũ của y. Vì đã mất đi sự tự trọng cũng như muốn chứng tỏ cho Trương Ngữ Giai biết cuộc sống của y bây giờ đã khác trước nên có lần đã cố ý cùng với Đào Lỵ Lỵ mời Phùng Yến ăn cơm.

Nhưng Phùng Yến đã chọc thủng lòng tự tôn của y:

– Thư ký Phan, anh đừng quên vì sao mình được làm thư ký cho Bí thư huyện ủy. Cho dù tương lai anh có làm Chủ tịch huyện, hay Chủ tịch thành phố thì cũng không thể thay đổi được sự thật anh đã bán đứng Giai Giai.

Trương Ngữ Giai đã cùng với người khác đi mất rồi. Bỗng nhiên Phan Bách Văn cảm thấy trong lòng trống rỗng. Một cảm giác hối hận trước nay chưa từng có xuất hiện. Y đã đạt được ý nguyện trở thành thư ký cho Bí thư huyện ủy nhưng vĩnh viễn mất đi người vợ của mình. Cuộc giao dịch này đối với y mà nói thì giá trị hay là không giá trị?

Nửa đêm, Lương Thần không ở trong phòng sách mà bị Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh kéo vào trong căn phòng của các cô mà ít khi hắn được ghé qua. Chỉ có một chiếc giường nhỏ nhưng lại chen chúc ba thân người.

Trong đêm này, Lương Thần mơ ước có thể thực hiện giấc mơ tiên với hai người con gái này. Một người sắc đẹp kiều mị, một người nét đẹp thanh lịch một trái một phải được hắn ôm vào trong lòng. Gần như suốt một đêm, hắn giống như một con sư tử dũng mãnh tiến hành chinh phục và chiếm đoạt hai cô gái.

Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh hai chị em toàn thân bủn rủn, rơi vào trạng thái kiệt sức nằm ngủ trên giường. Lương Thần mặc dù mồ hôi ướt đẫm nhưng lại cảm thấy tinh lực của mình hoàn toàn không bị giảm sút.

Lương Thần cởi trần bước ra khỏi phòng ngủ của Diệp Thanh Oánh. Trên đường đến toilet, hắn bỗng nghe một âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong phòng của Vương Phỉ Hạm. Không kìm lòng nổi, hắn dừng lại trước cửa phòng, định thần lắng nghe toàn bộ những tiếng rên rỉ phát ra. Cảm xúc của hắn vốn đã bình ổn nhưng lúc này như muốn trỗi lên lại.

Hắn nhẹ nhàng vặn núm cửa, một cảnh tượng diễm tình hiện ra trước mắt hắn. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang nằm ngang dọc trên chiếc giường lớn, vặn vẹo đôi chân thon dài, hai tay không ngừng xoa hai núm vú no tròn. Những tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi đỏ hồng thì không ngừng liếm vào đôi môi đó.

Lương Thần không dám nhìn tiếp, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi đến phòng toilet. Hắn đã dùng nước xả mạnh xuống người nhưng vẫn không dập tắt được ngọn lửa dục vọng trong người.

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong chiếc gương bỗng xuất hiện gương mặt đỏ ửng của Vương Phỉ Hạm. Sau đó, một cánh tay từ phía sau quấn lấy cổ, áp sát thân thể mềm mại, nóng bỏng vào lưng của hắn. Trong nháy mắt, hắn liền cảm nhận được sự co dãn mềm mại của bầu ngực no tròn kia.

Hắn đột nhiên xoay người, ôm chặt thân hình người phụ nữ vào ngực. Đôi môi của hắn tham lam tìm đôi môi đỏ mọng ấy. Hắn hôn một cách mãnh liệt đến u ám cả trời đất.

Dường như tâm linh tương thông nên hai người vừa giữ nụ hôn vừa tiến sát thân thể của mình về phía phòng ngủ của người thiếu phụ. Vương Phỉ Hạm đưa tay sờ soạng mở chốt cửa phòng.

Cửa đã mở, hai người tiến sát vào bên trong, thuận người ngã xuống chiếc giường lớn. Xoẹt! Chiếc áo ngủ của người phụ nữ đã bị Lương Thần hung hăng cởi ra ném xuống dưới giường.

Nhìn ánh mắt tham lam của chàng thanh niên lướt trên cơ thể mình, Vương Phỉ Hạm trong lòng dâng lên một sự ngượng ngùng và hưng phấn. Rốt cuộc cũng đã đến ngày bà thực hiện lời hứa của mình, bước chân vào sự sa đọa. Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì. Chính bà tự nguyện dâng hiến cho chàng trai này mà không có gì tiếc nuối. Cuộc giao hoan giữa hai người lúc này sẽ được bà chôn sâu vào trong tận đáy lòng. Bà biết, nếu như không phải Lương Thần bị bệnh nan y thì bà căn bản không thể hạ quyết tâm thực hiện điều đó như vậy.

