Cuộc chiến giữa các vị thần
Chương 50
Hai Hoàng Cân lực sĩ đã biến mất, nhưng Tru Tiên Tứ Kiếm bắt đầu thành hình, thế như ngàn cân treo sợi tóc.
Nghịch Nam Long ngửa cổ tru lên một tiếng, phun ra liên tiếp sáu cột Tam Sát Tiên, đánh trúng sáu Hoàng Cân lực sĩ còn lại, cả sáu đều tổn thương nặng nề, trong giây lát đã biến mất không còn tung tích gì nữa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy, đất trời bỗng biến đổi, da trời chuyển hẳn sang màu đen tựa như màn đêm vĩnh cửu, ngước mắt không thấy Mặt Trời, không thấy các vì sao. Lúc nhìn thật rộng ra, mới thấy màu đen ấy chính là con mắt do Tru Tiên Tứ Kiếm tạo thành. Khoảng đen này rộng đến hàng vạn dặm, choán hết cả đất trời, chưa cần biết nó có thể làm gì, chỉ cần nhìn kích thước con mắt đen đã đủ sợ hãi lắm rồi.
Ở giữa khoảng đen mênh mông ấy, có một chấm trắng bé bằng đầu đũa, phải chú ý lắm mới nhìn thấy. Chấm trắng ấy bé, nhưng dường như năng lượng của cả vũ trụ đều dồn vào nó.
Nghịch Nam Long ngẩng đầu lên nhìn chấm trắng. Đúng lúc ấy chấm trắng xao động, một tia bạch quang bắn ra, trông thì rất chậm mà tránh không nổi, cứ thế từ từ cắt ngang qua một trong hai cái đầu rồng. Đầu rồng từ trên cao rơi xuống đất, tạo thành tiếng ầm vang chẳng khác gì bom nổ, để lại một cái hố sâu rộng ngàn trượng, sâu trăm trượng.
Cơn đau khủng khiếp xâm chiếm Nghịch Nam Long, chẳng khác gì người vừa bị chặt đứt một cánh tay, chỉ thiếu chút nữa thì chàng đã không chịu nổi mà ngất xỉu.
Nhưng không có thời gian để kêu gào, vì chấm trắng kia lại chớp động lần nữa. Nghịch Nam Long lắc mình, từ bỏ hình rồng, trở thành hình người như cũ, nhờ thế mà tránh được đòn tấn công trong đường tơ kẽ tóc. Cú ấy mà trúng người thì Nghịch Nam Long đã chết hẳn.
Chấm trắng lại chớp động lần thứ ba, nhưng lần này tốc độ rất chậm.
Nghịch Nam Long nhìn sang bốn vị Đại Tiên cầm kiếm, lập tức hiểu ra.
Cả bốn vị Đại Tiên đều héo quắt, thân thể như cái xác khô, xem chừng việc huy động Tru Tiên Tứ Kiếm đã lấy hết sức lực bên trong người họ.
Nghịch Nam Long hô lớn một tiếng, trên tay đã xuất hiện Lôi Đình Phủ, dùng hết sức ném về phía Ngọc Đỉnh chân nhân là mắt xích yếu nhất trong số bốn người, lúc đó cơ thể đã run lên bần bật, máu túa ra khóe miệng.
Dương Tiễn thấy thầy lâm nguy, vội cầm Tam Tiêm Đao xông lên, định đánh rơi cây búa, nhưng trước đây lúc Nghịch Nam Long còn chưa thoát thai hoán cốt gã đã thua thảm hại, bây giờ lại càng không phải là đối thủ, cây búa mang theo sức mạnh khủng khiếp, hất văng Dương Tiễn đi, được đà tiếp tục tiến tới, nhằm thẳng vào người Ngọc Đỉnh chân nhân.
Ngọc Đỉnh chân nhân sức cùng lực kiệt, lúc ấy ráng sức đưa ngón tay lên, chỉ thẳng vào cây búa. Cây búa tựa như rơi vào một cái lưới hoặc một vùng đầm lầy, giãy giụa thế nào cũng không tiến lên được.
Nghịch Nam Long dồn sức vào cây búa, tranh đấu với Ngọc Đỉnh chân nhân.
Bạch quang thứ ba sắp buông xuống, nếu nó buông xuống trước khi Nghịch Nam Long hạ sát được Ngọc Đỉnh chân nhân thì người chết chính là chàng.
Thời gian chậm chạp trôi, Nghịch Nam Long đổ mồ hôi như tắm, nghĩ thầm giằng co thế này không phải là giải pháp, lúc đó sực nhớ ra mình còn một pháp bảo lợi hại nữa là thần kiếm Mật Tà, bèn rút thanh kiếm ấy ra, chiếu vào cổ Ngọc Đỉnh chân nhân. Thần kiếm Mật Tà không chém nổi Đại Tiên, nhưng đủ sức gây tổn thương trên cổ, máu tuôn chảy. Sức lực Ngọc Đỉnh chân nhân vốn đã như ngọn đèn dầu trước gió, lúc ấy cố không nổi nữa, bèn quay lại nhìn Dương Tiễn, cười thảm:
– Dương Tiễn, đừng buồn.
Dương Tiễn hiểu được câu nói không đầu không đuôi ấy chính là lời trăng trối, khóc rống lên:
– Sư phụ.
Ngọc Đỉnh chân nhân chỉ ngón trỏ về phía Dương Tiễn, bắn ra một đạo hào quang, xuyên qua người nhập vào bên trong cơ thể gã.
– Ta ban cho con phần hồn của Tuyệt Tiên kiếm. Có phần hồn này con có thể sai khiến được thần kiếm, nhưng thanh kiếm này rất lợi hại, không đủ pháp lực mà gọi nó ra chẳng khác gì tìm đến cái chết. Bài học của ta vẫn còn đó.
Thấy Dương Tiễn đau khổ, Ngọc Đỉnh chân nhân xua tay, bảo:
– Thôi đi đi. Đừng khóc cho ta. Thần tiên cũng phải chết thôi. Bản chất của con tốt đẹp nhưng quá cương liệt, dễ đi lầm đường. Tốt nhất là con về núi tĩnh tu mười năm, bao giờ cảm thấy đả thông mọi sự thì hãy xuất sơn.
Nói rồi, dồn tất cả tiên lực còn lại trong cơ thể, cưỡng ép đưa Dương Tiễn vượt qua muôn dặm đường quay trở về núi Ngọc Tuyền, phong ấn gã lại trong mười năm, không cho ra ngoài.
Vốn Ngọc Đỉnh chân nhân biết rằng Dương Tiễn có nhiều kẻ thù, cầm bảo vật ra ngoài dễ bị ám hại, liền bắt gã trở về núi tu luyện khắc khổ, đặng sau này thành tài có thể tự bảo vệ được cho bản thân.
Dương Tiễn không kịp phản ứng, đã bị tống về động phủ.
Chuyện này mô tả thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong tích tắc. Ngọc Đỉnh chân nhân thi pháp xong rồi, cạn kiệt sức lực, tay buông thõng, bị Lôi Đình Phủ bay đến đập vỡ đầu chết tốt.