Con đường quan lộ - Quyển 2
Chương 84
– Tôi chỉ là lo lắng, giống lần trước, đầu hổ đuôi rắn lại khiến Tề Học Quy tránh được một kiếp nạn!
Lý Minh Dương liếc mắt sang đối phương một cái:
– Đùa mà nói, cái kết quả phúc tra này của anh đưa ra thật không đúng lúc. Nếu trì hoãn thêm một thời gian, bên trên sẽ nể bản mặt lúc nào cũng giễu cợt của anh, nói không chừng sẽ đem nguyên trạng Tề Học Quy đưa ra cho chúng ta làm thịt! Tổ sư nhà anh!
Lương Thần tức giận mà trừng mắt nhìn đối phương một cái, lấy từ túi ra nửa gói thuốc lá, móc ra một điếu muốn đốt hút, quay trái quay phải tìm qua kiếm lại thì phát hiện quên đem theo bật lửa. Lý Minh Dương mở ngăn kéo, lấy ra một cái bật lửa, đánh lửa mồi thuốc cho Lương Thần. Nhìn tên hiệu thuốc lá của Lương Thần, Lý Minh Dương bĩu môi, lại từ ngăn kéo đó lấy ra nửa hộp mềm Trung Hoa ném lên bàn rồi nói như thuộc lòng:
– Hiện tại nói như thế nào thì cũng đã có tài sản trên mấy chục tỷ, còn hút loại thuốc năm tệ một gói này sao? Phải nói là anh tiết kiệm hay nói anh keo kiệt đây!
– Đây là vấn đề thói quen của con người, không can hệ tới chuyện hút thuốc hiệu gì!
Lương Thần mặt không chút xấu hổ đem nửa hộp mềm Trung hoa bỏ vào túi mình, cười hì hì nói:
– Tuy nhiên, nếu là lão Lý anh có lòng tặng tôi, vậy tôi không khách sáo! Đúng rồi, lão Lý, cái bật lửa kia của anh cũng không tồi, hiệu gì thế? Mắt thấy đối phương đưa tay qua, Lý Minh Dương lập tức chộp lấy bật lửa lên bỏ vào ngăn kéo đóng lại, mặt đầy cảnh giác nói:
– Đây là Dẫn Dương. Hàng hiếm số lượng có hạn, là quà bạn gái tôi tặng, anh đừng có mơ!
– Đồ nhỏ mọn! Đối với sự dè dặt của Chủ tịch huyện Lý, Lương Thần quệt mũi nói:
– Cái của tôi cũng là Chí dương. Xài tốt hơn cái của anh! Dừng một chút, lại đưa ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương:
– Tài nữ xinh đẹp của anh là thiên kim của nhà nào thế? Với gia thế của lão Lý nhà anh, đoán chừng không phải là con nhà gia giáo bình thường chứ?
– Liên quan gì đến anh! Đề cập đến chuyện bạn gái, Chủ tịch huyện Lý không khỏi nhớ tới Diệp Tử Thanh, báu vật khuynh quốc khuynh thành. Cũng chỉ tại cái tên trộm cắp đáng đánh này, nếu không Diệp Tử Thanh nhất định sẽ trở thành người đặc biệt của y. Không biết hôm nay là ngày gì, y bị uống lộn thuốc hay sao, tự nhiên lại đem nửa gói Trung Hoa đưa cho hắn!*
– Thôi không nói nữa!
Nể mặt nửa gói Trung Hoa, Lương Thần không so đo với những lời cay độc của đối phương, chuẩn bị nhảy xuống khỏi bàn làm việc, chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra. Lương Thần còn đang kinh ngạc sao ai dám vào phòng làm việc của Chủ tịch huyện mà không gõ cửa liền ngẩn người nhìn người khách mới đẩy cửa vào. Thì ra là một cô gái xinh đẹp tuổi còn trẻ, khí chất xuất chúng. Lương Thần nhìn đánh giá đối phương, đối phương cũng đang nhìn đánh giá Lương Thần. Lương Thần đang đổ lỗi trách đối phương vì sao tiến vào không gõ cửa, còn đối phương lại thấy kỳ lạ, rốt cuộc là ai mà lớn gan lớn mật, lại dám ngồi lên bàn làm việc của Chủ tịch huyện.
– Tiểu Nhã sao em lại tới đây? Lý Minh Dương lúc đầu ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, đứng lên đi tới, dùng giọng nói thân mật nói với cô gái.
– Hôm nay là cuối tuần, ba mẹ muốn mời anh về nhà ăn cơm. Em cũng đang nhàn rỗi không có việc nên tới đây nói với anh một tiếng!
