Đào tạo dâm nữ
Chương 12
Trần Phong bước ra, liền thấy Ánh Tuyết ngồi uống trà ngay bên ngoài, bên cạnh là Vương Hoài đang bị xích chặt trong tư thế quỳ, liền ra lệnh:
– Nhốt thằng con ở riêng, đứa con gái cho ít thuốc kích dục nhốt cùng chuồng với cha nó, nhưng cấm chúng nó loạn luân. Đừng ai động vào nó – Phong nhìn Nam – Tuyết, Về thôi!
Ánh Tuyết liền đứng dậy đi theo Phong lên chiếc Limousine sang trọng. Xe liền khởi động chạy về thành phố, Trần Phong gọi:
– Tuyết nô…
Ánh Tuyết đã quỳ nghiêm chỉnh trước mặt Phong, lập tức híp mắt, ngọt ngào thưa:
– Dạ, chủ nhân…
Nhìn cô nàng đang đắc ý vì được tha tội, Phong cười:
– Chủ nhân vừa chơi gái xong, không biết làm sạch đi à?
Ánh Tuyết liền nhào tới đũng quần Phong, vội vàng lôi kéo. Đôi môi đỏ như son gục xuống, Tiểu Trần Phong lập tức biến mất đến tận gốc trong đó.
Trần Phong cười:
– Mới một tuần đã không nhịn được à?
Ánh Tuyết gục gặc đầu, đôi môi vẫn không rời, mắt nhìn tình tứ. Trần Phong ngả lưng:
– Bắt đầu kế hoạch được rồi. Sắp tới anh sẽ về nhà vài hôm. Em thì dạy dỗ Vương Bội một chút, anh muốn một thứ nô lệ của nô lệ.
Ánh Tuyết vẫn không nhả thứ trong miệng ra, chỉ siết cơ miệng, tạo một lực hút sâu thẳm, cái lưỡi mềm mại như rắn, quấn quanh đỉnh trụ. Trần Phong nhắm mắt hưởng thụ hồi lâu. Lại tiếp tục nói một mình:
– Vẫn là cái miệng Tuyết nô sướng nhất, Hân Hân học mãi vẫn chưa ngậm được một nửa. Nhanh nữa lên!
Nghe nhắc đến con gái, Ánh Tuyết có vẻ trầm ngâm nhưng chỉ thoáng qua, tiếp tục nhiệt tình hầu hạ, nhưng Trần Phong vẫn nhìn rõ, hắn nheo mắt:
– Hôm nay anh chơi một đứa con gái trước mặt cha nó, hôm nào anh mới được chơi một đứa con gái trước mặt mẹ nó nhỉ?
Ánh Tuyết càng ngậm chặt, ánh mắt có vẻ cầu xin. Trần Phong hừ lạnh, giữ lấy đầu cô thật chặt, đợi đến khi cô thở không nổi mới nói:
– Con chó nếu không biết nghe lời, sẽ bị vứt bỏ, Tuyết nô nói đúng không?
Cảm nhận cái đầu dưới tay có chút gật gật, Phong tiếp tục hỏi:
– Sắp xếp một cái lịch nhỉ? Anh muốn dạy Hân thành một con chó có được không?
Ánh Tuyết tiếp tục gật gật, mặt mũi cô đã đỏ bừng, đôi mắt nhòe cả mascara. Lúc này Phong mới thả tay cho cô thở. Thở hổn hển, nhưng Ánh Tuyết vẫn không dám quên nhiệm vụ đang làm, đôi tay chuyển động trên tiểu chủ nhân. Miệng lắp bắp:
– Chủ nhân thương tiếc, nô không thể sống thiếu ngài – cô khóc – Không hiểu sao tinh dịch của chủ nhân giống như thuốc phiện vậy. Nô không có nó, nô thực sự chịu không nổi.
Trần Phong nói vơis giọng đều đều:
– Thì kiếm thằng khác, cô thiếu gì tiền nuôi trai.
Ánh Tuyết tái mặt:
– Từ ngày thuộc về chủ nhân. Nô chỉ trung thành với một mình chủ nhân. Bất kỳ đàn ông nào trên đời này đều không để vào mắt. Chỉ cần chủ nhân ra lệnh dù chết nô cũng chịu, chẳng lẽ ngài không tin.
Trần Phong chỉ nhìn vào mắt cô, không nói. Ánh Tuyết rơi hai hàng nước mắt:
– Chỉ cần chủ nhân muốn, nô sẽ dạy con gái… huhu… Chủ nhân… nô chỉ có mình ngài… nô là con chó trung thành đến chết của ngài mà… huhu…
Trần Phong chỉ tay vào dưới thân mình. Ánh Tuyết tiếp tục công việc dang dở. Ngắm nhìn từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt xinh đẹp giữa hai chân, Phong đưa tay vén tóc cô, túm lại thành một nắm, nhìn từng giọt nước mắt lăn dài vì sợ hãi. Thô bạo kéo mạnh, đè ngửa cô xuống sàn xe rộng rãi, rồi ngồi lên trên hung hăng cắm vào miệng cô phát tiết cơn giận.
Ánh Tuyết cam chịu nằm dưới, ra sức siết cặp môi son đã nhoe nhoét nước dãi, đôi tay nâng niu xoa bóp vật thể đang hành hạ chính mình như trân bảo, chỉ một suy nghĩ mong muốn làm chủ nhân thoải mái nhất. Hưởng thụ niềm hạnh phúc trong những đau đớn, sỉ nhục mà chủ nhân ban phát.
Trần Phong nhắm mắt, thoải mái cực khoái, từng tế bào cơ thể như được kích hoạt, một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn: Người cha Bộ trưởng của hắn đã từng gặp Vương Đạt, nhiều năm về trước…
Trần Phong choàng tỉnh, quên mất hạ thân vẫn đang cắm sâu trong miệng Tuyết, ánh mắt hoang mang xen lẫn phẫn nộ:
– Chẳng lẽ ông ta có liên quan đến việc này?