Con đường quan lộ
Chương 34
Trương Ngữ Giai vẫn cho rằng tuy cuộc sống của mình không được hạnh phúc cho lắm nhưng lại rất thanh bình, ấm áp. Nhờ Yến tỷ giới thiệu, cô và Phan Bách Văn quen biết nhau rồi tiến tới hôn nhân. Phan Bách Văn làm tại phòng thư ký của Huyện ủy. Cô lại công tác tại Công an huyện. Tính ra thì công việc của hai vợ chồng đều không tồi. Phan Bách Văn bình thường đối với Trương Ngữ Giai cũng rất mực yêu thương. Ngoại trừ việc không có em bé nên khiến mẹ chồng không được hài lòng thì gia đình vẫn luôn hòa thuận ấm áp.
Tuy rằng có hơi thất vọng về thái độ của Phan Bách Văn trước cửa khu giải trí “Thời Gian Vàng” nhưng là con gái, chỉ cần Phan Bách Văn nói ngọt vài câu thì cô cũng sẽ yếu lòng, không giận nữa. Tuy tưởng rằng chuyện này từ nay về sau sẽ qua đi nhưng có một việc cô tuyệt đối không ngờ đến. Ba ngày trước vào một buổi chiều, Phan Bách Văn đã uống say và mượn rượu để nói ra những lời khiến cho cô cảm thấy như sấm ngang tai, trời đất quay cuồng.
– Ngữ Giai, cuối tuần này giúp anh đi tiếp khách tại khu giải trí”Thời Gian Vàng”. Con trai của ngài Phó Chủ tịch thành phố Lang công tử muốn gặp em.
– Ngữ Giai, cầu xin em hãy giúp anh. Chỉ cần em dụ được tên Lang công tử kia. Hắn sẽ nói với bí thư Lý cho anh làm thư ký của ổng.
– Ngữ Giai, anh quỳ xuống cầu xin em. Anh thành thật xin lỗi nhưng lần này là một cơ hội tốt. Chỉ cần em giúp anh thì anh nguyện làm thân trâu ngựa cho em.
Trương Ngữ Giai lấy tay che miệng, cố nén không để bật ra tiếng khóc. Một người đi đường ngạc nhiên nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô gái:
– Cháu gái à! Có chuyện gì mà cháu khóc thương tâm thế. Nói cho bác biết xem bác có giúp gì được không?
Một bà già tóc bạc trắng đứng trước mặt Trương Ngữ Giai hỏi.
– Cảm ơn bác, con không sao.
Trương Ngữ Giai nước mắt rưng rưng, vội vàng xoay người bỏ đi. Chuyện xấu trong nhà, cô làm sao nói cho người ngoài biết được. Kể cả Yến tỷ cô cũng không nói huống chi là người khác. Nếu chỉ đơn thuần phục vụ Lý Bân thì không nói, đằng này Phan Bách Văn muốn dùng chính thân thể của cô làm bàn đạp tiến thân cho hắn. Một nam nhân đã không lo được cho vợ lại muốn dùng vợ để đổi lấy sự tiến thân cho mình. Loại đàn ông đó không khiến cô phải lưu luyến. Cô đã hạ quyết tâm chia tay chồng mình. Nhưng khi nghĩ đến việc chia tay thì cô lại suy nghĩ lại, hay là mình chấp nhận cái yêu cầu kia cho rồi.
Cứ coi như là bồi thường lại việc cô không sinh được một đứa con cho Phan Bách Văn. Trương Ngữ Giai ngửa mặt nuốt những giọt nước mắt vào trong.
Lúc này Phan Bách Văn cầm chiếc điện thoại di động ngồi thần ra. Bên tai y vẫn còn văng vẳng câu nói đầy phẫn nộ của vợ:
– Phan Bách Văn, anh không phải là con người. Anh vì chính tiền đồ của mình mà bán cả vợ con.
Nghĩ đến việc vợ của mình nằm trong lòng người đàn ông khác, trong lòng y không khỏi gợn lên cảm giác khó chịu. Trương Ngữ Giai là một cô gái đẹp. Lần đầu tiên gặp gỡ, y đã bị chính cái nét mềm mại, ngượng ngùng kia hấp dẫn. Phải khổ tâm đeo đuổi hơn một năm trời mới cưới được người đẹp về.
Từ yêu đến kết hôn, y vẫn đề phòng những người đàn ông khác. Y không nghĩ đến một ngày nào đó, chính y lại chủ động đem vợ mình dâng cho kẻ khác hưởng thụ.