Vươn đôi cánh tay kéo thấp đầu chàng thanh niên xuống, đôi môi đỏ mọng ghé sát vào tai chàng thanh niên run rẩy nói:

– Không cần phải thương tiếc cô. Cô chính là không biết xấu hổ khi quyến rũ bạn trai của con mình.

Chỉ một câu như vậy, Lương Thần như một kíp nổ, gầm nhẹ lên một tiếng, nhấc cặp mông của người phụ nữ lên cao rồi sau đó xông vào bên trong một cách hung bạo. Mối quan hệ giữa hắn và người phụ nữ này đã hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc không tránh khỏi việc vượt qua những điều cấm kỵ.

Sắp sửa đối mặt với cái chết, thì hết thảy những điều cấm kỵ không còn quan trọng nữa. Lúc này Lương Thần như con ngựa hoang đã tháo cương, không còn phục tùng những luân thường đạo đức nữa mà chỉ trầm mình vào trong sự đam mê sa đọa để quên đi căn bệnh của mình.

Không biết đã trải qua bao lâu, cánh cửa phòng ngủ mở ra, bóng dáng chàng thanh niên bước đến phòng toilet, tắm rửa sạch sẽ rồi quay trở về phòng ngủ của mình.

Nằm trên giường, Lương Thần cảm thấy bực bội. Nếu hắn có súng trong tay, hắn sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới này. Hắn biết bởi vì cái chết đang đến gần đã khiến cho hắn sinh ra ý niệm biến thái ở trong đầu.

Người chết thì sẽ không còn biết vui sướng, bi thương, thống khổ, xấu hổ hay áy náy gì cả. Nếu không biết thời gian của mình không còn nhiều thì hắn chẳng bao giờ dám đụng đến Vương Phỉ Hạm.

Cuộc sống của hắn rốt cuộc còn bao lâu nữa? Trong giai đoạn sung mãn nhất của cuộc sống, tại sao hắn lại phải chết đi? Lương Thần đốt một điếu thuốc, ánh mắt nhìn vào những làn khói bay lơ lửng trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương. Ban ngày, hắn luôn chuyện trò vui vẻ với những người phụ nữ đó. Hắn không muốn những người thân và người yêu bên cạnh phải nhìn hắn khó chịu. Nếu không kiên trì nổi, đến một ngày nào đó hắn thật sự sẽ dùng một phương pháp rõ ràng để kết liễu cuộc sống của mình.

Thời gian sắp tới hắn sẽ bù đắp cho cha mẹ, cho bạn gái và cho tình nhân. Sau đó, có oán báo oán, có ân báo ân. Thẳng cho đến ngày đó sẽ không còn vướng bận nào trên đời nữa.

Chỉ có điều là sẽ thật sự không còn vướng bận sao? Lương Thần run rẩy dụi điếu thuốc rồi ngã xuống giường, lấy chăn bịt kín đầu. Hắn muốn dùng thuốc để trốn tránh sự thật, tuy nhiên hắn không thể nào trốn tránh mãi được. Sẽ không có bất cứ kẻ nào trốn tránh khi mà nước đã chảy đến chân.

Lại một ngày nữa lại đến. Thế là thời hạn Lương Thần còn sống trên thế gian này đã bị rút ngắn một ngày. Lương Thần cùng với ba người phụ nữ dùng điểm tâm tại nhà ăn, thảo luận về chương trình du ngoạn ngày hôm nay.

Lương Thần sắc mặt mỏi mệt nhìn ba người phụ nữ đang hoan hỉ thì trong đầu không khỏi nhớ đến một câu: Người đàn ông giống như một con trâu và người phụ nữ giống như người chăn dắt trâu. Trâu càng làm việc thì càng gầy, còn người chăn dắt thì càng ngày càng mập.

Lương Thần cảm thấy kỳ quái khi chính mình lại có cái tâm tình nhàm chán đó nhưng cuối cùng lại không thuận theo ý nghĩ. Hắn buông đũa, hướng về ba người phụ nữ nghiêm trang nói:

– Chiều nay, anh còn phải trở về phòng công an huyện ở Giang Vân. Ở đó vẫn còn những vụ án chưa được xử lý, anh cảm thấy không yên lòng.
– Không phải là đã báo cho phòng công an huyện là nghỉ bệnh sao? Vì sao anh lại còn muốn trở về đi làm?

Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên, cùng lên tiếng hỏi. Dừng lại một chút, Diệp Thanh Oánh lắc đầu nói:

– Thần, anh không cần phải quay về. Hãy ở lại đây tĩnh dưỡng một vài ngày. Em và chị Tử Thanh cố ý ở nhà với anh.

Nói đến “cố ý cùng ở nhà với anh”, gương mặt Diệp Thanh Oánh đỏ bừng lên. Cô cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ đến sẽ cùng chia sẻ tình yêu của mình cho người con gái khác, rồi cùng hầu hạ một người đàn ông trên giường. Nhưng tất cả đã diễn ra. Tuy biết việc này là không có khả năng nhưng vì tình yêu của mình dành cho chàng trai này và cũng biết thời gian của người ấy cũng không còn nhiều nên cô phải quyết định như vậy. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chỉ muốn người đàn ông này cảm thấy sung sướng.