Hoàng Tiểu Nhã một bên vừa nói, một bên vừa đưa mắt nhìn đánh giá Lương Thần. Thấy tình cảnh như vậy Lý Minh Dương trong lòng không khỏi nghiến răng một cái, trong lòng đang thầm mắng thằng tiểu tử này đúng là khắc tinh trời sinh với y. Lần trước đã cướp mất Diệp Tử Thanh trong tay y, giờ lại thêm Hoàng Tiểu Nhã sao? Trời ơi, rõ là không đẹp trai bằng ai, tại sao tất cả mỹ nữ đều có thiện cảm với hắn?
– Đây là đồng sự của anh, Lương Thần! Lý Minh Dương giới thiệu sơ Lương Thần với cô gái sau đó đưa mắt ra hiệu với Lương Thần, tỏ ý với đối phương đừng có ở lại đây làm chướng mắt, mau mà cút đi!
– Xin chào anh! Tôi là bạn gái của Minh Dương, Hoàng Tiểu Nhã! Hoàng Tiểu Nhã trong ánh mắt mạnh mẽ. Cô chú ý tới cách giới thiệu “Đồng sự của anh”, không phải là thuộc hạ cấp dưới. Vậy chứng minh người thanh niên trẻ tuổi này tại Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhất định có chức vị không thấp.
– Xin chào! Lương Thần vội vàng đứng lên, giơ tay đáp lễ với đối phương. Mới nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến. Hóa ra đây là bạn gái lão Lý. Ừm, quả thật không tồi, một mẫu người ưu tú rất xứng đôi với lão Lý.
– Tiểu Nhã mình em tới sao? Lý Minh Dương đặc biệt quan tâm bạn gái mình. Tuy rằng đối phương không sánh bằng vẻ đẹp trời xinh của Diệp Tử Thanh, nhưng cử chỉ hào phóng, khí chất sảng khoái cũng rất hấp dẫn y. Hơn nữa theo gia thế mà nói, hai nhà môn đăng hộ đối, cha mẹ bên đó lại rất tán đồng sự qua lại của hai người!
– Vũ Đồng và Nhất Nhất đi cùng em tới đây! Hoàng Tiểu Nhã nhe răng cười, quay đầu ra cửa nói:
– Vào đây đi để cho Minh Dương mời chúng ta dùng cơm trưa! Hoàng Tiểu Nhã vừa dứt lời hai người đẹp dáng cao chân dài, mình đầy đồ hiệu đi đến, nhìn thấy Lý Minh Dương cũng không thấy lạ. Một cô phá lên cười nói:
– Vậy là anh rể tốn kém rồi!
– Nói gì đó hai con bé chết tiệt kia! Hoàng Tiểu Nhã xấu hổ mặt đỏ lên, giả bộ trách cứ cô gái.
– Dù sao chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!
Chu Nhất Nhất hướng về chị họ làm mặt hề, khuôn mặt búp bê nghịch ngợm của cô trông thật đáng yêu. Chu Vũ Đồng cũng cười nói:
– Kỳ thật đã là vợ chồng lâu năm, chị họ còn xấu hổ chi nữa? Lương Thần nhìn một nhà người ta đang vui chơi cười đùa, cãi nhau ầm ĩ, hắn đứng ở chỗ này cũng thực không tiện lắm. Được rồi, hắn ho nhẹ một tiếng chặn ngang tiếng cười đùa của mấy cô, nói với Lý Minh Dương:
– Lão Lý, tôi còn chuyện làm, đi trước đây! Nói xong, lại hướng về Hoàng Tiểu Nhã gật gật đầu, đem luôn nửa gói thuốc lá Trung Hoa đi ra cửa. Đúng lúc này, bóng dáng Chánh văn phòng Huyện ủy Lâm Tiên Hoa hiện ra tại cửa. Cửa đang mở nhưng theo quy định nên nói thì phải nói:
– Chủ tịch huyện, buổi chiều hai giờ có cuộc họp cần anh tham dự! Lâm Tiên Hoa vốn là muốn gọi điện thoại. Nhưng anh ta suy xét cẩn thận, hay là tự mình đi một chuyến, anh ta cũng không nghĩ tới trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện lại nhiều người như vậy. Hơn nữa, Lương Thần không ngờ cũng ở đây.
– Đúng lúc Bí thư Lương cũng ở đây, tôi đỡ phải đi đâu xa! Lâm Tiên Hoa cười cười hướng về Lương Thần nói.
– Làm phiền chủ nhiệm Lâm rồi!
