Cuộc chiến giữa các vị thần
Chương 45
Ngọc Diện công chúa than phiền với Thông Thiên giáo chủ:
– Giáo chủ, xin ngài soi xét cho, đã quy định mỗi người chỉ được tối đa một phút mà ngài xem nãy giờ đã bao nhiêu phút rồi? Xin hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi.
Thông Thiên giáo chủ e hèm bảo:
– Thiết Phiến, ngươi đã làm rất tốt, nhưng cũng phải nghĩ cho người đứng sau nữa. Mau dừng lại, nhường chỗ cho Ngọc Diện.
Lời đã ban khác gì thánh chỉ, Thiết Phiến công chúa chỉ còn cách dập cố thêm hai phát, vừa hay lúc ấy Nghịch Nam Long xuất tinh ào ạt trong lồn nàng. Đợi chàng xuất tinh hết thì nàng miễn cưỡng đứng lên, thánh thủy hòa trộn với tinh dịch tuôn chảy dồn dập xuống chân, mỗi bước đi đều để lại dấu nước dưới mặt đất.
Trước khi đi, nàng để lại một câu:
– Để xem chàng có hứng thú với ngươi không?
Ngọc Diện công chúa đặt tay Nghịch Nam Long vào bướm mình, thì thào:
– Chàng ơi, mụ già kia khinh thường em. Chàng nhất định phải cho em thể diện đó.
Nói rồi, nước mắt chảy ra. Đúng là hồ ly tinh có khác, giỏi nhất là khoản đánh vào tâm lý đàn ông.
Xác Nghịch Nam Long cảm nhận được hơi thở như hoa nhài của nàng, chim vừa mới thu nhỏ lại một lần nữa phình to ra.
Ngọc Diện công chúa mừng rỡ nhét chim của chàng vào bướm, phi ngựa một cách cuồng loạn.
Chim Nghịch Nam Long mỗi lúc một to, tựa như muốn xé đôi người Ngọc Diện công chúa.
Ngọc Diện công chúa gào rú lên:
– Thiết Phiến, chị đã thấy chưa? Chị đã thấy chim chàng trong lồn em to thế nào chưa? Ôi, ôi, ôi. Sướng thế này chắc phát rồ mất. To nữa lên chàng ơi, to nữa lên, dẫu chết cũng cam lòng.
Thiết Phiến công chúa căm tức làm sao, nhưng cũng đành hậm hực nhìn chứ không thể nhảy vào tranh giành được.
Số phận đã quyết định rằng Ngọc Diện công chúa chính là kẻ thù trên tình trường của Thiết Phiến công chúa. Hai nàng cứ tranh mãi một con chim.
Ngọc Diện công chúa cố tình làm cho Thiết Phiến tức giận nên cầm tay của Nghịch Nam Long đặt lên vú mình, bàn tay của chàng dẫu không bóp lại nhưng to lớn và nặng nề nên vẫn khiến nàng khoái cảm.
– Đúng rồi, chàng bóp vú em đi. Chàng bóp em mạnh hơn nữa đi. Em thích quá chàng ơi, mụ già kia làm gì được chàng bóp vú thế này.
Câu này đương nhiên chỉ là lời bốc phét nhưng Thiết Phiến công chúa vẫn tức giận lắm.
Một lúc sau, Thông Thiên giáo chủ đuổi Ngọc Diện công chúa đi cho người khác lên.
Thiết Phiến công chúa thì thào vào tai Ngọc Diện công chúa:
– Con hồ ly tinh này, ngươi nghĩ trêu tức được ta, nhưng chàng đã xuất tinh vào lồn ta chứ không xuất tinh vào lồn ngươi. Ta đã mang thai đứa con của chàng.
Ngọc Diện công chúa thất kinh kêu lên:
– Nói dối.
– Ta nói dối ngươi làm gì? Hãy nhìn đùi ta xem, có phải còn vương tinh dịch màu trắng đục của chàng không? Ha ha, ta sẽ đẻ cho chàng một đứa con, đặt tên là Hồng Hài Nhi.
Thiết Phiến công chúa lấy tay xoa nhẹ lên cái bụng phẳng lì, rõ ràng không hề nói chơi. Ngọc Diện công chúa tức lắm mà không làm gì được.
Sau này quả nhiên Thiết Phiến công chúa đẻ ra một đứa bé kháu khỉnh xinh xắn, đặt tên là Hồng Hài Nhi, sở hữu tuyệt chiêu phun ra ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa khiến Tôn Ngộ Không tí nữa thì thiệt mạng, tuy không rõ là con ai nhưng người đời đồn rằng chắc không phải con của Ngưu Ma Vương bởi hai cha con chẳng giống nhau điểm nào.
Chuyện đó là mãi sau này, bởi Thiết Phiến công chúa mang thai không giống người thường, thời gian hoài thai rất lâu.
Trong khi các tiên nữ tranh nhau con chim của Nghịch Nam Long thì Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đều đã hạ giới.
Thái Thượng Lão Quân cưỡi Thanh Ngưu quái là một con trâu thần, dáng vẻ ung dung tự tại. Trong khi đó Linh Bảo Thiên Tôn cưỡi Ngưu Ma Vương, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
Ngưu Ma Vương không biết rằng vợ mình ở cách vài dặm đang khao khát con chim không phải chim mình, trong bụng thì đã hoài thai đứa con không phải của mình.
Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân chắp tay chào đại sư huynh:
– Xin lỗi vì đã bắt huynh trưởng đợi lâu. Chúng ta mau xung trận đi thôi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu. Phe Xiển giáo liền cử người đến trước trận khiêu chiến. Đa Bảo đạo nhân thấy bên mình vẫn đang tiếp pháp lực cho Nghịch Nam Long chưa xong, liền tiến ra trước trận, vái các vị sư bá:
– Kính thưa các vị sư bá. Chúng tôi chưa chuẩn bị xong, nếu các vị sư bá mà xung trận lúc này thì không khỏi khiến cho thanh danh tổn hại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn phải đợi nửa buổi rồi, tức quá không chịu được, quát lớn:
– Hết tên này bắt đợi đến tên khác bắt đợi. Ta cho các ngươi nửa canh giờ nữa là phải đánh, nếu không chúng ta cứ lao vào phá trận.
Đa Bảo đạo nhân than thầm, nhưng biết đại sư bá tính nóng như lửa, không dám cãi lời, chỉ còn cách lủi thủi về báo cho sư phụ biết.