– Anh nghe lời em, sẽ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.

Lương Thần liên tục gật đầu, mỉm cười nói:

– Tuy nhiên, sau hai ngày anh phải quay trở về Giang Vân. Đến lúc đó, mọi người không thể giữ anh lại được nữa.
– Sẽ không cho anh đi đâu cả!

Diệp Tử Thanh đôi mắt đỏ lên, cắn môi cố nén không cho nước mắt trào ra. Chỉ có điều thanh âm dường như có tiếng nấc nghẹn.

– Em làm như sanh ly tử biệt không bằng.

Lương Thần cầm lấy một chiếc đũa, hướng về chiếc cằm của đối phương cười hì hì nói:

– Con gái nhà ai mà xinh đẹp như vậy. Mau mau cười một cái nào.
– Đáng ghét!

Diệp Tử Thanh không bị lời nói đùa làm cho tức cười, ngược lại còn dùng bàn tay nhỏ bé của mình đấm vào người Lương Thần.

– Thôi, anh sai rồi, anh sai rồi!

Lương Thần cảm thấy ánh mắt của mình đã bắt đầu cay lên. Tuy nhiên hắn biết nếu mình rơi lệ thì bao gồm cả Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm bên cạnh cũng sẽ không kềm nổi tiếng khóc. Chỉ có điều, miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ thật sự là rất khổ.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Lương Thần vội vàng nhân cơ hội này đẩy tay Diệp Tử Thanh, miệng vừa thốt ra “Để anh đi mở cửa” thì đã rời khỏi bàn ăn đi vào phòng khách, xoa xoa mặt lấy lại bình tĩnh, thoáng nhìn qua cửa kính rồi mới mở cửa phòng.

Ngoài cửa phòng, bóng dáng của Lan Kiếm và Hà Binh hiện ra trước mắt Lương Thần. Hai tinh anh của bộ đội đặc chủng cũng vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lương Thần, mở miệng nói câu đầu tiên:

– Hãy đi cùng chúng tôi.
– Đi đâu?

Lương Thần mỉm cười hỏi một câu. Hắn biết Lâm Tử Hiên nhất định là đã biết bệnh tình của hắn nên mới khiến Lan Kiếm và Hà Bình đến đây hẳn là muốn gặp hắn.

– Chúng ta sẽ đến bệnh viện tỉnh trước, sau đó sẽ đến bệnh viện quân giải phóng thủ đô rồi tiếp theo sẽ đi Mỹ.

Lan Kiếm nhìn chăm chú vào gương mặt có chút tiều tụy của Lương Thần thản nhiên hồi đáp. Lương Thần trầm mặc một chút rồi hạ giọng nói:

– Xin cảm ơn!

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Xin thay mặt tôi cảm ơn ông chủ của các anh. Nói với ông ấy là không cần phải phiền toái như vậy.

Lan Kiếm và Hà Binh nét mặt không hề thay đổi nhưng trong mắt vẫn không giấu được sự kinh ngạc. Tuy có sự nghi ngờ chàng thanh niên này đã đoán được chân tướng sự việc nhưng nghe chính miệng đối phương nói ra thì không khỏi có chút rúng động. Cũng giống như Chủ tịch đã viết trên giấy hai chữ “Niết bàn” cũng chính là nói về bản thân của ông ấy.

– Cậu đã biết ý tứ của Chủ tịch thì cũng có thể biết là không thể làm trái ý của ông.

Hà Binh đưa tay ra mời, thấp giọng nói:

– Những người ở bên cạnh cậu đều không từ bỏ hy vọng thì tại sao cậu lại để cho bản thân mình tuyệt vọng chứ?
– Vậy thì đi thôi!

Lương Thần thần sắc phức tạp. Hắn đã trở nên tuyệt vọng nhưng vị Chủ tịch Lâm kia lại không để cho hắn tuyệt vọng. Dường như đối phương đã quá mức coi trọng mạng sống của hắn.

Lương Thần nói với Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh mình ra ngoài có chút việc. Ba người phụ nữ biết người đến tìm Lương Thần là Lan Nguyệt và Hà Bình thì cảm thấy không cần lo lắng quá, chỉ dặn dò hắn nên đi sớm về sớm mà thôi.

Tại bệnh viện nhân dân tỉnh, chuyên gia về khoa não thần kinh nổi tiếng trong nước đã hầm hừ nói với Lan Kiếm và Hà Binh:

– Là ai đã chẩn đoán người bệnh này bị khối u não ác tính chứ? Đem người đó lại đây tôi cho vài bạt tai. Có nhìn nứt con mắt ra cũng không phát hiện được điều gì bất thường từ người bệnh này. U não ác tính? Tôi nghĩ là người bệnh này bị u não ảo giác thì có.

Chương trước Chương tiếp