Lương Thần cũng cười đáp trả lại một câu. Hắn nhận chức Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật mới được vài ngày, chính sự chưa đụng tới, hội họp thì đã dự không ít. Nhất là Ủy viên thường vụ huyện, gần như mỗi cuộc họp đều phải có mặt. Rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch huyện, Lương Thần nhìn đồng hồ: Đúng mười một giờ rồi. Giữa trưa đã hẹn Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam cùng nhau ăn cơm, thời gian cũng khoảng đó rồi. Lương Thần và Chánh văn phòng Huyện ủy Lâm Tiên Hoa đi rồi, trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện chỉ còn lại Lý Minh Dương, Hoàng Tiểu Nhã, Chu Vũ Đồng, Chu Nhất Nhất bốn người.
– Anh rể, hồi nãy là Bí thư Lương nào vậy? Cũng là lãnh đạo Huyện ủy của các anh à? Chu Nhất Nhất hoạt bát hiếu động, hơn nữa lòng hiếu kỳ đặc biệt nhiều. Mắt thấy trong phòng làm việc không có người ngoài, cô không kìm nổi mở miệng hỏi.”Để nghĩ coi!”Lý Minh Dương trì hoãn trả lời. Trong lòng thực ra đang phẫn nộ bất bình, cả em vợ tương lai không ngờ đối với tên khốn Lương Thần kia cũng có thiện cảm.
– Hắn là bí thư gì, Bí thư huyện ủy? Phó bí thư huyện ủy? Chu Nhất Nhất đối với thái độ ngập ngừng của anh rể tương lai vô cùng không hài lòng, tiếp tục truy hỏi.
– Là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật! Lý Minh Dương hết cách, chỉ biết nói sự thật.
– Trẻ vậy sao? So với anh rể còn trẻ hơn nhiều? Cái miệng nhỏ nhắn của Chu Nhất Nhất khoanh thành hình tròn, vẻ mặt sửng sốt. Hoàng Tiểu Nhã và Chu Vũ Đồng cũng không kìm nổi giật mình. Trong lòng các cô, Lý Minh Dương mới hai mươi tám tuổi làm chủ tịch một huyện đã có thể nói là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở. Hoàng Tiểu Nhã vẫn cho rằng, xét về tuổi tác, tài năng không ai sánh bằng bạn trai mình. Thế mà hiện tại, dường như cũng phải nhường chỗ cho vị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi kia. Lý Minh Dương trán hiện ra vài phần ganh tị. Nói ra thì y chỉ hơn Lương Thần không quá ba tuổi, bề ngoài chênh lệch quá nhiều vậy sao? Cô bé Nhất Nhất kia cố tình đả kích y sao?
– Trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm, mọi người muốn ăn gì nào? Quả là tài giỏi, cả Minh Dương cũng phải tỏ ra vẻ mặt tươi cười. Hoàng Tiểu Nhã đưa mắt nhìn Lý Minh Dương một cái. Trong câu hỏi chuyển đề tài của y, cô nhạy bén mà phát giác được người bạn trai lòng đầy tự tin pha chút hào khí nam nhi, lúc nói về người thanh niên tên Lương Thần kia bất giác mà lộ ra một chút ghen tị.
Cố ý cùng Lý Minh Dương đi phía sau, cô thấp giọng nói:
– Người đồng sự tên Lương Thần kia của anh đã kết hôn chưa? Có bạn gái chưa? Anh giới thiệu hắn cho Nhất Nhất hoặc là Vũ Đồng, thấy thế nào?
– Em đừng quan tâm làmgì! Lý Minh Dương cực kỳ buồn bực như bị thêm dầu vào lửa trả lời cô:
– Bạn gái người ta rất xinh đẹp! Nhất nhất và Vũ Đồng căn bản không có cách nào so bì!
– Xinh đẹp vậy sao? Hoàng Tiểu Nhã vẻ mặt không tin được, dừng một chút nhìn về phía người thanh niên, bỗng nhiên lại hỏi:
– Anh gặp rồi hả? Đẹp hơn em luôn hả?
– À… Chỉ là thấy qua một hai lần. Cô ta đương nhiên không xinh bằng Tiểu Nhã em được! Lý Minh Dương tâm đầu một ý, trên mặt cũng là hiện ra thần sắc đặc biệt chân thành tha thiết, giữ chặt tay đối phương nói:
– Trong lòng anh, Tiểu Nhã em là người đẹp nhất!
Hoàng Tiểu Nhã cười ngọt ngào.
Cô biết người thanh niên đang nói dối.
Diện mạo cô cùng Nhất Nhất và Vũ Đồng không phân cao thấp, theo đánh giá của y, cô hiển nhiên không hơn được bạn gái Lương Thần.
