Địt cả mẹ lẫn con

Chương 10



Phần 10

Gần sáng, ông Sung vào phòng, thấy vợ mình đã ngủ say nên không dám gây ra tiếng động mạnh, nào ngờ khi vừa ngồi vào giường thì Thu Sương đã tỉnh giấc. Chị quay sang ôm chồng và hỏi han vài chuyện nhỏ trước khi nói cho chồng biết mình đã nghe thấy chuyện các em xin mượn tiền, Sương nói số tiền đó quá lớn và gia đình còn có nhiều thứ phải lo, hay là chỉ cho mượn một nửa, xem như là nghĩa tình anh em, nếu cho mượn số tiền lớn e là phải bán bớt nhiều tài sản có giá trị.

Ông Sung nghe và hiểu ý vợ mình, ông thừa hiểu điều đó, và ông cũng hiểu 3 đứa em này dường như không phải cần tiền để làm ăn đàng hoàng. Nhưng ông cũng chỉ gật đầu tỏ ý đồng tình với vợ mình chứ không dám nói cho vợ biết những gì ông đang suy nghĩ. Vốn ông nghĩ tất cả những gì ông có thể làm ông đã làm tròn, chia phần lớn tài sản băng cướp cho chính 3 đứa em này rồi, bây giờ là lúc ông nên nghĩ nhiều hơn cho gia đình.

Ông Sung tắt đèn và giấc ngủ, nhưng hai vợ chồng ông không hề biết rằng những gì hai vợ chồng nói chuyện với nhau đều đã bị cả 3 ở bên ngoài nghe được. Vốn cả 3 định đến đây cố nhìn qua khe cửa để có thể thấy được vẻ đẹp gời tình của Thu Sương, nhưng nào ngờ chính Thu Sương tỏ ý muốn chồng mình không nên giúp đỡ quá nhiều. Thật ra cả 3 đều đang đường cùng, chúng nợ một số tiền khá lớn sau khi sau khi tham gia những phiên đánh bạc biên giới nên không thể xoay sở được hơn. Chúng quyết lần này có thể trả hết nợ để bắt đầu một cuộc đời mới. Hơn nữa, từ lâu chúng luôn nghĩ ông Sung cố ý giữ lại phần lớn tài sản của băng cướp năm xưa, nên chúng biết chỉ có ông Sung sẽ giúp được chúng.

– (Lão Tam – Khải): Mẹ kiếp, thì ra con vợ có ý ngăn cản anh em mình, nó nói thế lão Sung sẽ chẳng giúp đâu, hoặc dù là có giúp thì cũng ít lắm cho xem.
– (Lão Nhị – Hùng): Tao nghe rồi, mẹ nó chứ… đã vậy đừng trách tao…
– (Lão Tứ): Cứ chờ hết tiệc ngày mai xem sao các anh, nếu lão Sung vẫn không giúp, mình sẽ tính cách khác…

Cả 3 kéo ngau ra một góc nói thầm thì với nhau, thật ra chúng chưa có một quyết định rõ ràng nào, tất cả đều rất mơ hồ vì chúng thật sự không biết ông Sung sẽ quyết định như thế nào. Đang nói chuyện thì chúng nhận ra là từ khi nào chúng đang đi rảo bước đến khi sân sau của nhà, lúc này gia đình ông Sung có lẽ đều đã say giấc nên không còn ai để ý 3 anh em chúng đang làm gì.

Chính ngay lúc đó chúng nhìn thấy sào đồ đang phơi ở sân, thứ khiến chúng chú ý ngay chính là những chiếc quần silip mềm mại màu trắng và màu vàng kem đầy gợi cảm, bên cạnh là 2 chiếc áo ngực một vừa một hơn to hơn 1 chút, đoán biết đây chính là nội y của hai mẹ con Thu Sương và Thu Trang, cả 3 nhìn nhàu với ánh mắt nổi lên dục vọng dơ bẩn.

– (Lão Nhị – Hùng), mẹ kiếp, đời vốn bất công, thằng Sung vậy mà có con vợ với đứa con gái ngon thật… tao nói thật, có cơ hội tao sẽ lột sạch quần áo hai mẹ con nó, rồi bắt nó nằm ngửa cho anh em mình đụ từng đứa một.