Ba ngày qua, y cảm thấy rất đau lòng, cũng có lúc dao động. Nhưng nghĩ đến việc Lý Bân sẽ đồng ý thì y lại lấy lại quyết tâm. Cơ hội sẽ không đến hai lần. Chỉ cần y không để ý, chỉ cần vợ y chịu khuất phục thì con đường làm quan về sau của y chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Tên thư ký trước của bí thư Lý đã đến Bạch Vân trấn làm chủ tịch thị trấn. Nếu mình có thể tiếp nhận chức vụ thư ký kia, qua vài năm chính mình cũng sẽ trở thành một viên ngọc mới trong chốn quan trường tại huyện Tây Phong.
– Cậu Bách Văn, đã hết giờ làm rồi. Tất cả mọi người đều về hết. Cậu còn ngồi đây làm gì?
Một giọng nói vang bên tai kéo Bách Văn quay trở lại hiện thực. Quay lại thấy một ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm nhìn mình, Bách Văn liền vội vàng vâng lời đáp:
– Dạ thưa, vừa rồi em suy nghĩ đến một số chuyện riêng tư. Chủ nhiệm, ngài có việc gì cần dạy bảo?
– Không có gì. Tôi chỉ đi ngang qua thôi. Sao cậu còn chưa chịu về.
Trên mặt Chủ nhiệm Hách lộ nét tươi cười, vẫy tay:
– Tiểu Bách đi thôi!
Có một loại cảm giác gọi là “thủ sủng nhược kinh” (lo sợ khi được sủng ái). Đây là loại cảm giác tự phát. Đối với cảm giác này khiến cho người ta không được nói cười cẩu thả tại phòng của sếp. Phan Bách Văn bây giờ càng sợ thêm. Trong quá trình làm việc, y vẫn luôn duy trì một khoảng cách.
– Trưởng phòng Lâm, à, hiện nay đã là Chủ tịch thị trấn Lâm.
Không biết cố ý hay là vô tình mà chủ nhiệm Hách lại nhắc đến tên thư ký tiền nhiệm của bí thư Lý. Tuy rằng trung ương đã quy định, chỉ có Phó Giám đốc sở trở lên mới được phân cho một thư ký nhưng các hạt, các huyện, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện trong cả nước đều được chế độ đãi ngộ này.
– Trưởng phòng Lâm ra đi, tự nhiên bí thư Lý phải xem xét chọn một thư ký mới.
Nói đến đây, chủ nhiệm Hách dừng một chút, liếc mắt nhìn Phan Bách Văn rồi chậm rãi nói:
– Trong đây cũng có vài người nhưng tôi xem xét kỹ lại một chút, cuối cùng vẫn là đề cử cậu!
Phan Bách Văn nghe như có tiếng sét bên tai, không tự chủ được liền dừng lại, gương mặt đỏ ửng, hai mắt toát ra tia sáng, một lúc lâu mới lắp bắp nói:
– Chủ… chủ nhiệm, ngài nói là sự thật?
– Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi lại đi lừa cậu sao?
Chủ nhiệm Hách tỏ ý không hài lòng, nhìn đối phương liếc mắt một cái rồi bỏ xuống lầu.
– Không… không… Không phải vậy thưa chủ nhiệm. Ý tôi không phải như vậy.
Phan Bách Văn vừa đuổi theo vừa nói:
– Chủ nhiệm, tôi nhất thời bị kích động. Chủ nhiệm, tôi không biết nói cảm ơn ngài như thế nào. Xin cảm ơn ngài.
– Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ dựa vào thực lực của cậu mà thôi.
Ra khỏi văn phòng Huyện ủy, chủ nhiệm Hách vỗ vai đối phương, nói giọng đầy thâm ý:
– Tuy nhiên, có được hay không cũng còn phải chờ. Bách Văn, nghe nói cậu cũng có quan hệ với Bân thiếu?
– Dạ, tôi sẽ, tôi sẽ ạ!
Phan Bách Văn trả lời. Rốt cuộc y đã hiểu vì sao chủ nhiệm Hách lại đề cử y. Mười phần là do Lý Bân can dự vào. Lý Bân muốn thông qua chủ nhiệm Hách để nói với Bách Văn là sự việc có được hay không thì còn phụ thuộc vào thành ý của y như thế nào?
Lương Thần theo như thường lệ lái xe cảnh sát đi đón Lan Nguyệt về nhà. Vừa dừng lại trước cửa đã thấy ba thanh niên trẻ tuổi đến gần, thần sắc cung kính nói:
– Sếp Lương, đón em tan học à?
Lương Thần gật đầu. Hắn nhận ra ba thanh niên này mấy ngày nay vẫn xuất hiện tại cổng trường trung học Tây Phong theo yêu cầu của hắn. Mục đích là đề phòng đôi cẩu nam nữ kia xuất hiện trước mặt Lan Nguyệt. Chuyện hắn nhờ, bọn chúng làm rất tận tâm.