Tuy rằng có chút không phục, nhưng người thanh niên bên cạnh đã nói những lời như vậy thì cô cũng đành chịu.
Giữa trưa, Lương Thần và Lăng Lam lại đi đến tiệm cơm A Lang.
Sau khi ăn xong cơm trưa hai người trở lại Huyện ủy nghỉ ngơi, sau đó đến hội trường tham gia Hội nghị công tác Huyện ủy.
Trong hội nghị, Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến đặc biệt nêu ra ba trọng điểm quan trọng trong công tác Huyện ủy, nhấn mạnh về vấn đề an toàn khai thác mỏ than.
Mặc dù ở điểm này, An Quốc Kiến chưa thông qua Lý Minh Dương.
Nhưng trong hội nghị lần này, Bí thư An sở dĩ đưa ra hành động tăng cường chỉnh đốn mỏ than cũng là tỏ ý ủng hộ và phối hợp đối với Chủ tịch huyện Lý Minh Dương.
Từ phương diện khác để xem xét, cũng có nghĩa là trong phương hướng công tác hằng ngày tại Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, hai vị nhân vật số một này tạm thời chung chiến tuyến.
Cách làm việc của Lý Minh Dương rất nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán.
Khi hội nghị công tác Huyện ủy vừa kết thúc, y lập tức triệu tập trưởng phòng phụ trách vấn đề khai thác than, Trưởng phòng tài nguyên môi trường, Trưởng phòng công an, Trưởng phòng giám sát an toàn… bắt đầu tiến hành chỉnh đốn và thay đổi các mỏ than xung quanh huyện.
Thành ủy Ương Hùng với quan tiến thêm một bước chỉnh đốn mỏ than đã cho lệnh đóng cửa một số mỏ than thông báo đến các xã và thị trấn.
Đảng uỷ phối hợp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nghiêm túc tra xét các mỏ than trong khu vực.
Nơi nào không phù hợp tiêu chuẩn lập tức cho đóng cửa.
Vì thế ngay cuối tuần, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Trưởng phòng Công an Lương Thần tự mình dẫn đội, cùng với tổ điều tra của Phòng giám sát an toàn, phòng tài nguyên môi trường, phòng công an, bắt đầu từ xã Hồng Kỳ nơi xảy ra sự cố, lần lượt tiến hành tra xét cẩn thận tất cả các quặng than.*Huyện ủy huyện Giang Vân lần này đã biểu hiện thái độ kiên quyết và mạnh mẽ bằng việc phái một lực lượng nòng cốt từ phòng Công an huyện.
Trong lần chỉnh đốn này, điều đó có tác dụng mạnh mẽ trong việc uy hiếp cũng như giảm bớt khó khăn.
Ở một số mỏ than nhỏ, chủ mỏ than hoặc là kích động thợ mỏ hoặc là xui khiến gây loạn làm cản trở cho công tác kiểm tra của tổ.
Mà ở tình huống đặc biệt này, phòng Công an huyện đã phái ra một tổ phụ cảnh gồm những quân nhân xuất ngũ làm lực lượng trung kiên.
Dưới sự lãnh đạo của Đại đội trưởng Trị an Lưu Quân, Đại đội phó Cao Ba, sử dụng biện pháp thuyết phục uy hiếp, hoặc là thủ đoạn lấy bạo chế bạo, để bảo đảm tổ quản lý chuyên môn được thuận lợi tra xétcông tác điều tra chỉnh đốn của tổ quản lý chuyên môn tiến hành đến ngày thứ bảy, mấy ông chủ mỏ than lớn nhỏ xung quanh cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bọn họ tụ họp một chỗ, suy nghĩ đối sách.
Vì thế, vào ngày ba tháng tư, món tiền biếu năm triệu, được lần lượt đưa đến tay bộ phận lãnh đạo thành phố Liêu Dương.
Công việc Tổ quản lý chuyên môn tiến triển vô cùng thuận lợi nhưng Lương Thần lại không cảm giác được nửa phần thoải mái. Trong công tác điều tra càng ngày càng phát hiện thêm nhiều vấn đề. Trong đó điều làm cho Lương Thần kinh hãi là ngoại trừ trong danh sách hơn hai mươi xí nghiệp mỏ than lớn nhỏ, không ngờ còn không ít mỏ than trái phép tồn tại. Không hề nghi ngờ, đây đều là khu ẩn chứa tai họa ngầm rất lớn. Trong lần đột kích tra xét một mỏ than trái phép, sau khi thấy điều kiện sản xuất và phương tiện an toàn trong đó, Lương Thần thấy rất khó tin. Huyện Giang Vân từ hồi nào đến giờ, chẳng lẽ không có sự cố khai quặng nào phát sinh.