Vừa nói hắn vừa cầm chiếc quần silip mềm đưa lên ngửi một hơi, một thứ mùi hương tuyệt vời khiến cho hắn thích thú, nó à thứ hương thơm có lẽ quyền từ thơm xà phòng và mùi hương cơ thể của chính chủ nhân chiếc quần lót, liếc nhìn hai tên còn lại cũng đang mân mê 2 chiếc quần lót khác trên sào đồ.

– (Lão Tam – Khải): Không biết sịp này của mẹ hay của con mà thơm quá, tao nứng thật…
– (Lão Nhị – Hùng): Mày ngu thế, mày không thấy con vợ thằng Sung có cặp mông nở hả… sịp nào hơi rộng 1 chút tao chắc chắn là của con Thu Sương, nhỏ hơn thì là của con nó… cái mày đang cầm là của đứa con gái đó…
– (Lão Tam – Khải): Đụ mẹ… ngon quá… đứa con mới lớn trắng nõn… được tuột quần ra nhét cặc vào lớn trinh nguyên thì còn gì bằng…

Nói đoạn tên Khải quay sang nhìn lão Nhị, cái ánh nhìn kỳ lạ bất ngờ… nhưng điều đó không khiến lão Nhị lấy làm lạ…

– (Lão Nhị – Hùng): Mày nhìn cái đéo gì… ý gì… kệ mẹ tao… sở thích tao vậy đó… má mày… tạo thít đụ con mẹ hơn đụ con gái… thì sao hả… mày thì làm sao hiểu được…

Lão Tam nghe thấy thế thì cười khẩy, hắn làm sao mà không hiểu tính ý lão Nhị được chứ, hắn quá hiểu đó chứ. Lão Nhị tôn thờ 1 thần tượng là Tào Tháo, một nhân vật cổ đại trung hoa, ấy thế mà tâm tính ý hắn không khác gì nhân vật đó. Nghe nói Tào Tháo tài giới và giang hùng, nhưng ông ta có thói quen xem thiếu nữ xinh đẹp như hoa tàn, chỉ có vợ kẻ thù mới là mỹ nhân tuyệt sắc. Với Lão Nhị, kẻ thù không ai khác chính là ông Sung, người mà hắn luôn muốn đoạt lấy ngôi thu lĩnh khi băng cướp còn hưng thịnh, tất nhiên, thứ mà hắn muốn chính là ép vợ của Thủ Lĩnh lên giường cho hắn hành lạc thú dục.

– (Lão Tam – Khải): Ha ha ha… tao công nhận mày thú vui khác người thật… mày thích đụ con mẹ hơn đúng không… tao lạ gì mày… nhưng mà tao công nhận con mẹ nhìn cũng rất ngon… đẹp kiểu đàn mà… tao cũng nứng…
– (Lão Nhị – Hùng): Con mẹ mày… mày là kiểu ăn tạm giả không bỏ nhỏ không tha mà… thỏa thuận thế này… để mai coi thằng Sung trả lời mình thế nào… nhưng tao đoán nó không giúp đâu… nên tụi bây chuẩn bị thuốc đi… nếu thuận lợi thì xong chuyện anh em mình hưởng thụ vợ con của thằng chó đó. Nhưng tao nói trước, con mẹ là của tao, cho tụi bây toàn quyền đứa con gái… sau đó anh em mình có thể chơi chung.
– (Lão Tam – Khải): Mày hay quá ha… thôi được… nếu đụ thì cho mày đụ riêng con mẹ trước… nhưng còn bú liếm thì phải cho anh em hưởng chung…

Lão Nhị thoải mái gật đầu, chúng lẳng lặng đi vào phòng mà không quên lấy theo vài ba chiếc quần silip của hai mẹ con đang phơi trên sào đồ. Đêm đó hai mẹ con trong phòng riêng ngủ say nên không hề biết chính những người mà ông Sung xem là anh em sống chết có nhau đang có những toan tính và mưu mô nhắm đến hai mẹ con, và kinh khủng hơn là khi cả 2 còn đang say ngủ thì chúng đang cuộn những chiếc quần silip mềm mại để… sục cặc của chúng. Trong đầu chúng lúc này tưởng tượng đến những hình ảnh kinh tởm lợn mà có lẽ chỉ những kẻ mất hết tính người mới có thể suy nghĩ đến. Mỗi tên một góc phòng không ai nói gì với ai, chỉ thấy chúng hạ bộ lõa lồ, dương vật đứng thẳng và đang cuộn tròn quần sịp quân cặc sục không ngừng.