Nước quá trong ắt không có cá! Lương Thần cũng không muốn giả bộ tỏ ra thanh cao, làm một người trong sạch không vướng bụi trần. Hắn có giới hạn của chính mình, tiền mặt đều không nhận, nếu là rượu và thuốc lá thì nhận, sau đó chia cho các anh em, từ chỉ đạo viên, hai phó đại đội trưởng cùng với chính phó trung đội trưởng cho tới những cảnh sát nhân dân trị an bình thường, ai cũng có phần ăn của mình.
Từ sau khi biết được tình trạng nghiện thuốc của hắn, chính phó trung đội trưởng và nhóm cảnh sát nhân dân có việc hay không có việc cũng chạy qua phòng hắn nói tào lao dăm ba câu, sau đó cười hì hì để lại một bao, nửa bao thuốc. Hắn cảm thấy không phản cảm với việc đó. Hắn rất thích hòa mình vào không khí không phân biệt cao thấp này.
– Sếp Lương, để em!
Một thanh niên dáng vẻ đàng hoàng lật đật lấy bật lửa mồi thuốc cho Lương Thần.
Lương Thần hít một hơi, bỗng nhiên cảm thấy không được thoải mái, liền ra sức hút liền hai hơi. Hắn không khỏi biến sắc, lấy bao thuốc lá trong tay nhìn kỹ xem, sau đó xé bao giấy lập tức hiện ra một màu hồng. Lương Thần lập tức mở hết các điếu thuốc lá khác. Hắn không ngờ trong tất cả các điếu thuốc đều là tiền mặt một trăm tệ.
Ba chàng thanh niên trẻ tuổi ngây người vội vàng xem điếu thuốc lá trong tay mình. Toàn bộ giống nhau. Một bao thuốc Trung hoa mềm có hai mươi điếu. Một điếu là một trăm vị chi là hai ngàn nhân dân tệ. Đút lót trong bao thuốc lá trước kia Lương Thần đã nghe qua, nhưng hắn cũng không ngờ có ngày mình cũng gặp trường hợp này.
Lương Thần lấy điện thoại ra gọi cho chỉ đạo viên Lý Minh Khải, phó đại đội trưởng Ngô Đào, Chu Chính Hoành, nhận được tin những người này vẫn chưa mở bao thuốc lá thì cảm thấy yên tâm. Sau khi biết được mưu kế thủ đoạn này, ba người đều thẳng thắn bảo ngày mai sẽ mang những bao thuốc đến.
– Sếp Lương, lấy của chúng em nữa nè!
Ba chàng thanh niên vội vàng trao điếu thuốc của mình cho Lương Thần cười nói:
– Thuốc không tốt nhưng đừng ghét thuốc.
Lương Thần rút trong mình ra một bao Trường Bạch Sơn đưa cho bọn thanh niên. Giơ tay tiếp nhận đồng thời mượn quẹt lửa, ba chàng thanh niên đốt thuốc rồi rít sâu một hơi.
Lúc này của trường đã mở, từng nhóm học sinh bên trong đi ra. Ba thanh niên trẻ tuổi lập tức bỏ đi. Lương Thần cau mày nhìn bao thuốc Trung Hoa. Tổng cộng hai mươi điếu thuốc này đều là do ả Phương tỷ đưa cho mình. Vô duyên vô cớ đưa tới bốn mươi ngàn tệ! Ả ta có mục đích gì đây?
Đang suy nghĩ chợt nghe tiếng chuông vang lên. Hắn lập tức móc điện thoại ra nghe. Thì ra là Lý Nha Nội:
– Lương Thần, ngày mai thứ bảy, đến chỗ tôi tề tựu một chút nha? Bạch Vũ, lão Ngụy, ngốc Bưu, cậu và tôi.
Lương Thần lúc đầu tính từ chối. Bởi vì Vương Văn Diệc nên hắn không muốn quá gần gũi với Lý Nha Nội. Sở dĩ hắn nhận lời mời cuối tuần trước là vì của chuyện của Trương Ngữ Giai. Lý Bân mặc kệ vì lý do gì, mục đích cuối cùng là giúp cho hắn một đại ân. Nghĩ đến đồng nghiệp của mình, hắn bất đắc dĩ mới đến.
Lúc này đây, hắn quả thật không muốn tiếp tục trộn lẫn với Lý Nha Nội nữa. Bởi vậy khi nghe đối phương mở miệng mời, hắn muốn lên tiếng từ chối nhưng lập tức Lý Nha Nội nói một câu khiến hắn thay đổi chủ ý.
– Chà đúng rồi! Cô bạn đồng nghiệp của cậu cũng tham gia đó. Ha… ha. Bạch Vũ vẫn nhớ mãi người ta không quên.
– Nói đi. Ngày mai mấy giờ?
Lương Thần nói gần như nghiến răng.