Có lẽ không phải không có mà là không nghe nói đến, không biết thôi! Lương Thần trong lòng lửa giận không ngừng bốc lên. Hắn là vì lo kiếm tiền cho bản thân, ngại công trạng, nhưng mắt nhìn thấy sự thật tàn khốc xem mạng người như cây cỏ, hắn thật sự không thể thờ ơ sống trên xương máu. Hắn suýt chết mấy lần nên cảm nhận được sinh mạng thật quý giá. Hắn khăng khăng cho rằng, mọi hành vi không tôn trọng sinh mạng đều phạm tội. Ví như ông chủ Ngả Liên Hỉ của mỏ than Hồng Tinh bị khởi tố, biết rõ tình hình giếng mỏ có hơi độc mà vẫn cho thợ mỏ đến làm việc, theo Lương Thần thì đây thực ra là một cách giết người tập thể trá hình.
Ngày bốn tháng tư, Lương Thần phong trần mệt mỏi mà chạy về huyện Giang Vân, báo cáo một vài tiến triển trong công việc với Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương. Buổi chiều, hắn lại hấp tấp vội vàng tới trạm dự định kiều tra tiếp theo, thôn Hưng Phúc thị trấn Long Môn.
Hai vị Phó trưởng phòng Phòng giám sát an toàn và Phòng khai thác than cũng góp một tay, tham gia tổ công tác chỉnh đốn lần này. Hai người này cùng với Trưởng phòng tài nguyên môi trường Cảnh Lâm đều thể hiện rõ thái độ phục tùng mệnh lệnh đối với tân Ủy viên thường vụ, tân Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật. Trong thời gian một tuần đã tiến hành kiểm tra hơn mười ba mỏ than nhỏ, thái độ vô cùng cẩn trọng tỉ mỉ chấp hành nhiệm vụ được giao. Bọn họ không phải là không muốn thu lợi mà là không dám nhận. Gần đây nhất, Trưởng phòng Cung Khoan, Khố Ái Mục chính là vết xe đổ. Hiện nay các phòng ban trên dưới, người nào lại không cẩn thận như thể đang đi trên băng mỏng?
Một giờ rưỡi chiều, Lương Thần dẫn đội tiến tới mỏ than Hưng Long thôn Hưng Phúc. Mỏ than Hưng Long là một trong những xí nghiệp ở trong danh sách hơn hai mươi mỏ than có năng lực sản xuất đạt tới ba trăm ngàn tấn trong bốn năm trở lại đây. Mỏ than Hưng Long là xí nghiệp do thôn đứng ra phụ trách. Năm bảy lăm mở hầm lò, đầu tư tám ba xe, năng suất thiết kế từ lúc bắt đầu không đến hai trăm ngàn tấn, đến hiện tại đã là ba trăm năm mươi ngàn tấn. Ước tính năng suất đạt bảy mươi phần trăm. Đây cũng là hầm lò có tiêu chuẩn chất lượng nhất nhì ở huyện Giang Vân.
Sau khi qua một loạt kiểm tra, hết thảy kết quả đều cho thấy mỏ than Hưng Long không tồn tại nguy hiểm nào về an toàn, số liệu về an toàn toàn bộ đạt tiêu chuẩn. Chỉ có điều, sau khi kết thúc kiểm tra, Lương Thần cười mà như không cười nói với Bí thư Đảng ủy mỏ than:
– Quản lý sản xuất của mỏ than Hưng Long ở huyện Giang Vânchúng ta là số một, năng suất thiết kế năm trù tính cũng rất chính xác. Nếu xét về phương diện này thì đúng là “Thịnh vượng”.
Bí thư Đảng ủy mỏ than Lưu Ngũ Thành mồ hôi chảy đầy trên mặt, y cũng cười nói:
– Bí thư Lương, mỏ than Hưng Long kinh doanh thu nhập không ít, nhưng các mục cần chi tiêu cũng rất đa dạng. Tôi mới…
Lương Thần phất tay cười nói:
– Tôi lần này xuống đây, chủ yếu là kiểm tra về quản lý an toàn của mỏ than. Về vấn đề thuế mục của mỏ than Hưng Long sẽ nói đến sau hoạt động chỉnh đốn chuyên môn.
Dừng một chút, lại nhìn thấy Chủ tịch thị trấn Long Môn và Bí thư Đảng ủy mới nhận chức đang đứng phía sau Lưu Ngũ Thành, hắn liền cởi bỏ nón bảo hộ vỗ tay nói:
– Hôm nay cứ như vậy đi, mọi người đi theo một ngày, chắc cũng mệt mỏi lắm rồi, trở về nghỉ ngơi đi!