Lão Nhị – Hùng đang tưởng tượng cái cảnh Thu Sương trên người chỉ mặc chiếc đầm ngủ hai dây mỏng tang, với nét nhìn hiện hậu pha chút dâm đãng, ngồi trên giường và chủ động nằm ngửa xuống khi hắn tiến đến, Sương nhắm mắt hở môi chờ hắn vuốt ve và khám phá, hắn nhanh tay tuột hai dây áo và kéo chiếc đầm ngủ ra khỏi cơ thể người đàn bà 2 con và bắt đầu hôn cổ và mân mê hai bầu vú mềm…

Lão Tam – Khải thậm chí còn kinh hơn, hắn đang thủ dâm với quần sịp của Thu Trang, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ ra cái cảnh hắn nhậu sau và lảo đảo đi vào phòng, trong đó, hắn hài lòng khi thấy cả 2 mẹ con Thu Sương và Thu Trang đều đang bị trói chặt hai tay vào thành giường và bị bịt miệng, hai mẹ con bị trói và nằm chung trên một giường cho cho hắn trèo lên cưỡng hiếp. Khi đó cả mẹ lẫn con đều trần truồng, cơ thể căng tràn nhựa sống cứ rung lên vì dãy dụa khi hắn áp lên giường, hắn hôn vú con gái rồi lại quay sang liếm nút núm vú của bà mẹ, vừa đụ lồn con vừa bóp nhồi không ngừng vú bà mẹ… thật sướng đến run người.

Sau một lúc, từng thằng tự xuất cạn tinh dịch vào những chiếc quần lót đó, tinh dịch nhiều đến nhẹp cả một phần chiếc quần, chúng thoải mái quăng cả 2 chiếc quần đó ra sàn nhà và lăn ra thở…

– (Lão Nhị – Hùng): Thuốc đủ dùng không… Tụi bây?
– (Lão Tam – Khải): Đủ cho cả một con bò ngủ cả tuần, nói gì đến thằng Sung.

Thì ra chúng có mang theo một thứ thuốc bột kỳ lạ, thứ thuốc này không màu không mùi không vị, thứ thuốc này sẽ khiến người uống phải lăn ra ngủ li bì nhẹ thì 1 ngày, nặng thì vài ngày đến cả tuần. Những thức thuốc này đáng sợ không phải ở dược tính của nó, mà là ở cái cách mà đó đánh gục người bị hạ thuốc. Người bị trúng thuốc sẽ nhức đầu và đổ gục nhanh chóng, nhưng chưa rơi vào tình trạng mê man ngay, họ sẽ có một chút thời gian vẫn nghe được mơ hồ âm thanh xung quanh, vẫn cảm nhận được sự va chăm trên cơ thể, như kiểu còn hơi tỉnh tỉnh nhưng mắt không mở nổi và tay chân không cử động được, mãi một lúc sau mới rơi vào trạng thái mê man như ngủ. Đang sợ là người có thể trạng càng tráng kiệt, máu huyết lưu thông tốt, nhất là nam giới thì thuốc càng phát huy tác dụng.

