Đào tạo dâm nữ

Chương 45



Phần 45: Tôi muốn xem sex thú!

Bang!!

Một tên côn đồ ngửa đầu bật máu, rơi hai cái răng khi bị Trần Phong đột ngột áp sát, quật trúng cái đầu thắt lưng bằng kim loại vào mặt.

Chỉ một động tác! Trần Phong lúc trước còn đứng giữa vòng vây, đã dứt khoát bước sang tiếp cận kẻ bên tay trái, vung tay thuận quật mạnh. Rồi tiện đà xoay người lấy chân phải làm trụ, bật nhảy, đạp gót trái và mui chân phải liên hoàn vào mặt một tên bên cạnh.

Hiệu quả của đòn bất ngờ và sự nhanh nhẹn quyết đoán, loại được hai đối thủ!

Ba kẻ sau lưng, bao gồm cả gã cầm camera lúc nãy, thấy thế bèn vung gậy lao lên.

Trần Phong cúi người, trượt lùi một bước, né hướng bổ của cây gậy, rồi vụt mạnh một tên gần nhất, sợi dây theo đà quấn vào cổ tay hắn.

Phong giật mạnh, gậy rơi. Tên côn đồ xấu số bị kéo mất đà chúi người về phía Phong. Phong lên gối, kèm một cùi chỏ trên sống lưng của hắn.

Lực công kích của Trần Phong rất mạnh và dứt khoát. Ba tên trúng đòn đã nằm đất ôm những chỗ đau, không gượng dậy nổi!

Phong đá vào mặt kẻ nằm dưới chân, lừ mắt hai tên còn lại:

– Thằng thứ ba!

Hai tên kia thấy thế cũng đã cảm thấy hơi sợ hãi, hơi chùn chân è dè chưa dám tiến lên. Trần Lập quát lên:

– Đánh nó cho tao!

Trần Phong cười cười:

– Lúc nãy thằng nào nói chơi gái trước mặt tao nhỉ?

Hai thanh niên xăm trổ nhìn nhau, chẳng ai bảo ai, cùng buông gậy, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Trần Phong đâu có tha! Phong liền đá một cây gậy vào gáy một tên, tên nọ liền bất tỉnh nhân sự. Tên còn lại thấy đồng bọn chảy đầy máu sau đầu liền hoảng sợ. Lập tức xoay người tiếp tục chạy.

Nhưng trong khoảnh khắc hắn giật mình ấy, Phong đã đuổi kịp, đấm một đấm vào vai hắn, vòng sợi thắt lưng quanh cổ hắn, lôi lại!

Trần Phong từ từ ngẩng lên, nhìn về phía Trần Lập:

– Giang hồ dỏm! Vậy mà cũng dám bắt cóc, hiếp dâm à?

Tên côn đồ dãy dụa vì bị siết chặt, chới với níu tay Phong ú ớ, khuôn mặt tím tái!

Trần Lập run chân, luýnh quýnh rút dao chỉ vào Gia Hân:

– Mày… mày dám đánh tao tao đâm chết nó!

Trần Phong buông tay, thả kẻ sắp tắt thở ra. Thở dài:

– Mày biết không… Từ nhỏ tao luôn nhường nhịn mày! Mày bao lần chơi xỏ hãm hại tiểu nhân, tao đều tránh né rồi bỏ qua! Không phải vì tao sợ mày!

Trần Phong thõng tay, mang theo sợi dây lưng vẫn quấn trên tay, chậm rãi bước về phía Trần Lập.

– … Càng không phải vì sợ mẹ mày! Nhưng làm người thì đừng có quá đáng…
– Đừng có tới đây! Tao… tao… sẽ giết nó…
– Hầy… nếu tao là mày, có ba có mẹ, có tiền có thế, có nhà có xe… có lẽ, tao sẽ không khổ sở rèn luyện từ nhỏ. Đổ mồ hôi, sôi nước mắt bất kể ngày đêm, bất kể đông hè như thế này!

Nhìn mày ngu xuẩn rác rưởi… mà tao cảm thấy tao nên cảm ơn cuộc đời đã cho tao cay đắng mà sống! Nếu trở nên ngu xuẩn như mày thì tao chắc sẽ đâm đầu vào đống cứt mà chết đi cho rồi!

Trần Phong lắc đầu:

– Hầy, em trai à…

Trần Lập ngơ ra nhìn Phong, đôi mắt như không tin nổi:

– Mày nói cái gì vậy? Ông già kia luôn thiên vị mày như thế? Đến suất vào quân cũng cho mày còn gì? Mày mới là thằng được thiên vị!!!

Trần Phong nhìn đôi mắt trở nên ửng đỏ của Trần Lập, khẽ bảo:

– Bỏ dao xuống!

Trần Lập quát rống lên:

– Mày là cái đéo gì mà ra lệnh cho tao? Mày cũng giống như mẹ mày, luôn đè đầu mẹ con tao! Ông già kia có coi mẹ tao ra gì? Suốt ngày ôm khư khư tấm ảnh của con đĩ mẹ mày! Thậm chí đánh cả mẹ tao! Mẹ tao làm gì sai? Hả? Thằng con hoang! Sao mày không chết cùng với mẹ mày đi?

Trần Phong nhìn kỹ Trần Lập, vuốt vuốt mũi, thở dài:

– Ai cũng có cái khổ của riêng mình, tao có thể thông cảm. Nhưng mà…

Bốp!!!

Keng!

Hự!

Trần Phong đá cái tay cầm dao, dao rơi xuống, và đấm thẳng vào mặt Trần Lập.

– Nhưng mà, ai cho mày nhắc đến mẹ tao?

Trần Lập ôm mũi, lao trở lại muốn vật lộn với Trần Phong, nhưng tất nhiên, không phải đối thủ. Sau hai ba đấm đá, Trần Lập đã lăn ra đất!

Trần Phong nhìn chằm chằm Trần Lập lăn lộn dưới chân, kiềm chế cơn giận khi nhớ đến mối thù của mẹ. Tay nắm chặt sợi thắt lưng. Chỉ cần một cú đánh là nó sẽ…

– Đừng giết người! – Giọng Vương Hoài vang lên.

Trần Phong lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn Vương Hoài đã đứng sau lưng không biết từ bao giờ.

Vương Hoài khuyên:

– Khi cậu giết người, cậu sẽ vĩnh viễn không thoát ra nổi cái cảm giác hận thù ấy!

Trần Phong cười khẩy:

– Con trai của tên trùm Vương Đạt, lại đứng đây phát biểu như một thánh nhân!

Vương Hoài cúi đầu, nuốt nước bọt:

– Chủ nhân, cậu rất thông minh, cậu hiểu ý tôi nói mà!

Trần Phong xoay người, rút xilanh hút đầy một trong số những lọ thuốc xanh xanh đỏ đỏ trong góc, rồi ném xuống chân Vương Hoài, rồi ôm lấy Gia Hân đang cố cấu xé quần áo của chính mình:

– Thánh nhân à, nhiệm vụ của anh hôm nay là quay phim… Đem nó – Phong chỉ vào Trần Lập – nhốt cùng với mấy con lợn cái!

Mọi sự ngu dốt đều phải trả giá! Cái giá của Trần Phong này, rất đắt! Vương Hoài anh là người hiểu cái giá đó nhất, đúng không?

Chương trước Chương tiếp