– Bí thư Lương, trời cũng tối rồi, anh và các đồng chí trong tổ công tác vẫn chưa ăn cơm. Tôi và đồng chí Thiệu Mẫn đã chuẩn bị trước rồi, hay là mời bí thư Lương và các đồng chí trong tổ công tác nể mặt dùng bữa cơm đạm bạc!
Bí thư Đảng uỷ Thị trấn Long Môn nói.
– Một bữa cơm đạm bạc hả?
Lương Thần trầm xuống một lúc, lại nhìn nhân viên công tác của Phòng than đá, Phòng giám sát an toàn và Phòng tài nguyên môi trường, liền gật đầu cười:
– Vậy chúng ta ăn cơm xong rồi về!
Nói là một bữa cơm đạm bạc nhưng trên thực tế là mệnh lệnh của Huyện ủy sao có thể chậm trễ. Địa điểm bữa cơm tối là tổ chức ở mỏ than Hưng Long. Bí thư Đảng ủy Tôn Phượng Tân, Chủ tịch thị trấn Lý Thiệu Mẫn, Bí thư Đảng ủy mỏ than Hưng Long Lưu Ngũ Thành đích thân đi cùng. Trong tiệc rượu, liên tiếp hướng Lương Thần kính rượu, bao gồm cả Lý Kết Mẫn nữ Chủ tịch thị trấn. Từng chén rượu được uống cạn, vẫn không quên cung kính nói một câu:
– Bí thư Lương, anh cứ tự nhiên!
Lưu Ngũ Thành đưa mắt ra hiệu nhân viên phục vụ bên cạnh. Một lát sau, nhân viên phục vụ đưa lên bàn một bình Mao Đài…
Cầm lấy bình Mao Đài rót đầy một ly cho Lương Thần, Tôn Phượng Tân đem vẻ mặt tươi cười, thật cẩn thận thấp giọng nói:
– Bí thư Lương, đây là bài thuốc bí truyền của nhà tôi. Rượu thuốc khuông phong đặc chế, cố tình đem ra cho anh nếm thử!
– Rượu thuốc Khuông Phong?
Lương Thần hỏi lại một câu. Cái tên này hàm ý nói mịt mờ khó hiểu nhưng lại không khó hiểu mịt mờ, vừa nghe ắt hẳn biết là các loại rượu thuốc tráng dương chứ nào phải là bài thuốc bí truyền gì gì, đáng tin cậy mới lạ!
– Bí thư Lương xin yên tâm. Loại rượu này tuyệt đối không có tác dụng phụ. Đây là từ hổ tiên ngâm với các loại thuốc quý như nhân xích, lộc dương, ba kiền, nhục trụ, ma hương, dâm dương hoắc, đông trùng hạ thảo. Được truyền lại từ danh y đời xưa.
Giới thiệu một thôi một hồi, sau cùng còn vỗ ngực cam đoan rượu thuốc này có thể trị được bách bệnh…
Nữ Chủ tịch thị trấn Lý Thiệu Mẫn không kìm được cắn môi. Không phải là rượu hổ tiên đó sao? Những lời giới thiệu kia bất quá cũng chỉ là lời nói, uống rồi mới biết. Nếu đúng như vậy thì có lẽ cũng nên ngâm cho lão Phùng một ít. Mấy năm gần đây sức khỏe ông ta không tốt lắm, lúc hành sự cũng chỉ làm cho bà ta lên được nửa vời.
– Đồng chí Phượng Tân trong nhà hành nghề y hả?
Lương Thần cười hỏi. Bị đối phương khoe khoang thổi phồng thế này, hắn thật ra có chút tâm động. Hắn hiện tại tuy rằng còn rất sung mãn, nhưng đối phó với phụ nữ quả thực không ít. Diệp Tử Thanh, Liên Tuyết Phi hai yêu nữ hút tinh lực không cần nói đến, còn Vương Phỉ Hạm cũng đang tuổi hồi xuân. Cứ thế mãi, sợ là thân thể cường tráng cũng không gắng gượng nổi…
– Bí thư Lương, anh đoán đúng rồi. Theo lời Thái gia gia nhà chúng tôi nói thì Tôn gia chúng tôi là rượu đạo dược vương. Bí thư Lương, tôi miệng nói không bằng chứng thực, anh chỉ cần uống nửa chén thì biết lão Tôn tôi có thổi phồng hay không thôi!