Thuốc hay nên cách hạ thuốc cũng phức tạp, nếu chỉ đơn gian pha thuốc vào nước và uống, nó chỉ giống như bột mì vậy, chẳng có 1 chút gì tác dụng. Để pha thứ thuốc này cần phải có thời gian, người bị hạ thuốc cần phải bị cho uống thuốc trước và phải đời vài tiếng đồng hồ cho thuốc thật sự ngấm vào máu, sau đó người bị hạ thuốc phải uống 1 chút rượu ngô, chính hơi men và chất tiết ra trong rượu ngô khiến cho người bị hạ thuốc mất ý thức, khi nhận ra thì đã quá muộn. Cái khó là phải canh cho dc thời gian, nếu quá 6 tiếng từ khi hạ thuốc mà người trúng thuốc không uống rượu ngô thì thuốc chẳng có chút tác dụng nào.

(Lão Nhị – Hùng) thầm nghĩ: “Để tao coi ngày mai mày cư xử với anh em chúng tao như thế nào… mày không xứng là thủ lĩnh… con vợ… nó sẽ thành con đĩ của anh em tao… con gái mày sẽ phải theo mẹ nó mà hầu bọn tao… mày sẽ mất hết… thằng ngu…”

Thoáng nhanh trời đã sáng, Thu Sương dậy sớm như thường khi để chuẩn bị cho buổi tiệc quan trong buổi trưa. Hôm nay gia đình chị sẽ đãi tiệc sinh nhật của Thu Trang mừng cô gái 17 tuổi chính thức thành thiếu nữ tuổi 18. Ông Sung rất quan trong buổi tiệc này. Sáng đó gia đình nhộn nhịp lắm, ông Sung thuê những người đầu bếp danh tiếng đến tận nhà nấu ăn, thuê bàn ghế để kín trong sân, dưới bóng những cây cao bóng mát để hàng xóm và khách mời cùng tề tựu.

Mùa này thời tiết hè oi nực nhưng gia đình ông Sung lại có khu vườn cây cao bóng mát đến kỳ lạ, khiến cho ai đến cũng thích thú. Phải đi qua hết khu vườn này mới đến khu nhà 2 tầng lưu của ông Sung và vợ con, gia đình tuy không quá giàu sang nhưng rất tươm tất khiến cho nhiều người đến dự tiệc không khỏi ngưỡng mộ.

Mang tiếng là tiệc sinh nhật, nhung thật ra chỉ là mời bà con chòm xóm đến chung vui mừng con gái tuổi mới, chứ ông Sung vốn không phải kiểu thích khoa trương rình rang. Hôm đó hai mẹ con Thu Sương cũng bận rộn lắm, phụ với mọi người chu toàn moi thứ, đón khách và mời mọi người vào bàn bằng sự nhiệt tình nhất. Khi mà buổi tiệc đương diễn ra thì ông Sung bất ngờ và không tin vào mắt mình được, ngoài cửa có một người đàn ông dáng người nhỏ nhắn, chân hơi thọt đi vào, chưa nhìn thấy mặt mà chỉ nhìn dáng ông đã đoán được đó chẳng ai khác chính là Lão Ngũ – Tuất.

Lão Ngũ vốn không biết hôm nay là sinh nhật con gái thủ lĩnh, hắn ta chỉ thuận đường mang số hàng hóa lên thị xã bán, mang theo 1 chai mật ông rừng quý để gửi cho ong Sung dùng, vốn chỉ định ghé qua đưa xong đi ngay. Nhưng nào ngờ đến nơi thì thấy khu cảnh nhộn nhịp huyên náo, hỏi ra mới biết hôm nay là sinh nhật con gái lớn của ông Sung.

Càng mừng hơn khi ông Sung ra tận cửa đón và theo sau là hai người phụ nữ tuyệt đẹp, một mặn mà một xinh tươi trẻ trung, đó là Thu Sương và con gái Thu Trang. Cả hai trong bộ áo dài truyền thống đầy thu hút, người mẹ tuy sinh nở hai con nhưng có dáng chuẩn đồng hồ cát đẹp hoàn hảo, cô gái bên cạnh thì không khác gì một vị tiên nữ thanh khiết.

Hai mẹ con khéo chọn trang phục phù hợp với tính cách và độ tuổi, Thu Trang mặc áo dài trắng tinh khôi, cái nét tinh khôi hệt như tuổi 18 của cô gái vậy. Con mẹ cô thì chọn một chiếc áo dài xanh nước biển với quần trắng, vừa mặn mà vừa thu hút, tôn hết được nét đẹp của người phụ nữ trung niên nhưng hãy còn trẻ đẹp lắm. Chiếc áo dài màu xanh nước biển với nhiều họa tiết chim công được thêu xinh xảo, khiến cho người mặc trông thật sang trọng và thu hút. Nhưng lấp lánh nhất có lẽ chính là thanh kẹp tóc bằng vàng của Thu Trang đang cài trên mái tóc đen dài mượt, đó chính là món quà sinh nhật mà mẹ cô đã tặng cho con gái ở ngày con gái 18 tuổi.

Tuất thấy thủ lĩnh mình có vợ đẹp, con xinh thì mừng trong bụng, vui vì anh mình có gia đình hạnh phúc, vui vì sau khi gác lại quá khứ nhúng chàm của băng cướp ngày nào, giờ đây thủ lĩnh mà hắn tôn trọng đã có một cuộc sống an nhàn, coi như đó cũng là kết quả cho sự hải hiệp và nghĩa khí của ông Sung khi còn thống trị băng cướp. Nhưng niềm vui dường như vụt tắt, khi Tuất nghe nói lão Nhị Tam Tứ cũng có mặt ở đây… Tuất dường như có một dự cảm chẳng lành… nhưng hắn không hiểu được đó là chuyện gì… vì phải đi giao hàng lên thị xã nhanh nên không cho phép Tuất nán lại lâu, hắn đành chào thủ lĩnh… và gia đình về… trước khi đi hắn quay lại nhìn ông Sung đứng bên cạnh vợ và con gái, khi đó đứa con trai là thằng Long nhỏ xíu cũng chạy ra với cha mẹ và chị mình, họ là một gia đình thật đẹp… Bất chợt, Tuất cảm giác như hắn vừa nhìn thấy ấn đường của ông Sung thoáng xám đi, cảm giác đó nhanh như một cái chớp mắt khiến cho hắn không hiểu chuyện gì, nhưng dự cảm của một người từng theo sư phụ học bói toán và thần số khiến cho hắn cảm thấy có gì đó chẳng lành. Hắn bước xuống xe và tiến đến ôm lấy ông Sung, run run đầy cảm xúc…

– Anh, và cả chị dâu… hai cháu nữa… gia đình mình hạnh phúc lắm… giữ gìn sức khỏe nha, có thời gian em sẽ ghé chơi nhiều hơn.

Tuất không có ý nán lại cũng không có ý để cho Lão Nhị Tam Tứ biết sự có mặt ngắn ngủi của mình, hắn ta lên xe và nhanh chóng rời đi sau khi cúi đầu chào cung kính khiến cho ông Sung tuy quý thằng em này nhưng cũng rất khó hiểu.

Lão Ngũ – Tuất không ngẫu nhiên mà hắn theo sư phụ học nghề bói toán, chẳng hiểu cha mẹ hắn sinh hắn ra trúng ngày số thế nào mà từ nhỏ hắn hay có những dự cảm và linh cảm kỳ là, đa số đều đúng, nó như thể 1 kiểu linh cảm hay giác quan thứ 7 gì đó… hắn hiểu có thể hắn đặc biệt khác người nên tìm theo sư phụ học bói toán đề mong giúp bản thân được khai phá sức mạnh bên trong. Thế nhưng hôm nay hắn cứ có cảm giác thế nào ấy… chẳng hiểu được… trong đầu hắn luôn thắc mắc vì sao lão Nhị Tam Tư lại xuất hiện? Tuất hiểu tính ý thủ lĩnh mình không khoa trương, nếu như xác định mời anh em băng nhóm cu thì không thể không mời mình, nhưng ông Sung không mời tức là ông muốn ở ẩn và không phiền anh em, vậy hà cớ gì Lão Nhị Tam Tứ lại xuất hiện ở đó? Lại nói 3 người này vốn không thật sự phục ông Sung, cũng vì ông nghiêm lệnh cướp nhưng không giết nếu nạn nhân không chống cự, tuyệt đối không cưỡng hiếp đàn bà con gái khi cướp của. Điều này khiến cho 3 cả rất tức tối, đã nhiều lần chúng lén toan đè đàn bà ra cưỡng bức nhưng sợ ông Sung phát hiện sẽ xử nghiêm làm gương nên đành thôi. Bỗng nhiên nghĩ đến hai mẹ con Thu Sương và Thu Trang xinh đẹp như thế khiến cho Tuất rợn người lo lắng…