Lại quay đầu hướng về mấy vị của Phòng than đá, Phòng giám sát an toàn, Phòng tài nguyên môi trường nói:
– Trưởng phòng Cảnh, Trưởng phòng Mã, Trưởng phòng Lệnh, các vị cũng nếm thử đi. Mà nói trước, không thôi lại trách tôi cố ý hạ độc, chỉ có điều rượu thuốc này có tác dụng mãnh liệt. Ngoại trừ Bí thư Lương tuổi còn trẻ, thân hình tráng kiện, một lần có thể uống nửa chén. Còn chúng ta chỉ cần nhấp môi một chút là đủ rồi!
Khi nghe Tôn Phượng Tân nói, mấy vị đi theo đều không kìm nổi có chút tâm động. Đối với người đàn ông, nhất là người đàn ông đã qua tuổi ngũ tuần, giếng lực kiệt quệ, không gì quan trọng hơn là có thể phục hồi được uy phong. Vì thế tất cả mọi người bao gồm cả Trưởng phòng Cảnh của Phòng tài nguyên môi trường đều bất giác cầm chén lên, theo lời Tôn Phượng Tân uống một ngụm, miệng thì giả bộ không phục nói:
– Chúng ta chờ xem lão Tôn có phải đang nổ không.
Với tâm lý thử một chút cũng chẳng tổn thất gì, Lương Thần cũng giơ chén lên uống một ngụm. Lúc mới vào miệng, hương vị thuần ngọt nồng, thật đúng là hương vị rượu Mao Đài chính tông. Nhưng mà sau khi đến cổ họng lại như một dòng nhiệt chảy thẳng xuống dạ dày, theo sau bên trong bụng nhiệt khí bốc lên, vật ẩn giữa hai chân dường như cương lên. Lương Thần trong mắt hiện lên một vẻ ngạc nhiên. Đừng đùa chứ! Rượu này quả thực hiệu nghiệm vậy sao.
Để ý đến Lương Thần và những người khác thần sắc biểu lộ khác biệt, Tôn Phượng Tân không khỏi cười đắc ý. Cái gọi là đánh cược, không hẳn cần đưa tặng ngân lượng, tặng mỹ nữ. Chỉ mới đầu đã tốt vậy, loại thuốc này về sau mới thật sự phát huy được tác dụng. Chỉ cần là đàn ông thì ai mà không quan tâm đến năng lực sinh lý của bản thân. Rượu này của y tuy đơn giản, nhưng cũng không phải là thêu dệt mà đều từ kinh nghiệm trong dân gian góp nhặt mà thành. Lần này mỏ than Hưng Long tuy rằng không kiểm tra ra nguy cơ tiềm ẩn gì về an toàn, nhưng phương diện khác lại tồn tại thiếu sót chưa chắc ít hơn so với nguy cơ về an toàn. Vị Bí thư Lương này làm như thuận miệng mà nói, nhưng y và em vợ Lưu Ngũ Tuất đều nghe ra được, trong huyện đã mơ hồ đem mũi nhọn hướng về phía thuế mục của mỏ than. Vấn đề này nếu truy cứu thì nguy to.
Căn cứ tin tức trong huyện truyền đến, tân Chủ tịch huyện Lý Minh Dương là tay ma đạo, sẽ có hành động đối với bốn xí nghiệp mỏ than cỡ lớn trù tính sản lượng là hơn ba trăm ngàn tấn năm. Mỏ than Hưng Long lại nằm trong số đó, cho nên y cần phải nghĩ ra biện pháp để thoát khỏi rắc rối này.
Vị bí thư Lương này không nghi ngờ gì nữa nhất định là người của Chủ tịch huyện Lý. Nếu không việc chỉnh đốn các mỏ than lần này sẽ không đến tay đối phương làm. Như vậy thì y phải ra tay trước, nhân cơ hội giông bão chưa kéo đến để chuẩn bị cho thật tốt. Sau đó thông qua đối phương từ từ đả thông cửa mở dẫn đến con đường Lý Minh Dương.
Lương Thần uống hết nửa ly rượu thuốc liền cảm thấy cả bụng ấm áp dễ chịu bất thường. Nhưng đồng thời hắn cảm giác được vật phía dưới tự nhiên ngóc đầu lên, hiện rõ tư thế sẵn sàng chiến đấu. Lương Thần thầm giật mình, hiệu lực rượu thuốc này có tác dụng rõ hơn khi chưa dùng thuốc, nhưng chỉ làm cho người ta cảm thấy sinh lực sung mãn mà không làm loạn trí người. Nếu thêm lần nữa nghiệm chứng thực tiễn thì hiệu quả không đáng ngại, đó đúng là thứ đồ tốt hiếm có…
– Cũng trễ rồi, giải tán thôi!