“Bậy nào, chị Sương cũng coi như là chị dâu của đám anh em, Thu Trang có khác gì là cháu… chắc lão Nhị Tam Tứ không có ý gì đâu… mình suy nghĩ quá nhiều rồi…”

Tên Tuất thầm nghĩ như thế trong suốt chuyến đi giao hàng của mình, thoáng chốc buổi trưa chào gia đình ông Sung thì giờ đã về tối, sợ trễ giờ giao hàng nên Tuất quyết định đi xuyên đêm không nghỉ… hắn đi cho đến gần sáng thì mệt quá không chịu nổi nên ghé lại một quán nước nghỉ chân… trời khi đó bắt đầu tờ mờ sáng mà may sao hắn tìm được một quán nước ven đường vừa mở cửa, hắn vào gọi một ly café đen nhưng café không khiến hắn tỉnh táo hơn, đành ngả lưng xuống võng chợp mắt một chút cho lại sức trước khi lên xe đi tiếp.

Mệt mỏi vì lái xe xuyên đêm khiến cho hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi nào không biết, vốn dĩ chỉ định chụp mắt một chút nhưng hắn ngủ say còn hơn ngày thường, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, người ta đi làm náo nhiệt, chỉ thấy trong một quán nước nhỏ ven đường nằm sâu trong khu đất gần bụi cây, có một người đàn ông nhỏ thỏ ngủ bắt tay qua trán nằm trên võng, ngủ say như chết, chẳng ai muốn lại gần để làm phiền hắn.

Có ai biết được người đàn ông đó đang say ngủ trên võng bỗng cơn mơ ùa về, những thứ hình ảnh loạn xạ hỗn độn, tự nhiên hắn thấy khung cảnh xung quanh tối thui, rồi hắn nghe nhiều tiếng cười dường như quen thuộc… rồi bỗng nhiên… hắn thấy 1 tấm vải màu xanh nước biển nhàu nhúm vắt vẻo trên ghế… tấm vải màu xanh này hình như quen thuộc lắm… có nhiều họa tiết chim công nhìn rất sang trọng, tấm vải đó nham nhở những vết như bị xé rách… đó là phần trên ghế, còn dưới sàn thì có 1 nhúm vải lụa trắng nhàu nát… đó là thứ màu trắng tinh khôi hệt như là vải áo dài… những hình ảnh đó dường như xuất hiện trong một khung cảnh lộn xộn thì phải chẳng có gì rõ ràng, và bỗng nhiên hắn thấy mờ ảo hình ảnh và tiếng nước chảy, nhưng không phải là tiếng suối, nghe như tiếng mưa rào mà cũng không phải mưa, chẳng hiểu thứ âm thanh gì kỳ lạ mà hơi quen quen, và một tia sáng chớp lên khiến hắn dương như nhìn thấy một người phụ nữ trần trụi đang bụm miệng và nét mặt dường như đang khóc nức nở… tất cả chỉ có thể rồi 1 màu đen chụp xuống… hắn lại thấy 1 đứa trẻ gầy nhỏ người đứng giữa trời đêm, mắt nó hơi buồn với 1 nốt ruồi son ở đuôi mắt… Tuất nhận ra ngay đó chính là thằng Long, con trai của Lão đại – ông Sung…

– Ủa, cha mẹ con đâu… sao con ở ngoài này lạnh chết…

Tuất nói với đứa trẻ và nhận được cái ôm của đứa trẻ, đứa trẻ run lên như từng hồi không ngừng, chẳng hiểu nó đang khóc hay đang cười, nhưng Tuất con chưa định thần thì đã thấy trước mắt lửa cháy ngùng ngục, một đám cháy rất to, một đám cháy ở phía cuối 1 khu vườn nhiều cây cao lớn… đám cháy lớn đến khiến người nhìn phải giật thót tim.

Vừa lúc đó Tuất giật mình thức dậy, thứ còn lại trong ánh mắt sợ hãi của hắn chính là hình ảnh ngọn lửa cháy rực sáng một góc trời tối đen, lúc nhìn sang bên cạnh, thì ra có một người đàn ông đang ngồi hút thuốc, có vẻ như khói thuốc lá khiến cho hắn ngửi thấy và từ đó mơ thấy cả một đám cháy, mồ hôi trán hãy còn lấm tấm, hắn thẫn thờ nghĩ lại những gì mình nhìn thấy trong giấc mơ quái dị đó.

Đám cháy cuối vườn cây… thôi rồi… hình như đó là khung cảnh nhà của lão đại… Tuất rợn người… dường như hắn hiểu linh cảm bất an này không ngẫu nhiên mà có… bây giờ trời vốn gần về trưa, tức là đã gần một ngày kể từ khi Tuất chào từ biệt gia đình lão đại. Tự nhiên hắn ớn lạnh… trời ơi, suốt gần một ngày qua liệu đã có chuyện gì xảy ra ở nhà Lão đại hay sao?

Tuất nghĩ thế mà lòng ngực như đánh trống, hắn quyết định bỏ hết chuyến hàng lên thị xã, quay xe trở về, sợ xe chở hàng nặng đi chậm, hắn run run nhưng gấp rút tháo hết dây, tháo không được thì hắn rút dao cắt đứt dây và ném những thùng hàng xuống đất, cứ quang đó chẳng cần quan tâm ai lấy, Tuất quay xe phóng thẳng về phía nhà ông Sung, trong miệng hẳn lẩm bẩm: “Cầu trời… lạy trời…” cứ thế Tuất phóng xe đi mà không nhớ mình chạy nhanh như thế nào, chỉ thấy hắn đưa ánh nhìn về phía con đường đầy nắng, chiếc xe lao đi vun vút.

Cũng trong chính thời khắc đó, ở nhà ông Sung, xuyên qua khu vườn cây rộng lớn, căn nhà 2 tầng vẫn ở đó, nhưng từ cửa sổ đến cửa chính đều đang được đóng kín. Then khóa chốt ngược ở bên trong. Trong phòng khách, nơi có 1 chiếc bàn gỗ lớn và những chiếc ghế gỗ lưng cao, hình ảnh mà Tuất nhìn thấy trong mơ đang hiện hữu, trên thành 1 chiếc ghế có một tấm vải màu xanh nước biển với họa tiết chim công rất nổi bật, tấm vải đó dường như bị xé rách nham nhở, và ở phần đầu của tấm vải rách đó có 1 phần nhìn như là phần cổ áo dài vậy.

Ở dưới đất, chính xác cũng là hình ảnh mà Tuất thất trong mơ, một nhúm bèo nhèo vải lụa trắng, nhưng nhìn kỹ đó chính là cả 1 bộ áo dài trắng với phần áo và quần, đều đã bị rách nham nhở. Nhưng có những hình ảnh mà tên Tuất trong mơ đã không nhìn thấy, đó là trên bàn phòng khách ngổn ngang thức ăn, trái cây, rượu, bia trong rất dơ bẩn và lộn xộn, ngay dưới chân bàn có 1 chiếc kẹp tóc tinh xảo bằng vàng lấp lánh, nhưng chiếc kẹp tóc đó đang nằm trong 1 bãi dịch nhờn sệt đặc trắng đục đã đóng khô, mọi thứ trong căn phòng khách này có vẻ lộn xộn nhưng tuyệt nhiên không hề có bóng dáng người ở đây, chỉ nghe ở một phòng trên lầu tầng 2, nơi mà căn phòng có chiếc cửa gỗ kiên cố nhưng trên cửa lại có 1 khe hở rất nhỏ, có một chiếc áo nịt ngực của phụ nữ đã bị đứt 1 bên dây áo, đang bị treo vắt vẻo tòn teng trên thành giường…

Chương trước Chương tiếp