Lương Thần nhìn đồng hồ, hơn tám giờ rồi. Theo suy nghĩ của hắn, phải về Giang Vân trong ngày. Chỉ vì ở lại ăn bữa cơm, những người khác của tổ công tác lại uống không ít rượu, sợ là phải ở lại nghỉ ngơi ở đây rồi.
Vùng xa xôi hẻo lánh này, cũng sẽ không có tiết mục giải trí gì đặc biệt. Vừa nghe được Lương Thần kêu giải tán, tự nhiên mọi người không dám không theo. Từng người cầm lều vải lớn nhỏ rời khỏi buổi tiệc, chia ra theo nữ nhân viên phục vụ dẫn đường đi tới phòng nghỉ ngơi.
Sắp xếp xong chỗ nghỉ ngơi cho các ông lớn trong huyện, Bí thư Đảng ủy thị trấn Long Môn Tôn Phượng Tân và nữ Chủ tịch thị trấn Lý Chiêu Mẫn mới trút nhẹ hơi thở, bảo nhân viên phục vụ tùy ý mở một phòng, vừa uống trà vừa vắt óc suy nghĩ kế sách đối phó với rắc rối. Sau sự kiện thôn dân ở thông Hưng Phúc và Trung Hà thị trấn Long Môn tụ tập khiếu oan, Tôn Phượng Tân và Lý Thiệu Mẫn không thể nghi ngờ trở thành người được lợi nhiều nhất, từ Phó bí thư Đảng ủy và Phó chủ tịch thị trấn được thăng cấp lên hết. Điều này cũng có nghĩa là trong khoản nộp lên Thị trấn mỗi năm không dưới một triệu tệ của mỏ than Hưng Long, hai người này có thể chiếm phần lớn nhất. Cho nên khi đối mặt với nguy cơ mỏ quặng Hưng Long bị điều tra thuế, hai người không thể không dốc sức bày mưu tính kế, tìm ra đối sách.
– Làm như vậy ổn thỏa không đây?
Nữ Chủ tịch thị trấn có chút lo lắng hỏi. Kỳ Hùng trước đó đã sắp xếp số lãnh đạo uống qua rượu thuốc này đều được nữ nhân viên phục vụ dẫn đường chủ động hầu hạ. Dưới sự ảnh hưởng của thuốc, phỏng chừng không người nào có thể khống chế cám dỗ này. Mà điều bà ta quan tâm nhất là vị bí thư Tiểu Lương kia có thể cắn câu hay không…
– Bí thư Lương tuổi trẻ, sinh lực sung mãn, lại một mình tới Giang Vân công tác, tôi không tin với tác dụng của rượu thuốc, hắn có thể cầm cự được. Thêm nữa, tôi xác thực đây là rượu thuốc tráng dương chính hiệu, chỉ cần vị bí thư Lương kia thử một chút thì sẽ hiểu được cái hay trong đó!
Tôn Phượng Tân cười ha hả nói:
– Tôi lần này coi như là ném đá hỏi đường. Muốn có được hộp báu của chúng ta, vậy thì phải chăm sóc tốt cho các ông lớn trên huyện!
– Rượu thuốc kia thực có tác dụng như vậy sao?
Nữ Chủ tịch thị trấn nhìn giữa hai chân Tôn Phượng Tân đang căng phồng, trong mắt không tự chủ lộ ra vài phần ý vị. Chỉ nhìn cái đỉnh cao này thì so với cái của nhà bà ta tuyệt đối lớn hơn không ít.
– Có công hiệu hay không, tìm người thử một cái thì biết liền.
Tôn Phượng Tân đã uống rượu thuốc nên vốn định cũng tìm nữ nhân viên phục vụ để xả một chút. Nhưng nhìn nữ Chủ tịch thị trấn tuy nhiều tuổi nhưng vẫn rất quyến rũ, trong lòng không khỏi chấn động. Nếu có thể chơi đùa với người đàn bà này, không chừng sẽ rất thích! Vì thế nói đùa một câu.
– Đi chết đi!
Nữ Chủ tịch thị trấn ra vẻ ngượng ngùng cười mắng một câu, sau đó nắn nắn bả vai, nhíu mày nói:
– Bả vai ê ẩm quá!
Người đàn bà này đúng là dâm đãng! Tôn Phượng Tân trong lòng mừng thầm, ngoài miệng vội vàng nói:
– Tới đây, đồng chí Thiệu Mẫn, tôi giúp cô xoa bóp một chút!